Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 32: thảm họa mỏ phúc vũ 11.30







Chương 32: Thảm họa mỏ Phúc Vũ 11.30
 
Hơn mười một giờ rưỡi, Trương Hữu Đức chở nhóm của cô về khách sạn. Cậu chàng hai mươi tuổi kia liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt đầy vẻ khó xử.
Trương Hữu Đức lấy lòng hỏi Nghênh Thần: “Nếu cô không thích người này, tôi sẽ đổi người khác cho cô.”
 

Nghênh Thần quơ quơ điện thoại, khách sáo cười nói: “Trương tổng, tôi vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai.”
 
“À, à. ra là thế.” Trương Hữu Đức vỗ mặt mình, mỉm cười giả lả: “Thất lễ, thất lễ rồi.”
 
Đồng nghiệp nghe được cuộc trò chuyện của hai người, đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ bàn luận.
 
“Chị Thần và Đường tổng chính thức quen nhau rồi à?”
 
“Không biết. Chưa nghe thấy ai nói gì? Chuyện lúc nào vậy?”
 
“Vậy khả năng không phải là Đường tổng rồi.”
 
“Ai nha, thật đáng tiếc.”
 
Bôn ba cả một ngày dài, về đến khách sạn, Nghênh Thần tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức reo lên, vừa đúng sáu giờ, vì từ huyện thành đi mỏ vàng cần nửa giờ đi đường núi, nên Nghênh thần đặc biệt mang giày thể thao theo.

 
Cô cất chiếc áo khoát hôm qua vào tủ quần áo, chất liệu áo dạ tinh tế lại mềm mại, Nghênh thần dừng tay lại, cũng không biết sao, bàn tay vô thứ cho vào túi áo khoác, lấy ra bùa bình an mà hôm qua Nghênh Cảnh đưa cho cô, nhét vào túi áo bên trong người.
 
Trương Hữu Đức khách khí lại  nhiệt tình, sáng sớm đã sắp xếp ba chiếc xe đứng chờ ở trước cửa khách sạn. Xe chạy ra khỏi huyện, đi vòng quanh đường núi, đường khá xấu, xe xóc nảy và va chạm dữ dội.
 
Giọng nói Trương Hữu Đức rất to, ông ta nói như một khẩu súng liên thanh: “Nghênh tổng, bình thường cô gái nào đi đường này cũng bị say xe, tôi thấy cô rất ổn đó.”
 
Nghênh Thần cười cười: “Quen thôi, hai năm trước tôi thường xuyên đi công tác, mỏ tài nguyên đều ở trong núi, tôi đã đi qua mấy con dốc khó nhằn tương tự này.”
 
Trương Hữu Đức dựng thẳng ngón cái lên, khoa trương nói: “ Tài giỏi, thật tài giỏi mà.”
 
Nghênh Thần: “Địa thế nơi này vắng vẻ, thu nhập của người dân cũng không cao lắm đúng không? Tôi để ý thấy quanh đây nhà lầu hai tầng rất ít.”
 
“Chuyện này à!” Trương Hữu Đức cũng không cảm thấy kinh ngạc: “Điều này vẫn khá tốt, trước kia lúc mỏ vàng còn chưa được khai thác, tất cả căn nhà đều được xây bằng gạch đất, nhà vệ sinh thì dùng cỏ tranh.”
 
Nghênh Thần hỏi: “Những người khai thác ở mỏ đều là người bản xứ sao?”
 
Trương Hữu Đức: “Đúng vậy, là họ làm chuyện đó.”
 
“Tiền lương cao không?”
 
“Cao chứ.” Nói đến chuyện này, Trương Hữu Đức vô cùng kiêu ngạo: “Công nhân khai thác bình thường là bảy mươi mốt đồng một ngày, đi mỏ kim cương là chín mươi đồng.”
 
Mỏ kim cương nằm ở sâu trong lòng đất, đầu tiên phải dùng thuốc nổ để làm nổ chất khoáng thạch rồi công nhân mới đi lấy quặng, làm việc trong hoàn cảnh không tốt, đá nhỏ rơi như mưa, nện vào nón bảo hộ vang lên ầm ầm.
 
