Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 55




Ngu Điềm đã có một giấc ngủ tuyệt vời nhất từ trước đến nay.

Nhưng cô lại có một giấc mơ vô cùng kỳ quái, cô còn nhớ Ngôn Minh thành công có được cơ hội đi hóng gió với cô, sau đó hai người bỏ chạy thục mạng khỏi trường, cô dẫn anh tới “Căn cứ bí mật” phía sau phố bar, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?

Ký ức của Ngu Điềm ở chỗ này có chút sai lệch, cô căn bản không nhớ rõ quá trình, nhưng xét đến kết quả, tóm lại Ngôn Minh đã đưa cô bình an về nhà.

Có lẽ kéo Ngôn Minh chạy trốn khỏi trường học đã đủ ly kinh phản đạo nên Ngu Điềm còn mơ thấy rất nhiều chuyện không tưởng… Ngôn Minh cõng cô, cô và Ngôn Minh cãi nhau nên Ngôn Minh bị cảnh sát giao thông hoài nghi là phần tử phạm pháp, còn có,,, cô thậm chí còn hôn Ngôn Minh?

Ngu Điềm nóng mặt, cảm thấy kinh thường đối với chính mình trong mơ làm ra ra chuyện không thể tin nổi.

Sao có thể làm ra loại chuyện đó với Ngôn Minh cơ chứ!

Nằm mơ cũng không thể nghĩ tới chuyện gì có chí khí một chút.

Cho dù thật sự làm ra loại chuyện này với Ngôn Minh đi chăng nữa, thì dựa vào cái gì Ngu Điềm lại là người chủ động hôn anh?

Ngu Điềm cảm thấy khiếp sợ khi bản thân trong mơ không có chút tiết tháo nào, may là không ai biết sau khi cô uống say trong đầu nghĩ lung tung cái gì.

Sau khi rửa mặt chỉnh trang xong, đi ở trên đường lớn, đêm qua mơ thấy một số chuyện quá đáng cũng không có ai biết.

Cái này làm cho Ngu Điềm cảm thấy an tâm.

Cô căn bản không dám nghĩ tới những thứ kỳ quái ở trong mơ đó, cô và Ngôn Minh thậm chí còn không tính là có quan hệ gì, cô sao có thể mơ loại mộng này.

Quả thực giống y như tội phạm làm việc trái pháp luật.

Nhưng may mắn người khác không biết.

Ngu Điềm cực kỳ tin tưởng, cô nhìn đồng hồ, đã gần giữa trưa, cô hẹn Tề Tư Hạo tận dụng thời gian nghỉ trưa quay một kỳ nhỏ phổ cập khoa học, bởi vậy lập tức vội vàng đi tới bệnh viện.

Tề Tư Hạo hẹn chờ cô ở nhà ăn, vừa thấy Ngu Điềm, chỉ đồng hồ hỏi tội: “Bà có biết thời gian của tôi đáng giá như thế nào không?”

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng Tề Tư Hạo vẫn rất phối hợp hoàn thành video ngắn phổ cập khoa học.

Hai người lần lượt làm xong chính sự, sau đó vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

“Ngày hôm qua Ngôn Minh cũng là bà nhờ hả? Bà không nên nhờ vả anh ấy, anh ấy vừa nhìn đã biết không linh hoạt bằng tôi, kết quả hỏng cả phiên đấu giá, nhưng mà sau đó sao lại không thấy hai người đâu?”

“Chỉ là tôi và anh ấy có việc bận đột xuất…”

Đối với trò lừa gạt của Ngu Điềm, Tề Tư Hạo không để ý, lực chú ý của cậu ta đã hoàn toàn bị chuyện khác hấp dẫn.

Cậu ta hạ giọng làm mặt quỷ nói: “Tôi nói cho bà nghe một tin bát quái, bệnh viện của chúng tôi có một tên tra nam kinh người.”

Ngu Điềm hơi ngạc nhiên: “Hả?”

“Bạn gái của bạn tôi có một người chị họ là cảnh sát giao thông, tối hôm qua đến phiên trực, nghe nói gặp phải một tên bác sĩ tra nam ở bệnh viện chúng tôi, nghe nói lớn lên vô cùng đẹp trai, nhưng người và diện mạo có liên quan trực tiếp tới bản chất tra! Treo con gái nhà người ta, không xác nhận quan hệ, rất tra chỉ nói là em gái.”

