Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 47




Hiện tại Ngôn Minh vừa nói, Ngu Điềm mới giật mình nhận ra.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Ngôn Minh bề ngoài lãnh khốc vô tình nhưng đối xử với bệnh nhân thật sự rất tốt, cẩn thận tỉ mỉ, quan tâm chu đáo.

Anh là một bác sĩ rất tốt rất tốt.

Đúng vậy, trong số những bệnh nhân đó có trường hợp chỉ đang ở độ tuổi mới lớn, tâm trí chưa trưởng thành cũng không đủ kiên định, nên mới bị mắc kẹt trong những lo âu về ngoại hình, kích động nên mới đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Tuổi này của các cô bé chưa thể tự chịu trách nhiệm cho những quyết định mà mình đưa ra, huống hồ cô đứng ra phỏng vấn, cho dù làm mờ hình ảnh để che giấu danh tính khách mời thì cũng sẽ bị cư dân mạng đào ra rất nhanh.

Ngu Điềm tuyệt đối không có ý định dùng nỗi đau cũng người bệnh để thu hút lưu dư luận.

Nhưng chuyện liên hệ với bệnh nhân, Ngu Điềm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tiếp tục làm.

“So với việc công khai các nạn nhân, đưa thảm cảnh của người bị hại ra ngoài ánh sáng cho người người cùng gặm nhấm, thì không bằng vạch trần danh tính những kẻ ác. Em muốn liên hệ với bệnh nhân để biết được mấy kẻ đứng sau những cơ sở thẩm mỹ phi pháp này là dạng đầu trâu mặt ngựa gì, lôi bọn chúng ra ngoài ánh sáng.”

“Thành phố Dung xuất hiện nhiều cô gái trẻ bị hại như vậy, nếu mấy cơ sở thẩm mỹ xấu xa này còn không sập tiệm thì số người bị hại vẫn sẽ tăng lên. Ngoài phổ cập khoa học trên tài khoản truyền thông giúp mọi người phòng ngừa nguy cơ, em còn muốn góp một phần công sức phơi bày bộ mặt thật của những cơ sở thẩm mỹ hại người này.”

Trước đó gửi tin nhắn cho những nạn nhân phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, cuối cùng cũng nhận được phản hồi.

Ngu Điềm ngẩng đầu nhìn điện thoại, xem xong những tin nhắn trả lời, ánh mắt càng nặng nề: “Cảm thấy những cơ sở thẩm mỹ không chính quy này là là chuỗi sản nghiệp.”

Cô đem màn hình điện thoại đưa tới trước mặt Ngôn Minh: “Anh xem tin nhắn trả lời cô gái này đi, cô ấy nói không chỉ phải chịu di chứng sau phẫu thuật, mắt có khả năng không nhìn thấy được nữa, mà còn bị đối phương lừa “cho vay phẫu thuật thẩm mỹ”, mỗi ngày đều có điện thoại đòi nợ gọi tới quấy rầy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi…”

Ngôn Minh biết cho vay phẫu thuật thẩm mỹ, đây là một APP cho vay nặng lãi liên kết lợi ích chặt chẽ với cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ không chính quy. Cơ sở phẫu thuật sẽ cho ra quảng cáo “Trải nghiệm miễn phí phẫu thuật” hay “Phẫu thuật thẩm mỹ giá thấp” để thu hút những cô gái trẻ không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng lại coi trọng vẻ ngoài xinh đẹp, sau đó lừa gạt đối phương tiêu tiền vào những khoản mua bản thân không thể chi trả, nhân cơ hội đó chào hàng “cho vay phẫu thuật thẩm mỹ”. Các khoản vay này đương nhiên có lợi tức cực kỳ cao, nhiều cô gái không có khả năng trả nợ nổi.

Ngu Điềm vừa xem tin nhắn người bị hại trả lời vừa cảm thấy phẫn nộ.

