Ngôn Minh cố gắng nghĩ sang một số chuyện khác, để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại.
Nhưng khi mọi thứ đang rất hiệu quả, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau nắm lấy tai phải của anh.
“Còi của anh không tốt, đừng nói ngay đến cả đèn cũng hỏng luôn nhé?” Cùng lúc đó còn có giọng Ngu Điềm lẩm bẩm, tay cô mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng nhéo nhéo tai phải của Ngôn Minh, dáng vẻ rất buồn bực: “Ngôn Minh, anh mua xe gì vậy? Sao cái gì cũng hỏng?”
Ngu Điềm nghiêm túc chỉ ra những sai sót của Ngôn Minh trong việc "lái xe an toàn": “Em đang nghĩ, sao anh lại không bật đèn xi nhan khi rẽ phải! Kết quả em muốn giúp anh bật thì phát hiện ra đèn xi nhan của anh cũng hỏng rồi.”
Rất nhanh, tai trái của Ngôn Minh cũng không may mắn thoát nạn.
Ngu Điềm nói xong lại giở trò, một tay khác nhéo tai trái Ngôn Minh: “Em thử đèn bên trái cũng không sáng.”
Cô véo lung tung một hồi, vô cùng thất vọng: “Sao đều hỏng hết rồi!”
Tâm trạng Ngôn Minh thật vất vả mới bình tĩnh lại được nay lại bị Ngu Điềm quấy phá không yên.
Ban đầu chỉ mặt hơi nóng lên, nhưng hiện tại hai tai lần lượt bị Ngu Điềm ngắt nhéo bắt đầu ửng đỏ.
Ngôn Minh cuối cùng không thể nhịn được nữa: “Ngu Điềm! Cô đang làm cái gì!”
Đáng tiếc uy hiếp sói mắt trắng nhỏ uống say không có chút tác dụng nào, giọng điệu Ngu Điềm rất đương nhiên: “Giúp anh kiểm tra cái xe nát của anh đó!”
Cô sờ loạn tai Ngôn Minh xong thì bắt đầu một tấc lại muốn tiến một thước sờ mặt anh.
Sờ mặt xong, người khởi xướng hình như còn ngại không đủ, thường xuyên khiêu khích khả năng nhẫn nại của Ngôn Minh.
Tay Ngu Điềm sờ lên trán Ngôn Minh, sau đó sợ hãi kêu lên…
“Dừng xe dừng xe!”
Cô nghiêng ngả trên vai Ngôn Minh, giọng nôn nóng khẩn trương: “Chuyện lớn không ổn rồi Ngôn Minh!”
Giọng của Ngôn Minh tràn đầy khuất nhục và bất lực: “Lại làm sao nữa hả tiểu tổ tông?”
“Anh không phát hiện ra sao? Xe của anh nóng lắm!” Ngu Điềm lại dùng tay dán vào trán Ngôn Minh: “Anh xem, như sắp bốc cháy rồi.”
Ngôn Minh mặt vô cảm nói: “Ngoài trời nắng, nhiệt độ trong xe tăng lên, đó là chuyện bình thường.”
Nói Ngu Điềm hồ đồ, nhưng đối với một số việc cô lại rất có logic: “Bây giờ là buổi tối, lại không có mặt trời, sao trong xe lại nóng vậy được?”
“Không được! Em muốn xuống xe! Xe này của anh còn tiếp tục chạy nữa sẽ phát nổ mất! Em muốn xuống xe!”
Lần này không màng tới sự ngăn cản của Ngôn Minh, Ngu Điềm nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng anh, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy tới bên một cửa hàng nhỏ ven đường.
Một mình bỏ chạy nhanh như vậy, cũng không thấy cô nghĩ tới “trên xe” còn có một người nữa.
Đây không phải sói mắt trắng nhỏ thì là cái gì?
Chỉ là mặc dù không còn gì để nói, nhưng Ngôn Minh vẫn không thể không lập tức bước nhanh đuổi theo, sau đó phát hiện Ngu Điềm vậy mà đã mở cửa tủ lạnh đặt ở trước cửa hàng, hai tay dán vào mấy chai nước khoáng lạnh bên trong.