Nói trắng ra là, đều lấy sinh mệnh ra để đặt cược
 
Nghênh Thần thuận miệng nói: “Chỉ cần làm công tác an toàn đến nơi đến chốn, chi ít tránh xảy ra những chuyện hệ trọng.”
 
Trương Hữu Đức cười hì hì hai tiếng, không trả lời.
 
Trên đường đi Nghênh Thần lại hỏi một chút liên quan đến tình hình quặng mỏ, Trương Hữu Đức hỏi gì đáp nấy, làm người khác rất yên tâm.

 
Tiến vào ranh giới huyện Tung Ngũ, thời tiết rất âm u, bắt đầu có mưa phùn.
 
“Ông trời đúng là đang gây rối mà, mưa suốt cả tuần rồi, ngừng lại được nửa ngày lại bắt đầu mưa tiếp.” Trương Hữu Đức thấp giọng mắng.
 
Đi lại chỗ cần đến, bên trong quặng mỏ có vài người đón tiếp, ông chủ của mỏ nào cũng đều mang bản chất: xốc nổi, khôn khéo. Từ tướng mạo đến cách ăn mặt cũng có thể nhìn ra một vài thứ.
 
Một màn chào hỏi.
 
Bọn Nghênh Thần mặc áo mưa, đầu đội nón bảo hộ, có Trương Hữu Đức đi cùng chuẩn bị xuống quặng mỏ để khảo sát thực địa.
 
Nhân lúc rảnh rỗi, Nghênh Thần chú ý tới cách đó không xa có một cậu bé tầm cỡ sáu bảy tuổi, da mặt rất đen. Nhớ không lầm thì nhóc từ khi Nghênh Thần xuống, vẫn đứng đợi quanh quẩn ở nơi đó.
 
Cậu bé giương mắt nhìn qua Nghênh Thần, anh mắt đen nháy trong vắt, đôi giày bẩn thỉu đang giẫm trong vũng nước, giương cây dù cũ nát lên để che mưa.
 
Nghênh Thần vui vẻ vẫy tay với nhóc: “Lại đây.”
 
Đối phương rất nghe lời.
 
Kỹ sư Khương Hải nhìn qua: “Ồ, tốc độ chạy bộ nhanh thật đấy.”
 
Không đến mười giây, hài cậu bé đã giẫm đầy đất và bọt nước chạy tới gần.
 
Nghênh Thần lấy một gói kẹo sữa trong túi ra, mỗi lần cô đi công tác đều mang theo một gói bên người, bao lâu nay đã tập thành thói quen.
 
“Cho cháu đấy, cầm đi.”
 
Cậu bé cầm gói kẹo sữa, cặp mắt lanh lợi, trợn tròn nhìn cô. 
 
Nghênh Thần cười cười, cúi người vuốt đầu cậu bé: “Nhanh về đi, nơi này nguy hiểm lắm đấy.”
 
Cậu bé nghe cái hiểu cái không, đột nhiên nhếch môi, cười với Nghênh Thần.
 
“Ồ…..! Răng trắng thật.” Nghênh Thần đẩy đẩy cậu bé: “Đi đi!”
 
Cậu bé lấy được gói kẹo, cả người vui sướng nhảy nhót.
 
Lúc này, lồng treo đã chuẩn bị sẵn sàng để xuống mỏ, cả đoàn quy củ, ngay ngắn ngồi lên, thêm Trương Hữu Đức ngồi bên lồng khác, tổng cộng có hai lồng treo, khẽ dao động chầm chậm hạ xuống hầm.
 
Tiến vào trong hầm, ánh sáng càng ngày càng mờ đi.
 
Nghênh Thần hỏi Trương Hữu Đức: “Chỗ này của các ông được phép cho trẻ con vào sao?”
 
Trương Hữu Đức sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha nói: “Không đâu, chỗ này của chúng tôi đặc biệt chú trọng công tác an toàn, có thể nhóc con kia tự mình leo tường vô.”
 
Nghênh Thần bán tín bán nghi.
 
Khi độ sâu của hầm tăng cao, ánh sáng của đèn thăm dò sẽ tự động bật ra.
 
