Tần Tư Niên nghe vậy, chỉ có thể nói: "Vậy tôi tiễn cô về!"
"Cảm ơn anh." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Ánh đèn trên hành lang dường như rất yên tĩnh. Khi đi qua hành lang, gặp bệnh nhân nào, Tần Tư Niên cũng sẽ dừng bước, hỏi han đối phương một vài câu đơn giản.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh ấy cử động khớp cổ, chân thành nói: "Làm bác sỹ như các anh cũng cực lắm."
"Vẫn ổn, thiên thần áo trắng mà!" Tần Tư Niên nhún vai, rồi kéo kéo chiếc áo blouse trắng: "Mặc bộ đồ này lên người là sẽ mang trọng trách, chúng ta phải học hỏi theo danh ý Lý Thời Trân, phải không?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong mà khẽ bật cười.
"Buồn cười vậy sao?" Tần Tư Niên hỏi.
"Không!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu giải thích: "Chỉ là bỗng dưng tôi nhớ tới hôm nướng BBQ dưới quê, cô có kể với tôi chuyện hồi nhỏ anh dùng lưỡi liếm xà đơn, thế mà anh cũng bị anh ấy lừa gạt..."
"Chuyện này ấy à! Trẻ con không biết mà, sắp trở thành vết nhơ trong cuộc đời tôi rồi! Nhưng cô không được kể chuyện này cho Cá vàng đâu đấy!"
"Tôi thấy nên trao cho anh giải bạn thân xuất sắc nhất."
"Ừm, cái này nghe không tồi!" Tần Tư Niên nhướng mày. Khi đi tới thang máy, anh ấy nhìn về phía cô, cất giọng chân thành: "Cô Lâm này, cô vừa nói người làm bác sỹ như tôi rất vất vả. Thật ra Trường Uyên còn vất vả hơn tôi. Cô đừng nghĩ cậu ấy là cậu chủ, là con trời, có vẻ như sở hữu mọi thứ. Thật ra cậu ấy rất mệt mỏi, có rất nhiều chuyện không như ý."
"Không giấu gì cô, cô thiên kim nhà họ Lục kia bao năm nay vẫn sống ở nước ngoài, tôi cũng chỉ gặp cô ta vài lần trong một số dịp đặc biệt nào đó. Thật ra Trường Uyên không có cuộc sống riêng tư gì, đa số thời gian đều dành cho công việc. Nếu không cần phải tiếp khách, trừ phi là đám chúng tôi gọi đi chơi cậu ấy mới ra ngoài, sống cũng khá nhạt nhẽo. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ sống mãi như vậy, chỉ không ngờ cậu ấy lại gặp được cô."
"Bác sỹ Tần, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?" Lâm Uyển Bạch mím môi lại.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Sắc mặt Tần Tư Niên trở nên nghiêm chỉnh, anh ấy nói rất nghiêm túc: "Tôi muốn nói với cô rằng, khi chưa quen biết cô, nhà họ Hoắc đã quyết định hôn ước này cho Trường Uyên. Thế nên, thật ra việc này không công bằng với Trường Uyên!"
"..."
Lâm Uyển Bạch mang theo một bụng đầy tâm sự về tới nhà.
Vào nhà không lâu, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, chuông di động đã lại inh ỏi.
Có điều khi cầm lên, nhìn thấy ba chữ "Hoắc Trường Uyên" trên màn hình, đầu ngón tay cô hơi co rụt lại.
"... Alô?"
"Anh có việc gì không?"
Đầu kia vẫn im ắng, cô bặm môi: "Anh không nói em ngắt máy đấy..."
Quả nhiên, câu này có tác dụng nhất với anh. Giọng nam lập tức vang lên chất vấn: "Mỳ do em nấu phải không?"
Trái tim Lâm Uyển Bạch nảy lên, cô nhìn về phía chiếc hộp giữ nhiệt để trên bàn.
"Em không hiểu anh đang nói gì..." Cô ấp úng.
"Còn định gạt anh!" Giọng Hoắc Trường Uyên trầm trầm: "Anh chỉ cần ngửi mùi thôi đã biết chắc là do em nấu! Chỉ có em mới làm ra được mùi vị đó! Lâm Uyển Bạch, em đừng hòng lừa anh!"
"..." Lâm Uyển Bạch không nói lên lời.
Không ngờ ngay cả khứu giác của anh cũng nhạy bén như vậy, chỉ ngửi cũng biết là do cô làm.
"Em nói em không có chút cảm giác nào với anh cơ mà? Nấu mỳ cho anh làm gì!" Hoắc Trường Uyên tiếp tục cất giọng u ám, như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó. Im lặng vài giây, anh mới bật ra một câu: "Lâm Uyển Bạch, người phụ nữ như em sao giỏi hành hạ người khác quá vậy!"
