Lâm Uyển Bạch vừa đi tới vừa khàn giọng hỏi: "Anh về khi nào vậy? Sao không nói cho em biết..."
"Về từ sáng." Hoắc Trường Uyên mấp máy khóe môi.
Vì anh đứng bên cửa sổ hút thuốc nên khi ánh hoàng hôn bên ngoài hắt xuống, đôi mắt u tối của anh như mờ hẳn đi.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng đã nhìn thấy chiếc gạt tàn đầy đầu lọc.
Cô không hỏi nhiều, vẫn nghĩ rằng giống như lần anh từ Lâm Thành trở về, cũng cố tình không nói để tạo bất ngờ cho cô. Cô không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, quan tâm hỏi: "Chuyện của cô giải quyết xong hết rồi chứ?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp rồi dập tắt điếu thuốc.
Trái tim lơ lửng của Lâm Uyển Bạch như được hạ xuống, cảm giác cay xè nơi sống mũi càng nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng cô cũng đi tới trước mặt anh, còn chưa đợi cô chủ động nhào vào lòng anh, Hoắc Trường Uyên đã giơ tay ra trước, kéo cô vào lòng, trán cô đập mạnh vào lồng ngực anh.
Lâm Uyển Bạch muốn ôm lấy hông anh, cuối cùng cũng có thể tâm sự với anh chuyện của bà ngoại, bỗng nhiên chân cô nhẹ bẫng.
Hoắc Trường Uyên đã bế cô lên, xoay một vòng, rồi tựa vào bức tường bên cạnh.
Anh giữ nguyên tư thế đó, cô đánh mất trọng tâm, hai chân buộc phải bám vào vòng hông rắn chắc của anh. Cô há hốc miệng, đang định lên tiếng thì nụ hôn mãnh liệt của anh rơi xuống.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Lâm Uyển Bạch hiểu anh nhịn lâu như vậy sẽ khao khát biết chừng nào, cả trái tim lẫn cơ thể cô đều mềm nhũn ra vì nụ hôn của anh.
Hoắc Trường Uyên có vẻ rất gấp gáp. Anh chỉ dùng sức của một cánh tay để nâng đỡ cô, cạy mở răng cô, bàn tay kia đã bắt đầu không yên phận.
Có điều giữa ban ngày ban mặt, tuy rằng anh đã né tránh vị trí cửa sổ, sẽ không bị ai nhìn thấy, nhưng cửa lớn vẫn chưa đóng. Dù rằng tầng trên cùng chẳng ai đi qua đi lại, đối diện lại là địa bàn của anh, nhưng lỡ như có ai đi vào...
Càng nghĩ, Lâm Uyển Bạch càng xấu hổ.
Có điều, chia cách nhiều ngày như vậy, cộng thêm chuyện của bà ngoại, cô rất nhớ anh, mí mắt dần dần đỏ rực lên. Cô nghẹn ngào một tiếng, mọi cảm xúc hóa thành nước mắt.
Thế nên khi anh đột nhiên dừng lại đã khiến cô ngơ ngác, run rẩy mở mắt ra nhìn về phía anh.
Ánh hoàng hôn hắt vào, trải lên khuôn mặt cả hai.
Bao gồm cả đáy mắt như bùng cháy của anh và đôi môi sưng đỏ của cô, cùng với những dấu đỏ in hằn ngoằn ngoèo bên dưới xương quai xanh.
Lâm Uyển Bạch thở dốc, sau đó bị anh đặt xuống, hai chân cũng tìm lại được trọng tâm. Bàn tay lớn ban nãy tác oai tác quái đang từ từ cài lại từng cúc áo một cho cô. Anh hơi cụp mắt xuống, khuôn mặt cương nghị không có chút cảm xúc gì.
Hoắc Trường Uyên quay người, trầm mặc sải bước lớn về phía sofa ngồi xuống.
Anh lại đổ một điếu thuốc ra khỏi bao, hơi đổ người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu châm thuốc, bật lửa bật tanh tách, Rất nhanh, khuôn mặt anh đã bị làn khói trắng lu mờ.
Lâm Uyển Bạch vẫn tựa lưng vào tường, nhíu mày không hiểu.
