Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 44: leo lên cây đuổi theo cô vợ nhỏ









CHƯƠNG 44: LEO LÊN CÂY ĐUỔI THEO CÔ VỢ NHỎ
Edit: BRANDY
Cơ thể Nghênh Thần rất mềm mại, không như lúc còn là thiếu nữ, tuy quyến rũ nhưng vẫn có chút trẻ con. Hôm nay cô đã có dáng vẻ của người đàn bà. Không quá cứng nhắc, không còn đơn thuần, dáng người cao gầy nhưng cân đối, chỗ cần có đều có cả, là kiểu cân đối mà đàn ông rất thích.

 
Lệ Khôn vùi đầu vào ngực cô, hơi mất khống chế.
 
Lúc đầu Nghênh Thần còn có thể nhẫn nhịn, nhưng sau đó không thể nhịn thêm được nữa, tiếng rên khe khẽ bật ra, lúc này Lệ Khôn mới hài lòng ngẩng đầu lên, lưu manh cười.
 
"Anh lúc nào cũng chỉ thích thú với những chuyện như vậy à, có thấy phiền không." Nghênh Thần bất mãn.
 
"Em thấy phiền à?" Lệ Khôn liếm môi, "Anh thấy em rất thoải mái mà."
 
Nghênh Thần nhấc chân lên đá vào đầu vai anh, tư thế này vừa vặn lại là tự mình dâng tới cửa, Lệ Khôn nhìn chằm chằm vào chân cô, mắt đỏ cả lên. Đã một tuần không gặp, anh không chịu nổi, bế cô lên thẳng đi vào phòng tắm.
 
Hai giờ sau, chăn rơi xuống đất phân nửa, ga trải giường cũng nhăn lại thành từng vòng xoáy. Nghênh Thần nằm sấp trên giường, Lệ Khôn áp lên tấm thân trần trụi, mê hoặc của cô.
 
Hai người thở hổn hển, tim đập dồn dập trong lồng ngực.
 

Lệ Khôn nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc mượt như tơ đã bị mồ hôi thấm ướt của cô, vuốt từng chút ra sau tai, cho đến khi gương mặt thanh tú lộ ra toàn bộ.
 
"Tiểu Thần." Lệ Khôn thấp gióng gọi cô.
 
"Vâng." Mí mắt Nghênh Thần không nhấc lên nổi, yếu ớt đáp lấy lệ một tiếng.
 
Lệ Khôn hôn lên mặt cô, thầm thì bên tai: "Khó chịu à?"
 
"Vâng."
 
"Vậy để anh giúp em thoải mái một chút nhé?"
 
Nghênh Thần trở mình, không để ý tới anh nữa.
 
Tối nay, hình như cô có điểm khang khác, Lệ Khôn có thể cảm nhận được.
 
Nghênh Thần híp mắt lại một lúc, lấy lại tinh thần, khoác bộ quần áo ngủ giống như bộ yukata của Nhật rồi xuống giường rửa mặt.
 
Lệ Khôn theo thói quen, không mặc gì cả, đi tới gần cửa sổ hút thuốc.
 
Nghênh Thần nói vọng ra từ trong phòng tắm: "Những thứ trong phòng khách đều là anh mua à? Anh mua làm gì thế?"
 
"Trên đường đến đây, thấy một bà lão bán những thứ này trên cầu vượt."
 
Tết âm lịch đang đến gần, trời lạnh đến nỗi cảm giác như không khí cũng đóng băng, ban đêm, khoảng 11:00 còn có thể có tuyết rơi nhè nhẹ. Hôm nay Lệ Khôn không lái xe, mà gọi taxi tới. Anh muốn dành thời gian ở bên Nghênh Thần, không về nữa, ở một mình chẳng có gì vui cả. Đi được một quãng anh đột nhiên nảy ra ý tưởng tản bộ một chút.
 
