"Châu Châu, cháu thật sự rất muốn uống sao? Vậy cô làm thêm cho cháu một cốc?"
Lâm Uyển Bạch đành lên tiếng nói. Ai ngờ cô vừa dứt lời, Hoắc Trường Uyên đã hạ giọng: "Không được!"
"Hoắc Trường Uyên..." Cô khó xử gọi tên anh.
Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng, lại bắt đầu phát huy thói ngang ngược của mình.
Thằng bé ngẩng đầu lên, cất giọng giòn tan: "Tiểu Bạch, không sao ạ! Cháu không giống như chú kỳ lạ này đâu. Dù sao thì bố có nói, uống nhiều cà phê sẽ không ngủ được! Không ngủ được sẽ rụng tóc đấy, cháu không muốn hói đầu!"
"Khụ!" Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Nhân lúc Hoắc Trường Uyên chưa nổi điên, cô vội nói: "Châu Châu, cháu mau uống nốt nước hoa quả ép đi!"
Thấy thằng bé đang tập trung uống nước, cô ngồi xuống bên giường, cố tình an ủi nhân vật lớn: "Hoắc Trường Uyên, em có chuyện muốn nói với anh."
"Nói đi." Hoắc Trường Uyên buông một câu.
Lâm Uyển Bạch khẽ liếm khóe môi, nói với anh: "Hôm trước em đã quẹt chiếc thẻ đen của anh..."
Không phải cô cố tình tìm chủ để mà chuyện này vốn dĩ nên nói cho anh biết.
Khi trước cuối cùng cô chấp nhận cầm tấm thẻ đen đó phần nhiều cũng là vì câu nói của anh "Nếu đã đồng ý hẹn hò thì tiêu tiền của bạn trai chẳng phải là việc rất bình thường sao". Nhưng tuy đã nhận, cô cũng không định dùng thật, hôm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn...
"Ừm." Hoắc Trường Uyên tiếp tục kiệm lời như ngọc.
Lâm Uyển Bạch thấy anh phản ứng hờ hững, đành ấp úng nói một mình: "Thật ra khi gặp phải Lâm Dao Dao, trong lúc nhất thời tức giận... Tóm lại, cuối cùng em đã mua một chiếc váy, giá có hơi đắt một chút, nhưng rất đẹp. Em mặc thử cho anh xem nhé?"
Thấy anh lạnh nhạt, Lâm Uyển Bạch bèn đứng lên lấy chiếc váy trong tủ ra, phần nhiều là muốn dỗ dành anh.
Đứng trong phòng tắm không bao lâu, khi cô đi ra đã thay xong váy.
Cô xoay trái xoay phải có phần ngượng nghịu rồi kéo kéo vạt váy, hỏi anh: "Thế nào?"
"Tiểu Bạch, cô mặc chiếc váy này đẹp quá đi!"
Còn chưa đợi Hoắc Trường Uyên đưa ra lời bình luận, thằng nhỏ uống xong nước hoa quả đã chạy tới khen.
"Thế sao? Cảm ơn cháu!" Lâm Uyển Bạch có phần xấu hổ, dù sao thì được khen ai cũng vui.
"Vâng vâng, quả thật giống hệt như tiên nữ ấy ạ!" Thằng nhỏ liên tục gật gù, chạy vòng vòng xung quanh cô như một chú cún con, cuối cùng ngoắc ngoắc tay với cô, mắt sáng long lanh.
Lâm Uyển Bạch không hiểu, hơi ngồi sụp xuống.
Sau đó, có một tiếng "chụt" vang lên bên má cô.
Thằng bé xấu hổ bẻ ngón tay: "Hì hì, Tiểu Bạch, cô đẹp quá, cháu không nhịn được muốn thơm!"
"Cháu ấy à!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
Đột ngột, cô cảm nhận được có luồng gió lạnh ùa tới.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang phóng về phía cô một ánh mắt u ám.
Thằng bé cảm nhận được cơn bão tố tới từ người lớn, bèn nghiêng đầu tỏ ý: "Tiểu Bạch, cháu đi xem phim hoạt hình ạ!"
"Đi đi đi đi!" Lâm Uyển Bạch vội gật đầu.
Thấy bóng thằng bé đã biến mất về phía phòng khách, cô ra đóng cửa lại, phía sau vang lên một loạt những tiếng bước chân rất nhanh.
Cô vừa quay đầu, người đã đột ngột bị đè lên cánh cửa.
Khuôn miệng vì sửng sốt mà há hốc ra lập tức bị anh thừa cơ xâm nhập.
Khác với sự kịch liệt ban nãy, nụ hôn này thậm chí còn mang theo vài phần trừng phạt bên trong.
Khi được thả ra, Lâm Uyển Bạch không nhịn được, khẽ kháng nghị: "Đau quá..."
Hoắc Trường Uyên nghe vậy, lại cúi đầu cắn thêm cái nữa lên môi cô.
Thấy cô nhíu mày, nét mặt căng ra của anh mới dịu đi đôi chút. Khi lên tiếng, giọng anh vẫn trầm trầm: "Còn dám để người đàn ông khác hôn em thử xem?"