Đôi mắt nhuốm màu dục vọng ấy lúc ấy đã từ từ bình tĩnh lại, chỉ có điều dường như còn thứ gì khác ẩn giấu đằng sau mà cô không thể nhìn thấu.
Lâm Uyển Bạch đi qua: "Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy..."
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô.
Trái tim Lâm Uyển Bạch bỗng dưng run rẩy, như nhìn thấy thứ gì khác trong mắt Hoắc Trường Uyên.
Cô bỗng nhiên phát hiện ra anh khang khác, không giống trước kia lắm. Anh của lúc này rất u ám.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, giơ tay khẽ khàng chạm vào cánh tay anh. Cho dù cách một lớp vải, cô vẫn cảm nhận được từng cơ bắp rắn rỏi, chỉ là nó hơi cứng đờ. Cô cắn môi: "Hoắc Trường Uyên, anh rốt cuộc làm sao vậy, có phải mệt mỏi quá không..."
Hoắc Trường Uyên không nói, chỉ im lặng hút thuốc.
Rất dốc sức, một điếu thuốc anh gần như hút hết trong nháy mắt.
Hoắc Trường Uyên ngồi thẳng người dậy, khi rít hơi cuối cùng vào phổi, có một cảm giác nóng bừng như bị lửa đốt. Anh dằn mạnh xuống, rồi lập tức dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, một lần nữa liếc nhìn cô.
"Uyển Uyển, chúng ta chia tay đi."
Cả người Lâm Uyển Bạch như đứng hình.
Cô trợn tròn mắt, nhìn anh ở khoảng cách gần: "... Anh nói gì cơ?"
"Em nghe thấy rồi đấy." Hoắc Trường Uyên cất giọng không nhiệt độ.
Sao anh có thể gọi cô thân thiết như vậy để rồi lại nói một lời vô tình đến thế?
Lâm Uyển Bạch như phải chịu một sự thảng thốt lớn, thu tay về, cuộn chặt tay lại: "Em muốn nghe anh nói lại một lần nữa..."
"Chúng ta chia tay đi." Hoắc Trường Uyên có vẻ không ngại lặp lại câu nói này, ánh mắt sắc lẹm như găm sâu vào trong da thịt cô, giọng anh rất tàn nhẫn: "Anh bỗng nhiên cảm thấy không có gì thú vị, không muốn tiếp tục chống đối bố anh nữa, cũng không muốn đánh mất vị trí tổng giám đốc của Hoắc Thị! Anh đợi ở đây từ sáng tới giờ không phải định tạo bất ngờ cho em mà muốn chính miệng nói ra lời chia tay với em."
"Thế nên, trò chơi tình cảm này, anh không muốn chơi cùng em nữa."
Nói xong, đầu mày Hoắc Trường Uyên hơi giật nhẹ, anh từ từ tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay xuống.
Lâm Uyển Bạch như chưa thể phản ứng lại, hoàn toàn không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì mình bị tuyên án tử hình.
Còn Hoắc Trường Uyên thì đã đứng lên, đi tới bên cửa sổ, xách chiếc vali nãy giờ vẫn yên lặng đứng đó.
Cô nhìn theo anh, một người dù là lúc này khắp cơ thể vẫn toát lên một sự quyến rũ đầy nam tính. Khuôn mặt anh, đôi mắt thâm trầm, chỗ nào cũng không thay đổi, chỉ có trái tim nằm sau chiếc áo sơ mi và chiếc áo vest ấy là bỗng dưng càng lúc càng khó hiểu.
Trò chơi tình cảm...
Hóa ra anh coi tình yêu giữa họ là trò chơi...
Hoắc Trường Uyên không nhìn cô, xách vali bước nhanh vượt qua sofa. Sự lạnh lùng ấy như một lưỡi dao, cứa từng chút từng chút vào trái tim cô.
Lâm Uyển Bạch nhắm mắt, che đi sự run rẩy nơi đáy mắt.
Giống như hai lần trước, cô cũng hỏi anh: "Anh chắc chứ?"
"Ừm." Bước chân của Hoắc Trường Uyên không ngừng lại.