Bà lão này đã hơn bảy mươi tuổi, tóc nhuốm màu hoa râm, dáng người bà gầy gò, ngồi trên một cái ghế xếp nhỏ, co ro một góc, chờ người mua đồ. Có vẻ bà ấy sợ đội quản lý thành phố bắt, cho nên chỉ bày đồ lên một cái túi nilon, khi quản lý của thành phố tới thì có thể nhanh chóng dọn đồ để chạy.
 
Lệ Khôn đi đến, vốn chỉ vô tình nhìn lướt qua, nhưng sau đó lại quay lại.
Quả thực là không đành lòng, nên mua hết lót dày của bà cụ.
 

"Không đắt, tổng cộng chỉ có một trăm hai mươi đồng thôi." Lệ Khôn nhả khói ra ngoài cửa sổ, ánh lửa ở đầu thuốc lóe lên, kẹp ở giữa hai ngón tay anh. "Bà lão ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng, đây đều là do tự tay bà ấy làm, một đôi chỉ bán có năm đồng."
 
Nghênh Thần cười anh: "Anh đúng là một cậu bé với trái tim thiên thần."
 
Lệ Khôn búng tàn thuốc, nhoẻn miệng cười: "Lúc ấy anh đang nghĩ, nếu như là em, nhất định em cũng sẽ làm vậy."
 
"Anh đừng nghĩ em lương thiện như thế." Nghênh Thần rửa mặt xong đi ra ngoài, rất có tinh thần: "Có thể em rất hẹp hòi, keo kiệt, bủn xỉn đấy."
 
Lệ Khôn hít một hơi, lại đi ra ngoài nhả khỏi, sau đó mới vẫy tay với cô: "Đến đây với anh."
 
Nghênh Thần nghe theo, nhưng trong lòng đột nhiên lóe ra một số ý đồ xấu, cô leo lên đùi anh ngồi.
 
Lệ Khôn sờ mặt cô, đáy mắt đong đầy tình cảm. Nghênh Thần nghiêng đầu, ánh mắt quyến rũ, cười với anh.
 
Không khí giữa 1 đôi tình nhân luôn rất mập mờ, không cần nói chuyện cũng có thể hấp dẫn lẫn nhau.
 
Bộ đồ ngủ của Nghênh Thần trượt xuống đến bả vai, đầu vai cô hiện ra, bóng mịn, mượt mà, óng ả như một khối bơ hấp dẫn nhất.
 
Lệ Khôn đưa tay đặt lên trên bả vai trần của cô rồi lần xuống ngực, trêu chọc bóp mạnh một cái, sau đó rất nhanh thu tay lại, mặt không đỏ, tim không đập, đúng là rất giỏi làm bộ quân tử nghiêm trang, đạo mạo.
 
Nghênh Thần cũng chẳng chịu thua thiệt, trợn mắt nhìn lại anh, sau đó không nương tay mà nắm lấy súng của anh, bấm hai cái không nặng không nhẹ.
"Ôi---" Lệ Khôn nhăn mày.
 
"Lần sau anh còn làm như vậy, em sẽ xử nó." Nghênh Thần hếch cằm lên, khí chất vừa bá đạo vừa ngang ngược y như một nàng nữ vương kiêu kỳ.
 
Lệ Khôn bật cười.
 
Trong rất nhiều biểu cảm của anh, Nghênh Thần thích nhất lúc anh cười thoải mái, vài phần liều lĩnh, đôi chút lãng tử. Đặc biệt phần đuôi mắt hơi nheo lại khiến người đàn ông luôn nghiêm chỉnh, chính trực của cô nhiều thêm mấy phần khinh bạc, phong lưu đa tình. Lúc ấy có lẽ là khoảnh khắc mê người nhất của anh, tất nhiên dù ở thời điểm nào người đàn ông này cũng có một sức hấp dẫn mãnh liệt với cô.
 
Giống như lúc này vậy.
 
