Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, run rẩy cụp mắt xuống.
Lúc này, có tiếng bước chân từ xa tới gần dừng bên cạnh họ, là Tần Tư Niên trong bộ blouse trắng.
"Bác sỹ Tần, anh lại trực sao?" Lâm Uyển Bạch tò mò hỏi.
"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu.
"Tôi gọi điện cho Trường Uyên. Cậu ấy nói đang ở phòng cấp cứu, tôi còn tưởng chân cậu ấy bị làm sao! Thì ra là cô Lâm bị thương, xem ra là trẹo chân?" Tần Tư Niên đút hai tay vào trong túi áo blouse trắng, rồi tiếp tục hỏi: "Sao, có nghiêm trọng không?"
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "À, không sao đâu, chỉ là trẹo chân, ban nãy bác sỹ có kê cho ít thuốc, nói chỉ cần về chăm chỉ bôi là được!"
Tần Tư Niên gật đầu, cũng ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh cô, nhướng mày có phần mờ ám: "Có phải cung của Trường Uyên lên dây rồi nhưng em không chịu, nên cậu ấy đã bẻ trẹo chân em không?"
"Không phải ạ..." Vạch đen rơi đầy đầu Lâm Uyển Bạch.
Bác sỹ của bệnh viện này sao lại có trí tưởng tượng phong phú vậy chứ...
"Ha ha! Tôi đùa ấy mà!" Tần Tư Niên cười phá lên.
"Em đợi ở đây, anh đi lấy thuốc." Hoắc Trường Uyên cầm toa thuốc lên, nói với cô.
"Chân cẳng cậu cũng đi ít thôi, để mình đi cho!" Tần Tư Niên lên tiếng.
"Không sao." Hoắc Trường Uyên gượng cười, rồi đi về phía bên trái.
Chỉ còn lại hai người họ, Tần Tư Niên không đùa giỡn nữa, mà hỏi cô: "Cá vàng đổi số điện thoại rồi à?"
"Cá nhỏ sao?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người, lắc đầu: "Không có, buổi trưa chúng tôi vừa nói chuyện xong mà..."
Nghe xong, sắc mặt anh ấy lập tức đen xì lại. Tần Tư Niên nhíu mày nói: "Cô Lâm, có thể cho tôi mượn di động của cô một chút không?"
"Có thể!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, rút di động từ trong túi quần ra.
Sau khi đón lấy, Tần Tư Niên bèn nhanh chóng ấn một số điện thoại có vẻ đã thuộc nằm lòng. Khi anh ấy gọi đi, trên màn hình hiển thị tên người mà cô đã lưu trong điện thoại: Cá nhỏ.
Đầu kia bắt máy, Tần Tư Niên đứng phắt dậy khỏi ghế.
Bàn tay vốn đang đút trong túi áo blouse trắng chống vào hông, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Cá vàng, em chán sống rồi, dám cho anh vào danh sách đen!"
Chẳng biết đầu kia nói gì, Tần Tư Niên phồng mang trợn má trông rất dữ, rồi sải bước đi về phái cầu thang bộ, khi đóng cửa lại, lớp kính thủy tinh dường như còn rung lên bần bật.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, có vẻ cũng đã quen đối phương một khoảng thời gian rồi. Cô từng gặp anh ấy với dáng vẻ cậu chủ phong lưu đa tình trong club, rồi cũng từng thấy vẻ nghiêm nghị khi làm việc, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy sửng cồ lên như vậy, giống hệt một con sư tử phẫn nộ.
Hoắc Trường Uyên quay trở về, trong tay có thêm một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng thuốc.
"Mua xong thuốc rồi, chúng ta về thôi!"
Nói rồi, anh chìa tay ra trước mặt cô, lòng bàn tay với những đường vân rõ nét.
Lâm Uyển Bạch do dự rất lâu, không biết nên đưa tay ra hay không, giống như trái tim lúc nào cũng bất định của cô, không biết có nên hướng về phía trước.
Hoắc Trường Uyên thẳng thừng nắm chặt lấy tay cô, đồng thời kéo cô dậy khỏi ghế, ôm chầm lấy eo cô.
Thang máy vang lên tiếng động, Tần Tư Niên gọi điện xong quay lại, khắp người toát ra sự bực bội. Anh ấy trả lại di động cho cô, đồng thời cởi áo blouse trắng.
"Bác sỹ Tần, anh không trực nữa sao?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.
"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu, lập tức quay sang nói với Hoắc Trường Uyên: "Hôm nay mình mổ năm ca, quá mệt, không lái nổi xe nữa, hai người quay về tiện thể cho mình quá giang một đoạn đường."
Khi chiếc Land Rover lái ra khỏi bệnh viện, trời đã tối hoàn toàn.