Lâm Uyển Bạch đột ngột cắn răng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng cứng rắn của anh đã sắp ra tới cửa chính, lấy hơi, nếu không cô sợ sẽ đánh mất dũng khí chất vấn: "Hoắc Trường Uyên, anh đã nói sẽ không phụ em, lẽ nào đó đều là lời giả dối?"
Bóng Hoắc Trường Uyên cứng lại.
Anh hơi nghiêng người, bờ môi dường như rướn lên.
"... Anh cười gì?" Lâm Uyển Bạch run rẩy hỏi.
Anh đút tay vào túi quần, nắm chặt tay lại, gắng gượng vài giây anh mới từ từ mở ra, lạnh nhạt nói: "Em đâu còn nhỏ tuổi nữa, không ngờ mấy lời quái quỷ lừa bịp đó em vẫn tin là thật!"
Hốc mắt cô căng ra, dòng nước mặn chát cuối cùng cũng rơi xuống không thể kiểm soát.
Bóng lưng Hoắc Trường Uyên vẫn đứng đó, còn cô nước mắt đã như sợi châu đứt. Đừng nói là anh sẽ như xưa hôn khô những dòng nước mắt của cô, dù là dùng tay lau cho cô anh cũng thấy xa xỉ.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng anh, tự đưa tay lên lau nước mắt, sau đó thở hắt ra một hơi, gượng cười nói từng câu từng chữ: "Hoắc Trường Uyên, đây là lần cuối cùng em rơi nước mắt vì anh."
Lâm Uyển Bạch không chớp mắt một cái.
Cô cứ thế giương mắt nhìn theo cái bóng cao lớn lạnh lùng rời đi, cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Căn phòng rơi vào im ắng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có bản thân cô biết mình vừa trải qua chuyện gì.
Chúng ta chia tay đi.
Không giống như lần cô đề nghị, đằng sau vẫn còn một câu hỏi để ngỏ, lần này anh đã đưa ra quyết định.
Có điều khi anh nói mấy chữ ấy, sao có thể không chút do dự như vậy.
Cô chưa hề biết rằng thì ra đàn ông khi tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn phụ nữ rất nhiều. Cũng khó trách có người nói, phụ nữ chia tay, một vạn lần cũng chẳng thể dứt khoát, nhưng đàn ông mà nói chia tay thì vĩnh viễn sẽ không quay đầu.
Lâm Uyển Bạch ngồi phịch xuống sofa, ôm chặt ngực.
Một cơn đau nhói như máu rỉ ra, rất ngắn ngủi, nhưng thật sự rất kịch liệt.
Nếu nói việc bà ngoại qua đời mang tới cho cô không ít sụp đồ thì Hoắc Trường Uyên càng đả kích cô thêm một cú nặng nề. Kể từ giây phút anh rời đi sang Mỹ, cô nằm bò trên giường nhìn theo bóng anh, trong lòng đã tràn đầy sự quyến luyến ngọt ngào, gần như ngày nào cũng mong anh quay về.
Nhất là mấy ngày nay, nhớ anh đã trở thành động lực duy nhất để cô bước tiếp.
Cuối cùng anh cũng quay về nhưng không còn cần cô nữa.
Chẳng trách được người ta, chính cô là người lúc trước lấy hết dũng khí, bất chấp mặt dày chủ động tìm anh muốn quay lại.
Lâm Uyển Bạch nhìn chiếc nhẫn bạc bị người ta bỏ lại trên bàn.
Cô cúi đầu, tháo cả nhẫn của mình xuống, đeo lâu nên trên tay đã có cả vết hằn.
Nhìn đôi nhẫn bạc ấy, cô cười vừa đắng chát vừa châm chọc. Loại nhẫn vừa tầm thường vừa rẻ mạt này quả thực không phù hợp với thân phận của anh. Giống như anh nói, cảm thấy nhạt nhẽo, không muốn tiếp tục đối chọi với ông Hoắc nữa, không muốn mất đi vị trí tổng giám đốc Hoắc, cũng không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình cảm với cô...
Không trách anh, thật sự không trách, cô tôn trọng quyết định của anh.
Chỉ là, Lâm Uyển Bạch không kiểm soát được lòng mình nhớ lại lúc trước sau khi từ nhà họ Lâm trở về, buồn bã kể cho anh nghe chuyện giữa mình và ông Lâm. Lúc đó anh đã ôm vài cô, hôn lên trán cô: Em có anh rồi.