“Chẳng trách đột nhiên xuất hiện một đống nạn nhân phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, kịch bản của bọn chúng chính là đầu tiên gạ những cô gái này sụt hố ‘cho vay phẫu thuật thẩm mỹ’, sau đó chờ số tiền lãi tăng cao đến mức cắt cổ không thể trả được lại ‘đại phát từ bi’ nói với các cô ấy, chỉ cần mỗi tháng giới thiệu khách hàng lại đây thì sau khi hoàn thành chỉ tiêu sẽ trừ lãi theo doanh thu.”

Các cô gái trẻ căn bản không biết được đây là cái bẫy dành riêng cho mình, mà sau khi bị kéo xuống vũng bùn này, dưới áp lực lại từ người bị hại biến thành đồng phạm.

Vòng xã giao của bọn họ chỉ có bạn học, bạn bè và họ hàng, lợi dụng mức độ tin cậy trong những mối quan hệ này, càng ngày càng kéo nhiều người xuống nước.

Ngu Điềm tìm kiếm trên mạng một hồi, ngoài việc thường xuyên xảy ra tình trạng tắc động mạch nội nhãn thì còn có một số lượng lớn các ca phẫu thuật nâng mũi thất bại, thậm chí cắt mí đơn giản cũng không thành công, quả thật nhìn mà thấy ghê người…

“Nhất định phải công khai hết thông tin của mấy cơ sở thẩm mỹ bất lương đó!” Ngu Điềm lòng đầy căm phẫn: “Anh Ngôn Minh, chúng ta cùng làm một kỳ chương trình, phơi bày hết thủ đoạn của bọn chúng đi!”

Ngu Điềm cảm xúc vô cùng kích động, nhưng Ngôn Minh lại rất bình tĩnh, anh chỉ lẳng lặng nhìn Ngu Điềm: “Tôi nhớ mình đã bị cô đuổi ra khỏi danh sách anh trai rồi.”

“…………”

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách Ngu Điềm không chú ý dùng tìm, bây giờ ý thức lại mới nhận ra mình vừa gọi một tiếng “anh Ngôn Minh”.

Cô bĩu môi, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là nhỏ mọn…”

Trước đây còn nghĩ tương lai sẽ trở thành người một nhà, Ngu Điềm còn nhẫn nhịn, hiện tại hai người chỉ là người qua đường, Ngu Điềm cũng lười phải giả bộ.

“Chẳng lẽ em nói gì sai sao? Đuổi anh cũng là bởi vì anh quá hung dữ với em. Chẳng lẽ còn có thể nói rằng mắng là vì muốn tốt cho em?”

Cô không cho rằng Ngôn Minh sẽ để ý tới cô, nói cho cùng thì anh ngoại trừ đối xử tốt với người bệnh và bạn bè ra thì những người khác đều mặc kệ.

Nhưng ngoài dự kiến của Ngu Điềm, Ngôn Minh nâng mí mắt, nhanh chóng phản kích: “Tôi hung dữ với cô khi nào? Chỉ có cô đơn phương công kích tôi, sau đó đuổi tôi đi.”

Vẻ mặt anh bình lặng, như thể cảm thấy mình thật vô tội.

Ngu Điềm lúc này không nhịn được bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói: “Ngày hôm đó, lúc tham gia khám bệnh từ thiện, em rõ ràng chẩn đoán đúng rồi, muốn cứu người, anh lại quay ra mắng em, thái độ rất hung dữ.” Ngu Điềm hiện giờ nhớ lại còn cảm thấy ấm ức: “Bởi vì em không phải là bác sĩ…’

Ngôn Minh ngẩn người, sau đó dời mắt đi nơi khác: “Không phải mắng cô, tôi cũng không hung dữ với cô.”

?

Ngôn Minh mím môi, không giống như bộ dáng đúng lý hợp tình vừa rồi, ngữ khí cũng trở nên mất tự nhiên; “Ngu Điềm, cô có phải bị ngốc hay không?”

