Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 58




“………..” Ngu Điềm cứng ngắc nói: “Em uống quá nhiều, cũng không phải nhắm vào anh.”

Kết quả Ngôn Minh càng âm dương quái khí: “Ồ, không phải nhắm vào tôi, vậy sau khi cô uống say gặp ai cũng hôn đúng không?”

“………..”

Giờ phút này Ngu Điềm thật sự hy vọng chính mình có siêu năng lực, có thể làm cho Ngôn Minh mất trí nhớ, hoặc có thể thay đổi quá khứ, nhưng sự thật là cô đã bị Ngôn Minh bức cung ở trước cửa phòng khám, như một kẻ ác hủy hoại trong sạch của người khác, không thể không đưa ra lời giải thích hợp lý cho người bị hại.

Gặp phải loại chuyện này, nói sao cũng nên trấn an người bị hại, thái độ ngay thẳng, biểu hiện ra ý muốn bồi thường.

Ngu Điềm có lẽ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cô lục tìm trong túi nửa ngày, vậy mà đem thanh chocolate vừa mới mua nơm nớp lo sợ bỏ vào trong tay Ngôn Minh.

“Ăn cái này đi, sau đó quên hết tất cả mọi chuyện.” Cô cười lấy lòng: “Bác sĩ thành công như anh, hẳn là nên dùng trí nhớ với những chuyện quan trọng, không nên lãng phí vào loại chuyện không dinh dưỡng này, đúng không?”

Lời thì nói như vậy, nhưng ánh mắt Ngu Điềm vẫn nhìn thanh chocolate lưu luyến, loại chocolate này rất hiếm thấy và khó mua, nhưng là vị Ngu Điềm thích nhất, cô rất vất vả mới tình cờ mua được thanh cuối cùng ở siêu thị cao cấp…

Ngu Điềm lấy chocolate ra “tiến cống” cho Ngôn Minh, dù sao trong túi cũng không còn gì khác có thể lấy ra. Theo sự hiểu biết của cô đối với Ngôn Minh, anh hơn phân nửa sẽ lạnh lùng từ chối, sau đó bỏ qua chuyện sau khi say rượu.

Nhưng ngoài dự kiến của Ngu Điềm, cô chờ Ngôn Minh đẩy chocolate về, nhưng Ngôn Minh lại dứt khoát nhận lấy.

“Được.”

Ngôn Minh cười cười, xoay người đi mất, vậy mà lại dễ dàng nhận thanh chocolate làm phí “bồi thường”.

Nhưng anh nhận rồi, Ngu Điềm lại không chấp nhận được.

Chocolate của cô…

“Đợi đã! Hay là làm một nghi thức tượng trưng cho chúng ta tiêu tan hiềm khích, thanh chocolate này, mỗi người một nửa? Vừa hay thể hiện hai chúng ta nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành…”

Vì muốn lấy lại chocolate, Ngu Điềm nói năng cũng bắt đầu lộn xộn.

Đáng tiếc Ngôn Minh không chút do dự cự tuyệt, người đàn ông này còn cố ý kéo dài giọng điệu, như con mèo bắt được chim nhỏ không vội ăn ngay: “Như vậy không tốt lắm đâu.”

“Có cái gì mà không tốt chứ?” Ngu Điềm bỗng trở nên không còn tự tin, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Một nửa không được thì một phần ba cũng…”

“Chúng ta không được xem là gương vỡ lại lành.” Ngôn Minh không trêu Ngu Điềm nữa, anh nhét thanh chocolate vào lại trong tay cô: “Lần sau đồ mình muốn ăn không cần phải ra vẻ hào phòng cho người khác.”

Mặc dù lấy về được chocolate nhưng bị Ngôn Minh nhìn thấu, Ngu Điềm chỉ cảm thấy da mặt bỏng rát, không nhịn được liền phủ nhận: “Không phải, chocolate anh cứ cầm đi.”

“Trên mặt cô viết rõ ràng, nếu hôm nay tôi cầm thanh chocolate này đi thì cô sẽ ghi thù tôi cả đời, tương lai vĩnh viễn lôi chuyện cũ này ra nói.”

Bởi vì Ngu Điềm “kiên cường” không nhận lại nên Ngôn Minh chỉ có thể nhét vào lại trong túi cô: “Cầm đi.”

Ngôn Minh nhìn sang chỗ khác, thanh âm trở nên mềm nhẹ: “Cô thù dai như vậy, tôi cũng chưa làm sai cái gì, đã bị cô đối xử như vậy trong mơ, nếu tôi nhận lấy, ai biết được cô còn muốn làm gì.”

“………..”

Lần này Ngôn Minh ngẩng đầu, anh nhìn Ngu Điềm, nhe răng cười một cái, dùng giọng điệu hài hước vô cùng thiếu đánh nói: “Tôi rất sợ.”

“………..” Ngu Điềm nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, không biết chính mình sau khi uống say như thế nào bị ma quỷ ám ảnh.

Ngôn Minh này, nhìn nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong xương cốt thật sự… có đôi khi khiến người ta muốn tẩn anh một trận.

