Xin Hãy Ôm Em

Chương 217




"Này, Hoắc Trường Uyên..."

Lâm Uyển Bạch vô thức dùng tay đỡ anh, cố gắng hết sức có thể lấy thân mình chống cho anh.

Tư thế của hai người lúc này quá mức thân mật, cô cố gắng tách anh ra một chút, nhất là khi cô có cảm giác Hoắc Trường Uyên áp cô rất sát, thậm chí dồn toàn lực cơ thể lên người cô: "Đứng yên, tôi đau đầu!"

Lâm Uyển Bạch không dám ngọ ngoạy lung tung. Có người phục vụ nhìn thấy thế chạy qua, có vẻ như nhận ra thân phận của anh, nên cũng không dám qua loa, lập tức thông báo tới quản lý.

"Hoắc tổng, anh không sao chứ?" Quản lý vội vàng tiến tới hỏi: "Club của chúng tôi ngoài bốn tầng karaoke ra, bên trên còn có phòng dành riêng cho khách nghỉ ngơi. Nếu Hoắc tổng cảm thấy không thoải mái, có cần tôi sắp xếp cho anh lên nằm một chút không ạ?"

"Cũng được..." Lâm Uyển Bạch thấy anh cứ nhíu mày suốt bèn gật đầu.

Sau một màn bối rối lộn xộn, Hoắc Trường Uyên đã nằm dựa lên chiếc giường mềm mại trong một căn phòng.

Người phục vụ mang tới một cốc nước ấm. Lâm Uyển Bạch cảm ơn và đón lấy, đồng thời đưa cho anh viên thuốc nãy giờ cầm trong lòng bàn tay. Sau khi thấy anh uống xong, cô lại đặt cốc nước lên chiếc tủ đầu giường bên cạnh.

Cô quan sát sắc mặt anh: "Hoắc Trường Uyên, giờ anh thấy đỡ hơn chưa?"

"Ừm."

Không biết có phải do thuốc ngấm nhanh hay không, anh đã không còn cảm giác nhói đau ấy nữa, ngay cả những hình ảnh vụn vỡ và những âm thanh mơ hồ cũng đã biến mất không dấu vết.

Lâm Uyển Bạch không yên tâm, lại hỏi: "À, lại là bệnh thần kinh sao... Anh có cần đến bệnh viện không?"

"Quan tâm tôi vậy sao?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.

Trong phòng vẫn còn quản lý và nhân viên phục vụ, cô hèn nhát đỏ mặt.

Vào lúc cô chuẩn bị phản bác thì Hoắc Trường Uyên đã tranh nói trước một câu: "Không cần đâu, nằm một lát là ổn thôi."

Ngay sau đó cơ thể cao lớn ấy trượt xuống, thẳng thừng gối đầu lên gối, nhắm nghiền mắt lại.

Vị quản lý đứng bên cung kính nói: "Hoắc tổng, vậy chúng tôi xin phép ra ngoài trước. Nếu anh thấy không thoải mái thì cứ nằm đây ngủ một đêm, có chuyện gì có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào!"

Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng "ừm" từ mũi.

Dứt lời, người ấy bèn đưa người phục vụ vội vàng đi ra.

Sau khi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người họ. Lâm Uyển Bạch từ đầu tới cuối vẫn quan sát sắc mặt anh. Trông anh có vẻ đã đỡ hơn nhiều, ngoài việc đôi mày vẫn chau lại thì không có gì khác thường.

Cảm nhận được hơi thở của anh đều đều hơn, Lâm Uyển Bạch đoán có lẽ anh định ngủ ở đây một đêm, cũng chuẩn bị đứng lên rời đi.

Có điều cô vừa định làm thế, bàn tay buông thõng đã giữ chặt cô lại.

Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Này..."

Hoắc Trường Uyên như đã ngủ say, không hề có chút phản ứng nào.

