Về đến nhà, Ngu Điềm tâm sự nặng nề, đáng tiếc mẹ cô tâm trạng lại rất tốt, sắc mặt hồng hào, vừa đi vừa hát.
“Cá Nhỏ, ngày mai có người hẹn mẹ đi dạo chơi leo núi ở ngoại ô thành phố bên cạnh, đi hai ngày, con tự chăm sóc bản thân tốt nhé?”
Cuộc sống dạo này của nữ sĩ Tống Xuân Hương khá phong phú, Ngu Điềm nghe bà bừng bừng hứng thú hẹn mấy chị em cũ, hành lý cho chuyến du lịch ngày mai đã được xếp gọn gàng đặt ở ngoài cửa.
Ngu Điềm vốn chưa nghĩ xong nên sắp xếp từ ngữ như thế nào, hiện giờ nhìn dáng vẻ phấn chấn vui vẻ của mẹ, đột nhiên nói chuyện của Ngôn Văn Hoa, thật chẳng khác nào tạt một xô nước lạnh.
“Mẹ, mẹ đừng lo cho con, con vẫn tốt mà, mẹ cứ ra ngoài giải sầu đi, nhưng sau khi giải sầu về xong, con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương khắp mặt tràn đầy gió xuân, mở miệng liền đồng ý.
Ngu Điềm đưa bà đến ga tàu điện ngầm, trước khi đi, mẹ Ngu Điềm như nhớ ra chuyện gì, săn sóc nói: “Đúng rồi, ngày mẹ về con không cần ra đón đâu, mẹ có bạn cùng đi, tiện đường sẽ đưa mẹ về.”
“Được ạ.”
Trước khi lên tàu, nữ sĩ Tống Xuân Hương do dự nói: “Đến lúc đó mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Ngu Điềm cũng gật đầu.
Nhớ tới chuyện của Ngôn Văn Hoa, Ngu Điềm có chút thất thần, cũng may sau khi nhìn mẹ bình an lên tàu, về đến nhà, công việc đã giúp cô chuyển dời sự chú ý.
Các tài liệu được thu thập trước đó và phác thảo tổng hợp cũng đã chỉnh sửa được kha khá rồi, Ngu Điềm định lợi dụng cơ hội Tề Tư Hạo được chuyển tới khoa mắt làm việc, bắt đầu làm từ khoa mắt, đầu tiên phổ cập một số bệnh thông thường về mắt và vệ sinh mắt đúng cách để dẫn dắt người xem, sau đó tận dụng công cụ tiêu thụ hình người là Tề Tư Hạo bắt đầu quay kỳ đầu tiên của chuyên đề về khoa mắt.
Nhưng kể từ khi được luân chuyển tới nay, cường độ công việc của Tề Tư Hạo cũng không nhỏ, thời gian buổi tối không dùng để trực ban thì lại giúp Cao Mân “bày mưu tính kế” theo đuổi Ngôn Minh, Ngu Điềm cũng ngại chiếm dụng thời gian ít ỏi này của cậu ta, bởi vậy sau khi chuẩn bị kịch bản gốc quay trong hai ngày, cô quyết định nhân lúc tan tầm trước khi Tề Tư Hạo gặp Cao Mân, tận dụng mọi thứ ở công viên nhỏ bên ngoài bệnh viện trực thuộc để hoàn thành tư liệu quay phim.
Nhưng không ngờ tới cô theo đúng giờ hẹn đến bệnh viện, Tề Tư Hạo lại bận tăng ca vì một bệnh nhân lấy số, cần hỗ trợ làm kiểm tra mắt cơ bản, vậy nên Ngu Điềm ở cửa đợi một tiếng đồng hồ, không chờ được Tề Tư Hạo, nhưng lại gặp được Cao Mân tới tìm cậu ta.
Hôm nay Ngôn Minh có lịch khám ngoại trú, Cao Mân chọn thời gian này tới “tìm” Tề Tư Hạo, đương nhiên là có tâm tư muốn gặp Tề Tư Hạo cùng tan làm với Ngôn Minh.
