Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 12: Hoàn toàn quên mất mối tình đầu là hành trang cơ bản của một phụ nữ 30 tuổi trưởng thành




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khang Nam đưa Tiểu Vi đi công tác đột xuất ở Thượng Hải. Một khách hàng cũ đang trong quá trình ký hợp đồng thì đột nhiên đưa ra quyết định ngưng hẳn hợp tác. Cuối năm đúng vào thời điểm dự toán ngân sách cho năm sau, chuyện đột ngột thế này đúng là kì quặc.

Trước khi đi, Khang Nam đã gửi Lucky sang nhà Lão Vương từ sớm. Cô để lại mấy câu nhanh gọn rồi kéo vali đi luôn, nhưng mãi mà không gọi được taxi. Lão Vương không nói hai lời, đỗ xe bên đường đưa Khang Nam đến sân bay ngay.

Khi máy bay bắt đầu chạy trên đường băng, Khang Nam nhớ lại Lão Vương ban nãy còn dừng xe lấy hành lí cho mình, lòng không khỏi rung động.

Tiểu Vi kiểm tra đai an toàn một lượt, ngáp một cái, chạm cánh tay vào Khang Nam mấy lần, “Được đấy, phát triển nhanh gớm, đã đến lúc lái xe đưa chị đi công tác rồi.”

Lần này Khang Nam không vội thanh minh thanh nga ngay, cô cũng ngáp một cái, cào cào tóc, hỏi Tiểu Vi: “Em nói coi, tại sao Lão Vương lại đối xử tốt với chị vậy nhỉ?”

Tiểu Vi nghe xong thì phì cười, “Chị, chị cảm thấy ổng đối xử tốt với chị thế nào cơ? Mỗi một anh lại đối xử tốt từng kiểu với từng cô, chị kể đi rồi em sẽ phân tích cho chị.”

Khang Nam biết kiểu gì Tiểu Vi cũng trêu ghẹo mình, nhưng cô không hề thẹn thùng. Cô cũng rất cần một người chỉ điểm đôi điều cho mình. “Cụ thể thật ra cũng không có gì nhiều, đều là mấy chuyện vụn vặt hàng ngày. Anh ấy chăm sóc chó giúp chị, tiện thể chăm sóc chị luôn. Anh ấy đưa đồ ăn cho chó, đưa cơm cho chị, chị quá chén thì đưa chị về nhà, chó sinh bệnh thì đưa chó đi bệnh viện. Nhưng anh ấy khiến chị cảm thấy rất đáng tin cậy, rất an tâm. Lâu lắm rồi chị không có cảm giác này. Ầy, nói vậy thì anh ấy lại có vẻ giống bố chị quá.”

Tiểu Vi đảo đôi mắt to, cơn buồn ngủ thuyên giảm đi đôi chút, “Nghe ổn đấy, sống thì phải thực tế chị ơi. Tìm đâu được một người đàn ông vừa biết chăm sóc lại bằng lòng chăm sóc chị chứ. Cũng tiện, không phải dì nhà mình đang sốt ruột giục chị kết hôn sao, vậy là hết lo rồi nhé, có người chủ động đưa đến tận cửa rồi.”

“Cái con bé này, sao càng ngày mày càng nói chuyện thiếu đàng hoàng thế. Nhưng thôi, mày nói cũng phải, mày đoán xem mấy hôm trước mẹ chị nhắn WeChat bảo chị gì? Bả bảo chị mau tìm đối tượng đi, chị nói con không cần, bả nói thế thì tìm một người dắt chó đi dạo hộ mày cũng được!”

Nói đến đây Khang Nam thấy dở khóc dở cười, đúng là mẹ ruột mình, có thể tìm đủ lí do để giục mình kết hôn.

“Dì nhà mình nói có lý thế còn gì! Chị chắc chắn không thể sống với chó cả đời được! Lão Vương rất hợp với yêu cầu của dì nhà mình đấy, biết thương chị, có thể dắt chó đi dạo!” Tiểu Vi không có vẻ gì là nói giỡn.

“Em không cảm thấy Lão Vương già dặn quá sao?”

“Chị cứ nói thẳng ra là ổng nhiều tuổi hơn chị đi. Chị à, bây giờ là thời đại nào rồi, già trẻ theo đôi cũng bình thường thôi. Vả lại, chị ngẫm lại đi, chị độc thân bao nhiêu năm như thế là tại sao?”

“Đúng vậy, tại sao nhỉ?” Chính Khang Nam cũng tò mò về vấn đề này.

“Ngoài bận rộn làm ăn, chị càng lúc càng có nhiều kinh nghiệm, càng ngày càng kén chọn, nên tất nhiên chị sẽ loại bỏ rất nhiều người. Cho nên á, tới tuổi của Lão Vương, ổng đã nhìn hết những chuyện phức tạp ở đời, trải qua nhiều sắc thái cõi người, mới hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Cuộc đời thật ra luôn đơn giản, bình thường thôi.” Tiểu Vi nói xong trong một hơi.

Khang Nam nghẹn họng trân trối, “Tiểu Vi, mày còn có thể nói được những lời hợp lý thuyết phục vậy ư?”

“Em thông minh vốn sẵn tính trời. Không uổng công đọc sách đâu nha, những lời này đều là sách dạy cả đấy.” Tiểu Vi kiêu ngạo ra mặt.

Khang Nam thầm lặp lại lời Tiểu Vi trong lòng. Cô cảm thấy cũng có lý ra phết, đó chính là đáp án mà mình muốn nghe. Cô cảm thấy an tâm hơn một chút.

Thượng Hải là một thành phố có sức hút, mang khí chất khác hẳn Bắc Kinh. Nó tinh xảo, thời thượng, tựa như một người con gái phong tình chờ đợi người đàn ông chủ động tới nhấp chén say cùng mình. Khang Nam cũng hơi thinh thích Thượng Hải.

Ở khách sạn, Khang Nam thay một bộ đồ màu đen đơn giản, trông giỏi giang tháo vát hơn hẳn. Cô đi thẳng đến công ty của khách hàng với Tiểu Vi.