Chỉ là Ngu Điềm trong lòng thở dốc, đang định bùng nổ thì Ngôn Minh đã như chuyên gia gỡ bom, dùng thủ pháp nhanh-độc-chuẩn của mình gỡ bỏ kíp nổ của cô chỉ trong vòng một giây.

“Tôi nhớ kỹ nhãn hiệu và vị chocolate mà cô thích rồi, lần sau sẽ mua cho cô.”

Người đàn ông nhìn chăm chú đôi mắt Ngu Điềm một lúc, sau đó quay mặt đi: “Đỡ cho sau này cô vì một thanh chocolate mà nhục nước mất chủ quyền, không biết lại làm ra chuyện gì.”

Trong lòng Ngu Điềm nhảy lên một cái.

Cô như người ngồi chơi đánh đu trên vách núi, vừa thấp thỏm sợ hãi vừa tim đập nhanh, lại dường như si mê cảm giác thu hết phong cảnh vào trong tầm mắt bên dưới xích đu đang bay cao, có chút mong cờ thầm kín giống như Diệp Công thích rồng*.

* Diệp Công thích rồng (叶公好龙): Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.

Cô như không bao giờ có thể đoán được Ngôn Minh sẽ làm gì, nói gì.

Mà mọi người thường lo lắng về những điều chưa biết và không thể kiểm soát, nhưng Ngu Điềm thấp thỏm lại không quá thấp thỏm.

Cô hơi lúng túng vén tóc ra sau tai: “Anh mua chocolate gì cho em chứ… Anh cũng không làm sai chuyện gì, không cần xin lỗi em…”

“Tôi đương nhiên không cần xin lỗi.”

Ngôn Minh mím môi, ánh mắt đảo qua Ngu Điềm: “Tôi chỉ là nói lời cảm ơn với Lôi Phong.”

Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng đã nghe Ngôn Minh thấp giọng nói: “Cảm ơn Lôi Phong, nhưng lần sau không cần ra mặt vì tôi, bị người nhà bệnh nhân hiểm lầm hay là bị hắt nước bẩn đều là những chuyện mà một bác sĩ thành thục cần phải học xử lý. Tôi nói rồi, cô nên bảo vệ tốt chính mình trước.”

Trái tim vừa rồi vẫn còn tức giận kích động của Ngu Điềm bỗng như hạn hán gặp mưa rào, nháy mắt những vết thương nứt nẻ như mặt đất khô cạn ấy bỗng được san bằng, nội tâm cô trở nên mềm mại, cảm xúc bình thản.

Hóa ra Ngôn Minh đều nhìn thấy.

Ngu Điềm đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, tâm lý hơi mất cân bằng bắt đầu tính nợ cũ: “Cho nên sau này không được gọi em là sói mắt trắng nhỏ nữa, anh xem em là người có ân tất báo như thế nào.”

“Biết rồi.” Khóe môi Ngôn Minh mỉm cười, giọng nói trong trẻo, anh liếc Ngu Điềm một cái: “Nhìn nhầm, là do cô lớn lên trông giống chó sói mắt trắng nhỏ.”

“………..” Trong miệng người này không thể nói ra lời nào tốt đẹp à?

“Sao anh cứ không phải sói thì là chó vậy? Không thể tìm từ nào khác hay hơn hả?”

“Chó nhỏ trung thành.” Ngôn Minh vẫn cười: “Không hay chỗ nào? Chó nhỏ rất đáng yêu.”

Nếu đổi lại là Tề Tư Hạo, nắm đấm của Ngu Điềm sớm đã chào hỏi với mặt cậu ta rồi, nhưng người trước mặt lại là Ngôn Minh, anh cười như vậy, nhìn qua có vẻ rất vui, Ngu Điềm cảm thấy mình không xuống tay nổi, chỉ có thể không cam lòng yếu thế mà trừng anh hai cái.

Thấy vẻ mặt Ngu Điềm không tốt, Ngôn Minh thu liễm lại, nhìn về phía Ngu Điềm: “Tức giận?”

Anh cũng biết à!

Chỉ là Ngu Điềm còn chưa kịp nói cái gì, Ngôn Minh vừa mới thu lại nét mặt bỗng một giây sau liền nở hoa, anh lại cười, như thể nhịn không được.

Nhìn chăm chú Ngu Điềm vài giây, người đàn ông này mới bình tĩnh đưa ra kết luận: “Dáng vẻ tức giận càng giống chó nhỏ.”

“………..” Thật đúng là một kẻ không sợ chết mà.

Ngu Điềm hít sâu một hơi: “Ngôn Minh, có phải anh cảm thấy em sẽ không đánh anh không?”

“Chắc là không thể đi.” Ngôn Minh không sợ hãi mà chỉ người bệnh đứng cách đó không xa đang dần đi tới khám bệnh: “Cô đánh tôi đi, sau đó người bệnh phải làm sao bây giờ?”

“………..”

Được thôi, Ngu Điềm quả thật không biết giận.