Tim Nghênh Thần đập loạn nhịp, tâm tư thoáng dậy sóng, khó kiềm chế nổi sự rung động.
 
Cô chăm chú nhìn anh: "Lệ Khôn."
 
Anh đáp lại, có vẻ nghiêm túc: "Ừ?"
 
Nghênh Thần thản nhiên nói: "Em muốn gả cho anh."
 
Mọi thứ đều yên tĩnh, thời gian như ngừng lại.
 
Lệ Khôn thẳng thắn nhìn cô, không tránh né, không lẩn trốn.
 
Từ trong sâu trong đáy mắt, Nghênh Thần có thể nhìn rõ một thoáng do dự, dù chỉ lóe lên trong giây lát.
 
"Em chỉ đùa thôi." Nghênh Thần toét miệng cười ngây ngô, thoải mái như không có chuyện gì.
 
Cô là người nhạy bé, cũng rất khéo léo, đã nhận định xong tình hình, liền tự cho mình cái thang để xuống, cũng cho người khác cơ hội để không lâm vào tình huống khó xử.
 
Rất lâu sau, Lệ Khôn mới nhàn nhạt đáp một tiếng "ừ."
 
Nghênh Thần cong môi người, nhưng có trời mới biết tâm trang cô lúc này rối bời đến thế nào?
 
Ừ là thế nào? Là đồng ý? Hay là chỉ đáp qua loa lấy lệ?
 
Lệ Khôn ngồi thẳng lên, vỗ nhẹ vào chân cô: "Muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
 
Hai người một trước một sau tiến lên giường, đầu tiên, Nghênh Thần quay lưng về phía anh, gối lên tay phải. Một lát sau, Lệ Khôn ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.
 
Lưng cô dán sát ngực anh, hô hấp của anh lởn vởn trên cổ cô nhè nhẹ, mơn trớn.
 
Giữa hai người giường như có sự yên lặng kì lạ.
 
Cũng may khi tỉnh dậy, cảm giác này đã tan sạch, không khí giữa hai người đã trở lại tự nhiên.
 
Lúc Lệ Khôn tới vào hôm qua, có mang theo trứng gà và bột mì. 
 
Anh luôn thức dậy rất sớm, mặc áo phông thoải mái, vào bếp làm bữa sáng.
 
Nghênh Thần bị mùi thơm của trứng ốp la hấp dẫn, háo hức đi xung quanh anh nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng vỗ mông anh một cái.
 
"Ôi chao, cái mông thấy ghét, độ cong cực chuẩn, còn rất đàn hồi nữa."
 
Lệ Khôn buồn cười nói: "Đừng lăng xăng ở đây, lát nữa lại bị dầu bắn vào đấy."
 
 So với thức ăn thì Nghênh Thần càng thích người làm những thức ăn ngon lành kia hơn, cô cắn tai Lệ Khôn một cái mới nói.
 
“Đã rõ - "hứ!"
 
Tai anh đỏ lên.
 
Nghênh Thần hài lòng, cô đúng là chơi nhiều thành nghiện, không chòng ghẹo anh thì ăn không ngon, ngủ không yên, cả người bứt rứt.
 
"Hôm nay em muốn đi đâu chơi?" Lệ Khôn bày trứng ốp la ra đĩa, hỏi cô.
 
"Đi xem phim."
 
"Được, vậy còn bữa trưa?"
 
"Mua thức ăn về rồi nấu chứ?"
 
Lệ Khôn rất thích cách này. Anh là một người đàn ông rất hiểu về dinh dưỡng, ở trong quân anh đã luyện tập đến độ mình đồng vách sách, từ lâu đã không vừa mắt với thói quen sinh hoạt của Nghênh Thần.
 
Cứ từ từ, sớm muộn cũng có ngày anh làm cô thay đổi hoàn toàn.
 
Lệ Khôn tính toán trong lòng.
 
Sau khi ăn điểm tâm và thu dọn xong, hai người chuẩn bị đi ra ngoài, thang máy còn chưa tới, thì Nghênh Thần đã nhận được một cuộc điện thoại.
 
