Nếu lúc đầu đồng ý tiếp tục đi theo anh, Lâm Uyển Bạch đã chẳng nói câu kết thúc.
Một người đàn ông mặt nào cũng xuất sắc như Hoắc Trường Uyên, cô tin rằng cho dù chỉ làm một nhân tình giấu mặt cũng sẽ có rất nhiều cô gái săn đón, nhưng cô chắc chắn không phải một trong số họ.
Thế nên sau lần say rượu trước để rồi xảy ra chuyện, cô liều mạng quy chụp nó về chuyện tình một đêm chính là vì không muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Cuối cùng cũng nói ra hết những lời trong lòng, Lâm Uyển Bạch vừa thoải mái vừa nghẹn ngào.
Nhất là khi cô từng bước từng bước đi ngang qua người anh, cổ họng như bị một bàn tay bóp nghẹt. Có điều cô vẫn cố gắng không bộc lộ ra cảm xúc gì, chỉ khi tiếng người đàn ông vang lên sau lưng, bước chân cô chuẩn bị ra khỏi nhà bếp mới khựng lại tại đó.
Anh... nói gì cơ?
Lâm Uyển Bạch ngẩn người quay đầu lại.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ ngây ra nhìn anh như thế và nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt.
"Hoắc Trường Uyên, anh... có ý gì?"
Sau một hồi cố gắng nuốt nước bọt, Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Hoắc Trường Uyên mấp máy môi: "Ý gì là sao?"
"Câu anh vừa mới nói là có ý gì?" Lâm Uyển Bạch không dám chớp mắt, chỉ nín thở hỏi tiếp.
"Chính là ý trên mặt chữ!" Hoắc Trường Uyên hơi chau mày, mặt hình như cũng hơi ửng đỏ.
Ý trên mặt chữ thì có nghĩa là gì?
Lâm Uyển Bạch len lén giấu hai tay sau lưng mình.
Những ngón tay ra sức bấu lấy lòng bàn tay, cho dù có cảm giác đau đớn truyền tới, cô vẫn không dám tin những chuyện này là sự thật.
Trong cuộc sống của Lâm Uyển Bạch, cô chưa bao giờ đơ như khúc gỗ giống lúc này.
Cô há hốc miệng, giống như vẫn đang đi kiếm tìm một đáp án chắc chắn, mỗi chữ đều hỏi rất chậm rãi: "Hoắc Trường Uyên, lẽ nào anh muốn nói... muốn hẹn hò với em?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ với ma?"
Nói xong, Hoắc Trường Uyên còn lạnh lùng hừ một tiếng.
Lâm Uyển Bạch thở hơi gấp, đáy lòng vốn dĩ chỉ là một khoảng hụt hẫng giá lạnh lúc này lại như có một thứ nóng rẫy nào đó đang sôi sục, nhấn chìm tất cả, không gì có thể ngăn cản được.
Có quá nhiều thứ lấp đầy lồng ngực, đến nỗi khiến ánh mắt cô nhất thời có chút mơ màng.
Mí mắt cô hơi run, khẽ cụp xuống: "Ồ..."
"Ồ?" Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày tợn hơn.
Đây là cái phản ứng quái quỷ gì!
Lâm Uyển Bạch ngước mắt nhìn về phía anh, vẫn đứng yên tại chỗ, giữa hai người là khoảng cách vài bước chân.
Dưới ánh đèn sáng trưng của nhà bếp, cả người anh đứng ngược chiều sáng, xung quanh là những quầng sáng mơ mơ hồ hồ và đôi mắt sâu ấy sáng đến đáng sợ.
Dường như bị lóa mắt, cô nhanh chóng cúi xuống, khóe môi mấp máy một chút, rồi khẽ ép ra một câu: "Em suy nghĩ đã..."
Nói xong, Lâm Uyển Bạch co cẳng chạy.
Khi Hoắc Trường Uyên phản ứng lại thì bên ngoài, tiếng sập cửa đã vang lên.
Suy nghĩ ư?
Dưới ánh đèn, sắc mặt Hoắc Trường Uyên khó coi cực kỳ.
