Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 69




Một bộ phim kinh dị hay đã biến thành đại hội giao lưu trao đổi giữa các sinh viên y.

Chẳng qua kinh dị thì vẫn rất kinh dị, nhưng chủ yếu là bởi vì Ngôn Minh thường hay nhảy ra hỏi một số vấn đề chuyên nghiệp liên quan đến cốt truyện, Ngu Điềm sợ không đáp được, cả người vô cùng khẩn trương, mới cảm thấy bầu không khí khủng bố dị thường.

Chờ phim chiếu xong, Ngu Điềm mới lấy lại ý thức, chính mình mất đi một lần cơ hội tuyệt hảo để giả bộ yếu đuối!

Vậy mà toàn bộ quá trình cô đều cùng Ngôn Minh thảo luận trạng thái miệng vết thương và phương án cấp cứu, phẫu thuật cho nhóm người đó, sau đó thậm chí còn biến thành hình thức thi hỏi đáp giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm, thế cho nên Ngu Điềm vốn dĩ đang ngồi tạo dáng thành tư thế quyến rũ, bất tri bất giác biến thành dáng ngồi thẳng lưng của học sinh tiểu học sẵn sàng trả lời câu hỏi…

Ngu Điềm cả người đều tê liệt.

Chỉ là so sánh với cô sống không còn gì luyến tiếc, Ngôn Minh dùng phim kinh di làm ví dụ đánh giá Ngu Điềm lại có dáng vẻ tâm tình rất tốt, khóe môi của anh mang ý cười, đi vào phòng bếp.

Mặc kệ như thế nào, Trần Hi còn chưa về, trước mắt vẫn còn cơ hội!

Ngu Điềm tự cổ vũ trong lòng, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi theo vào phòng bếp.

Ngôn Minh đang uống nước, Ngôn Minh chợt nảy ra ý tưởng, lập tức tiến lên tự rót cho mình một ly nước ấm.

Nhân lúc Ngôn Minh không chú ý, Ngu Điềm giả vờ bị bỏng nước nóng kêu lên một tiếng “a’ đau đớn.

Sau đó cô nhéo đùi mình một phen, đau tới chảy nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Ngôn Minh: “Anh Ngôn Minh, em bị bỏng, đau quá, anh có thể thổi cho em không?”

Ánh mắt Ngôn Minh nhìn về phía Ngu Điềm, mặt anh mang theo ý cười, anh tuấn trước sau như một, vẫn luôn là ánh trăng phá tan sương mù trong đêm tối nhưng lời anh thốt ra lại không làm cho người ta thích chút nào.

“Ngu Điềm, cô là sinh viên y, vết bỏng nhỏ như thế này nên xử lý như thế nào?”

Mặc dù mặc đồ ở nhà, nhưng khí thế cả người Ngôn Minh đều quá đứng đắn.

Ngu Điềm gần như theo bản năng mà trả lời…

“Lập tức xối nước lạnh.”

“Thổi có tác dụng gì sao.”

“Không có tác dụng gì!”

Ngôn Minh cười cười, làm tư thế mời cô đi về hướng vòi nước: “Cho nên, tự làm đi.”

“…………”

Ngu Điềm tức muốn chết.

Phương án thứ nhất, giả vờ yếu đuối làm cho đối phương thương tiếc, trước mắt đã tuyên bố thất bại.

Nhưng may mà vẫn còn chiêu thứ hai!

Ngu Điềm đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại vẻ ngoài, dặm lại lớp trang điểm, sau đó kéo cổ áo của váy nhung tơ xuống, lại kéo gấu váy xẻ tà lên.

Nếu yếu đuối không được, vậy chỉ có thể thẳng bằng vẻ gợi cảm thôi.

Ngu Điềm nhìn gương mặt diễm lệ của mình trong trong gương, cảm thấy về điểm này bản thân vẫn có chút tự tin.