Nghe được mấy câu, mặt Nghênh Thần lập tức biến sắc.
 
Lệ Khôn vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Đừng hốt hoảng."
 
Nghênh Thần như rất sốc: "Ba em, ba em bị bệnh."
 
--------
 
Bệnh tim của Nghênh Nghĩa Chương tái phát, không thể di chuyển, mời bác sĩ đích thân đến nhà.
 

Lệ Khôn đưa Nghênh Thần trở về đại viện, tới trước cửa, anh ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài, không có hành động gì khác.
 
Nghênh Thần cảm thấy khó hiểu với thái độ này của anh, liền hỏi: "Anh không vào cùng em sao?"
 
Lệ Khôn nhìn cô một lúc lâu, sau đó dời ánh mắt về phía  trước, giọng nói qua loa ừ một tiếng: "Em vào xem ba em đi."
 
Nhớ tới chuyện tối qua mình cầu hôn thất bại, mặc dù bản thân cô có tám phần là đùa giỡn, nhưng Lệ Khôn phản ứng như vậy khác rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
 
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có những sợi dây gai cuộn vướng trong lòng.
 
Nghênh Thần thấp thỏm, giận dỗi nói: "Có phải anh căn bản không có ý định bước vào nhà em?"
 
Lệ Khôn nhìn cô, môi mấp máy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ im lặng. Anh móc ra bao thuốc lá, run rẩy đưa đến miệng ngậm, rồi quẹt diêm.
 
Lần đầu không cháy, chết tiệt, lần thứ hai cũng bị tắt. Lệ Khôn dứt khoát ném bao diêm lên bảng điều khiển, cắn cắn điếu thuốc.
 
Nghênh Thần không phải người phụ nữ có thể che dấu chuyện gì. Thái độ của Lệ Khôn làm cô giận, cô nói từng chữ: "Anh ngầm thừa nhận rồi?"
 
Lệ Khôn khựng lại một chút, lấy điếu thuốc trong miệng ra, quay đầu lại nhìn cô.
 
Ánh mắt này kích động, kiềm chế, thâm chí còn có mấy phần khổ sở.
 
"Nghênh Thần, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?"
 
"Anh nói đi, em đang nghe đây." Nghênh Thần đáp trả, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
 
Mặt đối mặt một chút.
 
Lệ Khôn chậm rãi quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Đây là nhà ông ta."
 
Vừa nghe thấy từ "ông ta", Nghênh Thần đã hiểu hết.
 
Oan có đầu, nợ có chủ, sao có thể dễ dàng quên đi như vậy được.
 
Cái gai trong lòng Lệ Khôn kia, chỉ cần khẽ chạm là chảy máu. Anh có lý trí và sự quyết đoán, có thể phân rõ: người nào là người yêu, người nào là kẻ thù, sự khúc mắc giữa hai gia đình không thể dễ dàng gột rửa được.
 
Nghênh Thần chợt yên lặng, trong chớp mắt, trái tim như thể đóng băng. Bầu không khí giữa hai người lạnh lẽo và yên tĩnh đến đáng sợ.
 
Cô không trách móc anh, cô có thể hiểu được hành vi và cảm xúc của anh lúc này. 
 
Mâu thuẫn giữa hai người yêu nha. Nếu chỉ dừng lại ở tính cách không hợp hoặc các hiểu lầm vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày. Mấy nhân tố khách quan ấy đều dễ dàng giải quyết, thời gian có thể dàn xếp ổn thỏa mọi thứ. Nhưng chuyện này lại khác, trong lòng cả hai người đều hiểu rõ, hậu quả của sự việc ngày đó vẫn luôn là bóng ma trong tim họ. Nhìn thì có vẻ đã ổn nhưng anh và cô đều hiểu nó luôn tồn tại, không cách nào xóa nhòa được. 
 