“ Cho dù cô có là bác sĩ thì khi đối mặt với bệnh nhân cũng phải chú ý đủ đường, nói chuyện đúng mực, cố gắng không âm thầm qua lại với người bệnh. Bởi vì mỗi ngày cô phải đối mặt với rất nhiều bệnh nhân, đa số mọi người đều rất lương thiện, giản dị, chỉ muốn chữa khỏi bệnh, tràn đầy niềm tin và cảm kích đối với bác sĩ.”

“Nhưng cũng một số người bệnh rất căm thù bác sĩ, luôn cảm thấy bác sĩ muốn lừa tiền bọn họ, vài người phải nói là vong ân phụ nghĩa, trước khi khỏi bệnh nghe lời bác sĩ răm rắp, nhưng chữa khỏi bệnh xong thì bắt đầu trở mặt tính sổ, hận không thể dựa vào trở mặt mà đòi lại tiền thuốc men hoặc tống tiền bác sĩ.”

“Mà cô thậm chí còn không phải bác sĩ. Hồi sức tim phổi thuộc về hành vi cấp cứu, bởi vậy cô là sinh viên tốt nghiệp ngành y có thể làm để cứu người trong tình huống khẩn cấp. Cho dù sau đó xảy ra vấn đề gì cũng không phải chịu trách nhiệm, không thuộc trường hợp hành nghề y phi pháp.”

“Phán đoán của cô chứng tràn khí màng phổi của cô không có vấn đề gì, nhưng cô không phải là bác sĩ, không đưa ra chẩn đoán ở trong bệnh viện, trực tiếp tiến hành chọc hút khí màng phổi, có thể bị nghi ngờ hành nghề y phi pháp. Cô có nghĩ tới, nếu ông lão đó sau khi được cô cấp cứu vẫn không qua khỏi thì người nhà của ông ấy có thể sẽ kiện cô?”

“Lúc chúng tôi tham gia khám bệnh từ thiện đã lập hồ sơ, tất cả bác sĩ tới đó đều có giấy chứng nhận hành nghề, để cho chúng tôi làm sẽ an toàn hơn cô tự mình động tay.”

Cho nên…….

Ngu Điềm tim không nhịn được nhảy lên một cái: “Cho nên lúc ấy anh không phải hung dữ mắng em, mà là muốn ngăn em cấp cứu để tránh rủi ro?”

Ngôn Minh liếc mắt nhìn đi chỗ khác, giọng điệu khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường: “Tôi không có hung dữ với cô, cũng không mắng cô. Lúc đó tôi chỉ vì tình huống khẩn cấp nên mới hơi to tiếng với cô.”

Ngu Điềm thấp giọng nói nhỏ: “Vậy cũng không thể nói chuyện tử tế sao? Thái độ đó của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”

“Người nào trong lúc gấp gáp cũng đều rất khó chu đáo mọi mặt, suy nghĩ đến thái độ và cách thức.” Ngôn Minh nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Lúc ấy tôi không có thời gian nghĩ tới những cái khác, động tác của cô quá nhanh. Tôi sợ không kịp.”

Ngu Điềm nhớ lại từng cảnh lúc cấp cứu, lúc này mới ý thức được Ngôn Minh ngày thường bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng khi đó lại khẩn trương một cách bất thường.

Anh sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh không thể cứu vãn.

Cũng là lúc này, Ngu Điềm mới vì bản thân trước đây hiểu lầm anh mà cảm thấy xấu hổ: “Ngại quá, em không biết…Em cho rằng anh cảm thấy em không phải là bác sĩ nên…”

Nội tâm Ngu Điềm phức tạp, bất an vặn ngón tay: “Anh biết đấy, vì bị thương ở tay nên em không thể trở thành bác sĩ, đối với chuyện này luôn khá nhạy cảm. Vậy nên có chút hiểu lầm với hành vi lúc đó của anh…”

Giờ phút này, Ngu Điềm cũng hơi áy náy và hối hận, cô nhìn Ngôn Minh: “Nhưng anh cũng không tìm em để giải thích…”

“Tôi có cơ hội để giải thích sao?” Vẻ mặt Ngôn Minh vẫn đạm nhiên, ngữ khí cũng rất bình tình, nhưng trong lời nói lại tràn ngập ý tứ muốn hỏi tội: “Đã bị cô đuổi cổ rồi, cô còn kêu tôi bảo vệ quyền lợi của mình, tôi đi đâu để bảo vệ?”

