Đới Hâm là một người rất biết ăn nói, đối với lòng tốt của Ngu Điềm, anh hiển nhiên có qua có lại, khen Ngu Điềm một hồi.
Đây là một loại tương tác tốt, Ngu Điềm không nhịn được khen anh ta đến ngày càng thuận miệng.
“Hơn nữa em thấy trên vòng bạn bè Wechat của anh có đăng rất nhiều đồ nướng, đều là anh tự làm sao? Thật lợi hại! So với người không biết nấu cơm, chỉ ăn mì gói, chỉ thích sai bảo em gái mà nói, anh quả là một người anh trai tuyệt vời, cảm giác như mười hạng toàn năng!*”
*Mười hạng toàn năng (十项全能): là một loại hình thể thao toàn diện trong điền kinh. Đây là một cuộc thi toàn diện dành cho nam bao gồm 10 nội dung điền kinh như chạy, nhảy và ném.
Mặc dù đang khen Đới Hâm, nhưng Ngu Điềm thật ra có chút oán giận.
Nhắm vào bác sĩ khoa mắt nào đó.
Đương nhiên, trên thực tế, Ngôn Minh vĩnh viễn cũng không kém như vậy, anh chỉ là không thân thiết với Ngu Điềm, không có động cơ và mục đích để làm thân, nhưng những điểm sáng trên người anh hoàn toàn đủ để che lấp khuyết điểm.
Đạo lý thì Ngu Điềm hiểu, nhưng con người là loài động vật cảm tính.
Vẫn muốn mắng Ngôn Minh một trận.
Nhưng rất nhanh, giọng nói của Đới Hâm đã gọi suy nghĩ của Ngu Điềm trở về, cô nhìn Đới Hâm đang mỉm cười với mình, nhớ tới mẹ đang hẹn hò với ba của đối phương rất thuận lợi, tương lại có lẽ sẽ xây dựng một gia đình, từ đáy lòng cảm thấy anh trai ôn hòa dễ gần này nói không chừng càng hợp với mình hơn.
Vì thế Ngu Điềm khen Đới Hâm, càng khen càng ra sức, càng khen càng thật lòng.
………….
Chỉ là lúc Ngu Điềm đang rơi vào cảnh đẹp, tâng bốc đến vui vẻ, điện thoại bỗng vang lên thông báo Wechat, Ngu Điềm nhìn lướt qua, thì ra Tề Tư Hạo gửi tin nhắn đến, vậy chắc là không có chuyện lớn khẩn cấp, tên này còn đặc biệt gửi liên tục vài tin nhắn, không biết đang muốn ăn chia bát quái gì.
Ngu Điềm không rảnh xem nội dung tin nhắn, tiện tay điện thoại để lên mặt bàn, thể hiện sự tôn trọng đối với Đới Hâm.
Đới Hâm tỏ vẻ không sao cả: “Tin nhắn quan trọng em cứ trả lời đi, anh không sao.”
“Không quan trọng.” Ngu Điềm cười một cái: “Ăn cơm với anh quan trọng hơn.”
Nhưng Ngu Điềm vừa dứt lời, có giọng nói rất lớn chợt xuyên qua rèm cửa bên cạnh cô.
Sao nghe có chút quen quen?
Ngu Điềm không quá để ý, vừa chuẩn bị mở miệng, điện thoại của cô lại vang lên.
Tề Tư Hạo sau khi gửi một đống tin nhắn Wechat oanh tạc liên hoàn lại tiếp tục gọi điện thoại.
Đới Hâm chu đáo nói: “Em nhận đi, có thể là thật sự có việc, đừng chậm trễ.”
Đây cũng không phải là tác phong bình thường của Tề Tư Hạo, Ngu Điềm hơi hồi hộp, cô bắt máy.
“Alo? Tề Tư Hạo? Có chuyện gì?”
Vì xung quanh khá ồn ào nên giọng Ngu Điềm cất cao lên, Tề Tư Hạo hình như cũng đang ở một nơi tương tự, cô không nghe thấy Tề Tư Hạo đang nói cái gì, bên cạnh liền truyền tới tiếng nhân viên phục vụ làm rơi bát đĩa, gần như là cùng lúc, tiếng đổ vỡ phía bên Tề Tư Hạo cũng xuyên qua điện thoại truyền tới tai cô.