Trương Hữu Đức phóng khoáng giới thiệu: “Ở nơi này, chất lượng nguyên liệu của chúng tôi vô cùng cao, có thể cung cấp một số lượng lớn, mọi người muốn bao nhiêu cũng có.”
 
Những chuyện này đã được điều tra nghiên cứu ở giai đoạn đầu rất rõ ràng rồi, Nghênh Thần không cần đánh giá lại.
 
Dưới hầm được chia thành năm tầng, ba tầng đầu đều có thở mỏ đang làm việc. Thấy có người ngoài đến, những người lớn tuổi ở đây đều ngừng cái sẻng cái cuốc trong tay lại, thuần phác hòa đồng mà cười với bọn họ.
 
Nghênh Thần nhíu mày, cùng với kỹ sư Khương Hải ăn ý liếc nhìn nhau: “Trương tổng, những người họ ở đây không cần mang khẩu trang sao? Nơi này đâu đâu cũng có rất nhiều đất bụi đấy.”
 
Trương Hữu Đức ấp úng qua loa: “Mang chứ, mang chứ, quản đốc đến nhận rồi phát cho bọn họ liền. Nào! Mọi người nhìn mỏ này, có tốt không?”
 
Đoàn người Nghênh Thần đi dọc theo đường hầm mỏ, chậm rãi đi, chăm chú nhìn, thỉnh thoảng, kỹ sư Khương Hải sẽ ghi chú lại các nội dung chính vào quyển sổ.
 
Nhân lúc anh ta nói chuyện cùng với Trương Hữu Đức Nghênh Thần đi về phía trước, bên trái là đống nguyên liệu, bên phải là động hầm nửa mở ra, cô đến gần, nhìn từ tầng nham thạch trong khe hở.
 
Cái nhìn này làm cho sống lưng Nghênh Thần toát mồ hôi lạnh.
 
Ở giữa khe hở mơ hồ có thể nhìn thấy được……….thuốc nổ.
 
Thuốc nổ dùng để nổ khoáng thạch.
 
Tuyệt đối không thể làm trái quy tắc mà để thuốc nổ ở dưới đáy như vậy.
 
Trong lòng Nghênh Thần không khỏi dâng lên hơi thở lạnh lẽo, từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu.
 
Trương Hữu Đức và Khương Hải nói chuyện cô đều nghe không rõ.
 
Mất mấy giây để trấn định, Nghênh Thần xoay người bước nhanh đến trước mặt Trương Hữu Đức chất vấn: “Tại sao bên dưới lại có thuốc nổ?”
 
Trương Hữu Đức lập tức bối rối, không nghĩ đến Nghênh Thần sẽ phát hiện.
 
Thấy ông ta không lên tiếng, Nghênh Thần phẫn nộ gằn thấp giọng: “Các người không muốn sống nữa sao?”
 
Khương Hải bên kia: “Gì cơ? Không thể tích trữ thuốc nổ dưới đáy hầm.”
 
Cùng lúc đó, đèn chiếu sáng dưới đáy hầm chợt tắt.
 
Nửa giây sau lại đột nhiên sáng lên.
 
Bị nỗi bất an sợ hãi khống chế, mọi người đều trầm mặc yên tĩnh.
 
Ánh đèn kia lại sáng lên nháy mắt lại vụt tắt.
 
Thời gian tắt lần này còn lâu hơn vừa nảy.
 
Năm giây.
 
Mười giây.
 
Nửa phút.
 
Đèn sáng.
 
Trương Hữu Đức thả lỏng bả vai, không xem ra gì cười ha ha, chỉ vào trên bóng đèn trên tường mỏ nói: “Thường xuyên bị như này, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”
 
Nghênh Thần rất cẩn thận kỹ tính, nửa ngày cũng không nhúc nhích, không nói chuyện.
 
Thời gian dần trôi qua, ngay cả Trương Hải cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp. Trong mắt anh ta tràn đầy hoảng sợ, không tin được, anh ta trừng to mắt nhìn qua Nghênh Thần.
 
Sắt mặt Nghênh Thần lập tức trắng bệch, giọng nói không ngăn được sự run rẩy: “Dây điện chập mạch.”
 
Bọn họ ngửi thấy một mùi cháy khét.

