Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 7




Ngu Điềm cuối cùng vẫn không thể xin được Wechat của Ngôn Minh.

Buổi tối Tề Tư Hạo tới nhà Ngu Điềm ăn cơm, cô liền đem đầu đuôi màn thảm kịch này chia sẻ với cậu ta, kết quả không đổi lấy được một câu an ủi, còn bị đối phương cười nhạo không chút lưu tình.

Ngu Điềm thẹn quá hóa giận: “Chính tôi là người đã giúp ông giải quyết Nhậm Nhã Lệ!”

Cô căm giận nói: “Tề Tư Hạo! Ông phải biết tri ân báo đáp!”

“Tôi báo là được chứ gì? Có qua có lại, tôi vì bà có thể bán đứng thân thể, bà còn muốn sao nữa?”

Tề Tư Hạo vừa nói vừa tỏ ra hết sức đau lòng gật đầu: “Ngu Điềm, bà nên cảm thấy vinh hạnh đi! Đây chính là lần đầu tiên của tôi! Bà biết lần đầu tiên đối với đàn ông có ý nghĩa như thế nào không? Tôi phải khắc phục áp lực tâm lý, làm công tác tư tưởng biết bao nhiêu lần mới có thể thản nhiên đối diện với ống kính…”

“……..”

Ngu Điềm cảm thấy bất lực sâu sắc.

Cô chỉ muốn để Tề Tư Hạo xuất hiện trong chương trình tiếp theo của mình thôi, kết quả vào miệng cậu ta lại thành Ngu Điềm bức ép con trai nhà lành xuống biển quay phim 18+.

Lúc còn học ở Đại học Y, Ngu Điềm bởi vì ham chơi nên vào lúc rảnh rỗi thường quay chụp mấy video ngắn phổ cập y học, cắt nối biên tập xong thì đăng lên mạng, sau năm năm cũng tích lũy được một lượng fan nhất định, trở thành một streamer chuyên phổ cập khoa học y tế.

Trước giờ chưa từng có một người nào xuất hiện trong video của cô, nhưng mỗi lần quay phim đều rất vui nhộn, đưa ra một số lý giải đơn giản hoặc bác bỏ hiểu lầm phổ biến trong y học. Thỉnh thoảng Ngu Điềm còn cắt ghép, lồng tiếng một số lời thoại trong phim truyền hình hoặc phim chiếu mạng làm thành một kỳ chương trình.

Lúc ban đầu chỉ là sở thích nghiệp dư, nhưng không ngờ tới có mấy kỳ chương trình bởi vì quá khôi hài nên được các ngôi sao lưu lượng nâng đỡ, lượng chia sẻ tăng chóng mặt, còn có vài lần nhỏ nổi tiếng ra khỏi giới, thậm chí được tặng cành oliu, giữ nguyên bản gốc mời ký hợp đồng độc quyền.

Lúc đó trong lòng Ngu Điềm vẫn còn tràn đầy mong ước trở thành bác sĩ, cho nên đã từ chối.

Hiện tại dù cho cảnh đời đổi thay, Ngu Điềm vẫn chưa từng hối hận.

Nếu lúc trước cô chỉ là hoạt động nghiệp dư dưới tên tài khoản “Cá Nhỏ Thích Ăn Kẹo” đã có thể nhận được hợp đồng độc quyền thì hiện tại cô toàn tâm toàn ý đầu tư vào làm video phổ cập y học chắc cũng sẽ thu về kết quả không tệ.

Mặc dù không thể trở thành bác sĩ nhưng tất cả kiến thức y học đều sẽ không bị lãng phí, ít nhất Ngu Điềm chưa từng từ bỏ ước nguyện ban đầu muốn thông qua y học để giúp đỡ nhiều người.

Hiện giờ thói quen tiếp thu tri thức của mọi người đều đã chuyển sang video ngắn, các streamer phổ cập y học cũng xuất hiện rất nhiều, nhưng bởi vì thiếu tiêu chuẩn ràng buộc nên chất lượng video lẫn lộn tốt xấu.

Ngu Điềm đã khảo sát nghiên cứu tỉ mỉ và phát hiện một số video phổ cập khoa học về y tế trên thị trường có lưu lượng truy cập cao, những người thực hiện phía sau thậm chí còn không có kiến thức cơ bản về ngành y, nhiều video được gọi là phổ cập khoa học đều chứa đầy lỗ hổng, chẳng qua là lòe thiên hạ, vì thu hút lượng người xem giải trí mà đánh đổi tính toàn diện và chính xác mà việc phổ cập y học cần phải có.

