Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 61: Gặp lại bạn cũ




Buổi trưa ngày hôm ấy Tiêu Dật lên văn phòng của Trình Kiệt, Trình Kiệt vẫn còn đang bận làm việc cho nên Tiêu Dật nói muốn hắn đặt đồ ăn tới. Trong lúc ngồi đợi đồ ăn đưa tới, Tiêu Dật lấy một chiếc ghế nhỏ đặt trước cửa sổ sát đất ngồi ở đó ngắm nhìn thành phố thu nhỏ. Nắng trưa không quá chói chang chỉ chiếu được đến một phần đầu gối của cậu, Tiêu Dật ngồi xoay lưng lại với Trình Kiệt cùng hắn trò chuyện:

“Trình Kiệt, mùa hè này nóng quá”

Trình Kiệt vừa làm việc vừa nghe Tiêu Dật nói chuyện:

“Hửm, nóng sao?”

Tiêu Dật vẫn mang bóng lưng nói chuyện với Trình Kiệt:

“Em muốn đi biển”

Trình Kiệt đang ở trên máy tính gõ vài chữ gì đó:

“Em muốn đi biển sao? Như vậy đợi một thời gian nữa để anh giải quyết xong công việc thì anh sẽ đi em đi”

Tiêu Dật quay đầu nhìn Trình Kiệt:

“Em muốn đi ngay bây giờ”

Trình Kiệt ngừng lại động tác ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật thở nhẹ một hơi:

“Em muốn đi đâu?”

Tiêu Dật trả lời:

“Tam Á!”

Trình Kiệt im lặng một hồi rồi nói:

“Anh sẽ cố gắng giải quyết công việc sớm một chút…”

Trình Kiệt còn chưa nói xong thì Tiêu Dật đã cắt ngang lời của hắn, cậu đứng dậy bước về chỗ làm việc của Trình Kiệt, tay nhỏ đặt ở trên vai hắn bóp bóp một lúc:

“Ngày mai em một mình đi”

Trình Kiệt nắm lấy cổ tay của Tiêu Dật kéo cậu ngồi lên đùi mình:

“Vì sao đột nhiên lại muốn đi Tam Á đến như vậy?”

Tiêu Dật trả lời thế này:

“Hôm qua ở trên mạng tình cờ nhìn thấy cho nên muốn đi”

Trình Kiệt dùng tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Tiêu Dật:

“Không phải là em còn bận luyện tập sao, đột nhiên lại muốn đi không sợ bị giám sát của em trừ điểm hả?”

Đương nhiên lần này Tiêu Dật đi không những không bị trừ điểm mà còn được cộng điểm, có điều Tiêu Dật trước sau vẫn không có ý định nói ra chuyện cậu đã ký hợp đồng chụp hình với Sử Cát Cát:

“Không phải anh là Trình tổng sao, anh nói giám sát Khương đừng trừ điểm em là được rồi”

Trình Kiệt ôm eo nhỏ của Tiêu Dật khẽ nghiêng người hôn một cái vào môi cậu:

“Là ai nói không muốn để cho người khác biết mình có người hậu thuẫn đây?”

Tiêu Dật có chút bướng bỉnh, miệng nhỏ chu về phía trước vô cùng đáng yêu:

“Em muốn đi Tam Á vào ngày mai, ngày mai anh có đưa em đi hay không?”

Trình Kiệt vỗ vỗ vào mông của Tiêu Dật khẽ mỉm cười:

“Tại sao đột nhiên bướng bỉnh thế này rồi, được rồi anh sẽ sắp xếp công việc, như vậy ba ngày sau thì thế nào?”

Tiêu Dật lắc đầu nhảy xuống khỏi đùi của Trình Kiệt bước lại về chỗ ghế ngồi cạnh cửa sổ sát đất kia:

“Như vậy ngày mai em tự mình đi”

Trình Kiệt luôn nghĩ Tiêu Dật chẳng qua chỉ là đang nói đùa, cũng chẳng thể ngờ tới chuyện hồ ly nhỏ nhà hắn ngày hôm trước nói đi Tam Á ngày hôm sau liền đóng gói hành lý đi luôn. Nhân viên giao hàng mang đồ ăn đến, Tiêu Dật vẫn ngồi ở trên ghế nhỏ cạnh cửa sổ sát đất xoay lưng lại với Trình Kiệt giống như là đang hờn dỗi, Trình Kiệt cảm thấy ngày hôm nay Tiêu Dật có điểm khác thường nhưng mà rất nhanh sau đó hắn cũng không có để tâm quá nhiều.