 
“Te…………”
 
Một tiếng quỷ dị.
 
“Ầm………………”
 
Ngọn đèn bên phía tay phải bọn họ, chớp nháy, tắt đi.
 
Nghênh Thần lui về sau hai bước, đầu óc hồn loạn.
 
Đôi mắt Trương Hữu Đức hiếp lại thành một đường dường như đang tự hỏi.
 
Nghênh Thần bỗng nhiên lớn tiếng: “Thông báo cho công nhân dưới hầm, bên trên hầm, nhanh….”
 
Cái hô to này làm tất cả mọi người la kêu hỗn loạn.
 
Trương Hữu Đức phản ứng lại, môi khẽ run: “Nói nhỏ chút, muốn lên mọi người lên là được rồi.”
 
Người của ông ta cũng bắt đầu khuyên, rất nhỏ giọng: “Trương tổng, những công nhân kia.”
 
“Khốn nạn!” Trương Hữu Đức tàn nhẫn mắng: “Chuyện gì lớn đâu mà phải ngạc nhiên như vậy, chẳng phải chỉ là một chiếc bóng đèn thôi sao. Các công nhân đang phải làm việc, một ngày mười kg vàng, cậu có gánh chịu tổn thất không?”
 
Nghênh Thần đi về phía trước, nắm lấy cổ áo của Trương Hữu Đức, phẫn nộ như một con sư tử: “Các người tồn trữ thuốc nổ trái quy định, không ngửi thấy ở đây có mùi dây điện cháy khét hay sao? Xảy ra chuyện ông có thể phụ trách không?”
 
Trương Hữu Đức bị người phụ nữ như này hù dọa, gào thét trở lại: “Liên quan quái gì đến cô!”
 
Đồng nghiệp Nghênh Thần bên này xông lên hỗ trợ, ngăn cản trước mặt Nghênh Thần.
 
Trương Hữu Đức giơ tay chỉ: “Làm gì, muốn đánh nhau phải không? Đừng làm loạn đó.”
 
Nghênh Thần không dám chậm trễ, nói với các đồng nghiệp: “Đừng để ý, lên trên hầm trước đi.”
 
Không gian bên trong chật chội làm cho mùi khét phát ra càng rõ ràng hơn.
 
Khương Hải sợ Nghênh Thần đi không được, kéo tay cô lại: “Đừng hoảng hốt, không có ngỗ nhỡ, chúng ta đi nhanh lên.”
 
Lời nói còn chưa dứt, mỏ hầm đột nhiên lay động mãnh liệt, đồng thời, bên tay nổ tung…..
 
“Ầm! Ầm! Ầm!”
 
Một luồng nỗ lực nuốt chửng toàn bộ đường hầm.
 
Nghênh Thần bị chấn động lập tức ngã ngồi xuống đất, bên tai vang lên tiếng ong ong, bén nhọn, đau đớn, khó mà hô hấp.
 
Khi làn sóng này thổi qua, cô mới ý thức được……
 
Cáp mạch bị chập điện gây nên hỏa hoạn, cháy tới chỗ để thuốc nổ không đúng qui định phía dưới.
 
Quặng mỏ nổ tung.
 
Cú nổ lần thứ nhất, dư chấn chưa phải lớn nhất, Khương Hải giãy dụa đứng dậy, kéo Nghênh Thần lên, gào thét xé tim: “Đi! Đi nhanh!”
 
Cách chỗ giữ thuốc nổ có một người, máu me đầy mặt, lăn lộn khóc rống trên mặt đất.
 
Nghênh Thần giãy dụa bò lên, cắn răng chạy như điên về phía trước.
 
Mắt thấy sắp tới lồng treo………
 
“Ầm! Ầm! Ầm!”
 
Cú nổ lần thứ hai.
 
Thuốc nổ một quả lại một quả, bên trong không gian nhỏ hẹp này, từng đốm lửa lạm phát rồi nổ tung.
 
Lần này, ngay cả tay của Khương Hải cũng chấn động, Nghênh Thần bị một cỗ lực to lớn đánh vào, bị quăng về bức tường phía sau lại ngã huỵch xuống mặt đất. Cô hít một hơi sâu, mùi khói thuốc súng bên trong đường hầm nồng đậm, chứa đầy toàn bộ lồng ngực.
 