Quả nhiên, lúc này đây, khi cô vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới đứng bên cạnh Ngôn Minh đang ở trong phòng khách, ánh mắt Ngôn Minh đã nhìn sang đây.

Chỉ là trong ánh mắt không hề có chút nào mê luyến, nhìn qua người đàn ông này rất lịch sự và biết kiềm chế, như thể bảo tồn nguyên tắc của tự nhiên, loại bỏ dục vọng của con người.

Giọng nói của anh trấn định: “Cổ áo, quá hở.”

Trong lòng Ngu Điềm mừng thầm, xem ra vẫn là nhịn không được chú ý.

Càng là loại thời điểm thu lưới này, càng phải giữ được sự bình tĩnh, vì thế Ngu Điềm làm ra vẻ khờ dại giải thích: “Hết cách, hôm nay quá nóng, cảm giác ngực rất bí…”

Cô còn chưa nói xong, đã thấy Ngôn Minh đứng, đi thẳng đối diện, đứng cách điều hòa một khoảng, sau đó chỉnh nhiệt độ phòng từ 25 độ xuống thành 20 độ.

………

Điều hòa tổng trong căn hộ của anh chạy rất có lực, chỉ chốc lát sau, Ngu Điềm không chỉ tim lạnh, mà cả người cũng lạnh tới run bần bật.

Cô nghĩ phương án thứ hai xuất sư vị tiệp*, người đã chết trước rồi.

*Xuất sư vị tiệp (出师未捷): Trích “Thục tương” của Đỗ Phủ, ý chỉ Ngụy Vị Tiệp chưa xuất ngũ đã chết vì lâm bệnh.

Ngôn Minh dường như còn muốn nhìn xem dáng vẻ xấu hổ của cô, vừa lật báo, vừa lạnh lùng hỏi: “Còn nóng không?”

Ngu Điềm tức gần chết.

“Nóng! Còn rất nóng!”Cô nói, lại kéo cổ áo xuống.

Ngôn Minh theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt liếc tới da thịt trắng nõn ở cổ của Ngu Điềm, nhưng lúc này đây, anh đã không còn vẻ ung dung, bình thản như trước, ánh mắt gần như vừa tiếp xúc với làn da tuyết trắng liền hoàng loạn dời đi.

Sau đó Ngôn Minh nhanh chóng đứng dậy, đi khỏi phòng khác.

Ngu Điềm quả thực muốn mắng người.

Cô lạnh muốn chết, nhưng vì muốn thể hiện mà nói nóng, dù cho run bần bật, cũng chỉ có thể căng da đầu ngồi trên sô pha.

Ngay khi trong lòng cô đang mắng Ngôn Minh tới lần thứ ba mươi tám thì một cái chăn thì trên trời giáng xuống.

Ngu Điềm mờ mịt, bị hương vị ấm áp trong chăn sau khi được phơi nắng tập kích.

Theo đó truyền tới giọng của Ngôn Minh…

“Trùm lên.”

Ngữ khí của anh có vẻ bất đắc dĩ: “Đừng làm loạn.”

Tay Ngôn Minh cách chăn vỗ vỗ đầu Ngôn Minh: “Ngoan một chút.”

Ngu Điềm ngây người trong chốc lát, trong lòng dường như bị điện giật tới nứt toạc.

Anh biết!

Anh đều biết hết!

Người đàn ông này từ lúc bắt đầu đã biết chính mình đang giở trò tâm cơ gì!

Căn bản không phải là đàn gảy tai trâu không thể hiểu được, anh chính là thờ ơ!

Ngu Điềm cảm thấy mình giống như một quả bóng cao su căng phồng, nhưng biết bị thủng chỗ nào, không ai đụng vào còn tốt, nhưng chỉ cần chạm vào một cái liền ỉu xìu mềm nhũn, buộc cô phải lộ ra nguyên hình.