“…………”
Ngu Điềm đột nhiên có một dự cảm không lành.
Đúng lúc này, cô cuối cùng cũng nghe ra được thanh âm cố gắng đè nén của Tề Tư Hạo.
“Bọn tôi ở gian bên cạnh chỗ bà.”
“…………”
Tay Ngu Điềm run lên, sợ tới nỗi cúp điện thoại. Trùng hợp là ngay sau đó, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên nên tiện tay vén rèm cửa, cố định lại ở giữa, đem các món ăn đặt lên bàn của Ngu Điềm. Trong lúc ấy, Ngu Điềm nhìn xuyên qua khe hở rèm cửa, bốn mắt nhìn nhau với những người ở gian bên cạnh.
Là bác sĩ và y tá tới tham gia khám bệnh từ thiện của bệnh viện trực thuộc, ngồi đầy một bàn ở cách vách.
Tề Tư Hạo ngồi cách Ngu Điềm gần nhất, vẻ mặt đồng tình mang theo chút thương hại nhìn cô.
Có mấy y tá Ngu Điềm quen biết không hiểu chuyện gì, kinh ngạc một lúc rồi mỉm cười chào hỏi với Ngu Điềm.
Ngu Điềm căng da đầu nhìn qua, quả nhiên Ngôn Minh cũng ở đây.
Anh ngồi ở vị trí cách xa Ngu Điềm nhất, đang uống trà thưởng nhạc, theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó nhàn nhạt liếc Ngu Điềm một cái, như tùy tiện ngắm cây cảnh, không dừng lại một giây, nhanh chóng dời mắt đi, vẻ mặt tự nhiên như thường, không có bất kỳ cảm xúc nào lên xuống.
Chắc không nghe thấy đâu nhỉ?
Dù sao vị trí của anh cũng cách mình rất xa, không ngồi gần như Tề Tư Hạo.
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng dọn đồ ăn lên xong, lại thả rèm xuống, một lần nữa phân cách hai thế giới, đem tất cả xấu hổ và bất an vừa rồi ngăn cách ở bên ngoài.
Lúc này Ngu Điềm mới mở Wechat của Tề Tư Hạo ra xem, bên trong là một loạt thanh âm rít gào.
[Ngu Điềm, bà cũng quá biết nâng một giẫm một* đấy!]
*Nâng một giẫm một (踩一捧一): để ca tụng một ai đó mà đi so sánh và hạ thấp người khác.
[Đương nhiên, Ngôn Minh là tình địch của tôi, bà mắng chết anh ấy tôi cũng không có ý kiến, nhưng tốt xấu gì cũng làm mờ bối cảnh đi có được không! Bà nói cũng quá rõ ràng rồi! Hoàn toàn là nhắm vào Ngôn Minh! Còn không bằng trực tiếp nói thẳng tên Ngôn Minh ra!]
[ Nghe tôi khuyên một câu, lần sau có nịnh hót anh trai mới của bà thì cũng phải biết quan sát rồi xác nhận hoàn cảnh xung quanh trước đã.]
[ Bà thật sự khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy, phụ nữ có mới nới cũ thật con mẹ nó đáng sợ.]
………..
Ngu Điềm nhìn từng dòng chữ trên màn hình, cảm thấy mặt mình nóng như phải bỏng.
Những lời bản thân vừa nói ra kia dường như đang lăn qua lộn lại ở trong đầu một ngàn lần, Ngu Điềm thậm chí không nghĩ tới sẽ nói nhiều như vậy, bây giờ nhìn lại mới thấy chột dạ.
Chẳng lẽ trong nội tâm mình bất mãn và oán giận với Ngôn Minh nhiều đến vậy? Nhiều như cái ấm chứa đầy nước, chỉ vô tình đong đưa nhẹ đã tràn hết ra rồi?
Nhưng khiến cô cảm thấy may mắn là Ngôn Minh có lẽ không nghe thấy.
Vẻ mặt anh bình tĩnh như vậy, ánh mắt xa cách, nhìn qua thậm chí còn chẳng hòa nhập với những bác sĩ, y tá xung quanh, hẳn là tâm hồn đang treo ngược cành cây, chắc chắn không chú ý người bên kia rèm nói chuyện, hơn nữa anh còn ngồi cách Ngu Điềm xa nhất.
