Tan làm, Lâm Uyển Bạch bò chậm chạp như một con ốc sên lên nhà.
Hơi mệt một chút, cô rút chìa khóa từ trong túi xách ra. Rõ ràng là một động tác lặp đi lặp lại hàng ngày, nhưng hôm nay lại cảm thấy cực kỳ cô đơn, nhất là khi quay đầu nhìn cánh cửa đối diện.
Ăn tối xong, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Hoắc Trường Uyên đã xuống sân bay, gửi tin nhắn báo bình an cho cô. Nhưng có vẻ như anh rất bận, nói là muộn một chút nữa mới gọi điện thoại được cho anh.
Trên tivi phát một chương trình không có dinh dưỡng chút nào, Lâm Uyển Bạch xem không nổi, nhưng lại cảm thấy thời gian trôi qua ì ạch từng giây từng phút.
Nhất là khi đi lòng vòng trong nhà mấy lần, phát hiện chỉ có tiếng bước chân của mình, cô ngẫm nghĩ rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài, ngồi xe buýt tới tiểu khu nơi cô bạn thân Tang Hiểu Du ở.
"Tới đây, tới đây!"
Cô vừa ấn chuông, bên trong liền vọng ra giọng nói tràn đầy sức sống của Tang Hiểu Du.
Vì khi tới không báo trước nên cô ấy nhìn thấy cô có phần ngỡ ngàng: "Ấy? Tiểu Bạch, sao tối muộn rồi cậu còn chạy tới đây?"
"Cá nhỏ, mình định tối nay sang ở với cậu!" Lâm Uyển Bạch cũng không giải thích, chỉ nói thẳng như vậy.
"Không được!" Tang Hiểu Du từ chối ngay, không buồn suy nghĩ.
"Vì sao lại không được chứ?" Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
"Cậu cãi nhau với Hoắc tổng à?" Tang Hiểu Du không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Không." Lâm Uyển Bạch khó xử giải thích: "Anh ấy đi công tác rồi, đi Macao, phải đi mất một tuần cơ! Mình ở nhà một mình thấy cũng chán, nên tranh thủ qua đây chơi với cậu! Không chào đón mình à..."
"Vậy thì được!" Tang HIểu Du nghe xong, lập tức đổi giọng.
Lâm Uyển Bạch nheo mắt lại: "Cá nhỏ, cậu chắc chắn không giấu mình có chuyện mờ ám gì với Hoắc Trường Uyên đấy chứ?"
"Mình không hề! Cậu đừng đổ oan cho người ta chứ, mình thề có chủ tịch Mao đấy!"
Tang Hiểu Du giơ tay lên một cách thái quá, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh. Như sợ tiết lộ chuyện gì, cô ấy vội vàng kéo cô vào nhà, đưa dép lê để chuyển hướng chú ý của cô.
Tắm rửa xong, hai người họ thoải mái nằm vật ra giường, trò chuyện mấy kỷ niệm cũ hồi đại học.
Dần dần, mí mắt Tang Hiểu Du đánh nhau tơi bời, nhưng Lâm Uyển Bạch lại kiên quyết kéo cô ấy nói chuyện với mình. "Tiểu Bạch, ngủ đi được không? Mình thật sự buồn ngủ lắm rồi..."
"Nói chuyện thêm với mình một lúc đi!" Lâm Uyển Bạch cắn môi, không dễ dàng buông tha.
Lại nói chuyện thêm khoảng nửa tiếng nữa, rõ ràng đã ngáp ngủ rồi nhưng cô vẫn chưa có ý đi ngủ.
Tang Hiểu Du cầm chiếc đồng hồ lên, ai oán: "Chúng ta đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất dành cho giấc ngủ rồi. Nếu còn không ngủ, cần ngày mai dậy có thêm vài nếp nhăn đấy! Tới lúc đó xem Hoắc tổng còn buồn quan tâm cậu không!"
Lâm Uyển Bạch vẫn không ngủ, cho tới khi chiếc di động trong tay cô cuối cùng cũng rung lên.
Liếc nhìn màn hình, cả người cô lập tức tràn đầy tinh thần. Mắt cô sáng lên, cô đặt di động lên tai: "... Alô? Anh xong việc rồi à?"
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Ừm..."
Hoắc Trường Uyên cười khẽ: "Ha ha, đang đợi anh à?"
"Không phải..." Lâm Uyển Bạch phủ nhận, nhưng nghe chăgr có sức thuyết phục tý nào, cô đỏ mặt chuyển chủ đề: "Anh về tới khách sạn chưa?"
"Ừm, anh vừa về, vẫn chưa kịp thay quần áo. Có khá nhiều việc, người phụ trách dự án bên này xảy ra vấn đề, phải đột xuất thay một người mới để thay thế, thế nên cũng cần chút thời gian làm quen!" Hoắc Trường Uyên cất giọng trầm ấm, còn toát lên chút mỏi mệt.
Lâm Uyển Bạch nghe ra, vội nói: "Vậy anh mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Đầu kia hình như Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng, nhưng lát sau, cuộc gọi vẫn giữ nguyên trạng thái kết nối.