Anh giơ tay vuốt gáy, cảm giác cơn đau trên các khớp xương và gò má càng thêm nhức nhối.
Có nhầm không vậy, cô vẫn còn cần suy nghĩ?
...
Ngày hôm sau khi Lâm Uyển Bạch chạy tới công ty, tòa nhà văn phòng vẫn còn khá vắng vẻ, chỉ có đúng cô lao công.
Tới giờ làm chính thức, các đồng nghiệp mới lục tục ngồi vào vị trí.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy cô ngáp ngủ liên tục bèn ghé tới: "Tiểu Bạch, tối qua cô không nghỉ ngơi à?"
"Ờ..." Lâm Uyển Bạch không phủ nhận.
Sáng nay tỉnh dậy, cô nhìn vào gương và cũng choáng váng vì hai quầng thâm mắt của mình.
"Lại đánh boss à?" Đồng nghiệp hỏi với vẻ thấu hiểu.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch lặng lẽ gật đầu.
Dường như luôn có quan hệ liên quan như thế, sau khi đề cập đến, di động cũng đổ chuông.
Lâm Uyển Bạch vội vàng rút ra, bên trên hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên".
Sáng sớm vừa mở mắt, cô rửa mặt, không kịp ăn sáng đã chạy tới công ty. Trước khi đi, cô còn đặc biệt rạp người bò lên cửa nghe ngóng một lúc, xác định nhà đối diện chưa dậy mới bỏ trốn như một con thỏ.
"... Alô?"
Lâm Uyển Bạch chần chừ bắt máy, bên kia không có động tĩnh gì.
Nhưng loáng thoáng nghe thấy có người đang cung kính chào anh, cô cắn môi: "Anh không nói gì thì em cúp máy nhé..."
"Suy nghĩ sao rồi!" Giọng nam trầm cuối cùng cũng vang lên, nhưng có vẻ âm u.
"Hả..." Lâm Uyển Bạch giật mình, sau đó lại cắn môi.
"Lâm Uyển Bạch, chẳng phải em nói không muốn giống như trước kia đi theo anh, không muốn làm bạn giường gọi là tới đó sao? Bây giờ anh không giao dịch với em, mà muốn hẹn hò với em, em còn muốn thế nào?" Hoắc Trường Uyên dường như đang đè nén một sự giận dữ bốc ra từ câu chữ, nhưng cuối cùng giọng anh vẫn bất giác cao lên.
"Em không..." Lâm Uyển Bạch vô tội níu lấy đầu gối mình.
Hoắc Trường Uyên im lặng mấy giây rồi hỏi cứng rắn: "Vậy em suy nghĩ rõ ràng rồi?"
"..." Lâm Uyển Bạch không lên tiếng nữa.
"Em đúng là!" Cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng bị chọc giận. Qua đường truyền điện thoại, cô cũng cảm nhận được khí thế bốc ra từ người anh: "Rốt cuộc em còn phải suy nghĩ chuyện gì chứ? Anh hỏi em, dù là trên giường hay dưới đất, có điểm nào anh chưa làm em hài lòng?"
Câu cuối cùng của anh quá lớn tiếng, di động như cũng rung cả lên.
Nghe được lời trần trụi của anh, Lâm Uyển Bạch suýt nữa sặc nước bọt nơi cổ họng, vội vàng lấy tay che loa điện thoại lại.
Cô nhìn trái ngó phải, cũng may không ai chú ý tới cô. Chỉ có các đồng nghiệp đang cầm laptop đi về phía phòng họp, buổi họp giao ban mỗi sáng đã sắp bắt đầu.
Cô buộc phải tỉnh táo lại, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ: "Em phải đi họp rồi! Về chuyện anh nói... Em vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, à, tạm thời vậy đi..."
Nói xong, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn tắt máy, đồng thời ném nó vào ngăn kéo.
Cô cũng ôm máy tính chạy về phòng họp, không dám suy nghĩ nữa, mặt Hoắc Trường Uyên lúc này chắc chắn đen thui.