Nhìn xa còn là một quả bóng hoàn hảo, nhưng chỉ cần sờ nhẹ sẽ phát hiện, cô căn bản là một quả bóng cao su bị hỏng ngoài mạnh trong yếu, dù đập vào ai cũng không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào.

Bởi vì chỉ cần đụng vào vật cứng, cô sẽ bị nén, khí đều thoát ra hết bên ngoài.

Ngu Điềm như bị Ngôn Minh đè ép, sự kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn tiêu tan.

Cô đỏ mặt, giữ nguyên tư thế trong chăn, cả người ấm lên, cảm thấy rất an toàn.

Như là nên trốn đi.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân khá giống một vai hề, hứng chí biểu diễn tự cho là vở kịch cao cấp, kết quả cốt truyện cũ rích nên người xem dưới sân khấu không một ai lên tiếng như đã đoán được phần sau của buổi biểu diễn, đối phương chỉ theo phép lịch sự, ngồi yên xem hết mà không tỏ thái độ, nhưng chính mình lại hiểu lầm thành khán giả xem rất say sưa.

Thật mất mặt…

Cũng may Ngôn Minh nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, tránh cho cả hai đều thêm xấu hổ.

Chẳng qua Ngu Điềm cũng hành quân lặng lẽ.

Cô duy trì tư thế bị chăn trùm lên đầu, giống như quỷ hồn hai chân vô lực bay trở về phòng dành cho khách.

Thời điểm ra khỏi phòng, Ngu Điềm đã thay chiếc váy nhung tơ “Sát trai” kia ra, mặc vào đồ ngủ đơn giản, cẩn thận chỉnh lại đầu tóc bị chăn cọ cho lộn xộn, Ngu Điềm mặc kệ hết thảy.

Chỉ là khi cô vừa mới ngồi xuống sô pha, thanh âm ác liệt của Ngôn Minh đã vang lên.

“Không phải vừa rồi nói muốn ra ngoài sao? Bây giờ lại thay đồ ngủ rồi?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Thật là cái hay không nói, toàn nói cái dở.

Ngu Điềm thở phì phò: “Không đi, hết hứng rồi, váy quá xấu, không bằng mặc đồ ngủ.”

Cô vừa dứt lời, một ly sữa bò nóng hổi được đặt lên bàn trà trước mặt Ngu Điềm.

“Uống đi.” Ngôn Minh lời ít ý nhiều nói: “Uống xong rồi đi ngủ.”

Anh cười nhìn Ngu Điềm: “Đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung, ngủ nhiều có lợi cho thân thể, tinh thần khỏe mạnh.”

Người đàn ông này, tâm trạng có vẻ cực kỳ cực kỳ tốt, lại như vỗ nhẹ đầu Ngu Điềm như dỗ em bé.

Ngu Điềm trừng mắt nhìn ly sữa bò nóng trước mặt, tâm tình thật phức tạp.

Đây là xem cô như trẻ con à?

Hay là gọi anh Ngôn Minh nhiều, nên thật sự xem cô thành em gái?

Thẳng thắn mà nói, mấy ngày nay Ngu Điềm cũng không nghỉ ngơi tử tế, mẹ phẫu thuật nằm viện khiến cô vừa lo lắng vừa khẩn trương, hiện giờ phẫu thuật đã kết thúc thuận lợi, mọi chuyện cũng chậm rãi trở về đúng quỹ đạo, giờ phút này vừa thả lỏng, quả thật cảm thấy có chút mệt.

Nhưng…

Nhưng Trần Hi còn chưa về đâu!

Nếu mình hiện tại ngủ sớm, còn không phải tự mình tốn công cho Trần Hi một câu hỏi tặng điềm à?

Nửa đêm mệt mỏi và buồn ngủ, tinh thần của con người ta dễ trở nên mong manh, yếu ớt, cũng càng cảm tính, mở rộng cửa lòng, bị người khác xâm nhập.