"Châu Châu chỉ là một đứa con nít thôi mà..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.
"Vậy cũng không được!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Đôi mắt anh hơi nhíu lại, anh nói một câu khó hiểu: "Có một tình địch là Yến Phong thì thôi, giờ lại xuất hiện thêm một tiểu tình địch!"
Lâm Uyển Bạch im lặng, không dám lên tiếng.
Cô thực sự có phần câm nín, không ngờ anh lại đi tính toán với một đứa con nít...
Ban nãy đầu lưỡi cô tê dại cả, khó khăn lắm mới dịu đi được đôi chút nhưng anh vẫn ghìm chặt mình không buông. Cô ngẩng đầu lên muốn anh buông ra một chút, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hơi dọa người.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, dè dặt nói: "Hoắc Trường Uyên, sao anh lại nhìn em như vậy..."
"Lâm Uyển Bạch." Hoắc Trường Uyên bất ngờ gọi một tiếng.
Kiểu gọi cả họ lẫn tên như vậy khiến cô hít thở cũng căng thẳng theo.
Lúc nín thở, cô nhìn thấy anh giơ ngón trỏ ra chấm lên chóp mũi của mình: "Em thành thật trả lời anh, trước kia có phải em rất muốn làm mẹ kế của người ta không?"
"Ơ..." Lâm Uyển Bạch ấp úng.
Nói thật, khi chưa gặp anh, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cô đích thực từng có suy nghĩ này.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, cô vẫn luôn sống nương tựa cùng bà ngoại trong một con hẻm cũ kỹ. Quan hệ giữa họ và xóm giềng cũng rất tốt, nhất là những người tầm tuổi bà, họ còn thường âm thầm khen con rể của mình.
Khi cô tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng cũng được nhìn thấy vị con rể trong truyền thuyết. Đó là Yến Phong trong trang phục quân nhân tay bế một đứa nhỏ.
Hình ảnh ấy khiến cô cảm thấy giống như một người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ, bên trong dịu dàng như trong tiểu thuyết.
Lúc đó vì chăm sóc con, Yến Phong thường xuyên sống bên cạnh. Cô và bà ngoại cũng hay chạy qua giúp đỡ anh. Có thể vì các cô gái nhỏ rất hay hâm mộ những người đàn ông có câu chuyện. Cộng thêm việc hình tượng người đàn ông mất vợ phải gà trông nuôi con đơn độc ấy lại rất hấp dẫn cô...
Hoắc Trường Uyên cảm giác có một ngọn lửa đang bùng lên tận đầu.
Cô lại không hề phủ nhận!
Nguồn sức mạnh trên người đột ngột biến mất, Lâm Uyển Bạch thấy Hoắc Trường Uyên đã sải bước đi về phía cửa sổ, rút một điếu thuốc trong túi ra. Có vẻ vì tâm trạng ảnh hưởng, anh bật bật lửa mấy lần mới châm được điếu thuốc, mùi thuốc lá lan ra.
Cô khẽ mím môi, nhìn tức góc độ của cô vừa hay thấy được đôi môi bặm chặt của anh.
Lâm Uyển Bạch đi tới, im lặng nhìn anh mấy giây: "Hoắc Trương Uyên, anh ghen à?"
Hoắc Trường Uyên nghe xong, bàn tay cầm điếu thuốc đột ngột bị bỏng.
Anh vô thức buông ta, tàn thuốc rơi xuống cháy vào áo vest của anh. Anh hỗn loạn phủi đi: "Ghen cái đầu!"
Lâm Uyển Bạch đứng nhìn, càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.
"Anh ghen rồi!" Lần này cô nói bằng giọng khẳng định.
Cuối cùng cô không nhịn được cười, trong lòng như có một hũ mật bị đánh đổ.
Hoắc Trường Uyên bị cô cười, càng thêm xấu hổ, bực dọc kéo cô qua, một lần nữa nâng mặt cô lên, giận dữ hôn.
Lâm Uyển Bạch bị ép phải ngẩng đầu lên, cảm nhận môi lưỡi của anh.
Trong lúc hơi thở đan cài, cô không nhịn được, giơ tay vòng qua bờ vai dài rộng của anh, non nớt đáp lại anh từng chút một. Chẳng mấy chốc, cô đổi lại là thế tấn công hùng hổ hơn của anh.
Khi nụ hôn này kết thúc, mắt Hoắc Trường Uyên đã đỏ quạch.
Trong mơ hồ, Lâm Uyển Bạch chẳng biết mình đã được anh bế lên giường từ lúc nào, hai cánh tay cô ôm vòng qua cổ anh, hình thành một tư thế mờ ám.
Hoắc Trường Uyên chống hai tay bên cạnh cô, hạ thấp trọng tâm cơ thể rắn chắc, giơ một tay lên vuốt ve vạt váy của cô, rồi luồn vào trong từng chút một. Anh hừ một tiếng: "Tên tiểu quỷ đó thì hiểu gì, em rõ ràng không mặc gì là đẹp nhất."
~Hết chương 134~