“Xin chào, chúng tôi ở Công ty PR Nhạc Đạt Bắc Kinh, đây là danh thiếp của tôi, chúng tôi có hẹn với Sếp Trương ở bộ phận marketing.” Tiểu Vi cười, nói với cô lễ tân.

Cô lễ tân nhận danh thiếp, nhìn lướt qua, ngẩng đầu lên, vừa nói vừa quan sát Tiểu Vi và Khang Nam, “Chào hai chị, hôm nay Sếp Trương không ở công ty. Tuần này ông ấy khá bận, hai chị thông cảm.”

“Chúng tôi đã hẹn trước rồi.” Tiểu Vi rất lịch sự.

“Ngại quá, ông ấy không ở công ty.” Thoạt nhìn cô lễ tân có vẻ đang cười, nhưng lớp phấn nền dày cộp cũng không che được sự lạnh nhạt.

“Không sao, vậy chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây một lát, chúng tôi vừa xuống máy bay.” Khang Nam lịch sự nói hết câu, chưa cho lễ tân cơ hội nói gì, cô đã đi tới trước sofa rồi ngồi xuống. Cô bật máy tính lên, bảo Tiểu Vi đặt cơm hộp, gọi hai ly cà phê. Cô định đánh lâu dài, hôm nay nhất định phải tập kích được ông Sếp Trương này. Khang Nam chắc chắn ông ta đang ở công ty, bởi vì lúc đi vào tòa nhà cao tầng này, cô đã liên hệ với cấp dưới của Sếp Trương. Khang Nam nói mấy câu là biết ngay Sếp Trương đang họp trong công ty. Cấp dưới của ông ta không cần lừa cô làm gì, nhất định ông Sếp Trương này không muốn phải khó xử. Làm việc với nhau bao nhiêu năm, Khang Nam biết rõ phong cách xử sự của Sếp Trương.

Ngồi suốt tới tận chiều, Khang Nam đã xử lý trong toàn bộ công việc. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một lát, cảm thấy cũng sắp đến giời, bèn thu dọn đồ đạc rồi đưa Tiểu Vi đi.

“Chị, chúng ta chờ lâu như thế, bây giờ mà đi chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?” Tiểu Vi đi theo sau Khang Nam, hỏi.

“Cứ đi trước đã.”

Khang Nam nói “Cảm ơn, hẹn gặp lại!” với lễ tân rồi cùng Tiểu Vi đi thang máy xuống lầu. Thang máy xuống tầng 1, nhưng tới tầng 1 rồi, Khang Nam lại không xuống nữa mà đi ngược lên trên. Tiểu Vi nhìn Khang Nam với khuôn mặt chấm hỏi, Khang Nam lại nói: “Nếu may mắn, có khi gặp được Sếp Trương đấy.”

Quả nhiên, họ vừa vòng vèo quay lại cửa công ty của khách hàng thì đã chạm mặt ngay ông Sếp Trương mới nãy còn tránh mà không kịp. Sếp Trương nhìn thấy Khang Nam thì kinh ngạc như gặp phải ma.

Khang Nam thong dong cười nói: “Sếp Trương, lâu lắm không gặp, tôi cứ tưởng hôm nay không gặp được sếp chứ, nếu không phải tôi để quên đồ trên sofa, chắc chúng ta lỡ nhau mất rồi, đúng là gái có công thì chồng không phụ.”

Tiểu Vi lại học được một chiêu mới.

Sếp Trương xấu hổ mấy giây rồi khôi phục sắc mặt bình thường. “Sếp Khang, sao cô lại tới đây?”

“Tôi mà dám không tới, năm sau Sếp Trương nhất định sẽ trách tôi.” Khang Nam vẫn giữ nụ cười trên gương mặt.

“Sao cô lại nói thế? “Sếp Trương cũng không hiểu mô tê gì, không biết cô quản lý khó chơi này lại giở trò gì.

“Chuyện bí mật thương nghiệp, tôi không tiện nói tại cửa lớn thế này.”

“Vậy mời cô tới văn phòng tôi.”

Sếp Trương đưa Khang Nam và Tiểu Vi đi vào trong. Lúc đi qua khu lễ tân, mặt cô lễ tân đầy vẻ khó tin, Tiểu Vi bâng quơ lừ mắt nhìn cô ta.

Sau khi ngồi xuống, Khang Nam bật máy tính, đẩy màn hình đến trước mặt Sếp Trương.

“Sếp Trương, chắc sếp chưa biết, chúng tôi vừa có báo giá mới nhất từ các kênh phân phối khác nhau. Tư liệu vừa về tay là tôi vội tới tìm sếp để sếp xem ngay đây. Không chỉ không tăng giá, mà giá còn giảm 10% so với năm ngoái. Những bên khác đều báo giá cao hơn 10% năm ngoái, điều ấy có nghĩa là gì? Điều ấy chứng tỏ là giá bên tôi còn rẻ hơn 20% các bên khác. Sếp luôn là khách lớn của bên tôi, món hời lớn này tôi chắc chắn phải dâng cho sếp đầu tiên.” Khang Nam vừa nói vừa chỉ vào bảng báo giá, ý bảo Sếp Trương xem.

(Truyền thông mới: New media, ý chỉ các phương tiện truyền thông sử dụng công nghệ thông tin, như là mạng Internet. Phân biệt với truyền thông truyền thống là báo giấy, đài, TV, bảng quảng cáo, v.v.)

Sếp Trương xem rất cẩn thận, không nói gì.

“Đương nhiên, công ty sáng tạo mà cạnh tranh về giá thì không có nghĩa lý gì, công ty sếp cũng không thiếu tiền. Thứ bên sếp thiếu là ý tưởng sáng tạo và đội nhóm đáng tin cậy, quan trọng nhất là sếp được quyết định từng đường đi nước bước. Tôi biết bên sếp vẫn luôn muốn phát triển bên truyền thông mới, tôi còn có hai bộ tài nguyên về truyền thông mới thiết kế riêng cho sếp đây. Chúng tôi đo ni đóng giày sản phẩm cho bên mình, sếp mà sang công ty bên khác, thì sẽ không có báo cáo cụ thể tới vậy đâu.” Nói đoạn, Khang Nam mở bản tài liệu mà mình đã làm suốt đêm qua ra cho Sếp Trương xem.