“Cô đang…”
Hai chữ “làm gì” còn chưa ra khỏi miệng Ngôn Minh, Ngu Điềm đã đắc ý dạt dào mà đem hai tay lạnh băng áp vào mặt anh, Ngôn Minh bị lạnh tới giật mình, anh mở to mắt nhìn Ngu Điềm, thấy đối phương sau khi lấy mặt anh làm ấm tay mình xong lại mạnh mẽ nhảy tới trước tủ lạnh, cho tay vào trong để hạ nhiệt, rồi nhảy trở về.
Nhưng lúc này đây, cô không hề có ý đồ “tấn công” mặt Ngôn Minh nữa mà muốn thò tay vào trong cổ áo anh…
“Ngôn Minh, em quay lại cứu anh!”
“…………” Ngôn Minh đã hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Ngu Điềm: “Cứu tôi cái gì?” Ngôn Minh mím môi: “Cô đây xác định là muốn cứu tôi chứ không phải là muốn tiễn tôi đi hả?”
Ngu Điềm lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chính là muốn cứu anh mà! Anh không chịu xuống xe, em cũng không thể bỏ anh lại, chỉ có thể hạ nhiệt vật lý cho cái xe nát kia của anh thôi. Anh đợi chút, em cảm thấy nhiệt độ hình như đã giảm rồi, nhưng vẫn còn ấm, em không ngừng cố gắng, tranh thủ làm lạnh xe.”
Thân thể Ngôn Minh không lạnh, nhưng giọng nói lại thật sự rất lạnh: “ Tôi lạnh sẽ chết. Chết rồi mới có thể hoàn toàn lạnh.”
Ngu Điềm say rượu không có cách nào dùng logic bình thường để lý giải lời Ngôn Minh nói, cô hơi mở to hai mắt nhìn, không thể tin nói: “ Một cái xe nát đã nóng như vậy rồi còn không chịu xuống, nói như kiểu anh muốn sống chết luôn cùng nó vậy, xe lạnh rồi anh còn muốn lấy thân mình tuẫn táng à? Sau này đợi em có tiền rồi sẽ mua cho anh mười tám chiếc, chở mười tám cô bạn gái đi ngoại thành hóng gió mỗi ngày!”
“Vì sao tôi lại có mười tám cô bạn gái?”
Ngôn Minh hơi cao giọng, anh hoàn toàn không ý thức được tư duy của mình đã bị Ngu Điềm kéo đi chệch hướng.
Ngu Điềm cắn ngón tay, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mặt Ngôn Minh sau đó cười ha ha: “Gương mặt này của anh chắc là có thể.”
“ Vì sắc đẹp là phải bảo tồn, ngoại hình của anh 10 điểm thì có thể đổi được 10 cô bạn gái 1 điểm, cho nên anh có thể có 10 cô bạn gái…”
“Vì sao tôi lại muốn 10 cô bạn gái 1 điểm?” Ngôn Minh tức tới bật cười: “Tôi không thể chỉ cần một người bạn gái 10 điểm sao?”
“Bởi vì em sắp xếp cho anh là 10 người! Số 10 là con số may mắn của em!”
“…………..”
Chẳng trách người ta nói đừng bao giờ cãi nhau với kẻ ngốc, bởi vì kẻ ngốc sẽ kéo bạn xuống cùng một cấp bậc ngốc giống như mình, sau đó dựa vào kinh nghiệm phong phú đánh bại bạn.
Ngôn Minh bất đắc dĩ nói: “Nhiệt độ trên xe đã giảm rồi, hỏi cô một câu cuối cùng, cô còn muốn lên xe không? Không lên thì tôi lái xe đi đấy.”
Ngu Điềm lúc này mới ngừng lại, cô giơ tay ra sờ mặt Ngôn Minh, bộ dáng rất chuyên nghiệp: “Nhiệt độ lần này bình thường, em muốn lên xe!”
Nhưng khi Ngôn Minh cõng Ngu Điềm lại trên lưng, Ngu Điềm vẫn thường xuyên vươn tay ra sờ mặt và trán anh, như là thật sự muốn phụ trách cập nhật tình hình nhiệt độ trên “xe”.
Ngôn Minh đành phải dành ra một tay để ngăn cô lại, cuối cùng Ngôn Minh đã thành công ngăn chặn cái tay đang tác loạn của Ngu Điềm bằng cách “tử hình tại chỗ”.