Cô cúi đầu, cố gắng cạy tay anh ra nhưng loay hoay một hồi vẫn vô ích, còn trán anh vẫn đang nhăn tít lại. Nghĩ tới chuyện lúc trước anh đau đầu dữ dội, cô cũng sợ động tác quá mạnh sẽ làm anh thức giấc.

Không còn cách nào khác, Lâm Uyển Bạch đành ngồi xuống lại.

Di động rung lên trong túi, là Chu Thần gọi tới, có lẽ sốt ruột vì mãi không thấy cô quay lại.

Cô không dám nhận máy sợ tiếng nói làm ồn anh. Sau khi ngắt cuộc gọi, cô gửi qua một tin nhắn, nói mình đột xuất có việc gấp nên đã đi về trước.

Căn phòng càng lúc càng yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở của hai người hòa vào nhau.

Lâm Uyển Bạch không thể rời đi, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ ập tới, sau vài cái ngáp, cô cũng gục xuống bên cạnh giường, thiếp đi.

Khi có ánh nắng ban mai rọi vào khóe mắt, cô mới ý thức được trời đã sáng.

Cô lật người lại, có một xúc cảm ấm áp tràn tới.

Lâm Uyển Bạch choàng tỉnh giấc, một gương mặt cương nghị đập thẳng vào mặt, có thể nhìn rõ những sợi râu mới mọc ra dưới cằm anh. Còn cô, khi lật người, một chân đã gác lên người anh, trên eo cô cũng xuất hiện thêm một cánh tay rắn chắc.

"... Á!"

Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Hoang mang ngồi dậy, cô dùng sức đẩy mạnh cánh tay vẫn đang quấn chặt eo mình ra.

Hoắc Trường Uyên nằm bên cạnh hình như bị cô đánh thức, nhíu mày lại, gương mặt vẫn còn mơ ngủ, mơ màng đáp: "Ơ..."

"Anh... Tôi..." Lâm Uyển Bạch chỉ tay vào anh rồi lại chỉ tay vào mình, lắp bắp: "Hoắc Trường Uyên, anh dậy ngay! Chúng ta rốt cuộc bị làm sao, vì sao tôi lại nằm trên giường anh..."

Cô nhớ rõ ràng, khi không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, cô cũng vẫn ngồi bên cạnh giường, sao sau khi tỉnh dậy lại bò lên giường nằm chứ!

Hoắc Trường Uyên cũng chống một cánh tay lên, ngồi dậy, đáy mắt lóe lên một tia sáng, chậm rãi nói: "Câu này tôi nên hỏi cô mới phải chứ!"

"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.

"Tôi ngủ rất ngon, lẽ nào không phải là cô tự nhảy lên giường?" Hoắc Trường Uyên liếc cô, từ tốn hỏi.

"..."

Sự tố cáo trong mắt cô dần dần trở nên dao động, bất giác chìm vào sự tự nghi ngờ.

Lẽ nào thật sự là cô tự bò lên giường?

Cô không nhớ rõ cũng không có ấn tượng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó. Bởi vì tối qua Hoắc Trường Uyên thấy trong người không thoải mái nên ngủ trước. Có thể bản thân cô vì ngủ không thoải mái đã vô thức trèo lên. Hoặc cũng có thể bốn năm rồi không có sự tiếp xúc thân mật với người khác giới, cô không kìm được lòng mình...

Đêm hôm trước ở quê, tuy rằng cuối cùng Lâm Uyển Bạch đã chạy đi nhưng cô cũng không thể tảng lờ việc mình vẫn có phản ứng với anh...

Nhiệt độ nơi gò má mỗi lúc một tăng cao, cô không dám nghĩ sâu thêm.

Cúi đầu tự nhìn bản thân, cũng may quần áo ngoài việc hơi nhăn nhúm ra thì vẫn còn nguyên vẹn.

"À, có thể tại tôi ngủ mơ màng..."