Chẳng hạn như cô xem được một video hướng dẫn cách hồi sức tim phổi, trong đó mời một diễn viên xinh đẹp đóng vai bác sĩ, giọng giảng giải của đối phương nũng nà nũng nịu, hô hấp nhân tạo chẳng khác nào hôn môi, động tác hồi sức tim phổi hoàn toàn không đúng tiêu chuẩn.

Còn có một cái khác, ban đầu là phổ cập khoa học y tế, giải thích một số phương pháp điều trị sau khi bị dị ứng da, nhưng nửa đường lại cưỡng ép nhét vào sản phẩm ba không, được cho là kích thích sản sinh nội tiết tố không có tác dụng phụ, có thể dễ dàng giải quyết vấn đề dị ứng. Hóa ra là video phổ cập y học trá hình, mục đích để quảng cáo sản phẩm.

Chỉ là trên thị trường tiền xấu luôn đuổi tiền tốt, các công ty đứng sau những video này đều giàu chảy mỡ, quay video rất đẹp, thuê diễn viên có vẻ ngoài cũng ưa nhìn, so với những video thực sự tập trung vào kiến thức y học thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Trước đây lúc chỉ là tay mơ phổ cập kiến thức y học Ngu Điềm cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ, cô bắt đầu nghĩ về cách cân bằng giữa yếu tố hài hước và tính chuyên nghiệp, đồng thời phổ biến khoa học y tế, để tâm tới thương mại hóa. Đây cũng là điểm cốt lõi đầu tiên mà các nhà kinh doanh truyền thông phải quan tâm và đối mặt.

Vậy nên đây cũng là nguyên nhân Ngu Điềm chịu đi bước đầu tiên, quyết định mời Tề Tư Hạo tham gia quay video.

Ngu Điềm nghĩ đến đây, không kìm được hỏi Tề Tư Hạo: “Hai ngày tới ông có định ăn lẩu không?”

Tề Tư Hạo là người siêu cấp thích ăn lẩu, lập tức cảm động nói: “Bà bộc phát lương tâm muốn mời tôi ăn lẩu sao?”

“Ông nằm mơ đi!” Ngu Điềm biết sẽ như vậy: “Hai ngày tới ông không được ăn lẩu, đồ cay cũng không được ăn! Không cho thức đêm. Mỗi ngày trước khi ngủ đều phải đắp mặt nạ.”

Ngu Điềm mím môi, nghiêm túc nói: “ Nhỡ đâu lúc lên hình lại mọc mụn, giá trị nhan sắc giảm sút, vậy thì  ông chính là tội đồ!”

Tề Tư Hạo lên tinh thần: “Sao tôi lại thành tội đồ được? Tôi phạm phải tội gì?”

“Chúng ta là người học y, có phải đều gánh vác trên vai nghĩa vụ truyền đạt kiến thức y học đúng đắn cho công chúng hay không? Ngay khi vẻ ngoài của ông xuống dốc, sẽ có rất nhiều người chỉ vì một nốt mụn đó mà lướt qua video tôi vất vả quay phim biên tập, để rồi bỏ lỡ một buổi phổ cập kiến thức y học đáng quý.”

“Điều này không chỉ dẫn đến việc không truyền bá kiến ​​thức y học được rộng rãi mà còn khiến một số người khi bị bệnh tin vào các bài thuốc dân gian do không tiếp thu  được kỳ phổ cập kiến thức y học chính xác này, cuối cùng để lại di chứng, thậm chí tử vong!”

Ngu Điềm đúng lý hợp tình nói: “Ông như vậy còn không phải tội đồ thì là gì? Theo tôi thì xứng đáng bị ngồi tù!”

“………”

Tề Tư Hạo nhìn qua có vẻ không còn gì để nói: “Vậy sao không đi tìm anh Ngôn Minh của bà mà quay? Không phải bà thổi phồng anh ấy là nhan sắc của thời đại, so với tôi đẹp hơn gấp trăm lần sao?”

Ngu Điềm liếc nhìn Tề Tư Hạo một cái sắc lẻm: “Lúc chúng ta ăn cơm, đồ ăn bưng lên theo thứ tự nào?”

“?”

Ngu Điềm lấy đi chén cơm trước mặt Tề Tư Hạo, lạnh mặt nói: “Có ai bưng đồ ăn lên cho ông mà ngay từ đầu đã là Mãn Hán toàn tịch không? Còn không phải là bắt đầu từ những món ăn nhẹ trước, sau đó mới vào bữa chính?”

Tề Tư Hạo trừng mắt nhìn Ngu Điềm.