Ngu Điềm yên tĩnh lại, Ngôn Minh mới nhận ra chính mình đang nắm lấy tay bị thương của Ngu Điềm, dưới lòng bàn tay anh thậm chí có thể cảm nhận được vết sẹo lồi lõm trên tay cô, mà Ngu Điềm có vẻ cực kỳ mẫn cảm với vết sẹo trên tay mình, dù đang say nhưng vừa đụng tới đã lập tức rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Ngôn Minh không biết phải nói gì.
Nhưng anh hình như đã quen với việc Ngu Điềm ồn ào náo loạn, bỗng không thể nào thích ứng với sự yên lặng hiện giờ của cô.
“Ngu Điềm, sẽ không ai để ý tới tay của cô.”
Ngôn Minh cũng không biết mình mở miệng như thế nào, nói ra toàn những lời như súp gà viết trong mấy quyển sách bán chạy, thật sự vô cùng ngốc, nhưng Ngôn Minh vẫn không nhịn được nói…
“Cô không cần phải cảm thấy tự ti, vì vết sẹo trên tay cô không giống với những người khác. Người khác chỉ là đơn thuần bị thương, còn cô là một loại huân chương vinh dự.”
“Vết sẹo này là vì cô đã cứu một bệnh nhân nhỏ tuổi, thay đổi cuộc đời của một đứa trẻ, cô không cảm thấy đây là chuyện không cần phải che giấu sao?”
Thật ra Ngôn Minh cũng không mong đợi Ngu Điềm có thể nghe thấy, nhưng rất nhanh, cổ anh liền có cảm giác ẩm ướt, nóng ấm truyền tới.
Ngu Điềm ghé vào vai anh khóc, nước mắt của cô chảy xuống theo xương quai xanh của anh.
Cũng rất nhanh, Ngôn Minh đã cõng Ngu Điềm tới bãi đỗ xe. Đến khi anh sắp xếp cho Ngu Điềm ngồi vào ghế phụ xong thì cô đã không còn khóc nữa, chỉ là vành mắt còn hơi đỏ, giống như con thỏ bị dọa sợ, ngây ngốc mà nhìn Ngôn Minh thắt dây an toàn cho mình, như thể tùy ý để cho anh mang có đi bán lấy tiền.
“Được rồi, tôi đưa cô về nhà.”
Chờ mọi việc ổn thỏa, Ngu Điềm yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, Ngôn Minh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ phố bar về tới tiểu khu nhà Ngu Điềm cũng không xa, chỉ là tối nay không biết có hoạt động gì mà các tuyến đường chính đều ách tắc nghiêm trọng, Ngôn Minh đành phải giảm tốc độ, lái xe chậm rì rì.
Cho đến khi sắp lên ngã tư, anh mới biết được nguyên nhân tắc đường… Trước đó vài ngày trên con phố này xảy ra tai nạn nghiêm trọng do uống rượu lái xe, vậy nên mấy ngày nay ngoại trừ việc tuyên truyền về nguy hiểm khi say rượu lái xe, cảnh sát giao thông cũng bắt đầu thường xuyên đột kích kiểm tra, giảm bớt tâm lý ăn may của một số người tham gia giao thông.
Kết quả đúng là có không ít người vừa uống rượu xong từ phố bar lái xe ra, lập tức vài chiếc xe bị chặn lại bắt được, bởi vậy mới dẫn tới tắc đường quy mô nhỏ.
Cũng may việc kiểm tra nồng độ cồn có hiệu suất rất cao, chỉ một lát sau đã có cảnh sát giao thông gõ cửa xe Ngôn Minh.
Ngôn Minh xuống xe, thổi máy kiểm tra nồng độ cồn theo yêu cầu, vừa định quay lại vào trong xe liền nghe thấy âm thanh đập cửa loạn xạ từ bên trong truyền ra.
Người phụ trách kiểm tra cho Ngôn Minh là một nữ cảnh sát trẻ tuổi, lập tức theo đó nhìn qua, sau đó nhìn thấy Ngu Điềm bên trong xe. Cô lên lớn xinh đẹp như hoa, lúc này biểu tình trông càng quyến rũ, bởi vì say rượu thường xuyên ngáp ngắn ngáp dài nên trong mắt hàm chứa ánh lệ, làm cho người ta tức khắc liên tưởng đến câu thơ…Một đôi tròng mắt cắt thu thủy, hai mắt yêu kiều phong tình tới.