Sếp Trương xem xong, chậm rãi nói, “Sếp Khang quả nhiên có tài, suy nghĩ thấu đáo. Nhưng đúng là năm nay bên tôi phải điều chỉnh lại dự toán, cũng muốn thử hợp tác với công ty khác. Tôi còn áp lực của cấp trên, cô cũng hiểu mà.”

Khang Nam nghe xong thì cười nói: “Đương nhiên là tôi hiểu rồi, Sếp Trương, sếp có thể đưa cho cấp trên xem báo cáo và gói tài nguyên của chúng tôi. Chúng tôi làm dịch vụ, không muốn tạo áp lực cho khách hàng. Mọi người đều là bạn cả, không thể làm sếp khó xử được. Nhưng Sếp Trương à, sếp cũng phải nghĩ cho tôi, tôi tới tận Thượng Hải, không thể về tay không được. Sau khi gặp sếp tôi còn phải đi gặp sếp Lâm, chính là anh quản lý Lâm mà sếp có quen đấy.”

Nhắc tới quản lý Lâm, sắc mặt Sếp Trương thay đổi hẳn, ông ta nói một tiếng “Chờ một lát” rồi xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Vi sán tới gần nói với Khang Nam: “Chị, em lại phải phục chị sát đất rồi, sếp Lâm chính là kình địch trong ngành của Sếp Trương. Nếu chúng ta cúng món hàng ngon thế này cho Sếp Lâm, Sếp Trương nhất định sẽ hối hận, vừa nãy mặt ông ta biến sắc hẳn đi.”

Khang Nam làm động tác suỵt. Bây giờ cô chỉ mới chắc được 50%. Cô đã cố hết sức về mặt giá cả và chiến lược, dành hết cho khách hàng thông tin thật, đánh vào lợi ích thật. Nếu vẫn không được, cô chỉ có thể ở lại Thượng Hải thêm mấy hôm để nghĩ cách.

Đang nghĩ ngợi dở, Sếp Trương đưa một cậu cấp dưới vào, khách khí nói: “Cảm ơn sếp Khang, chúng ta bàn chi tiết thêm về chuyện hợp tác đi.”

Tiểu Vi lập tức lấy ra một bản hợp đồng đã soạn thảo xong xuôi, mỉm cười đưa tới trước mặt Sếp Trương.

Lúc Khang Nam và Tiểu Vi đi ra khỏi tòa nhà cao tầng thì trời đã tối rồi. Hôm nay các cô vượt mọi chông gai, thành công đoạt lại đơn hàng này, hợp đồng đã được cất cẩn thận trong túi của Tiểu Vi. Nhưng Khang Nam lại không thể yên tâm hẳn, cô cứ nghĩ mãi về câu mà Sếp Trương nói với cô trước khi đi, “Sếp Khang ạ, dạo này thị trường khó khăn, làm dự án cũng phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, đôi lúc nhân hoà mới là quan trọng hơn cả. Bao giờ cô tới tuổi của tôi rồi, cô sẽ hiểu rõ, phải đặt yếu tố “con người” lên đầu tiên.” Khang Nam vốn muốn hỏi tới chót, nhưng Sếp Trương đột nhiên im bặt, không nói thêm một lời. Khang Nam không ép hỏi nữa, nhưng cô tiếp xúc với Sếp Trương đã lâu, Sếp Trương nhất định đang nhắc nhở cô. “Nhân hoà”, quan hệ con người. Tuy rằng Khang Nam làm việc sấm rền gió cuốn, nhưng cũng không chủ động gây thù chuốc oán. Dù ở trong quan hệ cạnh tranh, Khang Nam vẫn chú ý cạnh tranh công bằng, cô tin rằng trời cao đãi kẻ cần cù. Nếu thật sự có người đang gian lận, thì nhất định sẽ là người bên cạnh mình, nhưng là ai mới được?

Khang Nam cân nhắc suốt dọc đường, lúc hoàn hồn thì đã bị Tiểu Vi kéo đến trước một tủ kính ven đường. Nhìn xuyên qua mặt kính, cô thấy bên trong trang hoàng giống một tiệm cắt tóc kiểu cổ.

“Đây là đâu đấy?” Khang Nam hỏi.

“Đi, đi vào rồi biết.” Tiểu Vi bước nhanh vào trong, cô nàng đi tới trước một đống chai, chỉ vào đám chai lọ, “Chị, cầm một cái đi.”

Khang Nam không biết Tiểu Vi lại giở trò gì. Cô lấy bừa một chai, không ngờ mặt tường trước mặt lại xoay ngược lại thành cánh cửa, bên trong cửa là một quán bar náo nhiệt.

“Ha ha, chị à, chúng ta lấy được đơn lớn như thế, đương nhiên phải làm một ly để chúc mừng rồi.”

Khang Nam tạm thời bỏ qua nghi ngờ ban nãy, chẳng có chuyện gì mà một ly rượu không giải quyết được cả.

Khang Nam và Tiểu Vi ngồi xuống quầy bar, mỗi người gọi một ly Cocktail, hai người chạm cốc. Rượu trôi qua đầu lưỡi, rót xuống cổ họng, chảy vào dạ dày, dạ dày lập tức nóng lên, hương rượu dâng từ miệng lên đầu, Khang Nam phấn chấn hơn hẳn.

Khi Khang Nam đang mê tơi, cô loáng thoáng cảm thấy chỗ cheo chéo trước mặt có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Cô lần theo hướng đấy. Đó là một bàn 4 người, ngồi giữa bàn là một người đàn ông mặc âu phục màu xám, người đó đang nhìn cô.

Người nọ là ai nhỉ? Hơi quen quen, lại hơi mơ hồ.

Tiểu Vi rướn lại gần, “Chị, giỏi gớm nhỉ, vừa ngồi xuống đã có người tăm tia rồi, anh chàng kia cứ nhìn chị suốt đấy.”