Ngu Điềm vẻ mặt đương nhiên nói: “Tài khoản của tôi mới ra video kỳ đầu tiên, nếu tìm anh Ngôn Minh thì chẳng phải khởi đầu chính là kết thúc à? Vừa ra mắt đã leo lên đến đỉnh cao? Tuy nghe cũng tốt thật nhưng mọi người nếu đã gặp qua anh ấy thì sao có thể quay đầu đi xem tiết mục của ông được? Mức độ chênh lệch tâm lý lớn như vậy ai có thể chấp nhận?”

“Thả con tép bắt con tôm, ông có hiểu không?”

Ngu Điềm nhắc tới Ngôn Minh, nội tâm lập tức tràn đầy khao khát: “ Đem viên đá dò đường là ông ném ra trước đã, vừa hay có thể giúp tôi trau dồi thêm kiến thức, hoàn thiện kỹ năng biên tập video, lại thừa dịp lúc này ở cạnh anh Ngôn Minh cho tốt, dần dần làm thân với anh ấy, đến lúc đó lại tìm anh ấy quay mấy kỳ chương trình, tôi chẳng phải sẽ bùng nổ lưu lượng sao?”

“……...”

**

Một tiếng sau khi Ngu Điềm đuổi Tề Tư Hạo đi, nữ sĩ Tống Xuân Hương mới về nhà.

Trên mặt bà tràn đầy ý cười, miệng hát ngân nga, cả người tỏa sáng rực rỡ.

Ngu Điềm vừa thấy dáng vẻ này của bà ấy liền muốn tới gần buôn chuyện: “Mẹ, chú Ngôn như thế nào? Con có phải sắp có cơ hội trở thành người đưa hoa trong hôn lễ của hai người không?”

“Đi đi đi.” Tống Xuân Hương trên mặt phủ đầy rặng mây đỏ, vội vàng phất tay xua đuổi Ngu Điềm.

Nhưng bà không phản bác.

Quá hấp dẫn!

Phải chăng chính mình sắp được làm em gái của Ngôn Minh rồi?

Hai mắt Ngu Điềm sáng rực: “Mẹ!”

Tống Xuân Hương bị cô quấn chặt tới hết cách, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Ngu Điềm: “Bát tự vẫn còn chưa xem đâu!”

Bà ấy có chút lo lắng sốt ruột nói: “Chúng ta đến tuổi này rồi còn dìu già dắt trẻ, không giống như người trẻ tuổi các con đi xem mắt, cứ vừa ý nhau là có thể tiến tới.”

“Ngôn Văn Hoa người này thật sự không tệ, nhưng lúc ông ấy nói chuyện với mẹ, hai ba câu đều nhắc đến con trai mình, có lẽ coi đứa con trai này còn hơn cả bảo bối.”

Tống Xuân Hương thở dài: “Mẹ và Ngôn Văn Hoa không giống nhau, ba con mất sớm, còn ông ấy là ly hôn vợ. Hai người có được đứa con trai ưu tú như vậy, ông ấy lại rất coi trọng đứa con trai này, nếu cậu ấy không có hảo cảm với mẹ con mình, bài xích chúng ta, không đồng ý để cho mẹ và Ngôn Văn Hoa tái hôn, muốn tác hợp lại ba mẹ của mình, vậy e rằng chuyện này cũng khó thành.”

“Cho dù thành công, ngộ nhỡ con trai ông ấy căm thù mẹ, tương lai tái hôn ngày tháng sau này của mẹ trôi qua cũng không dễ dàng.” Tống Xuân Hương lo lắng nói: “Mẹ nghe ông ấy nói qua, điều kiện gia đình bên đó có vẻ khá tốt, nhìn qua rất có tiền, nhà chúng ta chỉ là gia đình bình thường, mẹ sợ con trai ông ấy cho rằng chúng ta trèo cao.”

Mẹ của Ngu Điềm sống đến tuổi này, cũng là một người sáng suốt, bà trầm giọng nói: “So với sống ủy khuất còn không bằng ở một mình!”

Ngu Điềm chớp chớp mắt: “Vậy mẹ đối với bản thân ông ấy rất vừa lòng có đúng không?”

Tống Xuân Hương: “Không tệ.”

“Vậy những chuyện khác mẹ đừng lo lắng!” Trong nháy mắt Ngu Điềm tràn ngập cảm giác mang trên mình sứ mệnh: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm mạnh dạn yêu đi, còn chuyện xã giao với Ngôn Minh cứ giao cho con! Con và anh ấy sẽ đoàn kết một lòng. Chỉ cần mẹ muốn, con nhất định có thể đem tên của chúng ta viết vào sổ hộ khẩu nhà Ngôn Minh.”