“Có một cô gái xinh đẹp đòi sống đòi chết mượn rượu giải sầu vì anh ta, không biết uống bao nhiêu, kết quả vẫn không khiến anh ta đồng ý, tên tra nam này còn chết không chịu nhận, kiên quyết nói là em gái, còn nói cái gì mà ‘bạn gái chỉ có thể có một nhưng em gái thì vô số’, loại lời này cũng có thể nói ra miệng, quả thực là đổi mới giới hạn tam quan của nam giới.”

Ngu Điềm lúc đầu còn không ý thức được chuyện gì, chỉ là càng nghe càng cảm thấy quen tai.

“Cuối cùng sau khi kiểm tra hết một lượt mới bị ép thừa nhận là bạn gái, vẻ mặt còn rất nhẫn nhịn chịu đựng…”

Nghe Tề Tư Hạo càng nói về sau, Ngu Điềm càng cảm thấy bất ổn.

Những việc này nếu không phải là cô nằm mơ, vậy thì…

Người khác là ước mơ thành hiện thực, còn Ngu Điềm là ác mộng thành hiện thực.

Theo như những lời Tề Tư Hạo dần bổ sung chi tiết, lòng bàn tay Ngu Điềm bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt trốn tránh.

Tề Tư Hạo lại không hề nghi ngờ, cậu ta nói tới đây, cực kỳ tức giận: “Chị họ của bạn gái của bạn tôi lại không nói rõ ràng, nói cái gì mà chuyện riêng tư của người ta không thể tiết lộ, sao không nói họ tên của tra nam kia là gì ra. Nhưng chuyện này còn có quần chúng vây xem lúc đó đăng tin nóng lên Weibo, dẫn tới hiện tại những người nào đẹp trai ở bệnh viện trực thuộc đều bị hoài nghi, tôi là đại biểu người đặc biệt đẹp trai, đương nhiên sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, quả thật là không dưng bị bạo lực mạng.”

Ngu Điềm hơi căng thẳng nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, cô nói thầm: “Đẹp trai nhất bệnh viện phụ thuộc không tới lượt ông đâu, sao không ai nghi ngờ Ngôn Minh…”

“Ai dám nghi ngờ Ngôn Minh! Anh ấy nhìn qua ngoại trừ công việc thì chính là làm việc, cảm giác giống như loại học sinh ba tốt ít nói ít cười khi đi học, chuyên môn giúp chủ nhiệm giáo dục bắt học sinh vi phạm kỷ luật. Ở bệnh viện thì là loại bác sĩ tinh anh khí chất như đóa hoa nở trên núi tuyết, vừa nhìn đã biết là thành viên danh dự quân đoàn nam đức, mấy cô gái ở trước mặt anh ấy cũng không dám lỗ mãng, ai dám yêu đương với Ngôn Minh chứ?”

Tề Tư Hạo vô cùng chắc chắn: “Ngôn Minh căn bản không thể hơn nửa đêm lái xe xuất hiện ở gần phố bar, càng sẽ không mang một cô gái say khướt lắc lư khắp nơi, cái này phù hợp với hình tượng của Ngôn Minh sao? Anh ấy bận rộn như vậy, lúc rảnh không về nhà ngủ à? Theo tôi quan sát, anh ấy thật sự rất thích ngủ! Thời gian rảnh đều dành để ngủ!”

“Đó cũng không chắc chắn…”

“Sao lại không chắc chắn, là bà hiểu anh ấy hay tôi hiểu anh ấy? Thời gian bà ở cùng anh ấy nhiều hơn hay tôi nhiều hơn? Mỗi ngày làm việc với anh ấy là tôi hay là bà?” Tề Tư Hạo nói tới đây, nhịn không được bĩu môi: “Con gái theo đuổi anh ấy nhiều như vậy, nữ bác sĩ, nữ y tá còn có bệnh nhân và người nhà, bà thấy anh ấy có để ý ai bao giờ?”

“Nếu không loại trừ Ngôn Minh thì người đẹp trai nhất bệnh viện này chính là tôi, cũng không biết là tên tiện nam nào, hại tôi vô duyên vô cớ chịu oan, còn phải nghĩ cách làm sáng tỏ với Cao Mân…”

Ngu Điềm căn bản không có tâm tư đi quan tâm thanh danh của Tề Tư Hạo, đầu óc cô lúc này chỉ toàn là giấc mơ tối hôm qua.

Cô đã làm cái gì vậy aaaaaaaaa…!

Ngu Điềm mặt đỏ tai hồng.

Cô hôn Ngôn Minh! Hôn Ngôn Minh! Hôn Ngôn Minh!

Ngu Điềm cảm thấy chính mình trong thời gian ngắn vẫn không nên đối mặt với Ngôn Minh, bởi vì chuyện này thật sự quá xấu hổ.