Kết thúc buổi họp, việc đầu tiên Lâm Uyển Bạch làm sau khi trở về chính là căng thẳng lục di động. Kỳ lạ là Hoắc Trường Uyên không gọi tới, cũng không nhắn tin, cô coi như thở phào nhẹ nhõm.
Suốt cả giờ nghỉ trưa, cô ăn uống trong bình yên, di động vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Dần dần, Lâm Uyển Bạch cũng thoải mái hơn, tiếp tục hoàn thành các công việc buổi chiều.
Giữa chừng cô vào phòng vệ sinh một lần, cũng đi khá lâu. Khi cô quay lại, phát hiện bầu không khí của cả văn phòng có hơi kỳ lạ. Hình như rõ rệt nhất là mấy cô bạn đồng nghiệp, ai nấy đều lôi gương lôi phấn ra dặm lại.
Lâm Uyển Bạch thấy vẻ chờ đợi trên gương mặt mỗi người, bèn khó hiểu: "Mọi người sao vậy?"
"Tiểu Bạch, cô chưa biết gì à?" Người đồng nghiệp ngồi bên cũng đang tô lại son, giải thích một cách miễn cưỡng: "Ban nãy quản lý mới tuyên bố, nói là có một nhân vật quan trọng sắp tới thăm công ty ta."
"Nhân vật quan trọng nào?" Lâm Uyển Bạch lắc đầu, mờ mịt hoàn toàn.
Rốt cuộc là ai chứ lại khiến mọi người vừa căng thẳng vừa kích động, còn hồi hộp hơn cả những lần tổng giám đốc xuống kiểm tra thế này.
"Trời ơi, chính là..."
Đồng nghiệp vừa định trả lời cô thì có người từ ngoài cửa hét vọng vào trong: "Quản lý, Hoắc tổng tới rồi ạ!"
Hoắc tổng?
Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô chỉ thấy các đồng nghiệp trong phòng đều giống như sắp đi đánh trận vậy, đồng loạt đứng hết dậy. Còn quản lý bộ phận của họ thì đã lao vội ra cửa đón như tên bắn, nụ cười tươi như hoa, tay vẫy như mèo chiêu tài.
Mà bóng dáng cao lớn đi từ thang máy vào kia không phải Hoắc Trường Uyên thì ai vào đây?
Bộ vest màu đen được cắt may thủ công, cà vạt thắt gọn ghẽ không xô lệch, quần Âu tôn lên đôi chân thẳng tắp, ngũ quan cương nghị mà không thô kệch, đường nét rõ ràng, mặt mày tuấn tú, vẫn rất dễ dàng trở thành trung tâm của sự chú ý.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, cô cũng đành đứng dậy.
Các đồng nghiệp sau lưng đã bắt đầu xôn xao, thì thầm to nhỏ: "Trời ơi, mau đỡ tôi chút nào! Sắp ngất rồi!"
"Trước kia chỉ xem trên tin tức, hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật."
"Hoắc tổng thật sự quá đẹp trai! Cô nhìn diện mạo siêu cấp của anh ấy đi, còn cả vóc dáng nhìn là muốn ôm ấy nữa. Trời ơi, hình như anh ấy vừa nhìn tôi một cái. Không ổn rồi, trái tim thiếu nữ đã cất giữ quá lâu của tôi..."
Lâm Uyển Bạch âm thầm xoa cánh tay, da gà nổi đầy người.
Có cần khoa trương vậy không?
Quản lý tiến lên, kích động tới mức lắp bắp: "Hoắc tổng, anh cất công tới đây thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi quá, vinh hạnh quá!"
Phải biết rằng, lần hợp tác trước đã không khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa có lần nào không phải họ cầm tài liệu đon đả chạy đến Hoắc Thị. Một "ngôi miếu nhỏ" như thế này sao dám đón nhân vật lớn như Hoắc Trường Uyên.
"Hoắc tổng, mời anh vào phòng khách VIP ạ!" Quản lý vội nói.
"Ừm." Hoắc tổng gật đầu, có vẻ hờ hững liếc nhìn qua cô.