“Tiểu Dật, mau tới đây ăn cơm đi” Trình Kiệt ngồi ở trên ghế sô pha vừa bỏ từng hộp thức ăn ra bàn vừa nói

Tiêu Dật đáp lại Trình Kiệt bằng một tiếng thở dài ai oán, Trình Kiệt buồn cười gọi thêm một lần nữa:

“Tiểu Dật”

Lúc này Tiêu Dật mới chịu đứng dậy đi về chỗ ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Trình Kiệt:

“Em nói thật đó, ngày mai em sẽ đi Tam Á”

Trình Kiệt đưa đũa vào tay của Tiêu Dật cười cười nói:

“Được được, muốn đi Tam Á thì đi Tam Á, ăn cơm đi”

Tiêu Dật ăn cơm, cậu không nhắc đến chuyện này nữa, mục đích ngày hôm nay lên đây chính là chỉ để thông báo cho Trình Kiệt một tiếng mà thôi, ngày mai hắn có đột nhiên phát hiện ra cậu biến mất cũng sẽ không thể trách cậu được, dù sao hắn cũng đã chính miệng nói để cậu đi rồi.

...

Ngày hôm sau Tiêu Dật, Ngô Lăng và Ân Tố Di được người bên Sử Cát Cát đưa xe đến đón qua sân bay. Tiêu Dật khi ngồi ở trên xe rồi vẫn còn thấp thỏm không yên, cậu có cảm giác Trình Kiệt sau khi biết chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà Trình sói lớn khẳng định đến buổi trưa là đã biết chuyện rồi.

“Cậu sao thế?” Ngô Lăng nhíu mày nhìn sang bên cạnh

Tiêu Dật hả một tiếng, vốn định mang chuyện mình đang thấp thỏm nãy giờ kể cho Ngô Lăng nghe nhưng mà mắt thấy trong xe còn có người cho nên cậu liền lắc đầu:

“Không có gì cả”

Ngô Lăng nhìn thấy biểu hiện kia của Tiêu Dật liền hiểu thế cho nên cũng im lặng không có ý định hỏi nữa. Ân Tố Di ngồi ở phía trên hiện tại mới lên tiếng:

“Dật ca, thì ra anh và Trình tổng có quen biết nhau sao?”

Tiêu Dật đang suy nghĩ đến Trình Kiệt, hiện tại lại có người nhắc đến hắn thật khiến cho cậu càng thêm bất an hơn:

“Làm gì có chứ, tôi mới chỉ gặp Trình tổng đúng hai lần thôi”

Ân Tố Di không tin tưởng lời của Tiêu Dật, cô luôn nghĩ Tiêu Dật và Trình Kiệt nhất định có quen biết cho nên lần chụp hình này Tiêu Dật mới có tên trong danh sách, phía bên Sử Cát Cát chọn ba người thì ba người đó đều có chuyện xảy ra, cô còn thật sự nghi ngờ ở phía sau chuyện này có người nhúng tay vào. Ân Tố Di nghi ngờ đúng một nửa, chuyện chụp hình này đúng là đã có người ở phía sau động chân động tay nhưng người đó không phải Tiêu Dật, cũng hiển nhiên không phải Trình Kiệt, người đó không ai khác chính là Bạch Dịch. Bạch Dịch là người đẩy Trác Trí Văn xuống bậc thang, sau đó liền cùng Trác Trí Văn dàn xếp ổn thỏa chuyện này, dĩ nhiên để cho Trác Trí Văn không nói ra sự thật thì Bạch Dịch đã phải mất một khoản tiền không hề nhỏ. Chuyện Phó Hạo đột nhiên bị nhốt ở trong phòng thay đồ cũng là do Bạch Dịch làm, cậu ta bởi vì muốn trở thành người mẫu chụp hình cho Sử Cát Cát cho nên không ngại ở phía sau lưng đối với những người khác chơi xấu. Đến cuối cùng người được chọn lại là Bùi Khâm, Bạch Dịch vốn còn đang suy nghĩ nên làm sao để Bùi Khâm không thể tham gia đợt chụp hình này thì cậu ta đã tình nguyện không tham gia, có điều lúc rời đi còn không quên đề xuất Tiêu Dật, bởi vì Tiêu Dật ngoài thời gian ở trong phòng tập thì những khoảng thời gian nghỉ ngơi đều biến mất cho nên Bạch Dịch rất khó để tìm cơ hội ra tay, chính vì vậy Tiêu Dật cho đến ngày hôm nay mới có thể an toàn ngồi trên xe của Sử Cát Cát di chuyển đến sân bay được, có điều an toàn đến được Tam Á không có nghĩa là khoảng thời gian ở Tam Á sẽ an toàn, hai ngày tiếp theo đây khẳng định sẽ là một lần nhớ đời của Tiêu Dật, dĩ nhiên chuyện này vẫn là để từ từ rồi nói…