Hiện giờ nhìn thấy Ngu Điềm, trên mặt Cao Mân lộ ra vẻ vui sướng.
“Cá Nhỏ! Em tới chờ anh trai sao?”
Cao Mân dịu dàng hào phóng, trời sinh tính tình đơn thuần, tính cách của thẳng thắn, sau vài lần tiếp xúc, Ngu Điềm rất có hảo cảm với cô ấy.
Bây giờ nhìn thấy đối phương cố ý trang điểm tỉ mỉ, trong mắt ngập tràn mong đợi được gặp Ngôn Minh, Ngu Điềm cảm thấy không đáng thay Cao Mân.
Cao Mân tốt như vậy, ở bên Ngôn Minh đúng là đáng tiếc!
Ngôn Minh năng lực chuyên môn rất mạnh, nhưng đạo đức cá nhân và trình độ nhận thức lại quá kém, có thể bình thản như không đối với chuyện ngoại tình, vậy tương lai không phải sẽ lừa dối vợ à?
Ngu Điềm cảm thấy bản thân không nhìn Cao Mân lao đầu với hố lửa.
“Không phải đang chờ anh ấy.” Ngu Điềm cười tủm tỉm: “Em tìm Tề Tư Hạo có chút việc.”
Cao Mân quả nhiên kinh ngạc: “A, chị vốn định hẹn Tề Tư Hạo cùng ăn cơm, có làm phiền hai người làm chuyện quan trọng không?”
“Nào có, Tề Tư Hạo rất giữ chữ tín, cậu ta không phải người thích thả bồ câu, hơn nữa quan niệm về thời gian rất mạnh, đã hứa với chị, chắc chắn sẽ nói được làm được, chuyện chính của em là quay video phổ cập y tế về khoa mắt, không cần quá nhiều thời gian, không ảnh hưởng gì tới buổi hẹn của hai người.”
Trong lòng Cao Mân đối với Ngôn Minh tình sâu như biển, trực tiếp hạ thấp Ngôn Minh chắc chắn không có hiệu quả, còn không bằng nâng vật tham chiếu là Tề Tư Hạo lên, bất tri bất giác thay đổi mà chèn ép Ngôn Minh.
Ngu Điềm đơn giản giới thiệu mình đang làm truyền thông, sau đó bắt đầu thổi gió: “Trước đây em cũng đã làm một số video phổ cập kiến thức y tế thông thường, cứ nghĩ mọi người đều biết, nhưng không ngờ sau khi đăng video xong, mới phát hiện những kiến thức mà sinh viên y cho là cơ bản thì rất nhiều người lại không biết. Dù chỉ là video ngắn, nhưng bởi vì xem video của em, mà có người tới bệnh viện làm kiểm tra, phát hiện một số tai họa ngầm đối với sức khỏe, bước đầu tiến hành can thiệp trị liệu, đều đạt được hiệu quả khá tốt.”
“Tề Tư Hạo sau khi nghe xong, cảm thấy lý tưởng của em và cậu ta giống nhau, nỗ lực muốn giúp em quay tư liệu sống, vì sự nghiệp phổ cập khoa học y tế mà góp một viên gạch, con người của cậu ta đấy, vô cùng nhiệt huyết, một lòng muốn làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội…”
Ngu Điềm còn muốn nói thêm vào câu khen Tề Tư Hạo, nhưng cuộc đối thoại giữa hai người lại bị Tề Tư Hạo cắt ngang.
Vừa ngẩng đầu lên, Ngu Điềm nhìn thấy bóng dáng của cậu ta ở đầu hành lang.
Ngu Điềm nhanh trí: “Chị Cao Mân, em quay xong tư liệu rất nhanh, nếu chị không muốn ở cùng bọn em thì có thể chờ quay xong em mời chị và Tề Tư Hạo ăn tối.”
Đáng tiếc nhìn đầu hành lang khám ngoại trú, có chút do dự, hiển nhiên người cô ấy đợi còn chưa ra.
Ngu Điềm không cho Cao Mân cơ hội chần chừ, cô nhanh chóng kéo tay Cao Mân đi về phía công viên nhỏ.