“………..”

Giọng điệu này…

Ngu Điềm thử hỏi: “Vậy sau này em có thể tiếp tục gọi anh là ‘anh Ngôn Minh” không? Không có chuyện đuổi anh, em chỉ là sợ anh để ý…”

Rõ ràng trước đây biểu hiện của Ngôn Minh có vẻ rất để ý…

Đối diện với đề nghị của Ngu Điềm, Ngôn Minh mím môi dưới, không nói gì, xem như chấp nhận rồi.

Ngu Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô nhân cơ hội nịnh nọt nói: “Thật ra trong lòng em vẫn luôn coi anh là anh trai, trước đó… lời nói lúc ăn cơm kia, cũng không phải là thật lòng, chỉ là xuất phát từ hiểu lầm, cũng khá tức giận nên mới nói vậy. Nhưng thật ra anh và Đới Hâm trong lòng em đều là anh trai…”

Ngu Điềm còn muốn tiếp tục thả rắm cầu vồng, muốn xử lý mọi việc công bằng, kết quả vừa rồi Ngôn Minh sắc mặt đã khá hơn, nhưng nghe cô nói vậy lập tức cắt ngang.

“Cô vẫn đừng nên gọi tôi là anh trai, tôi thật sự trong lòng cảm thấy hổ thẹn, hơn nữa cũ không bằng mới, rất bình thường.”

“………..”

Ngôn Minh hắng giọng nói, vành tai hơi ửng đỏ, nhanh chóng chuyển để tài.

“Tóm lại, tôi biết cô vội vàng muốn cứu người, nhưng bất kể làm nghề gì đều phải bảo vệ mình trước tiên. Bao gồm cả việc hiện tại cô muốn đưa những cơ sở thẩm mỹ bất chính kia ra ngoài ánh sáng, cô phải biết rằng, đối phương chắc chắn là một tập đoàn lợi hại, chỉ cần cô vạch trần bọn họ, nhất định sẽ nhận được thư thông báo của luật sư phía bên bọn họ, nói muốn kiện cô xâm phạm danh dự, nhân phẩm, video cô đăng cũng rất có thể bị báo cáo và xóa bỏ, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ tài khoản truyền thông của cô.”

Anh nhìn thoáng qua Ngu Điềm: “Ngoài việc bảo vệ bệnh nhân, suy nghĩ từ góc độ lợi ích cá nhân, tôi không quá ủng hộ cô trực tiếp phơi bày thông tin của đối phương, có thể thử đi theo con đường khiếu nại hoặc tố cáo, tới cơ quan quản lý khiếu nại, yêu cầu điều tra rõ ràng.”

Ngôn Minh cho rằng sau khi nghe mình nói vậy, Ngu Điềm ít nhiều sẽ từ bỏ ý nghĩ muốn công khai đối phương, nhưng không nghĩ tới, cô một chút cũng không hề do dự, chỉ cười một cái.

“Nếu một người muốn lên tiếng nhưng lại sợ gặp phải chuyện phiền phức mà im lặng, vậy thì khi bản thân phải chịu bất công, sẽ không có tư cách hy vọng người khác lên tiếng thay mình.”

Hai mắt Ngu Điềm sáng ngời có thần, gương mặt trắng nõn như sứ, đôi môi hồng nhuận thoang thoảng hương hoa hồng, nhưng không khiến cho vẻ ngoài của cô trở nên mong manh dễ vỡ, ngược lại càng thêm cứng cỏi, mạnh mẽ.

