Tầm nhìn của Lâm Uyển Bạch cũng hướng xuống theo ánh mắt anh, mặt bắt đầu nóng rần.
Nhưng nếu đã bắt đầu rồi, cô cũng không thể kết thúc được, đành phải bấm bụng cởi thắt lưng trên hông anh, âm thanh khóa cài bằng kim loại được mở ra giòn tan khắp phòng, ngay sau đó là tiếng kéo khóa quần...
"Quần lót không cần cởi đâu."
Hoắc Trường Uyên bất ngờ cất tiếng, giọng nói rất trầm.
Lâm Uyển Bạch đang nín thở bỗng bị giật mình, cắn răng nói: "... Em biết rồi!"
Ai nói muốn cởi quần lót của anh chứ!
Cuối cùng cô cầm quần Âu lên, ném cùng áo vest và sơ mi vào một chỗ, Lâm UYển Bạch cảm thấy hít thở thật là khó khăn.
Khi cô ngước mắt lên nhìn anh, cả người anh từ trên xuống dưới chỉ còn độc chiếc quần tứ giác ôm chặt lấy vòng mông đầy đặn.
Mặt Lâm Uyển Bạch đỏ rần lên.
Ông trời ơi!
Cả đời này, cô chưa từng làm việc cởi quần áo cho đàn ông...
Lâm Uyển Bạch không ngừng hít sâu thở đều, tự ám thị tâm lý cho mình. Mình đang giúp anh hạ sốt, giống như cô trong siêu thị nói.
Ừm, đúng, cứ coi anh như đứa cháu nội cháu ngoại nhà người ta là được rồi!
Chỉ có điều, làm gì có cháu nội ngoại nào vóc dáng chuẩn đến thế này. Cho dù chỉ nằm thẳng ra đó thì từng đường cơ bắp cũng rất rạch ròi, mỗi đường đều như một dây sắt vậy.
Cảm giác nếu lấy tay gõ lên trên cũng sẽ phát ra những tiếng vang.
Cô mở chai rượu trắng ra, lấy bông thấm rượu, hương rượu trong giây lát lan tỏa khắp không trung.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú, rồi lên tiếng nhắc nhở: "Lau từng chỗ một, bằng không sẽ không có tác dụng."
"Biết rồi!" Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm.
Ngồi bên cạnh giường, cô cúi người bắt đầu cẩn thận tiến hành hạ sốt cho anh.
Từ ngực đến nách...
Cánh tay, lòng bàn tay...
Cẳng chân, gót chân...
Tuy rằng cô rất thận trọng, nhưng trong lúc lau không tránh khỏi thi thoảng chạm tay vào làn da màu đồng của anh. Nó nóng đến khiến cô run tay, như một dòng điện xuyên thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Hết nửa chai rượu trắng, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng lau hết những chỗ cần lau trên người anh. Cô thở hắt ra một hơi: "Phù, xong rồi!"
Hình như cũng có hiệu quả thật sự, cảm giác nhiệt độ trên người anh giảm đi không ít.
Có điều khung cảnh này vẫn quá mức nóng bỏng đến chảy máu mũi. Lâm Uyển Bạch hoảng loạn kéo chăn qua, đắp lên cho anh, cũng đồng thời làm dịu đi đôi mắt mình.
Nhưng chiếc chăn vừa kéo lên được một nửa thì trước mắt bỗng chao đảo.
Lâm Uyển Bạch bị anh kéo lên người, ngay sau đó eo cô bị hai cánh tay vòng qua, mặt cô bị áp lên hõm cổ của anh.
"Này! Hoắc Trường Uyên..."
Cô khẽ gọi, anh bất động như một pho tượng, chỉ còn hơi thở nóng rẩy phả vào mang tai.
Trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Lâm Uyển Bạch xấu hổ ngẩng đầu lên, lại phát hiện đôi mắt sâu hút đó đã nhắm nghiền lại, làm như không hề hay biết gì về hành động của mình, khuôn mặt dãn ra thoải mái đến vô tội.
Cô nhất thời không trút giận được, đành cố gắng giãy ra để xuống giường.
Nhìn thấy cánh tay anh vẫn giữ nguyên tư thế sau khi bị cô cạy ra, Lâm Uyển Bạch nhíu mày tự lẩm bẩm: "Ngủ thật rồi sao?"
Chỉnh trang lại chiếc áo len nhăn nhúm, cô chửi thầm trong bụng.
Người đàn ông này, ngủ rồi mà cũng không quên giở trò lưu manh...
Lâm Uyển Bạch đậy nắp chai rượu lại, gần như nhảy vọt về nhà. Đóng cửa bình tĩnh lại, cô mới thay dép lê đi vào phòng ngủ, có điều trán và chóp mũi toàn là mồ hôi, không biết vì bận hay vì gì.
Cô chạy vào phòng tắm, vốc nước lạnh lên rửa mặt, trái tim vẫn đang đập dồn dập.
Tiếng bước chân biến mất, trong phòng chỉ còn lại hương rượu thơm thơm.