Lâm Uyển Bạch ấp úng nói xong bèn lật chăn ra nhảy xuống giường: "À... tôi còn có việc, đi trước đây!"

Vì quá hoảng hốt, lúc bước xuống chân cô mắc vào chăn, cả người ngã nhào xuống.

"Bịch..."

Một tiếng động không nhỏ, Lâm Uyển Bạch lăn tròn.

Hoắc Trường Uyên ngồi trên giường, hỏi cô với vẻ rất tốt bụng: "Không sao chứ?"

"Không sao..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, cuống quýt đi lại giày, rồi chạy bước nhỏ ra khỏi phòng.

Đóng cửa lại, cô chạy một mạch ra trước cửa thang máy mới dám đổi lại đôi giày đi ngược chân.

Cứ nghĩ tới chuyện ngủ chung giường chung chăn tối qua, cả khuôn mặt Lâm Uyển Bạch lại nóng bừng.

Âm thầm thở dốc một hơi, chẳng hiểu vì sao, cô cứ có cảm giác móc khóa của chiếc áo lót hơi lỏng phía sau lưng, ngực cũng hơi căng lên.

Trong phòng, Hoắc Trường Uyên không đuổi theo cô mà dựng gối lên, dựa vào đầu giường, rút bao thuốc ra, cầm một điếu ngậm vào miệng, tỏ ra rất có nhã hứng. Sau những tiếng "tạch tạch" của bật lửa, một làn khói trắng bay ra.

Có vẻ được nghỉ ngơi rất tốt, trên gương mặt anh không có chút gì mệt mỏi hay khó chịu.

Trong ánh nắng, đôi mắt thâm trầm ấy khẽ nheo lại, nhìn xa xôi.

Suốt bốn năm nay, anh cũng không hiểu vì sao mình thường xuyên mất ngủ. Mỗi khi đêm xuống, anh luôn có cảm giác thiếu hụt một thứ gì đó, nhưng là gì thì lại không thể nói rõ, luôn cần đến thuốc mới có thể ngủ ngon hơn.

Tối qua anh không hề uống, chỉ ôm cô, thế mà lại có một đêm say giấc...

...

Trong một tòa nhà văn phòng nào đó giữa phố phường nhộn nhịp.

Cô nhân viên lễ tân mỗi lần thấy Lâm Uyển Bạch ngó vào trong lại đáp trả một nụ cười mỉm, nhưng vẫn không có ý mời cô vào.

Cô không khỏi cúi xuống nhìn đồng hồ, cô đã ngồi đây đợi tròn một tiếng đồng hồ rồi.

Hôm qua thật ra Lâm Uyển Bạch đã tới một chuyến rồi, có điều bị từ chối. Cô gọi một cuộc điện thoại quốc tế phản ánh với tổng biên tập, nhận được lệnh của đối phương là bắt buộc phải phỏng vấn cho bằng được. Nếu không phỏng vấn thành công thì cuốn tuần san tròn năm lần nay coi như bỏ.

Vốn dĩ nhiệm vụ chuyến công tác lần này của cô đã được sắp xếp xong từ trước, rất nhiều đối tượng cần phỏng vấn đã lần lượt thương lượng xong, chỉ có một vị mãi vẫn chưa đồng ý, chính là chủ tịch kiêm nhà sáng lập của doanh nghiệp Phan Thị này.

Khác hẳn với vị chủ tịch Từ cô tiếp xúc khi mới về nước, nhân vật này rất khó nói chuyện.

Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhìn đồng hồ, cảm giác cả một buổi chiều bị lãng phí ở đây rồi. Cô sốt ruột một lần nữa đứng lên, đi tới quầy lễ tân: "Thật ngại quá, có thể hỏi giúp tôi xem ông Phan liệu có tranh thủ được thời gian gặp tôi một chút không?"

"Rất xin lỗi!" Cô lễ tân mỉm cười.