"À..." Lâm Uyển Bạch nhìn với vẻ nghi hoặc: "Hoắc Trường Uyên, sao anh không cúp máy?"
Anh bá đạo cỡ nào cô hiểu, lần nào cũng phải tự cúp máy trước, chính cô cũng không dám cúp trước anh.
"Bây giờ em đang làm gì?" Hoắc Trường Uyên không trả lời mà hỏi.
Lâm Uyển Bạch thay đổi tư thế, thành thật trả lời anh: "Em đến chỗ Cá nhỏ rồi, bây giờ đang nằm trên giường..."
Cô vừa dứt lời, hơi thở trong điện thoại có vẻ nặng nề hơn.
"Trong điện thoại mà cũng quyến rũ anh?" Hoắc Trường Uyên khi cất giọng lên có vẻ hơi khàn.
"..." Cô nào có!
Lâm Uyển Bạch oan ức muôn phần, sợ tiếp theo anh sẽ lại nói câu gì đó nóng nực, vội lên tiếng: "Cũng không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi. Em cũng buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm..."
Hoắc Trường Uyên "ừm" một tiếng, lần này anh cúp máy thật.
Lâm Uyển Bạch quay mặt sang thì nhìn thấy gương mặt ai oán không thể ai oán hơn của Tang Hiểu Du.
Lúc này Tang Hiểu Du đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao cô mãi không chịu ngủ. Đã buồn ngủ như chó, lại còn bị bọn họ ngược thành chó*.
*Người Trung Quốc gọi dân FA là cẩu độc thân.
"Làm ơn đi, sau này thể hiện ân ái có thể chọn buổi trưa không?"
"Vì sao?" Cô không hiểu.
"Bởi vì sớm muộn* cũng sẽ bị sét đánh!" Tang Hiểu Du nghiến răng nghiến lợi hậm hực.
*Chơi chữ, "sớm muộn" tương đương với buổi sáng và buổi tối.
"..." Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật.
Đang định tiếp tục đào vào nỗi đau của cô ấy thêm vài câu thì di động rung lên. nhưng là một tiếng thông báo tin nhắn. Vẫn là của Hoắc Trường Uyên, bên trên hiển thị hai chữ: Ngủ ngon!
Lâm Uyển Bạch trong giây lát không rảnh quan tâm tới Tang Hiểu Du nữa, quay người trở lại, tít mắt cười nằm soạn tin nhắn.
Tang Hiểu Du ôm chặt lồng ngực nội thương.
Ngược quá!
...
Ba ngày sau đó, Lâm Uyển Bạch vẫn cảm thấy trôi qua rất chậm.
Hoắc Trường Uyên sáng tối đều gọi cho cô, hai người nói chuyện không lâu, chỉ qua loa vài câu, nhưng dường như đợi điện thoại của anh đã trở thành một thói quen, nếu không nhận được sẽ thấp thỏm không yên.
Sáng hôm nay, cô quẹt thẻ đi vào văn phòng thì di động đổ chuông.
Ở đầu kia hình như anh cũng đang đi trên đường, có tiếng bước chân vững vàng. Nhưng rõ ràng là buổi sáng mà chất giọng trầm của anh vẫn có phần mệt mỏi.
"Có phải anh mệt lắm không?"
Hoắc Trường Uyên trả lời cô: "Ừm, mấy hôm nay chẳng ngủ được."
"Bận lắm à?" Lâm Uyển Bạch cắn môi, động tác kéo ghế cũng chậm đi nửa nhịp.
"Một phần." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp, ngừng một chút, anh bổ sung thêm: "Chủ yếu là vì hai tối nay hơi mất ngủ."
"Sao đang yên đang lành lại mất ngủ chứ?" Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Hoắc Trường Uyên không lập tức trả lời mà im lặng một lúc.
"Nhớ em."
Hai chữ đột ngột vang lên.
Lâm Uyển Bạch suýt nữa làm rơi chiếc smartphone, một bên tai cảm thấy nóng rực lên. Cho dù cách nhau đường truyền điện thoại, cô vẫn cảm nhận được ngọn lửa bùng lên sau hai chữ ấy.
Đầu kia có người cung kính báo cáo gì đó với anh, anh vội vàng nói một câu: "Anh phải họp rồi."
Ngắt điện thoại, Lâm Uyển Bạch từ từ thở hắt ra một hơi.
Cô ngước mắt lên, các đồng nghiệp đang lục tục đi vào, quản lý cũng xách cặp tài liệu đi vào phòng riêng đúng lúc ấy.
Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại, như đang suy nghĩ chuyện gì. Khi cô buông ra, có vẻ đã đưa ra một quyết định. Cô không ngồi xuống mà cùng quản lý đi vào phòng.
Khoảng hơn mười phút sau, cô bước ra.
Bước chân có phần nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Lâm Uyển Bạch cầm di động lên, giọng nói vì một sự phấn khích nào đó mà hơi run run: "Alô, Cá nhỏ, cậu có thể giúp mình đặt một vé máy bay tới Macao không?"
~Hết chương 142~