Đầu óc Nghênh Thần nghẹt thở, cảm thấy trái tim chợt ngừng đập.
 
Cô muốn quay đầu nhìn mọi người một chút nhưng vừa dùng lực, bên trong miệng lại như có một dòng máu tươi sền sệt, bỗng dưng nôn một cái, máu phun ra ướt cả mu bàn tay.
 
Cú nổ mặc dù đã ngừng nhưng kết cấu quặng mỏ đã bị lạc lỏng.
 
Đá nhỏ bắt đầu rơi xuống, đầu tiên là từng hạt từng viên, sau đó là những viên to hơn, cứ như mưa vậy.
 
Cuối cùng, Nghênh Thần cứ trơ mắt mà nhìn phía trên hang động, một tảng đá lớn ầm ầm sụp đổ, liên tiếp, nổ rung trời.
 
Hầm sâu ba trăm mét, khói đặc, đá vụn, tiếng kêu cứu thống khổ của những ai sống sót.
 
Tựa như địa ngục trần gian.
 
……………………………
 
Mà lúc này tại Hạnh Thành, Nghênh gia.
 
“Lão Nghênh, đến giờ uống thuốc rồi.” Thôi Tĩnh Thục bưng nước ấm và thuốc viên vào, đưa cho Nghênh Nghĩa Chương.
 
Nghênh Nghĩa Chương đang xem tin tức, gật gật đầu: “Bà vất vả rồi.”
 
Thôi Tĩnh Thục ngồi xuống ghế sopha, không biết sao chợt sinh ra lo lắng: “Tôi xem dự báo thời tiết, thấy bên Tứ Xuyên thời tiết không tốt cho lắm, không biết Thần Thần có thích ứng được hay không.”
 
Nghênh Nghĩa Chương uống thuốc xong, uống thêm một ít nước ấm, mới nói: “Nha đầu này, từ nhỏ đã bướng bỉnh, hệt như một đứa con trai, cũng do tôi không đủ quan tâm với nó.”
 
Nói không được nữa, Nghênh Nghĩa Chương “azi” một tiếng, bất đắc dĩ cảm thán.
 
Thôi Tĩnh Thục an ủi ông: “Thần Thần là một cô gái tốt, rất nhiều chuyện con bé không biết nên ông cũng không thể trách nó không hiểu chuyện được.”
 
Nghênh Nghĩa Chương thở dài, ngẩng đầu nhìn Thôi Tĩnh Thục: “Nhưng mà khiến bà phải chịu tủi thân rồi.”
 
Thôi Tĩnh Thục cười dịu dàng: “Tôi không sao. Ông đấy đừng có mà hung dữ với con như thế, cha con hai người dù gì cũng là người một nhà.”
 
“Chờ nó đi Tứ Xuyên về, bảo nó trở về nhà ăn cơm đi.” Nghênh Nghĩa Chương đứng dậy, vỗ vỗ tay Thôi Tĩnh Thục: “Con bé thích ăn gà hầm dừa, nhớ đừng cho hành vào.”
 
“Được rồi, tôi đều nhớ kỹ mà.” Trên mặt Thôi Tĩnh Thục lộ vẻ cảm động, gật gật đầu.
 
Lúc này, điện thoại trong phòng vang lên.
 
Âm thanh “tít tít” bén nhọn vang lên, là đường điện thoại nội tuyến của đại viện.
 
Thôi Thục Tĩnh đi qua nghe: “Alo, chào ngài.”

 
Nghe mấy câu, sắc mặt Thôi Thục Tĩnh khẽ biến, bà che miệng, nước mắt lập tức dâng lên.
 
Nghênh Nghĩa Chương đi qua, còn coi là bình tĩnh: “Làm sao vậy?”
 
Ống nghe từ trong tay trượt xuống, nện vào bàn gỗ tử đàn.
 
Thôi Tĩnh Thục khóc đến tê tâm phế liệt: “Lão Nghênh, con gái xảy ra chuyện rồi.”
 
…………………………………
 
Ở thành phố bên kia.
 