Khang Nam lại uống một hớp rượu, “Hình như chị quen người này, nhưng không nhớ rõ lắm.”

“Hay là khách hàng ạ?”

“Khách ở Thượng Hải cố định lắm, không có chuyện không nhớ ra đâu.”

“Có tuổi rồi không nhớ người ta cũng bình thường lắm, không sao đâu chị.”

“Trời ơi!”

“Nhớ ra rồi à chị?”

“Ừ!”

“Ai thế chị?”

Khang Nam uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, thong thả nói ra ba chữ, “Bạn trai cũ!”

Nói cho chuẩn, thì còn là mối tình đầu.

Từ lúc vào cửa, Khang Nam đã bị Tôn Siêu Dương phát hiện, anh ta vẫn luôn quan sát Khang Nam. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, hai người không còn gặp lại nhau nữa. Nhoáng cái đã gần 10 năm, hồi hai người yêu nhau họ còn dùng QQ, phải qua group chat bạn đại học họ mới add WeChat của nhau, gần như chưa nói chuyện lần nào.

(QQ: mạng chat của Tàu, giống Yahoo Messenger ngày xưa)

Khang Nam không khỏi quan sát Tôn Siêu Dương một lát. Anh ta béo hơi hồi còn đi học một chút, nhưng không thay đổi quá nhiều. Thứ thay đổi nhiều nhất chính là khí chất. Xưa kia Tôn Siêu Dương khí phách hừng hực, sơ mi trắng, quần jean, giày Converse vải bạt, đầy vẻ thoải mái phóng khoáng. Cô mãi mãi ghi nhớ dáng vẻ hào hùng khí thế của Tôn Siêu Dương khi đứng trên sân thi đấu biện luận, cũng nhớ cả một Tôn Siêu Dương đứng hắt xì dưới cây đinh hương chờ cô dưới phòng kí túc vì bị dự ứng phấn hoa. Cô chỉ biết sau khi anh ra nước ngoài, Tôn Siêu Dương từng thăm thú rất nhiều nơi. cô từng nhận được bưu thiếp mà Tôn Siêu Dương gửi về từ New Zealand, về sau còn có St. Petersburg, Madrid, Venice. Tin gần nhất mà cô nhận được từ Tôn Siêu Dương chính là thiệp cưới, tin tức ấy còn thật sự kích thích cô.

Hơi rượu bốc lên, Khang Nam lại gọi ly nữa.

“Chị, bồ cũ của chị ngon đáo để, chưa ngon bằng Song Joong Ki, nhưng bảo giống Hyun Bin cũng không quá.” Tiểu Vi chạm cốc với cô.

0

(Hyun Bin: Diễn viên nổi tiếng người Hàn Quốc)

Khang Nam uống một hớp lớn.

“Chị, trước kia em thắc mắc hoài sao chị độc thân lâu thế, giờ nhìn bồ cũ của chị thì rốt cuộc em đã hiểu. Khởi điểm của chị quá cao, cho nên sau này không chịu hạ thấp tiêu chuẩn nữa, em hiểu rồi.”

“Khởi điểm cao chỗ nào, mày có quen biết lão đâu.”

“Chị, chị có thấy đồng hồ đeo tay của anh ta không? Rolex đấy!” Tiểu Vi nói một lúc, suýt thì giơ tay chỉ trỏ, bị Khang Nam ngăn lại ngay.

“Mày định làm gì đấy! Sao còn giơ tay ra nữa!” Khang Nam trách cứ Tiểu Vi.

“Mặc nguyên cây đồ hiệu, ăn diện ổn phết, có chất lắm, vừa khiêm tốn nhưng vẫn sang. “Tiểu Vi tiếp tục bình luận.

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, biết đâu là hàng giả. “

“Thật hay giả biết liền ngay thôi ấy mà.”

“Nghĩa là sao?”

“Người ta tới rồi!”

Khang Nam ngẩng đầu, Tôn Siêu Dương đã đứng trước mặt cô.

“Đúng là em rồi.” Mắt Tôn Siêu Dương dường như tỏa sáng khi nói chuyện.

“Chào anh, lâu rồi không gặp.” Khang Nam cố hết sức làm dịu cảm xúc của mình, gắng gượng giữ bình tĩnh.

Nói thật, trong khoảng ba năm sau khi chia tay Tôn Siêu Dương, Khang Nam không còn nghĩ tới người này nữa. Không biết có phải mình hơi tuyệt tình không, nhưng Khang Nam luôn vội vã tiến về phía trước, chưa từng quay đầu nhìn lại. Nhưng bắt đầu từ năm thứ tư trở đi, thi thoảng Khang Nam sẽ nhớ lại mối tình thời đại học của mình, dù gì hai người không chia tay nhau vì bất hòa, không có những tình tiết máu chó như trên phim thần tượng. Khang Nam bắt đầu nghĩ ngợi, nếu ngày xưa mình không cao ngạo kiêu kì như thế, đồng ý ra nước ngoài với Tôn Siêu Dương, liệu bây giờ đời mình có khác không?

Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua đầu cô một lần, Khang Nam chưa bao giờ liên hệ với Tôn Siêu Dương nữa. Ngày xưa hai người bỏ nhau là vì một người không muốn ở lại, một người không muốn ra đi. Dù vậy, sau này Khang Nam từng khóc lóc tỉnh lại vô số lần, khoảng thời gian ấy cô luôn mơ thấy mình rơi vào làn nước lạnh lẽo, Tôn Siêu Dương đứng ở trên bờ, tay hai người xích lại gần nhau, rồi lại tách ra xa. Nhưng dù sao chăng nữa, Khang Nam cảm thấy nếu trước kia mình đã đưa ra quyết định, thì sau này đừng hối hận, đừng quấy rầy nhau mới là cách trân trọng tốt nhất. Nhưng vào giờ phút này, khi Tôn Siêu Dương bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô lần nữa, Khang Nam vẫn hơi hoảng loạn, không bình tĩnh được như cô tưởng tượng.

“Lâu rồi không gặp, em đến Thượng Hải công tác à?” Tôn Siêu Dương hỏi.