Giọng điệu của cô rất kiên quyết: “Em sẽ cố gắng hết sức tránh mọi rủi ro pháp lý, không chủ động gây sự, nhưng em cũng không sợ phiền phức. Những tổ chức phi pháp này có thể giở mấy trò vặt như báo cáo video của em, nhưng báo cáo rồi bị xóa một lần, em sẽ lại đăng cái khác.”

“Tuy khiếu nại tới cơ quan quản lý là con đường phản hồi chính thức, cái này em cũng sẽ đi làm, nhưng quá trình đem bọn chúng ra xét xử, thậm chí một lưới bắt hết những cơ sở thẩm mỹ phi pháp này cũng cần phải có thời gian. Nếu em không đưa việc này ra ngoài ánh sáng ngay, số nạn nhân vẫn tiếp tục tăng thì phải làm sao?”

“Có một số việc nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn phải có người đứng ra làm.”

Giọng của Ngu Điềm rất nhẹ, khuôn mặt mỉm cười, dùng ánh mắt mê người mà nghiêm túc nhìn Ngôn Minh: “Em không thể làm bác sĩ, nhưng tâm muốn cứu giúp người bệnh, giảm thiểu nguy cơ gây tổn thương vẫn không hề thay đổi. Học y rất vất vả, nếu em không làm gì thì thật có lỗi với chính mình những năm học đại học cố gắng thức khuya đọc sách tới rụng tóc.”

Rõ ràng là chuyện mạo hiểm và rắc rối có thể rước lấy rất nhiều thị phi, nhưng trong miệng Ngu Điềm lại thoải mái như chuẩn bị gọi một cốc trà sữa.

Ngôn Minh bất giác nhìn Ngu Điềm chăm chú.

Anh không biết dùng những ngôn từ hoa mỹ, như giờ phút này, dùng cách miêu tả cổ điển nhất, cả gương mặt Ngu Điềm tựa như bừng sáng, mỹ lệ lại lóa mắt.

Cô gái trước mặt ranh mãnh đảo đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Ngôn Minh: “Anh giảng đạo lý với em thì rất lưu loát, nhưng đến lượt chính mình, anh có thể thờ ơ trước chuyện này sao?”

Ngôn Minh ngẩn người.

Chỉ là anh còn chưa kịp trả lời, Ngu Điềm đã giả bộ nghiêm túc nói: “Em sẽ không vô lý xua đuổi anh, nhưng nếu anh thờ ơ đối với loại chuyện này, em nhất định sẽ xua đuổi anh.”

Cô đương nhiên chỉ là đang phô trương thanh thế, lời nói ra tàn nhẫn như thể muốn tuyệt giao, nhưng giọng điệu lại rất trúc trắc, mặt và tai vì căng thẳng mà đỏ lên.

Ngôn Minh đột nhiên không nhịn được bật cười.

Anh không nghĩ tới vấn đề này, nhưng thử đặt mình đó, quả thật không thể.

Chỉ là hiện tại tự nhiên muốn trêu Ngu Điềm một chút, anh bình tĩnh nói: “Tôi thật sự sẽ bàng quan, cô vẫn nên xua đuổi tôi đi.”

Ngu Điềm hiển nhiên không ngờ tới được Ngôn Minh sẽ trả lời như vậy, cô ngây người, sau đó dậm chân, trên mặt lộ ra vẻ mặt tức muốn hộc máu. Cô “này” một tiếng, sau đó hai mắt xinh đẹp mở to trừng Ngôn Minh.

“Không được, anh không thể như vậy.”

Tâm trạng Ngôn Minh trở nên rất tốt, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Tôi đây cứ như vậy thì cô có thể làm gì?”

Anh cười: “Chẳng có gì phải sợ, dù sao tôi cũng từng bị đuổi rồi.”

“……….”