Đêm đến khoảng năm giờ rưỡi chiều, mặt trời dần dần lặn về phía Tây, vẫn còn ánh sáng bị lấp đầy bởi những đám mây, Đường Vãn đẩy xe lăn của Yến Phi Bạch đến hoa viên, đây là nơi tốt nhất để nhìn ra phong cảnh xa xa.
Trên xích đu bên cạnh có một cái vỏ dây leo dệt, cô cảm thấy mới mẻ, tính tình trầm mặc ít nói như Yến Phi Bạch vậy mà trong nhà cũng có vật này.
Cô ngồi xuống xích đu, mũi chân không chạm được mặt đất, nhẹ nhàng quơ quơ vài cái, Yến Phi Bạch nhìn cô một cái, lại trầm mặc nhìn về phương xa.
Đường Vãn cũng nhìn qua, nơi này có núi nhỏ, dưới chân núi cũng có một dòng suối nhỏ, vị trí trang viên không tính là hẻo lánh, nhưng lại là nơi tốt để núi có nước, Yến Phi Bạch còn rất biết chọn địa điểm.
Bàn tay của Yến Phi Bạch không biết từ lúc nào đã đặt lên xích đu, hắn đẩy nhẹ, thân thể Đường Vãn bị rung chuyển, cô kinh hãi một phen, quay đầu nhìn hắn: "Anh định làm gì?”Hắn lại đẩy xích đu cho cô, thu hồi tay lại rồi trầm mặc không nói.
Đường Vãn cũng hiểu được, ngón tay chọc chọc cánh tay hắn, nam nhân thân thể cứng đờ, ghé mắt an tĩnh nhìn cô.
Đường Vãn cười rộ lên: “Anh còn nhớ rõ sao.
”Cô từng nói với hắn làm cho mình một chiếc xích đu.
“Ừm.
” Yến Phi Bạch nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn về phía xa xa: “Không thích sao?”“Thích nha.
” Mắt Đường Vãn sáng lên, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Lại đẩy, dùng sức đẩy.
”Bàn tay Yến Phi Bạch đặt ở sau lưng cô, nhiệt độ cơ thể hai người tựa hồ xuyên qua quần áo mỏng mà đặt cùng một chỗ, cả hai đều ngẩn người, thấy thế Đường Vãn liền thúc giục hắn: "Mau đẩy nhanh nha.
"Hắn liền đẩy một cái, không dùng sức nhiều, nhưng Đường Vãn lại cười đến vui vẻ, thúc giục hắn dùng sức một chút.
Yến Phi Bạch mím chặt môi: "Đường Vãn, không nên náo loạn”.
Nếu tôi ngã thì sao?Bây giờ hắn không thể đứng lên, không thể ôm cô như khi còn trẻ, nghĩ đến đây Yến Phi Bạch đột nhiên dừng lại, trầm mặc.
Hai chân Đường Vãn lắc lư, mũi chân không chạm mặt đất, không dừng lại được.
Cô lắc lắc cánh tay hắn, thân thể theo đó mà lắc lư, khi thì chụp được, lúc thì không chụp được: "Yến Phi Bạch, mau đỡ em, em không dừng lại được.
"Cô vươn tay về phía hắn, Yến Phi Bạch nắm lấy cô, dùng sức ổn định thân thể một chút liền dừng lại.
Tay bọn họ còn nắm chặt cùng một chỗ, hơi lạnh cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp giao nhau, tim Đường Vãn nhảy dựng lên, rút tay ra.
Yến Phi Bạch nhìn lòng bàn tay trống rỗng, trái tim dường như cũng thoáng chốc trống rỗng một chút, hắn thu tay lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e giống như nơi đó còn lưu lại xúc cảm tinh tế mềm mại của cô.
"Yến Phi Bạch, mấy năm nay anh ở đâu?" Đường Vãn nhẹ nhàng hỏi, làm hắn hoàn hồn.
"Vương quốc Anh.
" Giọng điệu của hắn nhàn nhạt.
"Tại sao trước kia anh chưa từng nói anh là thiếu gia nhà họ Yến?"Thiếu gia?Đôi mắt hắn nhàn nhạt trào phúng, nhìn cô nói: "Tôi không phải.
"Đường Vãn tưởng chọc hắn mất hứng, ngón tay lại chọc cánh tay hắn một chút, chọc một cái, lại thêm một cái nữa.
Yến Phi Bạch nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, lại nhìn ngón tay chọc mình, trong đôi mắt đen nhánh có vài phần ý cười: "Đường Vãn, đừng quậy.
"Trước kia hắn luôn nói những lời này, nhất thời các loại hồi ức dâng lên trong lòng, Đường Vãn có chút không quen, cô thu tay tựa vào trên giá xích đu.
Ánh sáng chạng vạng trở nên ôn nhu, sườn mặt cô rơi vào một mảnh ánh sáng vàng, dưới lông mi có một tầng sáng chiếu rọi, bộ dáng cô rũ mắt giống như đang ngủ.
Yến Phi Bạch đợi một hồi lâu, không nghe thấy cô hỏi lại, liền lẳng lặng nhìn: "Đường Vãn.
""Hả?" Cô không nhúc nhích, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Mất hứng sao?"Đường Vãn giương mắt nhìn lại, trong mắt Yến Phi Bạch có ảo não không kịp thu hồi, cô hơi ngẩn ra: "Không có nha, làm sao vậy?"Hắn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì.
"Không tức giận là tốt.
Hắn sẽ không dỗ dành đâu.
Thật vất vả mới có thể để cô ở lại trò chuyện cùng, hắn tất nhiên biết nên biểu hiện thật tốt.
Nhưng lại không biết nói chuyện, cũng không biết dỗ dành thiếu nữ vui vẻ.
Mười năm không gặp, mỗi lần hắn ở cùng Đường Vãn đều rất khẩn trương.
Cô cũng không biết, một câu không quậy của anh Yến đây thật đã chứa đựng bao nhiêu phóng túng cùng sủng nịch, ai có thể làm càn trong lòng của Yến tổng cao cao tại thượng đây, cũng chỉ có cô là có thể.
Đường Vãn lại hỏi hắn: "Yến Phi Bạch, em vẫn không cần hỏi anh, mấy năm nay anh có sống tốt không?"Giọng nói của cô ôn nhu, ánh mắt cũng trong trẻo tựa hồ Ngọc Bích, trong nháy mắt xoa dịu nếp gấp cùng hoạn nạn trong lòng hắn, Yến Phi Bạch cúi đầu "ừ" một tiếng, nhếch môi: "Tôi sống rất tốt.
""Vậy thì tốt rồi.
" Cô dường như thực sự tin tưởng, mỉm cười yên tâm.
Quản gia La lại đến nhắc nhở: "Ông chủ, tiểu thư, có thể dùng cơm rồi.
"Cô nhanh chóng nhảy xuống xích đu, đẩy xe lăn của Yến Phi Bạch trở về trang viên.
Chu Nham và Trương Hòa Nhuế tựa hồ nhàm chán đến mức khẩn trương, cô ta nháy mắt khi nhìn thấy Đường Vãn liền giống như cá chạch lao tới, nhỏ giọng nói thầm: "Em về rồi, nơi này quá áp lực, chị muốn về nhà.
"Đích thật là trong trang viên này quy củ quá nhiều, tất cả mọi người đều liếc mắt một cái, chính xác đều cũng áp lực, huống hồ tính tình Chu Nham có chút cổ quái, Trương Hòa Nhuế trước nay đều không nói chuyện cùng Chu Nham, cô ta tự nhiên cảm thấy nhàm chán.
.