Cuối tuần nhanh chóng tới gần.
Sáng sớm tỉnh dậy, Lâm Uyển Bạch liền ra siêu thị, mua không ít thức ăn về.
Buổi trưa, cô úp mỳ ăn đơn giản, ăn xong thì nhìn đồng hồ, thầm nhẩm tính thời gian trong lòng. Hai giờ chiều chuyến bay của Hoắc Trường Uyên hạ cánh, chỉ còn khoảng gần ba tiếng nữa là anh trở về, cô bỗng có chút chờ mong.
"Đợi anh về, xem anh giải quyết em ra sao!"
Nhớ tới câu nói này của anh trong điện thoại, Lâm Uyển Bạch bỗng đỏ mặt, tim đập nhanh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, có lẽ anh không định ngay ban ngày đã...
Nhưng cô cũng lập tức nhớ tới một ngày nào đó trước đây, đâu phải anh chưa từng, sau đó tim càng đập dữ dội hơn. Lâm Uyển Bạch đứng lên, dùng tay quạt quạt lên mặt sau đó ra ban công đi vòng vòng.
Chuông di động đột ngột vang lên, Lâm Uyển Bạch phản ứng lại, tức tốc nhận máy.
Khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô không khỏi sững sờ, ngập ngừng đưa lên tai: "Alô, anh Yến Phong ạ?"
"À vâng... em biết rồi... Không sao ạ, đương nhiên là được, vâng! Bye bye!"
Nhanh chóng ngắt máy, Lâm Uyển Bạch khẽ nhíu mày, biểu cảm trở nên hơi bối rối.
Khi kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường chạy tới số 3, trên hành lang loáng thoáng vang lên những tiếng bước chân vững chãi. Khi nó biến mất, cánh cửa ra vào cũng đồng thời vọng tới tiếng gõ.
Lâm Uyển Bạch đang đứng trong bếp rửa hoa quả, bất chấp việc tay đang ướt át chạy vội ra ngoài. Cô kéo cửa ra, bên ngoài là Hoắc Trường Uyên bụi bặm mệt mỏi, thậm chí anh còn chưa về nhà mình đã sang thẳng đây.
"À, anh về rồi sao..."
Lâm Uyển Bạch liếm môi, nín thở nhìn anh.
Rõ ràng mới chỉ có ba ngày không gặp vậy mà giống như rất lâu rồi.
Hoắc Trường Uyên sải bước rộng đi thẳng vào trong. Sau khi đá cánh cửa xong lưng vào, anh ôm chầm lấy cô, cúi đầu xuống hôn.
Nụ hôn không khác gì con người anh, cũng bá đạo và mạnh mẽ.
Lại vì khao khát tích tụ sau nhiều ngày không gặp, anh càng khí thế bừng bừng.
Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp thích ứng, hai chân đã rời khỏi mặt đất, bị anh bế bổng lên đè vào tường, bàn tay trống ra xé quần áo của cô, eo cô nhanh chóng mát lạnh một mảng.
Trong sự kịch liệt ấy, cô thậm chí có thể cảm nhận được một nơi nào đó trên cơ thể anh đang rục rịch chờ bùng nổ.
Đột ngột nghĩ tới chuyện gì đó rất quan trọng, Lâm Uyển Bạch giật mình, lập tức tỉnh táo lại: "Đừng! Hoắc Trường Uyên, không được..."
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, chỉ nghĩ cô vẫn xấu hổ, ánh mắt nóng rực, đè cô lên khoảng không giữa bức tường và lồng ngực anh, ôm chặt cô không một kẽ hở, máu huyết khắp người như sôi sục.
Việc duy nhất anh muốn làm bây giờ chính là chiếm hữu cô một cách mạnh mẽ.
Lúc này, bất ngờ có tiếng chạy lạch bạch của một đứa trẻ vang lên.
"Tiểu Bạch, ai đến thế ạ!"
Hai người đang quấn lấy nhau lập tức sững lại.
Lâm Uyển Bạch là người phản ứng lại đầu tiên. Cô gần như nhảy xuống khỏi người anh, loạng choạng sửa sang lại quần áo. Cái bóng nhỏ xíu ấy đã thò đầu ra, đang chắp tay sau lưng hỏi như một chủ nhân nhỏ.
Cô nuốt nước bọt, có phần không dám nhìn sang Hoắc Trường Uyên đứng bên cạnh.
Bởi vì khi liếc mắt, cô đã thấy biểu cảm trê gương mặt anh thay đổi trong khoảnh khắc. Đôi đồng tử của anh co rụt lại, anh cũng đang trừng mắt về phía cậu nhóc bất ngờ xuất hiện phá ngang chuyện hay của người ta.
"Từ đâu ra thế này?"