Lúc ở sân bay ngồi đợi là 9 giờ sáng, trên băng ghế chỉ có Tiêu Dật cùng Ngô Lăng, Ân Tố Di đã đi vào nhà vệ sinh rồi cho nên hiện tại Tiêu Dật mới dám mang suy nghĩ trong lòng ra kể với Ngô Lăng. Thật ra thì Tiêu Dật đối với nhóm nghệ sĩ thực tập cảm thấy Ngô Lăng là người có thể tin tưởng được, lý do bởi vì cậu quen biết với cậu ta đầu tiên và cũng bởi vì cậu ta có suy nghĩ giống cậu lúc đầu chính là muốn tiếp cận người trong Trình thị để vào công ty, trùng hợp hơn nữa người cậu ta tiếp cận lại là đàn ông.

“Ngô Lăng, tôi có chuyện này muốn nói với cậu”

Ngô Lăng quay sang nhìn Tiêu Dật một cái:

“Có chuyện gì?”

Tiêu Dật nhìn xung quanh một hồi rồi nhỏ giọng:

“Chính là đợt chụp hình cho Sử Cát Cát này Trình Kiệt không đồng ý để tôi đi, là tôi giấu anh ta đi”

Ngô Lăng thờ ơ bỏ lại một câu khiến cho Tiêu Dật lại bắt đầu hoảng sợ nhiều hơn, Ngô Lăng nói thế này:

“Vậy cậu chết chắc rồi!”

Tiêu Dật hốt hoảng:

“Sao chứ?”

Ngô Lăng bình thản trước sự gấp gáp của Tiêu Dật:

“Trình tổng không muốn để cho cậu đi nhất định là có lý do, cậu lại ở sau lưng anh ta lén lút làm trái ý sớm muộn gì cũng bị anh ta phát hiện được”

Tiêu Dật lấy đầu ngón tay gãi gãi vào bên quần:

“Tôi cũng đã xem qua hợp đồng rất kỹ càng, hoàn toàn không có gì bất lợi cho tôi cả, hơn nữa tôi cũng chỉ đi có hai ngày mà thôi, anh ta hẳn sẽ không làm khó tôi”

Ngô Lăng dùng ánh mắt như không liên quan đến mình nhìn Tiêu Dật:

“Cậu chẳng phải hiểu rõ Trình tổng nhất sao, chuyện này cậu hỏi tôi, tôi cũng chỉ biết nói như thế mà thôi”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi, cậu hiện tại lại hối hận rồi không muốn đến Tam Á nữa, bây giờ nếu như trở về còn có kịp hay không, nhưng mà nếu như bây giờ bỏ về nhất định sẽ vi phạm hợp đồng mà vi phạm hợp đồng thì phải đền tiền, cậu hiện tại lực bất tòng tâm rồi muốn về cũng không thể về được nữa, Trình Kiệt hẳn sẽ không trách cậu. Tiêu Dật chính là như vậy, mỗi lần nghĩ tới Trình Kiệt liền không thể tự quyết đoán được nữa, ví như lúc ở nhà đã suy nghĩ kỹ càng là thoải mái đi đến Tam Á chụp hình nhưng hiện tại lại bắt đầu lo sợ Trình Kiệt sẽ tức giận mà nản chí. Tiêu Dật cũng là người lạc quan, hoặc có thể là cậu cảm thấy Trình Kiệt luôn cưng chiều mình cho nên không bao giờ nghĩ đến trường hợp xấu nhất, lúc nào cũng luôn nghĩ Trình Kiệt sẽ không nổi giận với cậu được.