Nó như miệng vết thương cũ, ngày nào trở trời thì bệnh bên trong lại phát tác, vừa đau đớn, vừa dai dẳng.
 
Nghênh Thần mở cửa xuống xe.
 
Lệ Khôn nắm lấy cổ tay cô.
 
Nghênh Thần vùng ra.
 
Anh lại nắm lại.
 
Nghênh Thần lại gỡ ra.
 
Lặp đi lặp lại, đáy lòng cả hai đều chua xót, không nỡ. 
 
Cuối cùng Nghênh Thần vẫn thoát ra. Lệ Khôn nhìn bóng lưng thanh mảnh của cô. Giữa mùa đông ảm đạm, tịch mịch cực kỳ đơn bạc.
 
---
 
Trong nhà.
 
Nghênh Nghĩa Chương đã ngủ yên, Thôi Tĩnh Thục yên lặng lui ra khỏi phòng ngủ, chầm chậm khép cửa phòng lại.
 
Vừa quay người, bà đã thấy Nghênh Thần, Thôi Tĩnh Thục vừa  khẩn trương, vừa lo lắng, dè dặt hỏi cô: "Thần Thần đã về đấy à?"
 
Nghênh Thần nhàn nhạt “vâng” một tiếng, đi thẳng tới cửa xem ba thế nào.
 
Nghênh Nghĩa Chương hơn 50 tuổi, nét mặt cương nghị, uy nghiêm, như tượng khắc. 
 
Nghênh Thần ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn ông.
 
Không lâu sau, Nghênh Nghĩa Chương mở mắt ra, chậm chạp nói: "Đến lúc nào thế?"
 
Nghênh Thần từ tốn đáp: "Con nhận được điện thoại của bác Từ, thì lập tức chạy đến đây."
 
Tuy đang bị bệnh, nhưng khí sắc của Nghênh Nghĩa Chương không tệ lắm, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh. Điều này cũng làm Nghênh Thần thoáng an tâm.
 
"Thần Thần này, ba tuổi đã cao, năm tháng không buông tha con người ta."
 
Hôm nay ông Nghênh rất ôn hòa, yếu ớt, chạm vào đáy lòng Nghênh Thần.
 
"Ba vừa mới nằm mơ, mơ thấy mẹ con. Bà ấy mặc áo màu xanh biếc, bên tai có còn cài một đóa hoa, ba không nhận ra đó là hoa gì -- bà ấy đứng ở nơi xa cười với ba, cười rất vui vẻ, nhìn giống con như đúc."
 
Nghênh Thần cúi đầu yên lặng.
 
Nghênh Nghĩa Chương tốn sức đưa tay lên, ôn hòa hiền hậu đặt lên bàn tay cô.
"Thần Thần, con có thành kiến với ba, có ý nghĩ riêng, có oán giận. Ba đều biết, cũng đều hiểu cả."
 
Hiếm khi con người nghiêm khắc, kiệm lời như ông dốc hết gan ruột nói ra mấy lời này, tuy Nghênh Thần không tỏ thái độ gì, nhưng Nghênh Nghĩa Chương biết, con gái đã để ở trong lòng.
 
"Ba rất nhớ con, thân thể này của ba, cũng không biết còn được mấy ngày."
 
Nghênh Thần rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu lên nói: "Ba đừng nói linh tinh nữa!"
 
Nghênh Nghĩa Chương cười như một đứa trẻ, quan hệ căng thẳng giữa hai cha con nhà họ Nghênh, giờ khắc này hình như đã lặng lẽ buông lỏng.
 
Liên tục mấy ngày, sau khi tan làm Nghênh Thần đều về đại viện.
 
Nghênh Nghĩa Chương hình như cũng đã tính toán, chỉ cần con gái ông ở lại, vậy thì ông cũng chẳng còn lý do gì đeo bộ mặt than cau có. Ngày nào cũng tươi cười như hoa. 
 