Ngu Điềm thở phào nhẹ nhõm, cũng quyết định tiếp thu lời dạy của Tề Tư Hạo, tương lai nếu mắng chửi người, trước tiên phải nhìn xem hết một lượt đông tây nam bắc.
Tuy nhiên vẻ mặt lúc kinh lúc hô của Ngu Điềm vẫn thu hút sự chú ý của Đới Hâm, anh ta quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao? Anh có thể giúp gì không?”
Nhìn anh ta cẩn thận chu đáo như thế, Ngu Điềm hơi ngại ngùng, cô cười cười, giải thích đơn giản: “Chỉ là đột nhiên phát hiện ra bạn của em đang ngồi ở gian bên cạnh…..”
Thế nhưng, cô hiển nhiên đã đánh giá thấp lòng nhiệt tình và hiếu khách của Đới Hâm, anh ta không chỉ nhiệt tình đối với người tương lai sẽ trở thành em gái mình mà còn yêu ai yêu cả đường đi.
Ngu Điềm vừa nói xong, Đới Hâm đã giơ chén trà lên: “Nếu là bạn của em thì cũng là bạn của anh, đã ngồi bên cạnh thì tức là duyên phận, anh sẽ lấy trà thay rượu đi kính họ một ly, tiện thể chào hỏi.”
Anh ta vừa nói vừa nhấc rèm lên, đi tới gian bên cạnh…
Ngu Điềm hết cách, chỉ có thể căng da đầu cầm chén đi theo.
Đới Hâm thật sự là có tính cách hoàn toàn trái ngược với Ngôn Minh, nếu nói Ngôn Minh là phần tử thờ ơ với xã hội thì Đới Hâm không thể nghi ngờ nữa là bệnh nhân mắc chứng giỏi giao tiếp tới mức trâu bò.
Anh ta không xấu hổ mà tự nhiên nâng chén trà với mấy vị bác sĩ và y tá đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đới Hâm nói chuyện vừa hài hước vừa dí dỏm khéo léo, rất nhanh đã làm quen được với mấy bác sĩ.
Anh ta lớn lên tuy không thể so được với vẻ ngoài như thần tiên của Ngôn Minh, nhưng cũng đáng để thưởng thức, tuấn tú, lãng tử, ấm áp, lập tức khiến cho nhiều nữ y tá sóng mắt đong đưa, sau khi hỏi ra được Đới Hâm vẫn còn độc thân liền chủ động hỏi xin Wechat.
Chỉ có mỗi Ngôn Minh là miễn dịch với Đới Hâm.
Vị này là phần tử lạnh nhạt với xã giao, vẫn một mặt quy củ, yên tĩnh ngồi ở một bên, như không hề có hứng thú đối với “bạn mới” vừa xuất hiện, anh thậm chí còn không cho Đới Hâm một ánh mắt.
Có lẽ là khí chất khác biệt của anh đã thu hút Đới Hâm, anh ta nói chuyện cười đùa với mấy bác sĩ, y tá xong, liền đi tới bên cạnh Ngôn Minh, thoải mái hào phóng tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Đới Hâm, anh trai của Cá Nhỏ.”
Ngôn Minh lễ phép mà xa cách gật đầu: “Xin chào, tôi là Ngôn Minh.” Ánh mắt anh bình tĩnh đảo qua Ngu Điềm: “Cũng là anh trai của Cá Nhỏ.”
???
Đừng nói tới Ngu Điềm, ngay đến cả Đới Hâm cũng ngẩn người: “Hả?”
Đới Hâm nhìn về phía Ngu Điềm, dáng vẻ kinh ngạc, như muốn nhìn cô xác nhận.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp mở miệng, Ngôn Minh đã mặt mày vô cảm bổ sung: “À, quên mất, hiện giờ không phải nữa.”
“………....”
Đới Hâm như không cảm nhận được sự yên tĩnh chết chóc giữa Ngu Điềm và Ngôn Minh, anh ta ngơ ngác hỏi: “Hiện giờ không phải nữa là sao?”
Vẻ mặt Ngôn Minh vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, anh cười với Đới Hâm một cái, ngữ điệu vân đạm phong kinh*: “Vì không phù hợp với hình tượng nhân vật nên bị đuổi cổ rồi.”
*Vân đạm phong kinh (云淡风轻): thờ ơ; lạnh nhạt; bình thản; không màng đến điều gì khác.
“………....”