“Đúng vậy, em không biết anh cũng ở Thượng Hải.”

“Anh định cư ở Thượng Hải.”

Lúc này Khang Nam mới nhớ ra khung cảnh trong ảnh cưới của Tôn Siêu Dương là tháp Minh Châu Phương Đông.

56aa-fcdf-4d8a-a5d8-65bc84fd8c77

(Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông Thượng Hải – tháp đèn tím này nè.)

“Vợ anh không đi chung với anh à?” Khang Nam hỏi.

“Cô ấy không ở đây.”

“Em nhận được thiệp cưới của hai người rồi, nhưng mấy bữa ấy em bận quá, không tham gia được, lần sau có cơ hội em lại đi.” Khang Nam nói xong, Tiểu Vi ngồi bên cạnh sặc chảy cả nước mắt. Bấy giờ Khang Nam mới phát hiện mình đã nói sai, cô vội vàng bổ sung: “Xin lỗi, em không có ý đấy.”

“Ha ha, không sao, em vẫn nói chuyện thú vị như xưa.” Tôn Siêu Dương cũng cười.

Khang Nam cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn nhanh chóng kết thúc lần gặp mặt tình cờ này, cô kéo Tiểu Vi dậy, nói: “Không phải anh còn có việc sao? Chúng em đi trước nhé.”

Tiểu Vi hiển nhiên vẫn chưa hóng hớt đủ, hẵng còn thòm thèm.

“Các em đi đâu, Thượng Hải không dễ bắt xe, để anh đưa các em đi.” Tôn Siêu Dương rất chủ động.

“Không cần, chúng em tự gọi xe, không quấy rầy anh nữa, anh trở về chơi với bạn tiếp đi.”

“Không sao, bọn anh cũng tàn cuộc rồi, để anh đưa các em đi.” Tôn Siêu Dương nằng nặc.

“Vậy làm phiền anh ạ.” Hít được quả drama nổ phổi này, Tiểu Vi suýt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Dứt lời, cô nàng tính tiền rồi kéo Khang Nam ra ngoài.

Đợi đến lúc Tôn Siêu Dương đi lấy xe, Tiểu Vi lại bỏ chạy giữa trận, “Chị, bồ cũ của chị rõ ràng muốn ở riêng với chị một lát, em vẫn đủ tinh ý á. Em tránh đi trước nhé, chị call em lúc nào cũng được, em té đây.“

Không chờ Khang Nam hoàn hồn, Tiểu Vi đã chạy thoăn thoắt như nai con. Khang Nam còn đang sốt ruột, xe của Tôn Siêu Dương đã tới rồi. Cực chẳng đã, cô đành cố đấm ăn xôi ngồi lên xe, nói địa chỉ khách sạn mà mình ở.

Tôn Siêu Dương lái xe rất nhanh. Qua ô cửa sổ, màn đêm quyến rũ ở Thượng Hải vút qua trước mắt Khang Nam, hơi rượu từ hai ly mà cô mới uống đã tan đi một ít, chỉ còn vương chút hương trong khoang miệng. Khang Nam im lặng, Tôn Siêu Dương không nói gì.

Từng hàng đèn đường thắp lên, Khang Nam nghĩ tới một bài hát của Vương Phi, 《 Hành khách 》. Đây là một bài hát mà cô và Tôn Siêu Dương từng nghe hồi còn yêu nhau, “Ngồi trên chiếc xe anh lái, nghe bài hát mà anh nghe, em cũng cảm thấy vui”. Ngày đó Tôn Siêu Dương thích hát hai câu này nhất. Anh còn nói sau này kiếm được tiền rồi, điều đầu tiên mà anh làm sẽ là mua xe. Về sau anh sẽ đón đưa Khang Nam đi làm và tan tầm, Khang Nam là hành khách duy nhất của anh.

(Link Vietsub bài hát Hành Khách – Vương Phi: Link.)

“Tiểu Nam, anh muốn hỏi em một việc.” Tôn Siêu Dương đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”

“Anh muốn hỏi, năm ấy anh đổ bệnh, có phải em đã tới Tây An thăm anh không?” Tôn Siêu Dương hỏi vô cùng nghiêm túc.

Lúc này Khang Nam mới nhớ ra, đúng là có chuyện đấy thật. Đó là năm thứ 5 sau khi họ chia tay. Một hôm, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của bạn học, người đó nói Tôn Siêu Dương đổ bệnh ở nước ngoài, lên viện khám thì phát hiện có một khối u to trong phổi, có thể là u ác. Anh đã về nước tìm thầy chạy chữa khắp nơi, vẫn chưa hẹn được lịch mổ, đã về quê tĩnh dưỡng vào dịp Tết Âm. Ngày hay tin, Khang Nam vừa đi ra khỏi phòng trọ gần Đại học Truyền thông Trung Quốc, cô kéo một cái vali lớn lên tàu điện ngầm đi xem nhà. Đầu cô trống rỗng, cô nhìn màn hình di động, chẳng hiểu sao lại xuống xe ở trạm phía đông Thiên An Môn, đi thẳng tới phố Trường An. Nhìn đám đông qua lại, cô nhớ ngày xưa Tôn Siêu Dương từng nói sau này anh sẽ đưa cô tới Bắc Kinh xem kéo cờ. Cô hơi muốn khóc, lại nghĩ tới Tôn Siêu Dương từng bảo không ai được phép làm Khang Nam khóc, về sau họ có nhà của riêng mình, họ sẽ nuôi một con chó đen thật to. Tôn Siêu Dương mà không ở nhà thì sẽ sai chó đen bự bảo vệ Khang Nam, không ai dám bắt nạt cô nữa. Nghĩ vậy, Khang Nam bắt đầu gào khóc giữa phố.