Chất giọng trầm tĩnh ấy vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng đã như cách mấy đời.
Lần này cô thật sự chỉ còn lại một mình thôi.
Lâm Uyển Bạch vùi mặt vào giữa hai bàn tay, nước mắt từ từ rơi xuống từng giọt.
Nước mắt chảy như mưa.
...
Ngày thứ hai, trở về công ty làm việc.
Cuộc sống vẫn vậy, dù có xảy ra chuyện kinh thiên động địa, vẫn phải tiếp tục như thường.
Biết chuyện nhà cô có người mất, quản lý cũng không gây khó dễ, coi như cô xin nghỉ ốm ba ngày, còn an ủi cô mấy câu. Lâm Uyển Bạch cảm ơn rồi quay về văn phòng, tập trung trở lại cồng việc.
Lúc chập tối, cô nhận được điện thoại của Tang Hiểu Du, đối phương đang ở trong bệnh viện.
Tan làm, Lâm Uyển Bạch bèn bắt taxi qua đó.
Bệnh viện tư, nơi Tần Tư Niên làm việc. Cô mỉm cười, không quá bất ngờ, nhưng cũng nhíu mày rất nhanh, vì đây cũng là nơi ông Hoắc đang nàm.
Vào trong khu nội trú, Lâm Uyển Bạch đi thang máy tới khoa ngoại, ngỡ là ở phòng bệnh thường, tới khi hỏi thăm các y tá mới biết là phòng bệnh cao cấp, cô hơi kinh ngạc.
Tang Hiểu Du mặc đồ bệnh viện nằm ngửa trên giường, không quá yếu ớt, sắc mặt vẫn rất khá, miệng ngậm ống hút, bên cạnh có một cốc trà sữa.
Nghe tiếng đẩy cửa phòng, cô ấy cuống quýt nhả ống hút ra, đồng thời kéo ngăn kéo, giấu cốc trà sữa vào trong, quay lưng lại, giả vờ như đang ngủ say, một loạt các động tác rất liền mạch, có vẻ như phạm tội đã thành quen.
Lâm Uyển Bạch quan sát toàn bộ màn biểu diễn, mỉm cười đi tới, chọc chọc từ bên cạnh: "Cá nhỏ?"
"Trời ơi, Tiểu Bạch, là cậu à!" Tang Hiểu Du vừa nghe tiếng cô, lập tức quay lại, vỗ ngực khoa trương: "Làm mình hết hồn, còn tưởng..."
"Tưởng ai?" Lâm Uyển Bạch nháy mắt.
"Có ai đâu!" Tang Hiểu Du hơi đỏ mặt.
"Bác sỹ Tần phải không?" Lâm Uyển Bạch đoán ra ngay tắp lự.
"Chính là gã cầm thú đó!" Tang Hiểu Du tức giận thở hồng hộc, chỉ có điều ngay cả cô ấy cũng không biết, biểu cảm trên khuôn mặt mình lúc này ngượng ngập dường nào: "Mình ở trong viện đã mấy ngày rồi, ngày nào cũng bắt mình uống cháo ngô. Làm ơn đi, mình sắp nôn ra rồi! Mình muốn ăn gà rán và khoai tây chiên, anh ta bảo là đồ ăn rác rưởi, không cho động vào! Cốc trà sữa này là mình hối lộ một thằng bé khoa Nhi, nó giúp mình mua về đấy, tuyệt đối đừng để anh ấy biết!"
"Bác sỹ Tần chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu giờ đang là bệnh nhân!" Lâm Uyển Bạch ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi: "Cá nhỏ, chuyện là thế nào, sao lại nhập viện?"
Tang Hiểu Du ngồi dậy, động tác hơi chậm rãi, cười tươi với cô: "Không sao đâu! Chỉ là mấy hôm trước mình mổ ruột thừa, kết quả lại đúng lúc biết chuyện của bà ngoại cậu, về quê nên bị nhiễm trùng, phát sốt! Nhưng bây giờ không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, bác sỹ đã khâu lại rồi, đợi vết khâu lành hẳn là mình có thể ra viện, lại nhảy nhót như thường!"