Lâm Uyển Bạch vẫn bị nhét vào ghế lái phụ, Tần Tư Niên ngồi phía sau, ngay cả áo khoác cũng không cầm theo, chỉ mặc độc chiếc áo len. Sau khi lên xe, anh ấy khoanh tay trước ngực nhắm mắt ngủ, mặt có vẻ rất mỏi mệt. Cho tới khi xe đỗ lại, anh ấy mới mở lại mắt ra.
Có điều họ không lái tới nhà Tần Tư Niên mà tới khu chung cư nơi Tang Hiểu Du ở.
Tần Tư Niên đẩy cửa xe ra, sải bước đi vào trong.
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, nhìn theo bóng hình biến mất hơi thất thần.
"Sao ngẩn người ra vậy?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm: "Em đang nghĩ, bác sỹ Tần liệu có phải là người ấy của Cá nhỏ không..."
"Chuyện của mình còn chưa nghĩ cho thông suốt, nghĩ người khác làm gì!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hừ một tiếng.
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
"Về nhà!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng khởi động xe.
Chiếc Land Rover trắng đỗ ở vị trí cố định bên dưới tòa nhà chung cư. Khi chìa khóa được rút ra khỏi ổ, Lâm Uyển Bạch cũng cúi đầu cởi dây an toàn của mình. Cô vừa đặt một chân xuống đất, Hoắc Trường Uyên cũng đã vòng qua đầu xe, đang cúi người đưa tay về phía cô.
Lâm Uyển Bạch xua tay: "Em tự đi được..."
Âm cuối phía sau ngưng lại nơi đầu lưỡi vì Hoắc Trường Uyên đã bế bổng cô vào lòng.
Lâm Uyển Bạch đành đặt tay lên vai anh. Đèn cảm ứng sáng lên từng tầng. Cô cụp mắt xuống, trong tầm mắt là yết hầu của anh.
Lên tận tầng trên cùng, vẫn tư thế bế ấy, Lâm Uyển Bạch rút chìa khóa ra mở cửa. Anh đi thẳng một mạch vào trong nhà, rồi đặt cô lên ghế sofa ngoài phòng khách.
Hoắc Trường Uyên không ngồi xuống, cũng không đi về, mà đút tay vào túi quần, sải những bước rộng, lượn tất cả các căn phòng một lượt, đôi mắt u tối hơi nheo lại, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Lâm Uyển Bạch hơi choáng váng vì hình bóng cao lớn của anh cứ lượn qua lượn lại: "Anh có thể đừng đi lung tung không..."
"Lâu rồi không đến, còn không cho phép anh đi lại?" Hoắc Trường Uyên đánh mắt liếc cô, bước chân vẫn không dừng: "Anh thấy là, sau khi em đá anh, trong nhà không còn dấu tích của người đàn ông nào ở qua đêm cả"
"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.
Lượn một vòng lớn, hình như đúng là không có người đàn ông nào từng ở lại, Hoắc Trường Uyên rất hài lòng.
Anh rót hai cốc nước ngồi xuống sofa, đưa cho cô một cốc hệt như ông chủ của căn nhà này vậy. Khi anh dùng ngón tay cọ lên miệng cốc, cũng nhíu mày hỏi một câu: "Sao em lại ở chung với Sunny?"
"Gặp nhau trong siêu thị..." Lâm Uyển Bạch khẽ mím môi.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên trầm ngâm mấy giây, rồi hạ thấp giọng: "Sau này tránh xa cô ta một chút!"
"Anh không vui à?" Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi lại. Thấy anh im lặng, cô bất giác cụp mắt xuống, gượng khóe môi: "Anh yên tâm, hôm nay chỉ là trùng hợp, sau này sẽ không còn chuyện này xảy ra nữa. Cho dù có gặp, em cũng sẽ chủ động né tránh... Đau!"
Những lời phía sau còn chưa nói xong, một cơn đau đớn đã truyền từ tai tới.
Hoắc Trường Uyên đang cậy tay dài, vươn qua chiếc bàn, véo chặt tai cô, hơn nữa là véo thật, không hề đùa giỡn.
Lâm Uyển Bạch tốn rất nhiều công sức mới giãy ra đượ. Cô cắn môi trừng mắt nhìn anh: "... Anh làm gì vậy? Đau lắm đấy!"
Cô dùng tay xoa tai, thật sự rất đau, giờ đang nóng rát.
Lúc nhỏ cô phạm lỗi, bà ngoại cũng chưa từng véo tai cô như vậy, cùng lắm là bắt cô úp mặt vào tường nhận lỗi mà thôi.
"Ban nãy đáng lẽ không chỉ kiểm tra chân cho em mà nên kiểm tra cả tai mới phải!" Hoắc Trường Uyên mặt mày sầm xì.
"Thế là ý gì..." Lâm Uyển Bạch nhăn nhó.
"Lẽ nào tai em ổn? Những lời anh nói không nghe thấy được?" Hoắc Trường Uyên uống một ngụm nước to, ngữ khí hung hãn: "Anh nói rồi, anh không quan tâm đến người khác, anh chỉ để ý tới mình em thôi!"
~Hết chương 169~