Mặc dù bản thân say, nhưng Ngôn Minh không có say a! Ngay cả khi cô làm tự tê liệt bản thân để có thể quên đi hành vi lỗ mãng và lời nói linh tinh sau khi say rượu thì Ngôn Minh cũng không mất trí nhớ, sinh viên y trí nhớ còn tốt thật sự.

Ngu Điềm đối với việc này thật sự không còn lời nào để nói.

Chỉ là càng không muốn chuyện gì phát sinh thì chuyện đó cảng xảy ra.

Ngu Điềm đang cùng Tề Tư Hạo ăn cơm thì cửa nhà ăn liền bị đẩy ra, Ngôn Minh một mình đi đến.

Tề Tư Hạo cũng thấy được Ngôn Minh, vừa định đứng dậy vẫy tay chào hỏi mời ngồi cùng bàn, kết quả tay với mới nâng lên đã bị Ngu Điềm chụp lấy như đập ruồi.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tề Tư Hạo, Ngu Điềm nghiêm trang nói: “Bàn chúng ta không đủ lớn, ngồi không vừa.”

Ngu Điềm vừa nói vừa đội mũ đeo kính râm lên, cổ cũng rụt lại, định cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Tề Tư Hạo nhìn còn nửa cái bàn tròn chưa có ai ngồi và Ngu Điềm đột nhiên ăn mặc quỷ dị, vừa muốn nói thì Ngôn Minh đã tùy tiện tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

Chỉ là Ngu Điềm còn đang nghĩ làm thế nào nói chuyện nhảm nhí này cho Tề Tư Hạo nghe thì cửa nhà ăn lại một lần nữa bị đẩy ra, một bà lão mang theo đứa trẻ khoảng 5-6 tuổi đi đến cùng với vài người lớn vây quanh, không chờ nhân viên phục vụ tiến lên dẫn đường tới chỗ ngồi, cả giả đình này đã đi tới chỗ Ngôn Minh đang ngồi bên cạnh cửa sổ, gân cổ gào lên…

“Mọi người làm chủ cho chúng tôi đi! Đứa cháu trai lớn của tôi bị mù bởi vì tên bác sĩ lang băm này! Một đứa trẻ đang khỏe mạnh! Khi sinh ra hai mắt đều sáng rõ, chỉ có một cái mụn nhỏ, muốn để bác sĩ này cắt bỏ, đây không phải là phẫu thuật lớn gì, chúng tôi đã hỏi qua các chuyên gia khác, đều nói tình huống đứa bé nhà chúng tôi sau khi phẫu thuật có thể khôi phục bình thường, cùng lắm sau này bị loạn thị, nhưng bây giờ thì sao! Hiện tại mắt trái phẫu thuật xong không nhìn thấy gì nữa!”

Giọng bà lão rất lớn, vừa khóc vừa nói, gào khàn cả cổ, có lẽ ngại động tĩnh gây ra còn không đủ lớn, vậy mà trực tiếp ngồi phịch xuống đất: “Mọi người mau tới đây phân xử! Đứa trẻ tốt đẹp, thời điểm chưa làm phẫu thuật ít nhất hai mắt còn có thể nhìn thấy, kết quả chỉ một cái tiểu phẫu, lại bị tên bác sĩ này hại mù!”

Đứa nhỏ đứng sau bà lão nơm nớp lo sợ, cậu bé hiển nhiên chưa từng trải qua loại tình huống này, sợ hãi co rúm người lại, không nghiêm túc nhìn còn được, nhưng một khi nhìn kỹ, Ngu Điềm phát hiện, mắt trái của đứa nhỏ này thật sự không nhìn thấy.

Đứa nhỏ không biết phối hợp với người lớn để gây sự, nhưng bà lão và mấy người lớn đi theo thì kẻ tung người hứng, gào tới mặt đỏ mặt trắng. Không phải muốn nhục mạ Ngôn Minh để phát tiết mà muốn đem trách nhiệm chữa hỏng đứa bé ấn lên người Ngôn Minh, tóm lại, tố chất của đám người này rất đáng quan ngại, thấy Ngôn Minh không thèm nhìn hay tỏ thái độ, lời thô tục thốt ra ngày càng nhiều, có người đàn ông trung niên trực tiếp chỉ thẳng vào mũi Ngôn Minh mắng, ngôn từ thô bỉ quả thực làm cho người ta chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Tề Tư Hạo nhíu mày, hiển nhiên biết chuyện, thấp giọng mắng: “Đám người này sao lại tới nữa? Còn không chịu thôi à?! Ở bệnh viện náo loạn xong còn muốn đuổi theo Ngôn Minh ra đến tận bên ngoài! Thật là khinh người quá đáng!”