“Tôi nghĩ cậu nên gọi điện báo cho anh ta một tiếng, đừng để đến lúc anh ta phát hiện ra được” Ngô Lăng có lòng tốt khuyên

Tiêu Dật gật đầu định lấy di động ra gọi nhưng mà đúng lúc này trong sân bay lại vang lên thông báo rằng đã đến giờ lên máy bay, thế cho nên Tiêu Dật quyết định để đến nơi mới gọi.

Chuyến bay kéo dài 4 tiếng, đồng nghĩa với việc khi Tiêu Dật đáp xuống sân bay đã qua giờ ăn trưa, bình thường khi được nghỉ trưa Tiêu Dật sẽ lên văn phòng của Trình Kiệt cùng hắn ăn trưa, xem ra Trình Kiệt ở phía bên kia cũng biết được mọi chuyện rồi. Tiêu Dật lấy lý do bởi vì ngồi máy bay quá mức mệt mỏi cho nên liền quyết định chưa gọi cho Trình Kiệt ngay, thật ra không phải vì Tiêu Dật mệt mỏi mới không gọi cho Trình Kiệt mà là bởi vì cậu sợ gọi cho Trình Kiệt thì phía bên kia đầu dây sẽ có một cơn giận dữ truyền đến.

Lịch làm việc của ngày hôm nay là 3 giờ chiều sẽ bắt đầu chụp hình, đến 5 giờ chiều được nghỉ, 6 giờ tối sẽ tham gia một bữa tiệc đấu giá bộ sưu tập trang sức chuẩn bị ra mắt này. Sử Cát Cát là hãng trang sức đắt giá nổi tiếng cho nên có rất nhiều người muốn có một trong số những món đồ trang sức đó trước khi nó ra mắt, tổ chức một buổi đấu giá này chính là vừa quảng bá cũng vừa tăng thêm lợi nhuận cho công ty.

Tiêu Dật chỉ được nghỉ ở khách sạn một tiếng đồng hồ liền phải tới địa điểm chụp hình luôn, lúc ngồi ở trong phòng hóa trang tay nhỏ vẫn còn cầm chắc điện thoại ở trong tay, Tiêu Dật bắt đầu cảm thấy bất an Trình Kiệt nhất định là đã biết chuyện cậu ký hợp đồng với Sử Cát Cát rồi tại sao cậu đợi lâu như vậy vẫn chưa thấy hắn gọi điện tới. Ngô Lăng ngồi bên cạnh không có chuyện gì liền quan tâm hỏi Tiêu Dật một chút:

“Vẫn chưa gọi tới cho cậu sao?”

Tiêu Dật cúi đầu nhìn điện thoại rồi thở dài một hơi rồi im lặng không nói gì cả, cậu cảm thấy không gọi có lẽ cũng tốt, tốt nhất là nên để sau khi buổi chụp hình kết thúc thì Trình Kiệt mới gọi tới tránh để cho cậu phải mất tập trung.

Sử Cát Cát không chỉ mời duy nhất ba người mẫu chụp hình bên Trình thị, phía bên Lạc Thị Ảnh Nghiệp cũng mời tới năm người, điều trùng hợp hơn nữa chính là La Luật bạn cùng phòng đã lừa tiền trước kia của cậu cũng là một trong số năm người của Lạc Thị Ảnh Nghiệp được mới tới. Gặp lại bạn cũ đương nhiên phải chào hỏi, gặp lại kẻ đã lừa tiền của mình đương nhiên phải đòi lại, Tiêu Dật chủ động tiến tới gọi La Luật:

“La Luật!”

La Luật đang cùng nhóm người mẫu kia nói chuyện, nghe thấy có người gọi mình liền theo phản xạ quay lại, mắt nhìn thấy Tiêu Dật đang bước về phía mình liền giật mình hốt hoảng một chút. Không phải La Luật sợ phải trả tiền cho Tiêu Dật, số tiền kia lúc đó đối với cậu ta có thể là lớn nhưng mà hiện tại đã có thể trả lại cho Tiêu Dật được rồi, cái mà La Luật sợ chính là Tiêu Dật sẽ ở trước mặt bạn bè cậu ta nói ra sự thật lần đó, cậu bây giờ không tính là nghệ sĩ nổi tiếng nhưng dù sao cũng chính thức trở thành nghệ sĩ của Lạc Thị Ảnh Nghiệp rồi, cậu phải giữ hình tượng trong sạch ít nhất là cho đến khi nổi tiếng, chính vì thế mà khi nhìn thấy Tiêu Dật đang bước về phía mình La Luật liền nhanh chân bỏ đi.