Ngu Điềm còn luôn là ánh mắt kiều mị có thể gãi đúng chỗ ngứa như vậy.
Chỉ là cô mơ mơ màng màng, rõ ràng mang theo men say, nắm tay đập từ cái lên cửa xe, bộ dáng như là muốn xuống.
Hành động như vậy lập tức khiến cho nữ cảnh sát trẻ chú ý, cô ấy cảnh giác liếc nhìn Ngôn Minh một cái: “Cô gái đó sao có vẻ không muốn ở trong xe?”
Nơi này gần phố bar, mặc dù thành phố Dung trị an rất khá nhưng nhìn chung cũng không thiếu người biết lợi dụng sơ hở của pháp luật, ngay mấy ngày trước, phố bar bởi vì vụ việc “nhặt xác” mà lên hot search.
Dù cho vị chủ xe này trông vô cùng anh tuấn khí chất nổi bật, nhưng… mặt đẹp cũng không có có nghĩa là nhân phẩm tốt.
Nữ cảnh sát nhìn thoáng qua bên trong xe, cô gái ngồi ở ghế phó lái có vẻ đẹp kinh người cùng dáng người gợi cảm, đường cong mê ly, rõ ràng là uống say, cô ấy đập tay vào cửa xe nửa ngày, cuối cùng hình như nhớ tới nút điều khiển mới thành công hạ cửa xe bên cạnh ghế xuống, sau đó thò đầu ra ngoài, mơ màng nhìn về phía hai người.
Ngôn Minh biết bản thân bị người ta hoài nghi và hiểu lầm, nhưng anh rất cảm kích nữ cảnh sát giao thông có trách nhiệm, vậy nên cực kỳ phối hợp.
Chỉ là đơn giản tìm từ, để tránh phải giải thích một số chuyện không cần thiết, cuối cùng anh lời ít mà ý nhiều nói: “Trên trên xe là em gái tôi.”
Đáng tiếc nữ cảnh sát giao thông không dễ mắc lừa: “Đưa chứng minh nhân dân cho tôi xem.”
Ngôn Minh chỉ có thể làm theo, vì để gia tăng mức độ đáng tin cậy, anh thậm chí còn lấy ra thẻ bác sĩ của bệnh viện: “Tôi là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc, trên trang chính thức của bệnh viện có đăng thông tin của tôi.”
Nghề nghiệp bác sĩ này quả nhiên rất được xã hội tín nhiệm và công nhận, nữ cảnh sát tìm đọc danh sách các bệnh sĩ của bệnh viện phụ thuộc xong, hiển nhiên đã tin lời Ngôn Minh, chỉ là để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, đối phương vẫn kính nghiệp nói: “Nếu là em gái của anh vậy hai người có ảnh chụp chung không?”
Ngôn Minh và Ngu Điềm thật sự không có ảnh chụp chung, nhưng…
Ngôn Minh bình tĩnh lấy ra tấm ảnh là thành quả tham gia lớp học PS cấp tốc của Ngu Điềm: “Đây là ảnh chụp chung của chúng tôi.”
Nữ cảnh sát giao thông nhìn một cái, trong ảnh là hai người hai tai tương tác rất thân mật, nhưng…
“Anh…tay anh đang cầm một khối xà phòng sao?” Cô ấy ngẩng đầu, ngữ khí không thể tin đương: “Vì sao anh lại cầm xà phòng?”
Ngôn Minh trầm mặc một lúc, mới tiếp tục nói: “Bởi vì tôi tương đối thích sạch sẽ, như vậy tùy thời tùy chỗ có thể rửa tay. Cô biết đấy, làm bác sĩ có nhiều thói quen thích ở sạch.”
Tất cả tựa hồ đều rất hợp lý, nữ cảnh sát lần này xem ra có vẻ là tin rồi, chỉ là cô ấy vừa muốn cho đi thì lại nghe thấy Ngu Điềm đang nằm dài trên ghế phụ đột nhiên mở miệng…
“Tôi không phải là em gái anh ấy.”