Quản lý lên được đến chức quản lý cũng không phải dạng gà mờ, hơn nữa sau nhiều lần hợp tác anh ta cũng đã đoán ra mờ ám, dĩ nhiên hiểu ngay ý của anh.
Sau khi anh ta đon đả mời Hoắc Trường Uyên vào phòng khách VIP thì quay đầu lại dặn dò: "Tiểu Lâm, đi pha hai cốc trà ngon!"
"Vâng." Lâm Uyển Bạch đáp.
"Sao quản lý lại sai cô ấy chứ!"
"Ghen tỵ chết đi được, bỏ lỡ mất cơ hội được tiếp xúc gần hơn với nam thần!"
...
Cô vừa đi, lập tức có tiếng ai oán váng lên.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, đón nhận những ánh mắt hằn học ấy đi vào phòng tiếp khách, cô cũng chẳng muốn đâu biết không!
Cô gõ cửa bước vào, Hoắc Trường Uyên đang ngồi riêng một sofa, hai chân vắt chéo, rõ ràng là một tư thế tùy ý nhưng nhìn anh ngồi lại rất đẹp. Giây phút đóng cửa lại, cô còn nghe thấy cả tiếng xuýt xoa ở bên ngoài.
"Hoắc tổng, trà của anh..."
Lâm Uyển Bạch cúi đầu đặt tách trà lên.
Hoắc Trường Uyên mở nắp, hờ hững đáp một tiếng: "Cảm ơn cô."
Lâm Uyển Bạch do dự muốn ra ngoài, nhưng quản lý gọi giật cô lại, rõ ràng muốn cô ở lại phục vụ bên cạnh.
"Hoắc tổng, trong điện thoại anh nói đột ngột quá, tôi vẫn chưa kịp thông báo tới tổng giám đốc. Anh xem, đáng lẽ phải để tổng giám đốc đích thân tiếp anh đúng không ạ?" Quản lý xoa xoa hai tay, vẫn rất bứt rứt.
"Đừng làm mọi chuyện ầm ĩ quá." Hoắc Trường Uyên lắc đầu tỏ ý.
"Vậy... không biết lần này anh qua công ty là có chỉ thị gì ạ?"
"Không đến mức là chỉ thị, tiện đường ghé qua thôi mà." Hoắc Trường Uyên đổi tư thế, lười biếng hỏi: "Không quấy rầy chứ?"
"Không quấy rầy, đương nhiên không quấy rầy rồi!" Quản lý lắc đầu như trống bỏi.
Tròn một tiếng đồng hồ, Hoắc Trường Uyên không có ý ra về.
Hình như anh cũng chẳng có việc gì quan trọng, nói thì ít, đa phần toàn để quản lý tiếp chuyện. Tách trà trước mặt cũng đã được thêm đến lần thứ ba, lá trà trôi nổi trên mặt nước, hơi nóng nghi ngút, khói bốc lên từng vòng.
Vào lúc quản lý sắp cạn từ tới nơi thì di động của Hoắc Trường Uyên đổ chuông.
Có lẽ là quản lý Giang Phóng gọi tới, chắc đang báo cáo gì đó với anh, chỉ nghe thấy anh nhíu mày nói: "Lùi hết thời gian hẹn gặp và thời gian họp hành, tôi không qua được bây giờ đâu."
Anh ngắt điện thoại, quản lý dè dặt hỏi: "Hoắc tổng, nếu anh còn có việc..."
"Không sao." Hoắc Trường Uyên hờ hững ngắt lời.
Quản lý vội vã gật đầu, có điều trán đã lấm tấm mồ hôi. Chủ yếu là vì đã một tiếng đồng hồ rồi, quả thực vẫn không hiểu vị thần này rốt cuộc muốn làm gì.
Quả nhiên là "lòng vua khó đoán"...
Lâm Uyển Bạch đứng suốt cả tiếng cũng bất giác nhìn qua.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Trường Uyên liếc nhìn về phía cô, rồi cúi đầu nhắn một tin.
Một giây sau, Lâm Uyển Bạch thấy tiếng rung trong túi áo.
Cô hơi nghiêng người rút di động ra, quả nhiên là anh gửi tới.