"Đều tại mình, hại cậu lo lắng." Lâm Uyển Bạch rất áy náy.
"Nói gì vậy! Chúng ta là ai chứ, vả lại, ngày xưa hồi còn học đại học, chẳng phải bà ngoại hay làm tương thịt bò cho chúng ta ăn sao, mình cũng phải về tiễn bà chứ!" Tang Hiểu Du nói mãi giọng chợt nhỏ lại. Thấy cô sắc mặt còn tệ hơn cả một người đang ốm, cô ấy thở dài: "Tiểu Bạch, cậu vẫn ổn chứ?"
"Mình vẫn ổn..." Lâm Uyển Bạch gượng cười.
"Chuyện của bà ngoại không ai ngờ tới, nhưng sinh lão bệnh tử cũng khó tránh, cậu đừng quá chìm đắm trong đau thương!"
"Mình hiểu mà."
Tang Hiểu Du yên tâm gật đầu, rồi lại hỏi: "Mình nghe cầm thú nói, Hoắc tổng quay về rồi hả?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại.
"Cũng may, cậu còn có Hoắc tổng!" Tang Hiểu Du nghe xong liền mỉm cười.
"..." Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, trong lòng thật sự không còn cảm xúc gì.
Từ phòng bệnh đi ra, Lâm Uyển Bạch đi theo thang máy cũ ra về, không muốn ở đây lâu thêm, sợ sẽ gặp phải người không nên gặp.
Chỉ là ông trời chẳng tốt với người ta như thế. Vừa ra khỏi tòa nhà nội trú, một chiếc xe limo đi vào trong sân. Người tài xế cung kính mở cửa xe ra, một bóng người vừa cao ráo vừa thanh mảnh bước xuống.
Cô gái ấy đi một đôi giày đế bằng, khoác chiếc áo dạ lông cừu dáng dài màu trắng, để lộ đôi chân nhỏ mảnh dẻ.
Sau khi bước xuống, Lục Tịnh Tuyết không đi ngay mà quay người lại. Ngay sau đó, trong xe lại có một bóng người cao lớn khác xuống theo. Vẫn là bộ vest đen thủ công thường gặp, được cắt may vừa vặn, tôn lên bờ vai dài rộng và đôi chân vững chãi của anh.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay, ném xuống đất dùng giày dập tắt, đồng thời nhả ra một làn khói trắng.
Một đen một trắng, hình thành một khung cảnh rất nổi bật.
Hai chân Lâm Uyển Bạch như mọc rễ, không nhúc nhích được nửa phần.
Trước tòa nhà vừa hay có hai trụ đá hình tròn rất lớn, do góc độ nên vừa đủ để che đi khiến vị trí Hoắc Trường Uyên đang đứng không nhìn thấy cô.
Lâm Uyển Bạch chỉ thấy anh cúi xuống, lấy từ trong xe ra một bó hoa bách hợp, sau đó đưa cho Lục Tịnh Tuyết đứng bên cạnh, cô ta đón lấy bằng hai tay.
Vì anh đứng quay lưng lại nên cô không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cô có thể nhìn rõ Lục Tịnh Tuyết, trên khuôn mặt cô ta luôn có hai má lúm đồng tiền mờ mờ.
Cô ta mấp máy đôi môi hồng, không biết đã nói gì với Hoắc Trường Uyên. Anh sải bước đi vào trong trước.
Lâm Uyển Bạch mơ hồ nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết đã cầm bó hoa đi về mình, biểu cảm rõ ràng cũng có phần bất ngờ.
"Cô Lâm!"
"Cô Lục..."
Lâm Uyển Bạch muốn trốn đã không còn kịp nữa, đành phải lên tiếng chào.
Lục Tịnh Tuyết giữ nguyên tư thế ôm bó hoa, mỉm cười nhìn cô, ngữ khí giống như họ rất thân thiết vậy: "Luôn trùng hợp như vậy, dường như dù đi tới đâu, luôn có thể gặp được cô!"
Lâm Uyển Bạch khẽ cử động khóe môi như đã trả lời.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn bó bách hợp trên tay đối phương, cụ thể có bao nhiêu bông cô không thể đếm rõ bây giờ. Có màu trắng, có màu hồng, dường như mỗi bông đều được tỉ mỉ chọn lựa đúng lúc nở đẹp nhất, mùi hương thi thoảng lại bay qua.
