Bởi vì đặt vé gấp nên chuyến bay tối đó đã không còn nữa.
Lâm Uyển Bạch ngồi chuyến bay buổi trưa ngày hôm sau. Bay đến Macao mất bốn tiếng rưỡi đồng hồ, chậm nhất là bảy giờ tối mai cô sẽ có thể xuất hiện trước mặt anh rồi.
Đúng lúc chuẩn bị qua cửa bay thì Hoắc Trường Uyên bất ngờ gọi điện tới.
Lâm Uyển Bạch giật thót, không ngờ anh lại gọi ngay lúc này, do dự một lúc cô mới nhận máy.
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là lúc này anh đang rảnh, hỏi xem cô đang làm gì. Cô nói dối là đang ăn cơm, sợ lộ ra sơ hở, chưa nói mấy câu cô đã chủ động đề nghị kết thúc cuộc gọi.
Nhớ tới chuyện Hoắc Trường Uyên từng nói cô cứ nói dối là lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi.
Cô bất giác cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Lâm Uyển Bạch cọ cọ tay vào quần bò, rồi cùng đoàn người tiếp tục tiến bước.
Cô chỉ mới ngồi máy bay hai lần, hơn nữa cả hai lần đều có Hoắc Trường Uyên đi cùng. Một mình đi máy bay như thế này, thật ra trong lòng cô có chút sợ hãi. Chẳng mấy chốc đã tới lượt, cô hít sâu một hơi, trình ra chứng minh thư và vé máy bay.
Ngồi bên cạnh cô là một đôi vợ chồng đã có tuổi, nhất là người vợ rất thích trò chuyện, khiến cả chuyến bay không còn quá vật vã.
Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, Lâm Uyển Bạch liền tháo dây an toàn ra. Ngoài túi đeo trên người, cô còn xách một chiếc túi nhỏ, bên trong có quần áo thay giặt.
Từ sân bay đi ra, cô theo chân những người khác mua vé đi xe buýt.
Theo những gì chuẩn bị trước từ tối hôm trước, Lâm Uyển Bạch đi hết chuyến xe của hãng hàng không thì chuyển sang một tuyến xe khác.
Là loại xe buýt hai tầng, ngoài tầng dưới, còn có nóc xe có hàng ghế lộ thiên ngắm cảnh. Nhưng bây giờ nhiệt độ khá thấp, nên không nhiều người ngồi lên trên, gần như đều ngồi cả trong khoang xe, cộng thêm có mấy đoàn khách du lịch nên xe có vẻ chật chội.
Không còn chỗ ngồi, Lâm Uyển Bạch tìm một vị trí dựa ra sau để đứng vững.
"Anh làm gì vậy!"
"Tôi làm sao hả?"
Xe đi chưa được bao lâu, bỗng có tiếng ồn ào vọng tới, thu hút sự chú ý của mọi người.
Là một cô gái hơi thấp, tóc ngắn, đeo cặp kính gọng rất to, vóc người đầy đặn. Còn cãi nhau với cô ấy là một người đàn ông gầy nhẳng, tướng mạo hơi gian.
Họ nói tiếng Quảng Đông, tuy Lâm Uyển Bạch không biết tiếng nhưng cô cũng xem không ít phim Quảng Đông và TVB nên có thể nghe được phần nào.
Cô gái tức giận, thở hồng hộc chỉ tay vào mặt người đàn ông: "Ban nãy anh sờ mông tôi!"
"Làm ơn đi, trên xe có nhiều cô gái xinh như vậy, tôi lại đi sờ cô?" Người đàn ông cũng không chịu yếu thế, miệng rất độc: "Ra cửa không chịu soi gương à, tự nhìn lại mình xem ra sao mà ảo tưởng bị người ta sờ!"
"Anh..." Cô gái tức run người.
Trong xe không ai can dự, chỉ cười ha ha xem trò vui.
Cuối cùng, cô gái không còn cách nào khác, đành nhịn xuống, đổi sang đứng một chỗ khác cách xa người đàn ông đó hơn. Lâm Uyển Bạch ở bên quan sát, cảm thấy cô gái này rất thật thà, mặt nhịn đến đỏ ửng, không giống như đang nói dối.
Nghĩ bụng mình cũng không quen thuộc gì nơi này, cô bất giác cũng tự động đứng về phía ít người.
Chẳng mấy chốc đã tới trạm đến, Lâm Uyển Bạch dịch chuyển ra phía cửa. Người xuống xe có vẻ rất động, cô bị chen đến mấy lần.
Túi đồ đựng quần áo được cô ôm trong lòng, còn túi xách trên người bị chen đẩy ra sau lưng. Cô vô thức muốn kéo về, nhưng mu bàn tay chợt đau nhói.
Cô thu tay về mới phát hiện có một vết xước, hơn nữa máu nhanh chóng chảy ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại, phát hiện đứng sau lưng cô là gã đàn ông tranh cãi với cô gái ban nãy. Thấy mình cứ nhìn, anh ta lập tức hung dữ trừng mắt: "Mày nhìn gì!"