Thấy ba vui vẻ như vậy, sao cô có thể không mềm lòng.
 
Rốt cuộc thì ở nhà mình vẫn hơn ở ngoài trọ một mình, đề tài để nói chuyện phiếm của hai cha con cũng nhiều hơn. Nghênh Nghĩa Chương hỏi về công việc, cuộc sống của con gái, tuy nhiên, hết lần này đến lần khác, chủ đề không được đề cập đến đó chính là tình yêu, dường như cả hai đều cật lực tránh nén. Hiếm có khi được gần gũi như thế, ông không muốn cãi nhau với con gái, càng không muốn tạo áp lực cho cô.
 
Tình trạng hiện tại làm Nghênh Thần thấy thoải mái.
 
Thoải mái nên cũng không cự tuyệt nữa.
 

Thân thể Nghênh Nghĩa Chương nói đến cũng thật kỳ lạ, nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau đã có thể xuống giường, ngày thứ ba đã có thể ra khỏi nhà  đi dạo, chơi cờ tướng. Khỏe mạnh như không có chuyện gì vậy.
 
Ăn cơm xong, ông gọi Nghênh Thần đến thư phòng để luyện thư pháp, rồi lại trò chuyện về thi từ, hôm sau lại uống trà, chỉ là mấy câu chuyện rất đơn thuần, vụn vặt giữa hai cha con nhưng để lại trong lòng Nghênh Thần nhiều xúc động.
------------------
 
Sau khi sắp xếp công việc, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, Nghênh Thần cũng kín lịch, chẳng còn khoảng thời gian dư dả nào. 
Sau chuyện kia, Lệ Khôn và Nghênh Thần đều dùng cách lạt mềm buộc chặt, mặc dù không xích mích đến nỗi to tiếng với nhau nhưng rốt cuộc vẫn chia tay trong không vui. Ai cũng có tâm sự riêng. 
 
Ban ngày huấn luyện, thực sự không ra ngoài được. Mỗi lần Lệ Khôn chỉ có thể gọi điện cho cô vào buổi tối.
 
Nghênh Thần buồn phiền, chuyện mấu chốt chưa giải quyết được, cho nên cô cũng không có tâm tình đáp lại. Từ phía ngoài nhìn vào cũng có thể cảm nhận rõ cô đang nói chuyện qua loa lấy lệ.
 
Quan hệ của hai người giường như đang lâm vào bế tắc, lúng túng, tiến thoái lưỡng nan.
 
Cứ như vậy qua một tuần, hôm nay là thứ sáu, Lệ Khôn chủ động nhắn tin cho cô: [Buổi tối anh qua, nấu cơm cho anh nhé, được không?]
 
Nghênh Thần mềm lòng, lại nhớ đến khúc mắc chưa thể nói không rõ ràng, cô lập tức trả lời: [Được.]
 
Sau khi gửi rồi, cô lại có chút hối hận vì đã nhắn đi, nên vội vàng bổ sung thêm:
 
[Em muốn ăn trứng cà chua, mực chiên, muốn ăn cá, nhưng cá khó nhằn xương. Thôi, không ăn cá nữa.]
 
Chỉ là những câu nói lộn xộn thường ngày, rất tự nhiên, quen thuộc, vô thức được viết ra, điều này khiến cho Lệ Khôn bỗng dưng cảm thấy yên tâm.
 
Anh nhanh chóng nhắn lại: [Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó, anh làm cá kho, không sợ nhiều xương, anh sẽ giúp em nhặt xương ra.]
 
Nghênh Thần ôm điện thoại, lập tức vui vẻ.
 
Nụ cười này mang theo những cảm xúc rộn ràng khó giấu, từ trong lòng thấm ra ngoài.
 
Sau khi hẹn xong, Nghênh Thần lập tức điện thoại về nhà, nói với dì giúp việc là buổi tối cô không về.
 