Anh gần như bật câu hỏi ra từ những kẽ răng.
Lâm Uyển Bạch liếm khóe miệng, ngượng ngập giải thích: "À, anh gặp rồi mà, con của anh Yến Phong..."
Dĩ nhiên là anh biết!
Cơ hàm của Hoắc Trường Uyên như sắp bung ra hai bên má, anh trầm giọng hỏi: "Vì sao lại ở đây!"
"À thì..." Lâm Uyển Bạch nhún vai, dè dặt chọn lựa câu từ giải thích: "Chuyện là thế này, anh Yến Phong phải nhận nhiệm vụ mới, cô giúp việc mời về lại bỗng dưng bị ốm, không ai chăm sóc cho Châu Châu, cũng không kịp tìm người thay thế đột xuất. Thế nên anh ấy đưa nó tới chỗ em, để em tạm thời chăm sóc nó..."
Hoắc Trường Uyên nghe xong câu giải thích của cô, mặt càng lúc càng đen xì lại.
Dĩ nhiên Lâm Uyển Bạch có thể cảm nhận được sự không vui của anh, nhất là những cơn gió lạnh đang lùa vào trong tay áo.
Cô nhất thời không biết làm sao cho phải, há hốc miệng, chợt nghe thấy thằng nhóc chắp tay sau lưng đột ngột hét lên: "Ông nội hung dữ quá!"
Ông nội...
Lâm Uyển Bạch giật giật khóe miệng.
Bình thường tuy rằng Hoắc Trường Uyên đa phần đều mặc quần áo màu đen, nhưng gương mặt nam tính cương nghị đó chỉ cần đứng ở đâu là đủ sức hấp dẫn vô vàn phụ nữ. Nét mặt của anh đúng là có hơi chín chắn nhưng không hề tạo cảm giác già cỗi.
Hơn nữa nếu xét về tuổi tác, anh còn nhỏ hơn Yến Phong sáu tuổi... Thằng nhỏ này!
Lâm Uyển Bạch lẳng lặng nhìn sang Hoắc Trường Uyên, quả nhiên thấy mặt anh đã đáng sợ như sắp có dông lốc kéo tới.
"À, Châu Châu, đó là chú!" Cô vội sửa chữa lại.
"Thôi được ạ!" Thằng nhỏ nhún vai, rồi bĩu môi: "Chú này, chú chạy tới nhà người khác làm khách, sao lại hung dữ như vậy!"
"Châu Châu, cháu xuống bếp xem giúp cô nước hoa quả ép ban nãy đã xong chưa?"
"Dạ vâng!"
Nhìn thấy thằng nhỏ chạy lăng xăng vào bếp, Lâm Uyển Bạch vội đứng ra trước mặt anh, ấp úng nói: "Hoắc Trường Uyên, chắc anh sẽ không tính toán với một thằng nhóc chứ? Trẻ con ngây thơ mà!"
"Em cố tình hả?" Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại.
"Đương nhiên là không..." Lâm Uyển Bạch làm mặt oan uổng, nhìn anh: "Em xin lỗi, em cũng không ngờ anh Yến Phong lại đưa nó tới. Sự việc xảy ra quá đột ngột, em cũng không có cách nào từ chối, dù sao cũng đâu làm ảnh hưởng việc gì..."
"Không ảnh hưởng ư!" Hoắc Trường Uyên nổi giận.
"À thì..." Lâm Uyển Bạch á khẩu.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của anh, cô tự biết mình đuối lý, bèn chủ động lên tiếng: "Hoắc Trường Uyên, anh vừa xuống máy bay chắc là mệt lắm. Mau vào ngồi đi, hay là anh lên giường em nằm một lát?"
Đến tận lúc đưa vào phòng ngủ, sắc mặt Hoắc Trường Uyên vẫn chưa dịu đi được.
Lâm Uyển Bạch đón lấy chiếc áo vest và áo khoác ngoài của anh, kiễng chân treo lên giá, đồng thời giúp anh trải lại gối và chăn.
Hoắc Trường Uyên không có ý nằm xuống. Anh tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, hai cánh tay khoanh trước ngực. So với thằng nhỏ ngoài kia, anh càng giống một cậu bé đang hờn dỗi hơn. Mặt anh như viết rành rành bốn chữ "Cực kỳ khó chịu".
"Hay là anh đọc sách một lúc?" Lâm Uyển Bạch cố gắng phân tán sự chú ý của anh.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn sang bên cạnh, cầm cuốn sách đặt trên đầu giường lên, hơi sững người: "Sách dịch tiếng Đức."
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Em biết cả tiếng Đức?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"À, thật ra em không giỏi lắm, một chút thôi!" Lâm Uyển Bạch vuốt vuốt tóc, giải thích: "Đây là cuốn sách mẹ em để lại."