Ngu Điềm nhịu không được cũng cau mày: “Sao lại như vậy?”

Tề Tư Hạo tức giận nói: “Tôi nghe chị y tá trong phòng chúng tôi nói, một năm trước có một bà lão đưa cháu trai của mình đến Ngôn Minh để khám bệnh. Đứa nhỏ này có một khối u giác mạc điển hình, đã được phẫu thuật và khâu giác mạc, ca phẫu thuật rất thành công, vốn dĩ mắt của đứa nhỏ hoàn toàn có thể trở lại bình thường, nhưng đã dặn dò đối phương, mắt phải không phẫu thuật phải đeo kính chắn sáng, cũng tiện cho bệnh nhân rèn luyện mắt trái phẫu thuật, đảm bảo mắt trái khôi phục nhanh hơn.”

“Kết quả, bà lão này và người nhà căn bản không nghe lời dặn của Ngôn Minh, đứa bé tuổi còn nhỏ, không hiểu quan hệ lợi và hại bên trong, chỉ cảm thấy đeo kính chắn sáng không thoải mái, bà lão này với người nhà cổ hủ cưng chiều cháu trai vô nguyên tắc, bởi vì đứa bé không muốn đeo nên không bắt nó đeo nữa.”

Tề Tư Hạo nói đến đây, Ngu Điềm đã hiểu rõ: “Cho nên đứa nhỏ này phẫu thuật mắt trái xong, hiện tại không nhìn thấy phải không?”

Trên thực tế, trong cuộc sống rất phổ biến, một số đứa trẻ đeo kính nhưng phải dùng một miếng vải đen che đi một bên mắt kính. Phần lớn những đứa trẻ này hai mắt phát triển không đồng đều, thị giác một bên mắt bị yếu, bởi vậy cần phải che đi bên mắt còn lại, khiến cho con mắt yếu kia sử dụng nhiều hơn, rèn luyện để phát triển.

Thao tác như vậy trong phẫu thuật mắt cũng rất thường thấy, đứa nhỏ này sau khi phẫu thuật mắt trái xong công năng của mắt trái sẽ kém hơn mắt phải, tất nhiên phải rèn luyện để hồi phục.

Tề Tư Hạo gật đầu khẳng định suy đoán của Ngu Điềm: “Còn không phải sao? Hiện tại mắt trái gần như không nhìn thấy gì, đi bệnh viện kiểm tra thị lực, căn bản kiểm tra không ra. Trẻ con thì biết gì? Không che bên mắt khỏe lại, để đứa nhỏ dùng hai mắt nhìn sự vật, mắt trái vừa làm phẫu thuật sử dụng nhiều đương nhiên sẽ mỏi, nếu đã có hai con mắt thì đương nhiên trực tiếp dùng mắt phải là xong.”

“Hơn nữa Ngôn Minh đã nói bọn họ phải làm kiểm tra định kỳ, kết quả người nhà này không chịu làm kiểm tra, mắt trái của đứa bé chắc đã sớm xảy ra vấn đề, cho đến năm nay trường học kiểm tra sức khỏe mới phát hiện, mới lập tức gấp gáp tới bệnh viện gây sự, nói là Ngôn Minh làm mù mắt cháu bà ta, bà nói xem đây là loại người gì?”

Cũng may lúc này người nhà bệnh nhân làm ầm ĩ cuối cùng đã bị nhân viên công tác ở nhà ăn “mời” ra ngoài, quản lý nhà ăn thành thạo đe dọa sẽ báo cảnh sát, đối phương lúc này mới không tình nguyện ậm ừ rời đi, nhưng vừa đi còn vừa hùng hổ quát tháo.

Vì có nhà ăn thương lượng, cả nhà này không thể đứng trước cửa nhà ăn chặn người, đành phải đứng cách xa một chút, một lúc sau, từ góc độ của Ngu Điềm, đã không còn nhìn đám người gây rối đó đâu nữa.

Nhà ăn một lần nữa khôi phục yên bình, nhưng vẫn có rất nhiều ánh mắt ái mộ nhìn về phía Ngôn Minh, lúc này lại trở nên phức tạp.

Bộ dáng Ngôn Minh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc, anh thậm chí còn không buồn giải thích, không hề có ý muốn trấn an người nhà và bệnh nhân, lúc bà lão kia kêu gào đến tê tâm liệt phế vẫn bình tĩnh ăn cơm, quả thật làm người ta lé mắt, suy cho cùng bản năng của con người là thích đồng tình với kẻ yếu, mà nhiều lúc, giọng ai lớn hơn thì như kẻ đó là người nắm giữ sự thật.