Bản thân cẩn trọng cả buổi tối, tiêu tốn không ít sức lực lên người Ngôn Minh, nhỡ lúc này đi ngủ, để Trần Hi ở lại có cơ hội tận hưởng thế giới hai người với Ngôn Minh, chẳng phải là đem thắng lợi sắp giành đến tay dâng cho người khác sao? Để Trần Hi vừa về đến nhà liền nhặt được của hời?

Chuyện này tuyệt đối không được!

Ngu Điềm lắc lắc đầu, trợn to hai mắt sắp sụp xuống, trừng mắt nhìn ly sữa bò, bắt đầu căng mắt ra.

Cô nhìn đồng hồ, không nhịn được oán trách: “Sao Trần Hi còn chưa về nữa?”

Đã giờ này rồi! Ở nhờ nhà người khác cũng phải có phép lịch sự cơ bản! Cũng không phải là khách sạn!

Lại đợi thêm mười phút, Ngu Điềm bắt đầu mệt mỏi rã rời.

Đáng tiếc con nhóc Trần Hi này quyết tâm không cho cô được sống yên ổn.

Ngôn Minh ngồi ở một bên sô pha bên cạnh Ngu Điềm, mở tài liệu y học ra xem, giọng điệu nhàn nhạt nói: “ Có lẽ đợi thêm một lúc nữa.”

Cũng sắp 10 giờ rồi!

Ngu Điềm ảo não: “Cô ta sao lại về muộn vậy!”

Ngôn Minh ngẩng đầu liếc nhìn Ngu Điềm.

Ngu Điềm hắng giọng nói, tự tô đẹp cho chính mình: “Em chỉ là đang nghĩ, mấy hôm trước không phải cô ta bị người khác theo đuôi à? Còn về muộn như vậy, không lo cho an toàn của chính mình sao?”

Ngôn Minh khép tài liệu lại, lộ ra biểu tình suy tư: “Cô nói có lý, không thì tôi đi đón cô ấy, một cô gái, nửa đêm đi một mình, rất không an toàn.”

Vậy không được!!!

Ngu Điềm ngay lập tức theo bản năng kéo góc áo Ngôn Minh: “Em đi cùng anh!”

Đối diện với ánh mắt dù bận vẫn ung dung của Ngôn Minh, Ngu Điềm chỉ có thể căng da đầu diễn kịch: “Thì, thì… Cô ta là con gái, em cũng vậy, cô ta không thể ở một mình lúc nửa đêm, sao em lại có thể chứ? Em cũng rất sợ hãi, vừa rồi còn xem phim kinh dị, anh Ngôn Minh, em không muốn ở một mình.”

Rất nhanh, Ngu Điềm nắm được tiết tấu làm nũng, cô đáng thương vô cùng mà ngẩng đầu nhìn Ngôn Minh, dùng đôi mắt mông lung ướt lệ do vừa mới ngáp nhìn về phía anh: “Em muốn ở bên anh.”

Tối này Ngôn Minh nhìn qua có vẻ tâm trạng rất tốt, dáng vẻ thành thạo luôn nhìn mọi chuyện rõ như lòng bàn tay, nhưng đối với một câu làm nũng đơn giản như vậy của Ngu Điềm, Ngôn Minh bỗng như bị ấn phải nút đặc biệt, tai ửng hồng, vẻ mặt không còn bình tĩnh.

Anh quay mặt đi, không kéo tay Ngu Điềm ra, cũng không có rời đi.

Ngu Điềm cảm giác được người bên sô pha hơi hơi hạ xuống, là Ngôn Minh ngồi lại đây, cách rất gần, so với vừa rồi xem phim kinh dị còn gần hơn.

“Không muốn tôi đi, vậy thì tôi không đi nữa.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Cuối cùng là Ngôn Minh theo đuổi Cá Nhỏ nhé. Hiện giờ nhìn anh ấy đắc ý vậy thôi, trước tiên cứ để cho đắc ý được vài bữa.