Cô nghĩ lẽ nào Tôn Siêu Dương sắp chết rồi? Nếu cô cùng ra nước ngoài với Tôn Siêu Dương, hoặc giữ Tôn Siêu Dương lại, có phải anh sẽ không nhiễm bệnh rồi chăng? Tất cả là tại cô quá ích kỷ, mới khiến cả hai đều lỡ dở thế này. Sau khi về nhà, Khang Nam đặt vé đến quê nhà của Tôn Siêu Dương tại Tây An. Cô liên hệ với một người bạn học khác để đi cùng cô tìm nhà của Tôn Siêu Dương. Nhưng khi tới dưới lầu, cô lại không dám đi lên. Cô nhờ bạn học xách hai rổ trái cây lên, tự mình trốn trong xe taxi bật khóc lần nữa.

“À, đúng lúc ấy em đi làm ở Tây An, nghe nói anh bị bệnh, em vốn định tới thăm anh, nhưng lại có việc đột xuất nên nhờ bạn học mang chút trái cây cho anh. Sau này nghe tin sức khỏe của anh không sao rồi. Bây giờ anh thế nào?” Khang Nam cố sức bịa ra một lời nói dối.

“Bây giờ anh không sao, chắc là trời cao chiếu cố anh. Sau một lần chết, anh lại càng quý trọng cuộc sống hiện tại hơn.” Tôn Siêu Dương nói.

“Vậy là tốt rồi.”

Nói tới đây, xe đã dừng lại dưới khách sạn.

“Tới chỗ của em rồi, cảm ơn anh nhé.” Khang Nam nói.

“Anh còn rất nhiều lời muốn nói với em, em mời anh lên ngồi một lúc nhé?” Tôn Siêu Dương nhìn vào mắt Khang Nam.

Khang Nam rất thích đôi mắt của Tôn Siêu Dương, mắt anh cong cong, khi cười tựa như một cây cầu cong. Mắt anh luôn sáng lấp lánh, trong vắt sạch sẽ, Khang Nam luôn tìm được bóng dáng chính mình trong mắt anh.

Một giây trước, cô còn nghĩ chuyện phải mắng con nhỏ Tiểu Vi không trượng nghĩa kia, dạy dỗ con bé rằng mối tình đầu chính là hành trang cơ bản của một phụ nữ 30 trưởng thành, dạy bảo nó thành người bằng hành động thực tế. Nhưng, trong giây phút này, đối mặt với lời thổ lộ như Hà Thư Hoàn của Tôn Siêu Dương, cô hơi luống cuống tay chân.

(Hà Thư Hoàn: Nam chính trong truyện và phim “Dòng Sông Li Biệt” của Quỳnh Dao.)

Đang lúc cô không biết phải làm sao, Tôn Siêu Dương xích mặt lại gần, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nam, anh nhớ em. Điều hối hận nhất trong cuộc đời này của anh là không ở lại, không cùng lên Bắc Kinh bươn chải với em. Em có thể tha thứ cho anh của khi ấy được không?”

Dường như một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt Khang Nam.

Tôn Siêu Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khang Nam, tay men theo khóe mắt tới xương hàm cô thì dừng lại. Anh ta dịu dàng nâng cằm Khang Nam lên, nhìn đôi môi đỏ của Khang Nam, chậm rãi kề miệng mình xuống.

Đầu óc Khang Nam gần như tê liệt, rồi lại không khỏi suy nghĩ miên man. Cô cảm thấy cái tay đang nắm cằm mình của Tôn Siêu Dương siết hơi chặt. Cô nghĩ bụng cái cằm tháng trước mới bị Tiểu Vi kéo đi tiêm vài mũi axit hyaluronic của mình sẽ không biến dạng vì bị siết chứ? Tôn Siêu Dương tính hôn thật đấy hả, rốt cuộc anh ta muốn sao đây? Mình phải phản ứng thế này mới phải nhẽ nhỉ? Anh ta bảo nhớ mình, nhưng mình có nhớ anh ta đâu!

(Tiêm filler Hyaluronic Acid: Giúp căng da, tạo hình cằm)

Đang lúc đầu Khang Nam nhão như tương, tiếng chuông di động của cô vang lên. Cô hoảng sợ, vội vàng đẩy Tôn Siêu Dương ra. “Ngại quá, có người gọi em.”

Là Lão Vương gọi, Khang Nam bắt máy: “Alo, sao đấy ạ?”

Lão Vương: “Tôi xin lỗi, Khang Nam, Lucky và Gấu Bự chạy mất rồi.”

“Cái gì?” Khang Nam không thể tin vào tai mình. Lão Vương chăm sóc chúng nó còn tận tâm hơn cả mình, sao lại chạy mất được?

“Theo camera theo dõi thì nhân lúc tôi không ở nhà, chúng mở cửa nhà tôi, đi thang máy xuống lầu, chơi một lát trong khu chung cư rồi rời khỏi khu nhà, không quay lại nữa.”

Khang Nam có thể cảm nhận được sự tự trách và nôn nóng lúc này của Lão Vương. “Anh cứ tìm trước đã, em đặt vé về ngay đây.”

Khang Nam cúp máy, lập tức bị kéo về hiện thực. Cô tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe. Ý thức được mới nãy Tôn Siêu Dương còn đang tỏ lòng với mình, cô quay đầu lại nói với Tôn Siêu Dương: “Ngại quá, em phải về Bắc Kinh thôi. Hôm nay gặp được anh em vui lắm, nhưng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Hai đứa mình đều có cuộc sống mới rồi, ngoài chúc phúc thì không cần nghĩ gì cho thừa.”

Dứt lời, Khang Nam đi về phía khách sạn, đặt vé máy bay gần nhất. Cô thông báo cho Tiểu Vi là mình về Bắc Kinh trước.

Khang Nam chạy về Bắc Kinh, bao người trong áo phao, tay kéo vali, lòng nóng như lửa đốt. Cô không kịp suy nghĩ về Tôn Siêu Dương. Về Tôn Siêu Dương của bây giờ, cô không hận, cũng không yêu, tới độ tuổi nhất định, cô đã không còn tơ tưởng nữa. Nếu ở bên nhau được thì đã ở bên nhau lâu rồi, hà tất phải chờ tới bây giờ? Một số chuyện nên để gió cuốn đi, thổi càng xa càng tốt.