Cô như sợ thiên hạ không đủ loạn chỉ chỉ Ngôn Minh: “Anh ấy họ Ngôn, tôi họ Ngu, tôi căn bản không có quan hệ gì với anh ấy, quen biết cũng không được bao lâu, càng không có bất luận quan hệ huyết thống nào…”
“…………”
“Chị cảnh sát, bác sĩ cũng không phải ai cũng là người tốt, tôi có một đàn anh, là bác sĩ, nhưng chính là tên rác rưởi…”
“…………”
“Chúng tôi không có ảnh chụp chung, anh ấy cho chị xem ảnh chụp chung gì chứ? Chắc chắn là PS! Giả đấy!”
“………….”
Ngôn Minh hiện tại, đi không được mà không đi cũng không được.
Nữ cảnh sát giao thông và đồng nghiệp của cô ấy cùng nhìn về phía Ngôn Minh, ánh mắt quả nhiên lại cảnh giác hơn: “Hiện tại chúng tôi có hồ sơ chấp pháp, tất cả hành vi của anh bao gồm cả biển số xe, đều ghi rõ ràng ở trong này. Nếu cô gái này nói hai người không phải anh em, vậy…”
“Là bạn gái của tôi.” Ngôn Minh nhìn mắt Ngu Điềm, lại nhìn về phía nữ cảnh sát giao thông, anh nhấp môi dưới, xoa nhẹ giữa chân mày, trấn định nói: “Cãi nhau, cô ấy uống quá nhiều, tôi đưa cô ấy về nhà.”
Nữ cảnh sát giao thông vẫn cau mày, vô cùng nghi ngờ: “Vậy sao ngay từ đầu anh lại nói cô ấy là em gái của anh?”
“Bởi vì tôi là tra nam.” Ngôn Minh mặt vô cảm nói: “Cô biết đấy, bạn gái chỉ có thể có một nhưng em gái thì vô số.”
Anh chỉ chỉ Ngu Điềm: “Cho nên cô ấy mới mượn rượu giải sầu, uống say.”
“Vậy bây giờ anh thừa nhận cô ấy là bạn gái của anh?” Trên mặt nữ cảnh sát lộ ra biểu tình ghét bỏ: “Anh đi đi, sau này đối xử thật tốt với bạn gái của anh! Không cần đi nhận em gái lung tung!”
“Trông cũng ra hình ra dáng, kết quả lại là tra nam…”
“Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong…”
“Cô gái xinh đẹp như vậy còn không chịu xác nhận quan hệ làm bạn gái chính thức, loại người gì thế không biết.”
………….
**
Ngôn Minh chống lại các loại ánh mắt khiển trách, nỗ lực giữ vững tâm bình khí hòa rời khỏi con phố.
Cũng may sau đó hết thảy đều thuận lợi, nơi ở Ngu Điềm là một khu chung cư kiểu cũ được xây đã lâu, tòa cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, không có thang máy, cô đã lấy lại được một chút khả năng vận động, muốn tự mình đi lên cầu thang, đáng tiếc Ngu Điềm đỡ tay vịn bước đi chậm rì rì, Ngôn Minh nhìn không nổi, cuối cùng đành phải cõng cô lên lầu.
Chỉ là khi mở cửa, mới phát hiện mẹ của Ngu Điềm không có nhà.
Nhìn Ngu Điềm vẫn đang say khướt, Ngôn Minh chỉ có thể nhận mệnh mà đưa cô vào phòng, đi rót nước.
Nhưng Ngu Điềm vừa trở lại hoàn cảnh quen thuộc đã đá văng đôi giày cao gót, sau đó ngã xuống giường, cô vô cùng miễn cưỡng ngồi dậy vươn cổ tới gần tay Ngôn Minh đang cầm cốc nước, uống từng ngụm anh đút, tiếp theo lại nhanh chóng ngã nằm xuống gối.
Ngôn Minh vỗ nhẹ chăn của Ngu Điềm: “Ngu Điềm, đổi tư thế ngủ đi.”
Cho đến khi Ngu Điềm không tình nguyện nghiêng người nằm, Ngôn Minh mới đứng dậy.