Dì giúp việc mồm miệng nhanh nhẩu hỏi: "Có hẹn với bạn trai à?"
 
Nghênh Thần thẳng thắn thừa nhận: "Đúng ạ."
 
Rồi sau đó, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm, tâm tình thoải mái khó nói thành lời.
 
Sau khi nói chuyện điện thoại xong chừng hai phút, Nghênh Nghĩa Chương đã lập tức gọi đến.
 
"Vâng, ba ạ."
 
"Buổi tối con không về à?"
 
"Vâng." Nghênh Thần cầm điện thoại, cân nhắc dùng từ: "Con có hẹn."
 
Yên lặng một chút, đầu dây bên kia bình tĩnh "ừ" một tiếng, tim Nghênh Thần như muốn rớt ra ngoài.
 
Giọng Nghênh Nghĩa Chương buồn rầu than nhẹ :"Ngực ba không thoải mái, mẹ Thôi của con đã đi ăn cưới, trong nhà chỉ còn mình ba, cũng không có chuyện gì, con đừng lo lắng quá, ba tự mình đến viện một chút xem sao."
 
"..."
 
Chuyện này sao có thể không làm người khác lo lắng.
 
Nghênh Thần đấu tranh tư tưởng một chút, rồi hùng hồn nói: "Ba chớ tự làm khổ mình, tan làm con sẽ đi với ba."
 
Nghênh Nghĩa Chương nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Được rồi."
 
Nghênh Thần: "..."
 
Cuộc hẹn với Lệ Khôn cuối cùng bị hoãn lại vì có Trình Giảo Kim, nội công thâm hậu giữa đường nhảy ra. 
 
Buổi tối, Nghênh Thần ăn cơm với Nghênh Nghĩa Chương, sau khi ăn xong lại theo trình tự, nói chuyện phiếm, uống trà, luyện chữ, cuối cùng là đốc thúc ông uống thuốc. Nghênh Nghĩa Chương ôn hòa nói: "Con cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi."
 
"Được, vậy ba cũng đi ngủ luôn chứ?"
 
"Ba xem sách thêm chút nữa."
 
Nghênh Thần gật đầu, đứng lên rời khỏi thư phòng, trước khi đi còn giúp ông tắt đèn chỉ để lại một ngọn đèn vàng ấm áp.
 
Trở về phòng ngủ của mình, Nghênh Thần đi tắm, sau khi tắm xong thì cầm di động lên xem nhưng không thấy tin nhắn của Lệ Khôn.
 
Trong lòng cô có chút cô đơn, Nghênh Thần đang chuẩn bị gọi cho anh.
"Nghênh Thần -- Nghênh Thần---"
 
Một giọng nam cố gắng đè thật thấp, cô đã quá quen thuộc với giọng nói này.
Lệ Khôn!
 
Nghênh Thân xác định được âm thanh phát ra ở ngoài cửa sổ.
 
Cô nhanh chóng đi tới, run rẩy đẩy cửa kính ra, nhìn một chút, suýt  nữa thì sợ đến phát khóc.
 
Trong sân nhà Nghênh Thần là cây ngô đồng cổ thụ, nó được xem như kho báu trong đại viện lục quân, thân cây cao, thẳng tắp mọc ngoài cửa sổ phòng ngủ của cô.
 
Lệ Khôn sau khi ra khỏi doanh trại, chưa kịp thay quân trang trên người, trên chân là đôi giày giải phòng màu xanh, giờ phút này đang bám trên cành cây, nhìn nhau qua ô cửa sổ, nhìn cô cười.
 
Nghênh Thần che miệng, rất hoảng sợ: "Trời ơi, anh trèo lên cây làm gì!"
 
Lệ Khôn chớp mắt đã đổi thành bộ dạng đáng thương, uất ức lên tiếng: "...Em còn nói nữa, anh đã mua cá rồi, nhưng em nói một câu là bỏ lại anh... Anh trèo cây đuổi theo cô vợ của anh, không được sao..."