Cô sợ hãi nhìn đi chỗ khác, không dám nói gì nhiều thêm.
Bản thân không phải người vùng này, sợ chọc phải đối phương bị trả thù, cô nghĩ mình nên cẩn thận một chút.
Khi Lâm Uyển Bạch xuống khỏi xe thì máu trên mu bàn tay đã nhỏ xuống thành giọt rồi. Cô đột ngột ý thức được gì đó, kiểm tra lại túi xách của mình thì phát hiện đáy túi cũng bị rạch một đường, ví tiền và đồ vật đi theo người bên trong đã biến mất!
Chết toi!
Gã đàn ông vừa rồi không phải lưu manh mà là kẻ trộm!
Điều may mắn duy nhất là di động được cô đút trong túi áo nên không bị ăn trộm.
Bên cạnh có một bà cô đã có tuổi, thấy tình cảnh cô gặp phải, bèn tốt bụng đưa giấy ăn, đồng thời chỉ cho cô đồn cảnh sát ở chếch đối diện. Lâm Uyển Bạch gật đầu nói cảm ơn rồi cùng đoàn người đi qua ngã tư.
Sau khi cô làm xong khai nhận, đi ra khỏi đồn cảnh sát, thì trời cũng đã tối dần.
Hôm qua khi quyết định tới Macao, buổi tối nói chuyện với Hoắc Trường Uyên, cô đã cố tình moi ra địa chỉ khách sạn nơi anh ở.
Ai ngờ đen đủi làm sao, túi xách của cô lại bị rách, ví tiền và chứng minh thư bên trong đều không còn. Cũng may cảnh sát đã cử người đưa cô tới cửa khách sạn.
Nhìn thấy một khách sạn nguy nga tráng lệ, Lâm Uyển Bạch mới bình tĩnh trở lại.
Có điều sau khi đi vào, nói rõ tên người mình muốn tìm thì lễ tân lại tỏ ý không thể tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng. Không còn cách nào khác, cô đành gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên. Sau khi cuộc gọi được kết nối, không ai nghe máy.
Khoảng hơn mười phút sau anh mới gọi điện lại.
Lâm Uyển Bạch khẩn trương bắt máy: "...Alô?"
"Nhớ anh à?"
Giọng nam trầm vọng đến đầy nóng bỏng.
"Không phải..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: "Em chỉ muốn hỏi xem anh đang làm gì, vẫn chưa về khách sạn sao?"
"Không, đang họp thôi, có mấy vấn đề quan trọng vẫn chưa giải quyết xong, hôm nay bắt buộc phải xong. Nếu không nhìn thấy điện thoại của em, anh còn chưa rời khỏi ghế suốt năm tiếng đồng hồ rồi đấy."
"Vậy anh ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, lát nữa sẽ cùng ăn với nhân viên hội nghị. Em thì sao?"
Lâm Uyển Bạch nói dối anh: "Em ăn rồi!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Đầu kia hình như có tiếng nói chuyện, Lâm Uyển Bạch sợ ảnh hưởng tới công việc của anh nên không dám nói mình đang ở trong khách sạn mà chỉ nói: "À, Hoắc Trường Uyên, vậy anh cứ bận việc đi, khi nào về tới khách sạn thì tính tiếp!"
Ngắt điện thoại, cô nhìn chiếc túi xách trống rỗng của mình, buông một tiếng thở dài.
Vốn dĩ chỉ là một phút bốc đồng, vì câu "Nhớ em" của anh, cô không kìm được lòng, xin nghỉ phép để chạy qua đây, lòng luôn thấp thỏm và kỳ vọng, không ngờ vừa xuống sân bay đã bị trộm theo dõi, rơi đến bước đường này.
Thế mới nói, bất ngờ không thể tùy tiện tạo ra được...
Đại sảnh khách sạn có chỗ nghỉ ngơi, có điều diện tích quá lớn, người đi qua đi lại, lỡ như không cẩn thận bỏ lỡ mất anh thì phải làm sao?
Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không ngồi xuống sô pha mà đi tới cửa khách sạn.
Hơn mười giờ đêm, một chiếc xe công vụ màu đen từ từ lái tới.
Chưa đợi bảo vệ tiến lên, người tài xế đã chạy xuống mở cửa phía sau, người xuống trước là Giang Phóng, kế đó là Hoắc Trường Uyên.
Anh mặc một bộ vest thủ công màu đen, tôn lên cơ thể tráng kiện theo tiêu chuẩn tam giác ngược, gần như hòa vào bóng đêm, gương mặt không che giấu được sự mỏi mệt.
Buổi họp diễn ra không lý tưởng lắm, vẫn không hoàn toàn giải quyết xong mọi vấn đề, có nghĩa là ngày mai vẫn phải tiếp tục. Công việc chất đống như núi, có quá nhiều quyết sách cần anh đích thân giải quyết. Cơ thể mệt mỏi, trái tim cũng mỏi mệt, đây chính là cái giá phải trả của một người đứng ở vị trí cao.
"Hoắc Trường Uyên..."
Một giọng nữ đột ngột vang lên từ một phía nào đó...
~Hết chương 143~