Xin Hãy Ôm Em

Chương 10: Một bàn chân lặng lẽ




Lâm Uyển Bạch cũng đã nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn chắc nịch đi tới, mặc bộ vest màu đen, bên trong là chiếc sơ mi màu xám tro, cà vạt được thắt nghiêm chỉnh không sai một ly. Chiếc đồng hồ hàng hiệu và chiếc cúc măng séc bạch kim để hở ra ngoài đều thể hiện một thân phận không hề tầm thường của anh.

Đám người không muốn gặp nhất lại tới cả đôi!

Lâm Uyển Bạch quyết định, sau này trước khi ra khỏi cửa đều phải xem giờ hoàng đạo.

"Anh Trường Uyên, tài liệu anh cần em đã thay bố em mang tới cho anh đây!" Lâm Dao Dao bày ra vẻ mặt đơn thuần vô hại, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng hốc hách vừa rồi, trong ánh mắt ngập tràn vẻ chờ đợi: "Nhưng bố em nói, bên trong có một vài chi tiết nhỏ muốn nghe thêm ý kiến của anh, hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"

"Cũng được." Hoắc Trường Uyên có vẻ trầm ngâm.

Lâm Uyển Bạch xách túi lùi về phía sau, định lặng lẽ biến mất như chưa hề xuất hiện, bỗng nhiên ánh mắt anh liếc về phía cô: "Lâm đại tiểu thư cũng ở đây, vậy đi chung đi!"

"..." Lâm Uyển Bạch giật mình.

Lâm Dao Dao thân mật khoác tay cô: "Đúng đấy chị à, chúng ta đi chung đi!"

Lâm Uyển Bạch bị gọi giật lại, đầu tóc tê rần rần. Cô còn chưa kịp lên tiếng từ chối đã bị Lâm Dao Dao cưỡng ép kéo đi.

Tầng bốn của trung tâm thương mại chính là nhà hàng. Trước cửa, các nhân viên phục vụ đứng chào vô cùng quy củ, lễ phép. Tất cả các lỗ chân lông trên người Lâm Uyển Bạch đều đang xù lên kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn bị ấn lên ghế.

Lâm Dao Dao thẳng thừng buông tay, rồi rất tao nhã vòng sang phía đối diện ngồi bên cạnh người đàn ông, dường như thể hiện rằng mình chú trọng tới từng chi tiết nhỏ.

Lâm Uyển Bạch nhìn về phía chiếc Hermès Lâm Dao Dao tiện tay đặt ra sau ghế. Đừng nói đến việc mua, đến sờ cô thậm chí còn chưa từng sờ. Nhưng cô biết thông thường giá của những loại bằng da đều phải lên tới tám mươi ngàn đến một trăm ngàn tệ. Mà loại da ca sấu này của Lâm Dao Dao, giá còn cao gấp đôi nữa, hoàn toàn đủ tiền viện phí, thuốc men cho bà ngoại cả năm trời.

Lúc này, người phục vụ mang thực đơn của mỗi người lên. Sau khi mở ra xem giá, Lâm Uyển Bạch lại gập vào, nghiến răng nói gọi gì cũng được.

Mỗi một đĩa thức ăn trong này đều khiến cô cảm thấy có tội.

Lâm Dao Dao nối tiếp một câu: "Chị à, để em giúp chị", sau đó bắt đầu lật ra. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ đang đỏ hồng lên, chốc chốc cô ta lại chỉ vào thực đơn rồi mỉm cười hỏi ý kiến người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt là sự khao khát được nói.

Lâm Uyển Bạch nhìn cảnh tượng ấy và suy nghĩ trong lòng: Ác nam giả nữ, tuyệt phẩm!

Gọi thức ăn xong, người phục vụ cầm thực đơn rời đi. Đối mặt với hai người này, làm sao cô có thể nuốt trôi được. Lâm Uyển Bạch quyết định, nhấm nháp vài miệng rồi sẽ tìm cơ hội chuồn.

Cô vừa cầm cốc nước lọc bên cạnh lên thì nghe thấy giọng nói có phần hứng thú của người đàn ông cất lên: "Lâm đại tiểu thư mặc bộ quần áo này đẹp lắm."

"..." Lâm Uyển Bạch suýt nữa chết sặc.

Cô âm thầm mài răng. Bộ quần áo cô đang mặc chính là bộ hôm đó anh gọi điện thoại cho khách sạn bảo cô thanh toán. Sau việc này, cô dĩ nhiên không thể vứt đi. Bình thường cô toàn kiếm hàng giá rẻ trên Taobao. Tiền mua quần áo cả năm của cô cộng lại cũng chưa tới năm ngàn tệ!

Lâm Dao Dao thấy Hoắc Trường Uyên nhìn mình, trong lòng dấy lên căm hận.

Chị ta là Lâm đại tiểu thư cái quái gì, người mà cả nhà họ Lâm từ trên xuống dưới nâng niu cưng chiều chỉ có một mình cô ta mà thôi!

Hôm nay khó khăn lắm mới tạo ra được cơ hội, Hoắc Trường Uyên lại phá lệ đồng ý cùng mình ăn cơm, Lâm Dao Dao vì muốn thể hiện sự dịu dàng thục nữ trước mặt anh, đã bấm bụng kéo cả chị ta cùng đi, nhưng thực tế là chẳng thoải mái gì. Rõ ràng có thể có thế giới của hai người, thế mà lại bị Lâm Uyển Bạch chen ngang!

Lâm Dao Dao cố gắng giữ hình tượng, cố tình nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ: "Đúng đấy chị, chị mua ở đâu vậy? Hôm nào có thời gian cùng em đi mua vài bộ!"

"Tôi quên rồi..." Lâm Uyển Bạch lại uống hai hớp nước lọc cho thoải mái.

Cũng may người phục vụ bắt đầu bê thức ăn lên rồi, không để chủ đề này tiếp tục thêm.

Lâm Uyển Bạch cầm dĩa quấn lấy một miếng mỳ Ý, nhìn chằm chằm miếng bông cải xanh bày trên đĩa, suy tính xem nên tìm thời cơ nào để chuồn lẹ...

"Keng!"

Chiếc dĩa trong tay cô rơi xuống đĩa.

Dưới gầm bàn, một bàn chân lặng lẽ cọ cọ dần lên đôi chân nhỏ của cô...

~Hết chương 10~