Thế nên, anh nên đi rồi.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng.
Dường như đã hiểu được ám thị của cô, anh đứng lên khỏi ghế ăn, đi ra phía cửa chính.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ đi theo sau anh. Khi gần tới cửa, Hoắc Trường Uyên đột ngột dừng bước mà không báo trước.
Cô không kịp phản ứng, loạng choạng lùi sau một bước, cả người lảo đảo chực ngã.
Có một cánh tay rắn chắc vòng tới, giống như mấy cảnh thường gặp trong mấy bộ phim điện ảnh. Cô chao đảo nửa vòng trong không trung rồi ngã vào vòng tay anh.
Lâm Uyển Bạch ngọ ngoạy.
Anh vẫn không có ý buông ra, hơn nữa gương mặt góc cạnh đó rõ ràng đang sát lại gần.
Càng lúc càng gần...
Lâm Uyển Bạch căng thẳng trở nên lắp bắp: "Anh... anh..."
Khi khoảng cách chỉ còn khoảng một phân, cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng dừng lại, hơi thở từ mũi anh phả vào đôi mày cô: "Anh quên không chúc em ngủ ngon."
"..." Lâm Uyển Bạch nghĩ biểu hiện lúc này của mình chắc chắn rất ngờ nghệch.
Yết hầu của Hoắc Trường Uyên khẽ động: "Chúc ngủ ngon!"
Cảm giác trói buộc trên eo cũng theo đó biến mất, Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "... Chúc ngủ ngon!"
Cho đến khi khóa trái cửa lại xong, cô vẫn còn hơi choáng váng.
Không còn tâm trạng xem phim nữa, cô tắm rửa rồi bò lên giường. Lâm Uyển Bạch nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, nhưng lại mở ra rất nhanh. Thật ra tới bây giờ, trong đầu cô vẫn còn một chút khó hiểu, không dám tin Hoắc Trường Uyên đã thật sự chuyển tới làm hàng xóm của mình...
Rõ ràng là sống ở đối diện mà hình như cô vẫn nghe được tiếng bước chân anh đi đi lại lại trong phòng.
Lâm Uyển Bạch lật người, rồi lại lật người, trong lúc trằn trọc đã chắc mẩm đây sẽ là một đêm mất ngủ.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch cúi gằm mặt đi tới công ty.
Vừa quẹt thẻ xong, người đồng nghiệp ở chỗ bên cạnh quan tâm ghé sát tới: "Tiểu Bạch, cô không sao chứ?"
"Không sao mà..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nhưng người thì rệu rã.
"Chắc chứ?" Đồng nghiệp chỉ vào mắt cô: "Quầng thâm như mắt gấu trúc vậy, tối qua có phải lại chơi game suốt đêm không?"
Tối qua cô đã sắp bị giày vò đến cạn kiệt sức lực rồi.
Chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nghe thấy tiếng bước chân đó. Khó khăn lắm nó mới biến mất, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng thở lúc có lúc không của anh...
Hai, ba giờ sáng, cô mới mơ màng chợp mắt, kết quả trong mơ lại toàn nhìn thấy anh...
Quả thực là bị bóng đè!
Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Ừm, đánh boss..."
Uống hai cốc café, tinh thần khá lên không ít, cô ôm một tập tài liệu photo trở về bàn làm việc, bỗng quản lý chạy tới: "Tiểu Lâm, cùng tôi tới Hoắc Thị một chuyến!"
Lâm Uyển Bạch lập tức bỏ những công việc còn dang dở lại đó, thu dọn đi ra khỏi công ty.
Họ tới phòng họp đợi hơn mười phút, Hoắc Trường Uyên mới vội vã đi vào, có vẻ như vừa từ ngoài về, phía sau có Giang Phóng trong bộ đồ vest.
Anh mở tài liệu ra, bắt đầu cuộc họp.
Vẫn giống như mọi lần, Hoắc Trường Uyên nghe quản lý trình bày bằng vẻ mặt rất nghiêm túc, thi thoảng còn hơi nhíu mày lại, giật giật khóe môi rồi đáp lại đôi ba câu.
Lúc này anh chấm cây bút máy trong tay lên mặt giấy, nắm tay thành đấm hờ đặt bên khóe miệng, nghiêng đầu ho mấy tiếng.
"Xin lỗi!"
Quản lý thấy vậy vội hỏi: "Hoắc tổng, anh bị bệnh sao?"
Lâm Uyển Bạch cũng bất giác nhìn về phía anh, gương mặt anh hình như có phần tiều tụy, môi cũng khá nhợt nhạt.
Hoắc Trường Uyên lắc đầu: "Không sao, có thể bị chút phong hàn."
"Nhiệt độ mấy hôm nay đang hạ, mặc nhiều một chút ạ."
"Ừm."
Hoắc Trường Uyên khẽ đáp, điều chỉnh lại sắc mặt rồi tiếp tục cuộc họp.
Sau khi rời khỏi Hoắc Thị trở về công ty, chập tối cô đột xuất được thông báo phải tăng ca thêm hai tiếng. Khi cô ngồi xe buýt đủng đỉnh về tới nhà thì trời đã tối.