Tiêu Dật ở phía sau chạy theo muốn đuổi cho đến cùng, Tiêu Dật đang lúc hết tiền đương nhiên phải đòi cho bằng được số tiền mà La Luật nợ của mình. Tuy nói rằng Tiêu Dật mặc quần áo đắt tiền, ăn những món ăn đắt tiền, nhưng mà mấy thứ đó đều là do Trình Kiệt mua cho, trong người của cậu hiện tại căn bản không có đồng nào cả. La Luật đi đến một góc cuối hành lang thì dừng lại, Tiêu Dật trực tiếp đưa tay ra đòi tiền:

“Trả lại tiền cho tôi”

La Luật quả thật cũng áy náy một chút, cậu biết Tiêu Dật thời gian đó khẳng định rất khổ sở cho nên hiện tại cũng không có ý định không trả, chỉ là La Luật muốn Tiêu Dật đừng nói chuyện này cho người khác biết mà thôi:

“Tiêu Dật xin lỗi cậu, lần đó là do tôi bất đắc dĩ mới cầm số tiền đó của cậu, lát nữa tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu, chỉ xin cậu đừng nói chuyện đó cho ai biết”

Tiêu Dật thật sự vẫn còn tức giận với La Luật nhưng xem bộ dạng khúm núm kia của cậu ta cho nên Tiêu Dật mới nhịn không đấm vào mặt cậu ta một cái:

“Không chỉ có tiền đặt cọc lần đó, còn có tiền thuê phòng tháng đó, tiền tôi phải thuê khách sạn ở trong mấy ngày tiếp theo nữa, tất cả khoản chi phí đó cậu phải trả đủ cho tôi nếu không tôi sẽ mang chuyện này nói cho đám người bên ngoài biết”

La Luật vội vã gật đầu:

“Được được Tiêu Dật, tôi nhất định sẽ trả đủ cho cậu”

Đúng lúc này ở phía xa có một giọng nam trung niên cất lên:

“Virode"

La Luật và Tiêu Dật theo phản xạ quay lại phía phát ra giọng nói đó nhìn, người tới là một người đàn ông trung niên có cái bụng khá là lớn nhìn qua khoảng gần 50 tuổi, Tiêu Dật cảm thấy đây đích thị mới là dáng vẻ một nhân vật lớn giữ chức vị cao trong công ty hay đại loại là tổng giám đốc gì đó, nhìn đến cà vạt có đính một nút vàng chói mắt liền biết người này không phải là nhân vật tầm thường. Người đàn ông kia bước về phía của hai người, ánh mắt không kiêng kỵ gì cả nhìn đến Tiêu Dật một lượt từ đầu xuống chân khiến cho Tiêu Dật ngay lập tức dựng thẳng sống lưng cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

“Người này là ai?” Người đàn ông kia quay sang hỏi La Luật

La Luật vốn không biết Tiêu Dật cũng là người đến chụp hình cho bộ sưu tập lần này cho nên chỉ nói qua loa:

“Cậu ta là bạn đại học của tôi, vừa mới rồi tình cờ gặp mặt”

Người đàn ông kia gật gật đầu rồi lại chuyển hướng sang Tiêu Dật hỏi:

“Cậu tên gì?”

Tiêu Dật có điểm bất ngờ một chút khi ông ta hỏi tên mình:

“Hả, tôi sao?”

Người đàn ông gật đầu cười:

“Chính là cậu đó”

Tiêu Dật đang định mở miệng nói cái gì đó thì giám sát Khương La ở phía xa đã lớn giọng gọi Tiêu Dật:

“Tiêu Dật, mong chóng tới thử đồ, cậu đi đâu thế hả?”

Tiêu Dật a một tiếng rồi vội vàng chạy tới phía của giám sát Khương La:

“Giám sát Khương, tôi đến liền đây”.