Mặc dù cô uống cũng không tính là nhiều nhưng tửu lượng của Ngu Điềm hiển nhiên cực kỳ kém, Ngôn Minh vẫn lo lắng nhờ cô không thoải mái sẽ nôn, ít nhất nằm nghiêng có thể tránh tắc nghẽn khí quản. Khả năng này tuy nhỏ nhưng Ngôn Minh vẫn không yên tâm.
Anh quay đầu nhìn Ngu Điềm trên giường, lúc Ngôn Minh định đóng cửa rời đi, Ngu Điềm đang nằm trong chăn mơ hồ lẩm bẩm…
“Tối nay cảm ơn anh, về sau em sẽ báo đáp anh…”
Xem ra cũng không có hoàn toàn say tới bất tỉnh nhân sự.
Ngôn Minh bật cười: “Cô có thể báo đáp tôi cái gì?”
Anh nhìn hai mắt Ngu Điềm lộ ra ngoài chăn, nhẹ giọng mắng: “Sói mắt trắng nhỏ.”
Ngôn Minh cũng không trông đợi Ngu Điềm có thể phản ứng, nhưng Ngu Điềm nhìn qua có vẻ bị câu “sói mắt trắng nhỏ” kia làm cho tức giận, cô đột nhiên bỏ từ trong chăn ra, mắt sáng như đuốc trừng Ngôn Minh…
“Anh nói ai là sói mắt trắng nhỏ hả? Con người của em có tiếng là tri ân báo đáp, anh lại đây, em hiện tại liền báo đáp anh!”
Ngôn Minh có chút đau đầu: “Được rồi, cô nghỉ chút đi, ngủ.”
Đáng tiếc Ngu Điềm như thế nào cũng không dễ dàng ngừng lại, cô lăn lộn bò dậy từ trên giường, đi tới trước mặt Ngôn Minh, nhón chân, trước khi Ngôn Minh kịp phản ứng, hôn lên sườn mặt anh, sau đó không quan tâm tới ánh mắt khiếp sợ kinh ngạc của Ngôn Minh, vô cùng bình tĩnh thong dong trở về giường.
Ngôn Minh trừng mắt nhìn Ngu Điềm trên giường: “Ngu Điềm, cô điên rồi hả? Cô có biết tôi là ai không?”
Sói mắt trắng nhỏ ngáp một cái: “Anh không phải là bạn trai em sao? Em vừa nghe thấy rồi! Anh chính là bạn trai của em!”
“………..”
Cô nói, lại mơ hồ: “Nhưng mình khi nào thì có bạn trai nhỉ?”
Hai mắt Ngu Điềm mê ly, xốc chăn lên, dường như không định động não nữa, không muốn băn khoăn cái đề tài này, rất nhanh tiếp tục ngủ.
Chỉ sợ cô căn bản không biết người mình hôn là ai, nói chuyện với ai.
Người khởi xướng lại còn ỷ vào mình uống say, hoàn toàn trốn tránh việc bị truy cứu trách nhiệm.
Ngôn Minh mím môi, động tác rất nhẹ đóng cửa lại.
Sau đó anh nghe thấy từ trong chăn truyền ra giọng nói của Ngu Điềm…
“Ngôn Minh, tạm biệt.”
Người khởi xướng rất nhanh trở mình, lẩm bẩm: “Muốn ăn bánh tart trứng quá, hạt dẻ rang đường, còn có bánh đậu xanh…”
Dần dần, giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.
Ngu Điềm mỹ mãn chìm vào giấc ngủ, tư thái thả lỏng tự nhiên, nhưng cả người Ngôn Minh lại cứng đờ.
Vừa rồi còn không cảm thấy gì, nhưng khoảnh khắc khi nghe thấy Ngu Điềm gọi tên anh, Ngôn Minh cảm thấy chính mình bắt đầu trở nên khác lạ, có chút cảm giác giống như cây non đâm chồi nảy lộc vào đêm xuân, không chịu không chế, điên cuồng vươn cành tỏa nhánh, tim anh đập loạn nhịp.
Đây chính một đêm mà anh đã tiêu hết mười vạn để đổi lấy.
Người khởi xướng kia hô hấp thật nhẹ, thật an ổn, còn chính mình lại khó thở vì tim đập nhanh.
Ngôn Minh cảm thấy bản thân mắng Ngu Điềm không sai chút nào.
Đích thực là sói mắt trắng nhỏ.