"Anh đang đợi em suy nghĩ."
Nhìn thấy mấy chữ ấy, Lâm Uyển Bạch lại xấu hổ tới suýt sặc nước bọt.
Cô vừa cất di động vào thì nghe thấy Hoắc Trường Uyên lên tiếng: "Đúng rồi, quản lý Trần, Hoắc Thị mỗi năm đều có các dự án hợp tác tài chính với một số công ty, không biết quý công ty có hứng thú không?"
"Hứng thú! Hứng thú!" Quản lý nói liên tục, cứ gọi là kích động vô cùng.
"Vậy phiền quản lý Trần tìm cho tôi báo cáo tổng kết của quý này." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
"Vâng vâng, Hoắc tổng, anh đợi chút, tôi đi tìm ngay!" Mắt quản lý sáng bừng lên, anh ta đứng bật dậy, còn đặc biệt dặn dò cô: "Tiểu Lâm, giúp tôi tiếp Hoắc tổng chu đáo!"
Cánh cửa đóng lại, Lâm Uyển Bạch cảm thấy hơi thở của mình trở nên mỏng manh.
Hoắc Trường Uyên đặt hai chân xuống, nửa người hơi đổ về trước: "Bây giờ suy nghĩ được không?"
"Làm gì có ai ép người ta như anh chứ..." Cô cắn môi.
"Vẫn chưa nghĩ xong? Vậy rốt cuộc em cần bao lâu?" Biểu cảm của Hoắc Trường Uyên có phần sốt ruột.
"À thì... một tuần?" Lâm Uyển Bạch yếu ớt hỏi.
"Lâu vậy sao?"
"... Vậy thì năm ngày?"
Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại: "Em tưởng là bà con tới hàng tháng à?"
"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.
Cô lại cắn môi, bị ánh mắt của anh dồn ép, cô hơi bức bối: "Sao anh lại như thế nhỉ, chuyện này ai chẳng phải cân nhắc?"
"Đứa ngu xuẩn nào phát ngôn câu đó!" Hoắc Trường Uyên phẫn nộ.
"Tóm lại em cần thời gian suy nghĩ!" Lâm Uyển Bạch khăng khăng, vân vê ngón tay, rồi lại không biết lấy gan ở đâu ra, dám nói: "Nếu anh không đồng ý thì thôi..."
Hoắc Trường Uyên đã đứng dậy khỏi sofa, hằn học trừng mắt nhìn cô một lúc: "Biết rồi!"
Ngay sau đó, anh sải bước đi ra, hướng về phía cửa.
Đúng lúc anh mở cửa, quản lý cũng cầm một xấp tài liệu đi vào. Hoắc Trường Uyên không buồn nhìn, chỉ bực dọc nói một câu: "Gửi fax cho tôi là được rồi!"
Quản lý đứng ngây tại chỗ, không biết mình đã làm gì chọc giận tới anh, vội vàng đi tiễn.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ quay về bàn làm việc, còn chưa ngồi hẳn xuống ghế, các đồng nghiệp đã vây lấy: "Tiểu Bạch, cô và Hoắc tổng ở trong phòng lâu như vậy, đã làm gì?"
"Có làm gì đâu..." Cô tỏ ý.
"Cứ thế ngồi nhìn nhau à?"
Thấy cô gật đầu, các đồng nghiệp phẫn nộ: "Trời ơi! Đúng là tức chết mất thôi, có một cơ hội trời ban như thế mà cô lại lãng phí, cho tôi thì tốt biết bao nhiêu! Tôi nhất định sẽ nhào tới..."
Nghe mọi người mồm năm miệng mười, Lâm Uyển Bạch lặng lẽ nhìn về phía phòng văn thư.
Nhớ tới một khuôn mặt đen xì nào đó, cô nghĩ bụng cũng không thể gọi là không làm gì...
Hoắc Trường Uyên ra khỏi tòa nhà văn phòng, bỗng nhiên rất muốn chửi nhau.
Lần đầu tiên anh ăn hành trước mặt phụ nữ như thế.
~Hết chương 121~