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, đang rầu rĩ xem phải làm thế nào thì bất ngờ nghe thấy cô ta gọi một tiếng về phía sau cô: "Chào Hoắc tổng!"

Cô quay đầu, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đi vào.

Có lẽ vì công việc phải qua đây, hơn nữa hình như cũng có hẹn trước, cô lễ tân đã đi ra đích thân chuẩn bị dẫn anh vào trong.

Vẫn là bộ vest đen đó, tôn lên vóc dáng rắn chắc của anh, phía sau là Giang Phóng lần trước đã gặp lại tại Hoắc Thị.

"Cô Lâm!" Người phía sau cũng đã nhìn thấy, bất giác chào một tiếng.

Lâm Uyển Bạch mỉm cười với anh ấy coi như đáp lại.

Cảm nhận được ánh mắt sếp liếc qua, bàn tay xách cặp tài liệu của Giang Phóng chợt run lên. Anh ấy ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa, lẳng lặng lùi sang bên cạnh.

Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần: "Cô ở đây làm gì?"

"À..." Lâm Uyển Bạch khẽ nhún vai: "Tôi tới đây muốn gặp chủ tịch Phan một chút. Ông ấy là nhân vật quan trọng chúng tôi muốn phỏng vấn cho tuần san cuối năm. Chỉ là ông ấy mãi vẫn chưa đồng ý, tôi đang cố gắng thuyết phục, nhưng cả gặp mặt ông ấy vẫn chưa chịu..."

Hoắc Trường Uyên nghe xong, im lặng mấy giây rồi hỏi cô: "Nếu tôi có thể giúp cô thuyết phục ông ấy thì sao?"

"Anh giúp tôi?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.

"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, mấp máy môi: "Nếu tôi giúp cô, cô sẽ cảm ơn tôi bằng cách nào?"

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhìn anh vừa nghi hoặc vừa cảnh giác: "Anh muốn cảm ơn thế nào..."

"Rất đơn giản." Hoắc Trường Uyên nhướng đuôi mày.

"Gì chứ?" Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Ánh mắt Hoắc Trường Uyên lướt qua sống mũi cao thẳng của cô, dừng lại ở đôi môi cô vừa mím lại, ngữ khí gian xảo: "Tôi muốn một nụ hôn của cô."

"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.

Giữa đại sảnh tòa nhà mọi người đi qua đi lại nườm nượp, không ngờ anh ngang nhiên nói lời trêu chọc này.

"Đợi ở đây nhé!"

Không đợi cô kịp phản ứng, Hoắc Trường Uyên bất ngờ để lại câu này rồi cất bước đi.

Hoàn hồn lại, Lâm Uyển Bạch vội hét lên: "Đợi chút..."

Cô chưa đồng ý mà!

Nhưng đôi chân dài của Hoắc Trường Uyên lướt rất nhanh, chớp mắt đã đi vào trong thang máy.

Lâm Uyển Bạch ngồi lại xuống ghế, nhìn kim giờ xoay từng vòng trên mặt đồng hồ. Vào lúc cô đang do dự không biết có nên bỏ đi hay không thì cô lễ tân lúc trước chợt đi về phía cô.

"Cô Lâm, chủ tịch Phan bảo tôi mời cô vào!"

"Ồ..."

Lâm Uyển Bạch gật đầu, cầm bút ghi âm đi theo sau.

Từ thang máy đi ra, cô được dẫn thẳng vào văn phòng của chủ tịch. Trên chiếc ghế sofa da thật, Giang Phóng theo lên cùng lúc trước không biết đã đi đâu rồi, chỉ có chủ tịch Phan và Hoắc Trường Uyên ngồi song song. Người phía sau tay cầm điếu thuốc, khói bay ra từ kẽ ngón tay anh.

Cô thư ký bê tách trà vào, ra hiệu: "Cô Lâm, mời cô ngồi!"