Lâm Uyển Bạch và bà ngoại nói chuyện điện thoại, nghe thấy giọng bà rất có tinh thần, cô cũng vui lây.
Lúc cúp máy, cô vừa hay đi tới dưới tòa nhà.
Chiếc Land Rover màu trắng biển năm số 8 nghiễm nhiên đỗ ở đó, xem ra Hoắc Trường Uyên đã về nhà rồi.
Giống như con người anh vậy, nó cũng chẳng ăn nhập gì với mọi thứ xung quanh nó.
Lâm Uyển Bạch tính đến thời điểm này đã chấp nhận được sự thật Hoắc Trường Uyên chuyển qua đây sống. Nhưng ở đây đừng nói là hầm để xe, ngay cả một chỗ đậu xe đàng hoàng cũng không có. Chiếc xe hào nhoáng của anh cứ thế đỗ một cách vô kỷ luật, cũng chẳng sợ người khác quẹt xe vào...
Khi vào cửa, cô còn đặc biệt nhìn về phía đối diện một cái.
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Uyển Bạch tắm rửa đi ra ngoài, bỗng nghe thấy di động đổ chuông.
Ba chữ "Hoắc Trường Uyên" hiển thị trên màn hình.
Lâm Uyển Bạch nhìn ra cửa chính, ngập ngừng rồi bắt máy: "... Alô?"
"Hoắc Trường Uyên?"
Mãi vẫn không có âm thanh gì, cô buộc phải hỏi thêm lần nữa.
Sau vài giây im ắng mới có giọng nam trầm vọng tới, hơi khàn khàn: "Nhà em có thuốc không?"
Lâm Uyển Bạch nhớ tới sáng nay tại phòng họp của Hoắc Thị, anh khá mệt và có ho mấy tiếng.
"Anh bị cảm nặng sao?"
"Ừm, hình như vậy." Hoắc Trường Uyên nói chuyện có vẻ hơi mất sức. Ngừng một chút, anh lại nói: "Trán hơi nóng, cổ họng cũng đau nữa."
Lâm Uyển Bạch rảo bước tới bên cạnh giường, lấy hộp y tế bên dưới gầm giường ra, vừa mở vừa nói với anh: "Nhà em có thuốc hạ sốt, bây giờ em tìm, anh qua lấy hả?"
"Tôi không còn sức nữa, em mang qua giúp tôi đi."
"Vâng." Lâm Uyển Bạch nghe thấy được sự yếu ớt của anh qua điện thoại, không do dự quá nhiều.
Cô lấy máy sấy sấy khô tóc một chút, thay quần áo rồi cầm thuốc và chìa khóa qua nhà đối diện.
Cô gõ hai ba tiếng thì cánh cửa được mở ra.
Hoắc Trường Uyên đi dép lê đứng bên trong, còn chưa cởi áo vest, cà vạt nới lỏng ra một chút trông hơi lếch thếch, sắc mắt rất không tốt, nhất là đôi mắt có phần lờ đờ, biểu hiện tiêu chuẩn của người đang ốm.
Lâm Uyển Bạch tỏ ý: "Em mang thuốc qua cho anh!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, rồi lấy ra một đôi dép lê từ trong tủ giày.
Lâm Uyển Bạch sững người, bởi vì dưới đất là một đôi dép lê nữ, giống hệt như trong căn nhà hạng sang của anh.
Hoắc Trường Uyên đã quay người đi vào nhà. Cô vội cúi đầu thay dép: "Viên trắng uống hai viên, viên vàng và viên đỏ mỗi loại một viên!"
"Tối nay anh ăn gì chưa?"
Nghĩ ra gì đó, Lâm Uyển Bạch bất giác hỏi.
"Không có khẩu vị." Hoắc Trường Uyên lên tiếng, nói một câu hoàn chỉnh.
Chỉ có bốn chữ, nhưng thanh âm còn khàn đặc hơn cả trong điện thoại, đã hoàn toàn biến giọng.
"Bụng đói không được uống thuốc đâu!" Lâm Uyển Bạch cản anh lại, đặt thuốc xuống, nhíu mày nói: "Thế này đi, em nấu cháo cho anh ăn, anh ăn rồi mới được uống thuốc."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Đặt cốc nước xuống, anh lập tức quay người đi vào phòng ngủ, rồi đá bay dép lê, ngã vật lên giường như một đứa trẻ.
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, lại chạy về nhà lấy một ít gạo qua, mở bếp ga nhà anh lên, tìm một chiếc nồi nhỏ bắt đầu rửa gạo nấu cháo.
Động tác nấu nướng của cô vẫn rất tốc độ, cảm giác gạo dính vào nhau hơn một chút thì cô múc ra một bát.
Khi bước vào phòng ngủ, Hoắc Trường Uyên hình như vừa nghe điện thoại, lúc này anh dựa đầu vào giường.
"Em nấu xong cháo rồi, anh uống đi!"
Lâm Uyển Bạch bê bát cháo đưa tới trước mặt anh, bỏ một cái thìa vào trong.
Hoắc Trường Uyên sau khi đón lấy thì không ăn ngay mà nhìn cô chằm chằm, rồi bất ngờ nói một câu: "Lâm Uyển Bạch, em đang quan tâm tới anh."
~Hết chương 108~