Cô đi vào khu nhà, tờ bướm tìm chó bắt mắt dán trên cột thông báo, Lucky và Gấu Bự đang cười trên bức ảnh. Khang Nam nhìn một lúc mà lòng chua xót, cô nén nước mắt, gọi vào số máy của Lão Vương.

Thông báo từ nhóm chat “Hội bạn chó má” đã vang gần một ngày, Tiểu Hồng, Tiểu Bạch đi xe đạp tìm khắp khu nhà, gọi khản cả giọng. Tiểu Khâu đến văn phòng nhà đất xem cam theo dõi, Vương Tâm Ngọc và Lãnh Hàm cũng vận động những hàng xóm khác trong khu tìm chó cùng, tìm kiếm tập trung.

Biết Khang Nam đã về, mọi người quyết định tập hợp ở nhà Lão Vương trước, tổng kết lại tình hình tìm chó.

Vương Tâm Ngọc: “Chúng em đã tìm hết nhà kho, bãi đỗ xe, vườn hoa, hành lang trong khu đô thị rồi.”

Tiểu Bạch: “Chúng em cũng tìm cả khu nhà kế bên, dán tờ rơi tìm chó nữa, thấy ai dắt chó đi dạo chúng em cũng hỏi nhưng vẫn chưa tìm được.”

Tiểu Khâu: “Em đã nhắn tin lên nhóm chat và Weibo của Hội cứu hộ chó thành phố, ai thấy chúng thì liên hệ với em.”

Tiểu Hồng: “Lão Vương, trước đây Gấu Bự từng đi lạc bao giờ chưa? Sao hai đứa nó mở được cửa ạ?”

“Gấu Bự chưa lạc bao giờ.” Lão Vương vừa nói vừa lấy di động ra, bật video giám sát trong nhà lên, bấm quay lại, “Xem đi.”

Mọi người vây tới xem. Trên video, Lucky cứ bồi hồi cạnh cửa mãi, có vẻ cực kỳ lo âu. Ban đầu Gấu Bự vẫn lặng lẽ nằm sấp trên sàn, về sau nó đứng dậy, đi qua liếm Lucky, hẳn là đang an ủi Lucky. Nhưng Lucky đột nhiên cất tiếng gâu, nhảy lên cào tay nắm cửa. Gấu Bự cũng đứng lên theo, đập mạnh tay nắm cửa mấy cái. Khóa cửa bị mở, Lucky chạy ra đầu tiên, Gấu Bự theo sát cạnh nó.

“Thế này là gây án có tổ chức rồi.” Tiểu Khâu nói.

Khang Nam xem xong video thì cảm thấy quen quen. Lucky lại tái phạm, trước đây nó từng mở cửa nhà Khang Nam rồi, chính là lần nó ứ hự với Gấu Bự ấy. Lần này thăng cấp, nó không chỉ vượt ngục mà còn xúi giục Gấu Bự, bản thân thì không tự động thủ.

“Vậy sao chúng nó đi thang máy được?” Tiểu Hồng thấy khó hiểu.

“Chắc chắn là chúng nó chờ ở cửa thang máy, cửa thang máy mở ra thì đi vào. Chúng không quyết định được việc đi lên hay đi xuống, chẳng qua chúng nó ăn may, có người đi thang máy xuống lầu, nên chúng đi nhờ.” Lão Vương phân tích.

“Chắc là vậy rồi, nếu tự biết ấn thang máy thì lần sau chẳng cần người đưa xuống, tự nó đi dạo luôn cũng được.” Tiểu Bạch nói.

“Sao Gấu Bự lại biết mở cửa nhỉ?” Tiểu Khâu hỏi.

“Chắc là Lucky dạy rồi.” Khang Nam nói.

Tiểu Khâu giơ ngón tay cái, “Trâu đấy!”

“Trâu cái gì mà trâu, chỉ biết học mở không biết học đóng. Lúc anh về nhà cửa mở toang hoác, làm anh sợ nhảy dựng, tưởng trộm vào nhà mình, phải xem cam theo dõi mới biết.” Lão Vương tức đến mức lần đầu tiên nói chuyện lưu loát thế này.

“Em xin lỗi nhiều nhé Lão Vương, thật không ngờ Lucky ở nhà anh mà còn có thể mưu đồ vượt ngục bí mật, nhà anh không mất gì chứ?” Khang Nam hỏi Lão Vương.

“Không mất gì, nhưng hai thằng giặc này đi đâu đây?”

“Đúng vậy, phụ nữ mang thai còn đi đâu được?” Khang Nam quýnh quá sắp khóc đến nơi.

Mọi người hết đường xoay xở, lòng nóng như lửa đốt. Ban ngày bao nhiêu người đi tìm mà không có tiến triển, họ đều nghĩ cách, thầm cầu chuyện hai chú chó không sao.

“Tiểu Nam, ngoài khu nhà mình thì Lucky còn thường xuyên đi đâu không?” Lão Vương hỏi Khang Nam.

Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, “Ngoài khu mình thì không đâu, chợ cóc ngày xưa bị dỡ rồi, nó biết chỗ ư? Chắc không đâu.”

“Nhưng trong video Lucky có vẻ căng thẳng lắm. Bình thường nó rất ngoan hiền trầm tĩnh, đây nhất định là một chuyện rất quan trọng với nó. Hay là thấy em không về nên nó đi tìm em?” Lão Vương nói.

“Tìm em?” Khang Nam cả kinh, ý nghĩ này của Lão Vương rất có lý. Nếu Lucky thực sự chạy ra ngoài là để tìm mình, sau đó đi lạc, thì lòng Khang Nam càng đau như bị kim chích.

“Nếu Lucky đi tìm chị thật, thì nó sẽ đi đâu nhỉ?” Vương Tâm Ngọc hỏi.

Khang Nam thầm nghĩ tới một chỗ, ấy là chỗ cô gặp Lucky lần đầu. Đó là một bãi cỏ cô hay đi qua lúc tan làm, cách khu nhà không đến 1km. Khang Nam đứng bật dậy, “Em biết rồi, bãi cỏ ở gần đây, có cả cây nữa, em đi xem thử.”