Ừm, rất phù hợp với khí chất của Lục Tịnh Tuyết.
"Hoa này Trường Uyên tặng tôi!" Lục Tịnh Tuyết lại tươi cười.
"..." Lâm Uyển Bạch giấu tay vào cổ áo nắm chặt lại.
Cô cảm thấy mạch máu như đang lặng lẽ sục sôi, quấn chặt lấy cổ cô, khó mà hít thở.
Lời ai đó nói vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ mua hoa cho hai người phụ nữ, một là mẹ anh, hai là cô...
Lẽ nào đây cũng là lời quỷ quái lừa gạt cô...
"Cô Lục, cô không cần đặc biệt nói rõ với tôi, chẳng liên quan gì tới tôi cả!" Lâm Uyển Bạch âm thầm hít sâu, cố gắng để bản thân không quá thảm hại: "Chúng tôi đã chia tay rồi..."
Ánh mắt Lục Tịnh Tuyết lặng lẽ sáng lên rất khó nhận ra, cô ta càng cười tươi hơn: "Tôi biết, Trường Uyên đã kể với tôi rồi!"
"Ồ." Lâm Uyển Bạch nắm tay gắt gao.
Cô cảm thấy mình buộc phải đi thôi, nếu còn ở thêm một giây nào nữa, cô có thể sẽ sụp đổ.
Vào lúc cô chuẩn bị bước chân đi, Lục Tịnh Tuyết bất ngờ giơ tay lên như rất vô tình, chạm vào vị trí xương quai xanh.
Một động tác nhỏ rõ ràng vậy, Lâm Uyển Bạch đứng đối diện cô ta, cũng vô thức liếc nhìn. Sau cái nhìn ấy, toàn bộ hơi thở của cô như khựng lại.
Giọng cô run lên thiếu kiềm chế: "Sợi dây chuyền của cô..."
"Có phải rất đẹp không?" Lục Tịnh Tuyết gạt rộng cổ áo ra một chút nữa, bên trong đó treo một chiếc chìa khóa nhỏ hình hoa hướng dương, bên trên khảm kim cương, sáng lấp lánh: "Đây cũng là quà Trường Uyên tặng tôi, tôi rất thích!"
Gần như là trong khoảnh khắc, Lâm Uyển Bạch giơ tay che lấy cổ mình.
Cô dùng sức nắm chặt lấy chiếc chìa khóa bên trong bộ quần áo, đã hoàn toàn đại bại: "Cô Lục, xin lỗi, tôi còn có việc..."
Nói xong, cô bỏ đi hoảng hốt như bỏ chạy.
...
Biệt thự nhà họ Hoắc.
Trên gác, phòng ngủ tràn ngập không khí Trung Hoa. Hoắc Chấn vừa ra viện ngồi trên ghế Thái sư, đã bình phục rất nhiều. Ở trong bệnh viện một thời gian dài, bây giờ cuối cùng đã trở về nhà, tâm trạng rất tốt, khuôn mặt nghiêm nghị mọi ngày ôn hòa hơn nhiều.
Trong phòng chốc chốc lại thoang thoảng mùi hoa bách hợp.
Lục Tịnh Tuyết đứng trước cửa sổ, đang gỡ hoa ra, cắm từng bông vào trong lọ.
Phạm Ngọc Trân rót sẵn trà, đi tới bên cửa sổ: "Tịnh Tuyết, cháu đừng làm nữa, để người dưới làm cho! Mau qua uống trà đi!"
"Không sao ạ, còn hai bông nữa là xong thôi!" Lục Tịnh Tuyết mỉm cười, quay đầu nói với Hoắc Chấn: "Đây là bó bách hợp nhập khẩu cháu đặc biệt chọn cho bác Hoắc, mùi hương không quá nồng, ngửi rất dễ chịu! Hơn nữa, lúc ở nước ngoài cháu từng học cắm qua, cháu cắm sẽ đẹp hơn một chút, như vậy bác Hoắc ngắm tâm trạng cũng tốt hơn!"
"Được được, nha đầu Tịnh Tuyết luôn suy nghĩ chu đáo!" Hoắc Chấn hài lòng gật đầu.