Lâm Uyển Bạch sững người, ánh mắt hơi rời rạc.
Hành hạ người khác?
Ai, cô sao?
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy mình mới là người bị hành hạ vậy...
Một lúc lâu sau, Hoắc Trường Uyên mới lại lên tiếng: "Nếu anh muốn, chúng ta có thể làm bạn, đây là lời em từng nói phải không?"
"Phải..." Trái tim Lâm Uyển Bạch thắt lại.
"Ngày mai tan làm, nấu thêm cho anh bát mỳ nữa đưa ra."
"Em..." Cô muốn từ chối.
"Nói là bạn cơ mà? Anh bị thương nằm viện, em mang mỳ cho anh thì làm sao?" Ở đầu kia, Hoắc Trường Uyên ngắt lời cô, rồi nghiến răng uy hiếp: "Lâm Uyển Bạch, ngày mai anh đợi em, không mang đến anh sẽ nhịn đói luôn!"
Nói xong, anh thẳng thừng ngắt máy.
...
Hôm sau, tan làm xong Lâm Uyển Bạch về tới nhà, vẫn nấu mỳ.
Cô bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, còn đặc biệt trộn một ít dưa muối, đều khá dễ ăn.
Sau khi tới bệnh viện, cô vốn định giống như tói qua, tới khoa Tim mạch tìm Tần Tư Niên. Nhưng khi cô đến thì y tá nói bác sỹ Tần có một ca mổ, hơn nữa vừa vào xong, phải ha ba tiếng nữa mới kết thúc.
Lâm Uyển Bạch đành phải tự cầm hộp tới khoa Xương.
Lúc gõ cửa, cô hơi thấp thỏm.
Bên trong vọng ra giọng nói trầm của Hoắc Trường Uyên "Vào đi". Cô đẩy cửa rất chậm, khi phát hiện trong phòng ngoài anh ra không còn người nào khác, cơ thể căng thẳng mới dần thả lỏng.
Lâm Uyển Bạch đi vào trong: "À, em mang mỳ tới..."
Hoắc Trường Uyên mặc đồ bệnh viện, đang ngồi dựa vào đầu giường, vẫn đầy khí chất. Trán và bàn tay đặt trên đầu gối đều băng trắng. Chỗ rạn xương ở bắp chân phải đã được cố định lại bằng nẹp.
Cô dừng lại đó vài giây, cũng may, có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ đi qua, đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên bàn. Suốt cả quá trình, đôi mắt u tối của Hoắc Trường Uyên luôn nheo lại, lẳng lặng quan sát từng cử chỉ, hành động của cô.
Cô mở nắp hộp ra, mùi thơm của mỳ lan tỏa ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh mau ăn đi, ăn xong, em mang hộp về..."
"Anh muốn đi vệ sinh." Hoắc Trường Uyên bất ngờ nói.
"Ồ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Anh nói anh muốn đi vệ sinh!" Hoắc Trường Uyên lặp lại.
"Thì anh đi đi..." Lâm Uyển Bạch khó hiểu.
"Anh đã thành bộ dạng này rồi, làm sao tự đi?"
Lâm Uyển Bạch nhìn sang bắp chân phải của anh: "Vậy em gọi y tá vào giúp anh..."
"Không nhịn được!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nhìn cô rồi bật ra một câu: "Em dìu anh vào!"
"... Em?" Lâm Uyển Bạch kêu lên.
"Mau lên, không sắp tè ra quần rồi!"
"..."
Cuối cùng, Lâm Uyển Bạch vẫn phải bấm bụng tiến lên, dìu anh dậy khỏi giường.
Hoắc Trường Uyên không thể dùng lực chân phải, gần như quá nửa trọng lượng cơ thể đều đổ dồn sang cô. Cô nhích về phía nhà vệ sinh hơi nhọc sức, cũng may phòng bệnh cao cấp, thiết kế rất khoa học, khoảng cách không quá xa.
Cô mướt mát mồ hôi dìu anh tới trước bồn cầu, rồi buông tay định đi.
Nhưng Hoắc Trường Uyên thu cánh tay lại, kéo cô về, mấp máy môi: "Em không đi được, không có em anh không đứng được! Còn nữa, đừng nhúc nhích, cẩn thận làm ngã anh!"
"..." Cô đành đứng im.
Thấy anh bắt đầu cởi quần, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn quay mặt đi.
Không gian trong phòng vệ sinh không nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, mặt tưởng chừng sắp nổ tung.
Tiếng nước tí tách chảy xuống, ở khoảng cách gần như vang vọng trong tai cô. Cuối cùng khi tiếng nước dần dần dừng lại, mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, như đã cả thế kỷ trôi qua.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, giọng nói như sắp sụp đổ: "Anh, rốt cuộc đã xong chưa vậy..."
~Hết chương 164~