Nghe câu nói cuối cùng của cô, động tác lật sách của Hoắc Trường Uyên rõ ràng cũng trở nên cẩn thận và chậm rãi hơn nhiều.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy, lòng trào dâng niềm ấm áp.
Lúc này tiếng bước chân lạch bạch của thằng bé một lần nữa vang lên, sau đó nó thò cái đầu nấm vào trong.
"Nước ép xong chưa?"
"Rồi ạ!" Thằng bé gật đầu.
"Được, cô qua đây!" Lâm Uyển Bạch cũng gật đầu. Nhìn người đàn ông đang sưng xỉa, cô nói: "Hoắc Trường Uyên, anh uống gì? Em ép nước hoa quả cho Châu Châu... hay là cà phê nhé!"
Nghe đến chữ nước hoa quả, anh càng đen mặt, nên cô phải chữa lại.
Dù là trước kia khi giao dịch hay sau này khi hẹn hò, hai người cũng đã ở bên nhau một thời gian, cô vẫn khá hiểu một vài thói quen sinh hoạt của anh. Có vẻ anh không mấy thích trà, thường khi có dịp gì, anh đều uống rất ít trà, mà thường uống cà phê, nhất là loại cà phê đen đặc.
Thấy anh không phản đối, Lâm Uyển Bạch vội đi xuống bếp.
Thời gian trôi qua hơi lâu cô mới bưng khay lên. Trong phòng một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, có mùi thuốc súng trong vô hình.
"Châu Châu, nước ép của cháu này."
Lâm Uyển Bạch đi qua, đưa cốc thủy tinh cho thằng bé, rồi đưa một chiếc cốc sứ cho Hoắc Trường Uyên ngồi trên giường: "À... cà phê của anh!"
"Woa!" Thằng bé ngồi trên ghế tay cầm cốc nước, vắt vẻo hai chân: "Nước ép thật là ngon. Tiểu Bạch giỏi quá! Quả thực còn ngon hơn uống ở quán bên ngoài!"
"Đồ nịnh bợ." Hoắc Trường Uyên hừ lạnh.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, thấy anh không động vào cà phê cô chợt hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh nếm thử xem?"
Hoắc Trường Uyên miễn cưỡng cầm lên uống một ngụm.
"Không phải cà phê hòa tan?" Anh có phần kinh ngạc.
"Ừm, không phải đâu." Lâm Uyển Bạch giải thích: "Em vừa mới nấu đấy, hạt cà phê cũng mới được xay ra. Thế nào, ngon chứ?"
"Mùi vị không tệ, hơn nữa còn rất đặc biệt, em nấu kiểu gì vậy?" Hoắc Trường Uyên lại uống thêm một ngụm, nhấm nháp hương vị.
"À, thì là nấu cà phê bình thường, nhưng lúc bỏ giấy lọc em lấy nước nóng trần qua, khử đi mùi giấy, sau đó mới bỏ cà phê đã xay! Hơn nữa hạt cà phê không được xay quá nhuyễn, nếu không sẽ bị đắng, lấy nước đã lọc để nấu..." Nói tới đây, Lâm Uyển Bạch dừng lại: "Còn về sự đặc biệt mà anh nói, có lẽ là mùi đường mạch nha, em không thêm sữa cũng không thêm đường trắng mà bỏ vào một ít đường mạch nha!"
Hoắc Trường Uyên trầm mặc lắng nghe, ngón tay vân vê mép cốc.
Hương cà phê không ngừng phả vào mũi. Trong lúc trình bày, đôi mắt cô tỏa sáng, nhận ra được cô đã nấu như vậy nhiều lần, thuần thục như nấu cơm vậy.
"Anh không biết ngoài nấu mỳ ra em còn biết nấu cà phê đấy." Hoắc Trường Uyên hơi nhướng đuôi mày: "Đặc biệt học sao?"
"Không phải, mẹ em dạy đấy!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên hơi sững người, có vẻ cũng không ngờ đến.
Cuốn sách dịch tiếng Đức bên cạnh và tách cà phê trong tay đây khiến anh bất giác nhớ tới bức ảnh từng nhìn thấy trên bia mộ.
Cậu nhóc nghe thấy họ nói chuyện một lúc, đã sớm sốt ruột, nhảy xuống khỏi ghế: "Thật sự ngon lắm sao? Cho cháu nếm thử đi!"
Nói rồi, nó ghé sát về phía tách cà phê.
Nhưng chưa đợi nó chạm đến, Hoắc Trường Uyên đã ngửa cổ uống cạn, cuối cùng chỉ còn chiếc cốc không.
Thằng bé ngây ngốc.
Lâm Uyển Bạch: "..."
~Hết chương 133~