Xin Em Đừng Buông Tay

Chương 37




Hôm nay mọi thứ trở nên buồn bã lạ thường. Trời tuy không có tuyết nhưng lại xám xịt một màu u tối và những cơn gió lạnh đến thấu xương tiếp tục  rít lên qua những phiến lá. Mọi thứ thật ảm đạm. Nhưng không biết ngoài kia ảm đạm hay là lòng cô không vui. Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối. 

Chuyến bay sẽ khởi hành vào lúc chín giờ sáng. Vậy nên ngay từ sớm Hiểu Lam đã dậy, kiểm tra hành lý một lượt rồi cùng cha mẹ ra sân bay. Ngồi trong xe nhìn từng hàng cây phủ tuyết từ hôm trước đang lướt qua nhanh như chớp, Hiểu Lam khẽ thở dài. Có lẽ lúc này anh vẫn còn đang ngủ. Anh bị bệnh như vậy, nhất định cần nghỉ ngơi đầy đủ hơn. Cô khẽ ấn nút hạ cửa kính xuống, để một vài cơn gió lạnh chui vào, nhẹ nhàng làm hai viền mắt bớt ửng đỏ. Nhanh quá, vậy mà mọi chuyện đã dần phải kết thúc. Lần này về vội vàng quá, Hiểu Lam không thể ở lại lâu dài, việc ly hôn, cô định lần sau sẽ phải nhờ tới luật sư.

Ly hôn, hai chữ nói thì dễ, nhưng khi gặp lại một lần nữa, Hiểu Lam không tránh khỏi mệt mỏi. Năm ấy, cô phải tuyệt vọng như thế nào mới có thể tự tay viết được mấy dòng, vậy nhưng hai năm sau quay lại mới phát hiện, trên đó chỉ có chữ kí của mình cô. Hiểu Lam đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao Lâm Phong không kí? Tại sao anh lại muốn dây dưa trong mối quan hệ không ai mong muốn này? Là anh hay là cô thay đổi đây?

Lâm Phong thức dậy cũng đã là chín giờ sáng. Ánh sáng ngày đông tuy không rực rỡ nhưng vẫn đem lại những sự ấm áp hiếm hoi. Lòng anh cũng vì thế mà được xoa dịu đôi chút. Quả thực, Lâm Phong chẳng còn nhớ lại chút gì về đêm ngày hôm qua. Anh chỉ biết có ai đó đã thay cho mình một bộ đồ thoải  mái, đã đem mọi thứ trở về vị trí vốn có của nó. Chậm rãi đi xuống nhà bếp, hình ảnh trước mắt khiến anh có chút bất ngờ. Trên bàn ăn là một bát cháo và một cốc sữa nóng. Như có thứ gì đó kích thích mạnh mẽ, dội thẳng vào tâm trí anh. Lâm Phong ngồi vào bàn, chăm chú nhìn vào bát cháo thật lâu.Bỗng anh cảm thấy mọi thứ thật quen thuộc, giống như có ai đó đã tự tay làm cho anh, Và trong một giây nào đó, Lâm Phong cho rằng, người xuất hiện hôm qua chính là Hiểu Lam. Rồi anh lại tự cười nhạo chính mình. Anh đang mơ mộng gì vậy? Hiểu Lam vì sao phải đến đây. Là anh có lỗi với cô, Hiểu Lam tránh còn không kịp, sao lại đến tìm anh. Suy nghĩ ấy quả thực có sức khiến anh tan nát.

Cố gắng bình ổn lại cảm xúc, nhưng mọi thứ dường như không nghe theo ý muốn của anh. Trái tim anh cứ thế khẽ run lên từng hồi, cảm giác bồn chồn thúc giục anh, phải, ngay lúc này anh muốn nhìn thấy Hiểu Lam. Nghĩ vậy, Lâm Phong liền vội vã lên thay đồ, nhưng khi cánh tay anh vươn ra, thì cánh cửa kia đã được mở. Một giây mừng rỡ, rồi lại thất vọng, là bác sĩ gia đình. Lâm Phong nhanh chóng quay về gương mặt lạnh tanh dửng dưng vốn có, anh ngồi xuống ghế, khẽ nói:" Hôm qua... là bác đến đúng không?" Tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng chắc chỉ mình anh biết, anh đang hy vọng rất nhiều, anh hy vọng câu trả lời sẽ là cô. Nhưng ngay sau đó, ông lại lắc đầu:" Ồ đúng vậy. Tôi nhận được điện thoại từ thư kí của anh, nói hình như anh gặp chuyện, muốn tôi đến một chuyến xem sao"

Vị bác sĩ đặt cốc nước thủy tinh xuống, ông nhìn thẳng vào mắt anh. Dường như ông nhận ra điều gì đó. Kinh nghiệm cho ông biết, Lâm Phong hẳn là đang chờ đợi một đáp án khác. Ông nghĩ, cậu chủ muốn người ông nói tới phải là phu nhân kia. Nhưng ông đã hứa với Hiểu Lam mất rồi. Ông tin rằng giữa hai người hẳn là có khúc mắc,mà  chỉ có hai người là có thể giải quyết.

Lâm Phong nghe xong, nỗi thất vọng đã tràn ra khỏi mắt anh, cố giữ nó lại, anh cất tiếng trầm trầm:" Tôi ổn rồi, cảm ơn bác, bác có thể về nhà nghỉ ngơi" Nói xong, không đợi đối phương trả lời, anh đã chuẩn bị bước lên tầng. Nhưng vị bác sĩ kia đã ngăn anh lại:" Cậu chắc chưa ăn gì, trong bếp có chút cháo tôi đã hâm lại trong lúc cậu ngủ, cậu hãy ăn rồi uống thuốc tôi đã kê". Lời nói ấy khiến anh dừng bước, suýt nữa thì anh đã quên mất.Lâm Phong khẽ quay lại, gật đầu thay cho đã biết. Dặn dò xong vài chuyện cần thiết, vị bác sĩ cũng xin phép ra về.

Lâm Phong di chuyển vào phòng bếp. Phòng bếp này gợi ra cho anh đủ chuyện. Gợi về những bữa cơm lạnh lẽo anh nhìn thấy khi trở về nhà. Mỗi lần anh về đều thấy cô đang dùng bữa tối, phải nói là hình ảnh rất ấm áp, nhưng có thứ gì đó hiu quạnh không nói thành lời. Gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, anh ngồi xuống. Vị thanh dịu của cháo vô cùng ngon miệng. Không giống mùi vị cháo mua bên ngoài, hương vị này thật gần gũi. Rồi anh lại ngẩn ngơ suy nghĩ. Anh nhớ về hai năm trước, khi anh và Hiểu Lam có một cuộc sống hôn nhân lạnh nhạt, khi thời gian về nhà là lúc nửa đêm. Tuy  cô đã ngủ, nhưng ánh đèn còn thức, và trên bàn ăn sẽ là một cốc sữa ấm. Ban đầu, anh nghĩ mọi chuyện chỉ là trùng hợp, có thể hôm ấy cô ngủ quên không tắt đèn, hâm nóng sữa rồi bỏ quên không uống. Nhưng rồi anh nhận ra, suy nghĩ của mình khi ấy thật ngớ ngẩn và nông cạn biết bao. Anh khi ấy tìm mọi lý do để không phải nghĩ tới việc là cô quan tâm anh. Cô nỗ lực và hy sinh, còn anh chỉ biết gạt nó đi.