Ông xoay chuyển tầm mắt, nhìn về phía cậu con trai vừa đón mình ra viện, tới giờ vẫn không nói một lời, nghiêm giọng hỏi: "Trường Uyên, con giải quyết khủng hoảng cho công ty cô con xong xuôi rồi chứ? Bây giờ không sao rồi?"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp, lập tức đứng dậy khỏi ghế: "Con đi đây."
Hôm nay Hoắc Chấn xuất viện, Phạm Ngọc Trân gọi điện cho anh, bảo anh tới. Bà đã cử tài xế qua Hoắc Thị, thế nên anh vừa ra khỏi tòa nhà đã ngồi thẳng lên xe. Không ngờ là Lục Tịnh Tuyết cũng có mặt trên xe, nói là bác trai muốn cô ta đi cùng.
Mới nói vài câu đã định đi, Hoắc Chấn bực bội nhíu mày, Phạm Ngọc Trân vội nói: "Trường Uyên, không ở lại ăn cơm rồi hẵng đi? Dì vừa dặn nhà bếp nấu thêm mấy món!"
"Thôi ạ, con còn có việc." Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.
Anh không dừng bước chân, đút thẳng tay vào túi quần rồi đi ra khỏi phòng.
Lục Tịnh Tuyết vừa ngồi xuống ghế nghe thấy vậy cũng vội đứng lên: "Bác Hoắc, cháu cũng về trước, hôm khác lại qua thăm bác!"
Sau khi thấy Hoắc Chấn gật đầu, cô ta rảo bước đuổi theo ra ngoài.
Lục Tịnh Tuyết ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy bóng hình cao lớn đó, chỉ là một bóng lưng cũng đủ khiến cô ta mê hoặc không thể thoát ra, ánh mắt chỉ toàn sự si mê. Cô ta chạy bước nhỏ đuổi theo sau: "Trường Uyên, đợi em với! Em vừa hay cũng định về, đi cùng được không?"
"Không tiện đường." Hoắc Trường Uyên từ chối.
Lục Tịnh Tuyết không ngại ngùng chút nào, vẫn giữ vững nụ cười, giọng dịu dàng: "Không sao, vậy em bảo tài xế chở em một đoạn vậy! Em có thể..."
Hoắc Trường Uyên đột ngột dừng bước.
Đôi mắt u tối nheo lại. Rồi anh bất ngờ từng bước áp sát cô ta, bóng dáng cao lớn bao trùm lên cô ta.
Lục Tịnh Tuyết có lẽ cũng bất ngờ, chợt im bặt, đầu tiên là sững sờ, sau đó không kiềm chế được niềm hân hoan trong lòng. Nhất là khi anh càng lúc càng tiến gần, lưng cô ta đã sắp áp sát lên vách tường hành lang rồi.
Nhiêu năm như vậy, hai người họ chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào, đứng gần như vậy càng chưa từng...
Nhịp tim của Lục Tịnh Tuyết đập rất nhanh, giọng khó giấu được sự xấu hổ: "Trường Uyên?"
Hoắc Trường Uyên từ đầu tới cuối không nhìn cô ta, mà nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ, biểu cảm càng lúc càng lạnh nhạt.
"Cô đeo rất xấu."
Một câu nói lạnh lùng, sau đó anh quay người bỏ đi.
Lục Tịnh Tuyết trắng bệch mặt.
Cô ta cúi đầu nhìn mới ý thức được anh ám chỉ điều gì.
Bóng dáng trước mắt đã xuống nhà, cô ta vòng tay ra sau cổ, chậm rãi tháo nó xuống.
Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, Lục Tịnh Tuyết bật cười, nó tựa hồ chẳng có chút giá trị gì cả. Cô ta không buồn nhìn, tiện tay ném cho một người làm phía trước: "Tặng cho cô."
"Hả!" Người làm sững người, nhìn viên kim cương lấp lánh bên trên, đón lấy một cách hồi hộp. Không ngờ lại may mắn như vậy, người ấy cúi thấp người, không ngừng cảm ơn: "Cảm ơn cô Lục, cảm ơn cô Lục! Cảm ơn cô!"
~Hết chương 199~