Cô phát hiện Ngôn Minh bề ngoài nhìn lạnh lùng, rất có dáng vẻ đóa hoa cao lãnh thần thánh không thể xâm phạm, nhưng trên thực tế trong xương cốt cũng không phải là người tốt gì, xấu xa thật sự, mấy lần đối đầu không lần nào cô có thể cãi thắng.

Nhưng mà, lúc đứng ra lý luận với bà lão gây chuyện kia cô không hề có ý nghĩ muốn tranh công, nhưng bây giờ, Ngu Điềm lại muốn điên cuồng kể khổ…

“Nếu như anh đã biết Lôi Phong làm cái gì, vậy thì anh tưởng chỉ cần mua vài thanh chocolate là được rồi sao?” Ngu Điềm hắng giọng nói: “Anh không cảm thấy nên biểu hiện chút gì đó khác?”

Hiện tại trên tay Ngu Điềm đang có tư liệu bệnh nhân khoa mắt, cộng thêm kết quả tự mình khảo sát trước đó đã chỉnh sửa, Ngu Điềm cảm thấy chuyên đề này chỉ hứa hẹn năm kỳ với Ngôn Minh vĩnh viễn không đủ, cô muốn nhiều hơn, vốn dĩ đang lo không tìm được cớ mở miệng với Ngôn Minh, bây giờ thật sự không cần phải tốn nhiều sức.

Ngu Điềm nói xong, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ nhìn Ngôn Minh.

Ngôn Minh quả nhiên ngẩn người, nhưng không biết có phải yêu cầu làm thêm mấy kỳ chuyên đề thật sự quá đáng hay không, dù sao anh cũng rất bận. Ngu Điềm nói khiến Ngôn Minh rõ ràng cảm thấy mất tự nhiên, có lẽ ngại không thể dành ra nhiều thời gian giúp đỡ Ngu Điềm quay chụp, hai tai Ngôn Minh vì hổ thẹn mà đỏ lên.

Cái này làm Ngu Điềm sinh ra chút áy náy, cô vừa định mở miệng nói chỉ đùa thôi để hóa giải sự xấu hổ, đột nhiên thấy Ngôn Minh vươn tay ra.

Trước ánh mắt kinh ngạc đến không biết phải làm sao của Ngu Điềm, tay của Ngôn Minh chính xác “rơi xuống” đầu Ngu Điềm cái bộp, cô còn chưa kịp phản ứng, đỉnh đầu liền truyền tới cảm giác ấm áp… Ngôn Minh giống như đang sờ đầu chó nhỏ xoa xoa đỉnh đầu Ngu Điềm.

Ngu Điềm mở to mắt nhìn Ngôn Minh.

Ngôn Minh sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi mất tự nhiên nhưng đúng lý hợp tình nói: “Còn chưa đủ sao?”

?

Trên mặt anh lộ ra thần sắc bất đắc dĩ và khó xử, nhưng tay vẫn đưa ra, lúc Ngu Điềm còn đang trợn mắt há hốc mồm, vỗ vỗ lên đầu cô vài cái nữa.

??

Kết quả vẻ kinh ngạc trên mặt Ngu Điềm hiển nhiên đã bị đọc nhầm, Ngôn Minh nhìn cô chăm chú một lúc, hơi nhíu mày, dường như có chút chần chừ, nhưng cuối cùng, anh vẫn giơ tay xoa đầu Ngu Điềm.

???

Không phải….

Ngu Điềm nghi hoặc: “Anh sờ đầu em làm gì?”

Ngôn Minh vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải cô muốn tôi thể hiện chút gì đó sao? Còn cứ luôn nhìn chằm chằm tôi như vậy.”

“Được rồi, cũng không khác lắm.”  Sau đó Ngôn Minh nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp tới thời gian khám bệnh rồi, cô về đi.”

??????

Trước khi Ngôn Minh xoay người tiến vào phòng khám hình như nghĩ đến gì đó liền quay đầu lại: “Nhưng mà, là cô chấp nhận lòng biết ơn của tôi, không phải là tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

“A?”

Ngôn Minh mím môi dưới: “Chocolate cô dùng để xin lỗi tôi cũng đưa cho cô rồi.”

“………..”

“Vậy nên tôi còn chưa chấp nhận lời xin lỗi của cô.” Anh cười một cái, thuận tay cài bút bi vào túi áo blouse trắng: “Nói sao thì dùng chocolate xin lỗi cũng quá có lời cho cô.”

“………..”

“Còn nữa, mười vạn không phải bị lừa, nó đáng giá, tôi cũng không phá sản, ít nhất còn có thể mua chocolate cho cô.”

Ngôn Minh cho Ngu Điềm một ánh mắt “sau này lại tìm cô tính sổ”, lúc này mới xoay người đi vào trong phòng khám.

Anh thật ra không nói ra câu gì khác người nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy chính mình có lẽ cũng nên đi tìm bác sĩ khoa tim mạch khám thử… cô bị một cái liếc mắt kia của Ngôn Minh là cho tim đập chân run.

Ngu Điềm không nhịn được mắng vài câu thô tục trong lòng.

Ngôn Minh thật quá đáng ghét.