Mọi người đều xuống lầu, Lão Vương lái xe, Khang Nam chỉ đường, những người khác tiếp tục chờ tin tức.

Chẳng mấy, Khang Nam đã tới bãi cỏ nơi cô gặp Lucky lần đầu. Cô chỉ vào đấy, nói với Lão Vương, “Chính là chỗ này, em nhặt được Lucky ở đây. Trước khi em nhặt nó, chắc hẳn nó đã ở đây một thời gian, khá quen thuộc với nơi này. Hay là nó đến đây tìm em?”

“Rất có thể, chúng ta xem thử di.” Lão Vương và Khang Nam sóng vai, nhanh chóng bước về phía trước.

“Lucky!”

“Gấu Bự!”

Hai người không ngừng gọi tên hai con chó, nhưng không nhận được bất cứ lời đáp nào.

Bấy giờ trời đã đen kịt, qua Đông Chí, ban ngày rất ngắn. Tháng 1 năm nay ở Bắc Kinh lạnh hơn năm rồi. Tay chân Khang Nam lạnh cóng, mũi đỏ ửng, nước mắt bị đông bên hốc mắt không chảy xuống được. Cô cảm thấy người mình mất đi hơi ấm theo từng tiếng gọi.

Lão Vương tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, đưa cho Khang Nam, “Quàng đi em, để lại lạnh ốm.”

Khang Nam nhận lấy, vòng mấy vòng quanh cổ, cản chút gió thốc vào người mình.

Hai người đi qua đi lại một vòng mà chưa thấy bóng dáng của hai con chó, lòng Khang Nam lạnh đi. Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, Lucky căn bản chưa từng tới nơi này, hay là bị người ta bắt đi rồi? Nghĩ tới đây, Khang Nam bắt đầu không kìm được tiếng nức nở.

Lão Vương vội vàng an ủi, “Nhất định không sao đâu, đừng khóc, có Gấu Bự ở cạnh, Lucky chắc chắn không bị bắt nạt đâu.”

Đang nói dở, hình như hai người nghe thấy một tiếng chó sủa vọng lại từ gần đấy. Khang Nam thôi nức nở, cô ngừng thở, cẩn thận tìm nơi tiếng động phát ra.

“Chỗ kia!” Lão Vương đột nhiên chỉ vào sau một cái cây.

Khang Nam chỉ thấy hai cục lông một lớn một bé nhanh chóng di chuyển về phía mình, “Là Lucky và Gấu Bự!” Khang Nam gần như gào lên, cô gọi tên hai con chó.

Lucky và Gấu Bự vui sướng như xa cách lâu ngày mới được gặp lại, hưng phấn nhào về phía hai người.

Khang Nam ôm riết Lucky vào lòng, “Lucky, con chạy đi đâu vậy? Mẹ lo cho con muốn chết đó, con có biết không!”

Lão Vương ở bên cạnh cũng ôm Gấu Bự đã đứng lên đến ngực anh, thương xót nó vô cùng.

Hai người đã trải qua căng thẳng, lo âu, tuyệt vọng, mất mát, rốt cuộc cũng tìm được đôi bạn thân ái của mình bèn mang chó lên xe. Trên đường, Khang Nam kiểm tra tình hình của hai em chó, người Lucky hơi ẩm ướt, người Gấu Bự rất bẩn, hình như lủng mất một túm lông trên đầu. Lão Vương lái xe thẳng đến bệnh viện thú y.

Ở bệnh viện thú y, bác sĩ Tống còn chưa tan làm. Ông khám cẩn thận cho Lucky và Gấu Bự. Lucky không có trở ngại gì, cái thai trong bụng cũng bình thường. Gấu Bự có mấy chỗ sứt sát trên người, chắc là bị cắn khi đánh nhau với những con chó khác.

“Nhất định là Gấu Bự đã bảo vệ Lucky.” Bác sĩ Tống nói vậy khi đưa kết quả xét nghiệm cho Lão Vương.

Gấu Bự đáng thương quỳ rạp trên mặt đất, Lucky ở bên cạnh liếm đầu Gấu Bự.

Sau khi biết tin đã tìm được hai con chó, các thành viên của nhóm “Hội bạn chó má” lại náo nhiệt như mọi ngày, mọi người sôi nổi nhắn tin thăm hỏi.

Lão Vương đưa Khang Nam và Lucky về nhà trước. Khang Nam vẫn hơi khiếp hồn khiếp vía, cô không nói gì suốt quãng đường.

Trời tối đen đến độ không có ánh sao, đèn đường hiu hắt chiếu lên thân cây khô khốc, đêm nay yên ắng lạ thường.

Hai người hai chó đi tới dưới lầu nhà Khang Nam. “Tới rồi.” Lão Vương nói.

Khang Nam nhìn Lão Vương đang đứng trước mặt mình. Có ma mới biết mấy ngày nay cô đã trải qua những gì, trái tim mạnh mẽ của cô cũng thấy hơi quá tải. Nhưng Lão Vương trước mặt cô đây, dù ở thời khắc hoảng loạn nhất, anh vẫn luôn bình tĩnh. Anh khiến cô an tâm, làm cô cảm nhận được một sức mạnh khó có thể miêu tả thành lời đang cổ vũ mình.

Khang Nam lấy hết can đảm, nhón chân, ôm Lão Vương một cái thật chặt, “Lão Vương, cảm ơn anh!”

Đầu Khang Nam mới đến ngực Lão Vương, đây là độ cao tương tự với lúc Gấu Bự đứng thẳng. Áo khoác của Lão Vương có mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi sữa tắm cho thú cưng. Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng nữa, vào giờ phút này đây, Khang Nam không băn khoăn nhiều đến vậy. Lòng cô vô cùng khoáng đạt, đơn đặt hàng với hợp đồng nỗi gì, tình đầu gặp gỡ thì sao, sóng gió công việc nào chứ? Trải qua vụ gà bay chó sủa này, dường như chỉ có Lão Vương đang được cô ôm chặt mới là người rõ ràng chân thật nhất, mới gần nhất với trái tim nóng bỏng đang nằm trong lồng ngực cô.

[HẾT CHƯƠNG 12]