"Cảm ơn cô." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Đặt cây bút lên đùi, cô ngập ngừng lên tiếng: "Chủ tịch Phan..."

"Cô Lâm, chống lưng của cô lớn thật đấy!"Chủ tịch Phan cười ha ha ngắt lời cô, những nếp nhăn trên mặt như rung lên bần bật: "Tôi biết mục đích của cô, cuộc phỏng vấn này tôi chấp nhận, lát nữa chúng ta có thể bắt đầu!"

"Thật sao?" Lâm Uyển Bạch mừng rỡ: "Chủ tịch Phan, nói vậy là ông thật sự đã đồng ý phỏng vấn?"

"Tôi đã để cô ngồi trước mặt rồi, còn có thể giả được sao?" Chủ tịch Phan mỉm cười nhướng mày, khi liếc sang Hoắc Trường Uyên, nụ cười càng lớn hơn: "Ha ha, tình bạn vong niên giữa tôi và Hoắc tổng cũng phải hai, ba năm rồi. Ngày xưa khi cùng đánh golf, tôi bất ngờ phát bệnh tim, cũng may khi đó có Hoắc tổng ở bên cạnh kịp thời đưa thuốc. Trước nay tôi vẫn nợ cậu ấy một ân tình!"

"Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ tính ân tình này vào làm ăn, nhưng bao năm qua sau nhiều lần hợp tác, cậu ấy vẫn không hề nhắc đến. Không ngờ bây giờ cậu ấy lại nhắc với tôi về ân tình này, bảo tôi phải chấp nhận phỏng vấn của cô! Thế nên, ban nãy tôi mới nói, cô Lâm, chống lưng của cô rất to!" Nói đến cuối cùng, chủ tịch Phan còn giơ ngón cái lên trước mặt cô.

"Dạ..." Lâm Uyển Bạch bỗng chốc trở nên ngắc ngứ.

Cô liếc sang Hoắc Trường Uyên bên cạnh, đôi mắt thầm trầm đó cũng đang nhìn cô.

Trái tim chợt co rụt lại, cô hoảng loạn cụp mắt xuống.

Chủ tịch Phan làm như không nhìn thấy sự giao lưu qua lại giữa họ, cười hỏi: "Cô Lâm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ?"

"Vâng..." Mí mắt Lâm Uyển Bạch khẽ run.

Cô không dám ngẩng đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cả quá trình chỉ chăm chăm để ý chiếc bút ghi âm.

Khoảng hơn bốn mươi phút sau, cuộc phỏng vấn kết thúc.

Lâm Uyển Bạch cất bút đi, vì giữ nguyên một tư thế trong một thời gian dài, bắp chân cô tê cứng. Cô ngẩng đầu, chỉ nhìn đối diện: "Chủ tịch Phan, cảm ơn ông. Sau khi bài phỏng vấn được chỉnh sửa xong, tôi sẽ gửi tới cho ông xem qua!"

"Được!" Chủ tịch Phan mỉm cười gật đầu.

"Vậy chúng tôi xin phép đi trước!" Bên kia, Hoắc Trường Uyên đã đứng dậy.

"Đi đi!" Chủ tịch Phan giơ tay tỏ ý.

Lâm Uyển Bạch đành theo anh đi ra khỏi văn phòng.

Đi tới thang máy, đúng lúc thang dừng lại ở tầng trên cùng, bước vào trong chỉ có hai người họ.

Giữa đường không ai vào thêm. Lâm Uyển Bạch để tay ra sau lưng, bứt ngón tay, ấp úng lên tiếng: "À, cảm ơn anh về cuộc phỏng vấn của chủ tịch Phan..."

"Đừng khách sáo." Đôi môi mỏng của Hoắc Trường Uyên rướn lên như có ý khác.

Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, vẫn không thấy bóng Giang Phóng đâu. Hai người họ lần lượt đi ra khỏi cánh cửa xoay, Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe trong túi ra: "Đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe!"

~Hết chương 217~