Hoắc Trường Uyên từ từ mở mắt ra, bên trong không có chút buồn ngủ nào. Anh nhìn chòng chọc lên trần nhà.
Cảm giác đau nhức khắp cơ thể vì sốt sau khi được cô lau qua người đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Có điều dần dần một cơn nóng khác xuất hiện, giống như phát ra từ trong người anh vậy.
Hoắc Trường Uyên chậm chạp lật người, thật muốn giở trò lưu manh đến cùng mà!
...
Chiều hôm sau, cô lại tới Hoắc Thị họp.
Vẫn đợi không bao lâu thì Hoắc Trường Uyên sải bước đi vào như một cơn gió. Anh mặc bộ vest màu đen, bên trong kết hợp với sơ mi trắng. Kiểu ăn mặc rất đơn giản ấy trên người anh lại thể hiện một sự khác biệt. Với gương mặt cương nghị, trông anh rất có tinh thần.
Trước khi buổi họp bắt đầu, quản lý niềm nở bắt đầu trò chuyện: "Hoắc tổng, thần sắc của anh trông rất khá, bị cảm chút chút không sao chứ ạ?"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên gật đầu, rồi nói thêm một câu: "Cũng may có hàng xóm."
"Hàng xóm ạ?" Quản lý nghi hoặc.
Hoắc Trường Uyên chỉ im lặng mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch âm thầm cụp mắt xuống.
Cuộc họp này là lần bàn bạc cuối cùng cho những thay đổi của dự án, thế nên kéo dài khá lâu. Tới khi kết thúc cũng vừa hay đến giờ tan ca, họ không mất công quay lại công ty nữa mà có thể đi thẳng về nhà.
Ra khỏi tòa nhà lớn, sau lưng có tiếng bước chân vang lên, quả nhiên là Hoắc Trường Uyên và Giang Phóng.
"Giờ này đường phố tắc nghẽn, không dễ bắt xe, tôi có thể bảo tài xế tiện đường đưa hai người về." Hoắc Trường Uyên một tay đút túi quần, tuy nói với quản lý, nhưng ánh mắt lại nhìn vào cô.
Hai chữ tiện đường có nghĩa là gì, Lâm Uyển Bạch hiểu quá rõ, ánh mắt nhấp nháy không tự nhiên.
Quản lý xoa tay cười ha ha: "Vậy thì ngại quá, cứ làm phiền Hoắc tổng!"
Trước khi lên xe, Giang Phóng mở cửa cho mọi người. Ngay phía sau bỗng có tiếng còi ô tô vang lên. Là một chiếc xe Jeep biển quân đội, cửa sau xuất hiện một cái đầu mơ hồ, giơ cao tay vừa vẫy vừa hét: "Tiểu Bạch..."
Lâm Uyển Bạch sững sờ.
Tối nay đúng là cô có hẹn ăn cơm với bố con Yến Phong, đang họp dở chừng thì nhận được tin nhắn. Họ nói sẽ đợi cô dưới tòa nhà công ty. Nhưng cô thấy còn phải họp khá lâu, thế nên đã thành thật nói sau khi kết thúc mình sẽ tự bắt xe qua. Không ngờ họ thẳng thừng tới Hoắc Thị đón cô.
Lâm Uyển Bạch cầm chặt túi xách: "Quản lý, anh lên xe đi! Tôi thì thôi, bạn tôi qua đón rồi, tôi đi trước!"
Nhìn thấy thằng bé chuẩn bị nhảy ra khỏi xe, cô vội rảo bước chạy qua.
Cánh cửa ghế lái phụ đã được mở sẵn, Lâm Uyển Bạch ngồi vào trong. Chiếc xe Jeep nhanh chóng hòa vào dòng xe trên đường, rồi biến mất.
Hoắc Trường Uyên lẳng lặng thu lại ánh mắt, tiến lên một bước che chặt cửa xe: "Thật ngại quá quản lý Trần, tôi bỗng nhiên nhớ ra mình còn có việc."
Anh vừa dứt lời, chiếc Bentley cũng lao vút đi ngay.
Quản lý bị bỏ lại một mình, đứng hỗn loạn giữa cơn gió.
Chẳng phải nói là sẽ đưa về sao!
Chiếc Bentley cũng hòa vào dòng xe nhưng chiếc xe Jeep biển quân đội đã biến mất không dấu vết.
Giang Phóng ngồi nghiêm chỉnh phía trước, dè dặt quan sát sắc mặt Boss ở phía sai, rồi thận trọng hỏi: "Hoắc tổng, anh không sao chứ?"
Hoắc Trường Uyên rút ra một điếu thuốc, bật bật lửa tanh tách.
"Không sao."
Khi anh phả mạnh ra một làn khói, bờ môi cũng giật nhẹ.
Làn khói trắng dần dần tản ra, khóe mắt căng thẳng của Hoắc Trường Uyên cũng dịu đi nhiều. Cuối cùng, anh lại rướn môi nói một câu đầy hàm ý: "Không vội."
~Hết chương 110~