Tổng đội quân đội đặc cảnh Hoa Nam, ra lệnh một tiếng, tập hợp khẩn cấp.
 
“Đội đặc chiến Lăng Tiêu  nhanh chóng tập hợp.”
 
Tiếng bước chân nghiêm túc trật tự thống nhất.
 
Lý Bích Sơn chỉnh biên đội ngũ, các cấp lãnh đạo đều đến sân huấn luyện. Lệ Khôn đứng tại hàng thứ nhất, người thứ nhất, Lâm Đức đứng phía sau anh. Đều là những người chiến sĩ có kinh nghiệm, nhìn chiến trận này đã rõ ràng, khẩn định có tình huống khẩn cấp cần tiếp viện.
 
Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, không hỏi nguyên nhân, không hỏi hậu quả, nhân dân cần thì lập tức chuẩn bị.
 
Chỉnh biên hoàn thành, Lý Bích Sơn lại hô: “Lệ Khôn!”
 
“Có!”
 
Lệ Khôn ngẩng đầu ưỡn ngực, tấm lưng thẳng tắp.
 
Trong mắt Lý Bích Sơn lộ ra vẻ do dự, cuối cùng vẫn kiên định như cũ, hạ lệnh: “Ra khỏi hàng.”
 
Lệ Khôn ngẩn người.
 
Lý Bích Sơn cất giọng: “Ra khỏi hàng.”
 
Lệ Khôn chấp hành làm theo, đi nghiêm ba bước, đứng bên ngoài đội ngũ.
 
Lúc này Lý Bích Sơn mới tuyên bố: “Tiếp nhận chỉ thị của cấp trên, đội đặc chiến Lăng Tiêu lập tức đi đến huyện Tung Ngũ Tứ Xuyên.”
 
Nhất thời yên lặng, chờ đợi câu sau.
 
Mà lúc Lệ Khôn nghe thấy hai chữ Tứ Xuyên bỗng nhiên giương mắt.
 
“Ngày mười tám tức hôm nay, mười giờ năm phút sáng, mỏ vàng Phúc Vũ tại quặng mỏ số ba xảy ra vụ nổ, sạt lỡ, vùi lấp rất nhiều người, vị trí địa lý của quặng mỏ khá vắng vẻ, độ khó của đợt cứu viện lần này rất lớn, đặc biệt cử chiến đội ta đến đó cứu viện.”
 
Các chiến sĩ mặt không đổi sắc, giọng nam tử hán chấn thiên động địa: “Rõ!”
 
Mắt thấy sắp đi, đột nhiên Lệ Khôn kéo Lý Bích Sơn lại, anh đứng trong gió rét, sắc mặt méo xệch nhưng kiên định.
 
“Báo cáo………………bản thân tôi nguyện ý xông lên cùng mọi người.”
 
Vẻ mặt Lý Bích Sơn cũng ngấm ngầm chịu đựng: “Cậu ở trong đội chờ lệnh.” Ông hiểu rõ tình huống, trong danh sách nhân viên mất tích kia có Nghênh Thần. Ông sợ Lệ Khôn mất khống chế.
 
Cự tuyệt.
 
Lệ Khôn không từ bỏ, lập lại lần nữa: “Báo cáo……………..tôi nguyện ý cùng đi cứu viện với mọi người.”
 
Vẻ mặt anh bình tĩnh, ngữ khí trầm ổn, nhưng luồng sức mạnh đó lại không giấu được, đang liều mạng kiên trì.
 
Các chiến sĩ đồng thời đưa ánh mắt nhìn qua.
 
Lý Bích Sơn vừa muốn mở miệng.
 
Bỗng nhiên Lệ Khôn lộ ra tâm tình, yếu ớt và lo sợ không chút nào giấu được ẩn chứa nơi khóe mắt đuôi mày.
 
Một câu nói đã ngăn cản sự cố chấp của Lý Bích Sơn.
 
Lệ Khôn nói: “Nơi ấy có người tôi yêu, hãy để tôi tìm cô ấy trở về.”
 
Giọng nói anh khàn khàn, đứng trước nhiều người chiến sĩ như vậy, trong mắt như ẩn như hiện một màng hơi nước.
 
“Lão Lý, xin ông…………”