**
Có Cao Mân ở đây, Tề Tư Hạo thay đổi phong cách hi hi ha ha thường ngày, rất tập trung, vô cùng vĩ đại, vinh quang, đúng đắn, bộ dạng nghiêm túc, lời lẽ chính đáng phổ cập khoa học, có thể trực tiếp lên bước lên bục phát biểu trong hội nghị, Ngu Điềm còn chưa kịp mắng cậu ta câu nào đã quay xong chỉ trong một lần.
Không thể không nói, đàn ông chuyên tâm làm việc là thu hút nhất quả không sai, Tề Tư Hạo mặc áo blouse trắng nghiêm trang, Cao Mân cũng nhìn tới mức ngây người.
Tề Tư Hạo cũng không làm Ngu Điềm thất vọng, ánh mắt chăm chú xuyên qua ống kính, nhìn về phía Cao Mân, vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng.
Việc quay chụp hoàn thành rất thuận lợi, Cao Mân cũng hơi hơi đỏ mặt.
Loại thời điểm này sao có thể không rèn sắt khi còn nóng!
Thừa dịp Tề Tư Hạo đi thay quần áo, Ngu Điềm lại nói chuyện với Cao Mân.
“Tề Tư Hạo giúp em quay video kỳ này miễn phí, em cũng không có tiền trả cho cậu ta, nhưng cậu ta đặc biệt tích cực, vẫn luôn nói với em rằng, loại video phổ cập khoa học này có thể nâng cao sự chú ý của mọi người đối với sức khỏe, cũng có thể tăng cường tính chủ động của mọi người tới bệnh viện chữa trị, cậu ta muốn chủ động tham gia quay chuyên đề này, cũng coi như đem tới ánh sáng và độ nổi tiếng cho nghề nghiệp bác sĩ, càng cố gắng phát huy đầy đủ một chút, cậu ta còn chủ động nói muốn giúp em quay thêm mấy kỳ nữa, cổ vũ em nhất định phải làm cho tốt, mang kiến thức y đi vào cuộc sống của mọi người, đây là chuyện tích công đức.”
Ngu Điềm nói tới đây, nửa cảm khái nói: “Anh trai em thì không được như vậy, em xin ấy quay mấy kỳ như thế nào anh ấy cũng không đồng ý, cảm thấy lãng phí thời gian.”
Cao Mân nghẹn họng, nhưng vẫn theo bản năng nói đỡ cho Ngôn Minh: “Anh của em là bác sĩ chủ trị, bận rộn hơn nhiều so với Tề Tư Hạo, người bệnh cũng nhiều hơn, không có thời gian cũng có thể hiểu được.”
Ngu Điềm giả vờ gật đầu: “Đúng vậy, em có thể hiểu, anh của em rất bận, anh ấy đối xử với người bệnh đặc biệt kiên nhẫn, lần trước có một bệnh nhân nữ trẻ tuổi, anh ấy vì muốn trấn an người ta còn cùng cô ấy nói chuyện nửa ngày, dỗ người đó từ khóc thành cười luôn, còn thêm Wechat, buổi tối ngẫu nhiêu có thể trò chuyện vài câu.”
Cô làm vẻ lơ đãng nói: “Anh trai em tuy nhìn thì lạnh lùng, nhưng thật ra nhân cách rất có mị lực, em tới bệnh viện nhiều lần còn gặp được nhiều người bệnh trẻ tuổi tìm anh ấy ăn cơm. Cảm giác như có thể trở thành bạn bè ngoài đời với rất nhiều bệnh nhân.”
“Nhưng còn Tề Tư Hạo, ở phương diện này vẫn làm chưa tốt lắm, đối xử với bệnh nhân nữ trẻ tuổi rất thành thật, đối phương hỏi cậu ta cái gì, cậu ta cũng là thái độ cứng nhắc việc công xử theo phép công, em nghe có vài bệnh nhân nữ nói cậu ta không có tình người, đều nói anh trai em ngoài lạnh trong nóng, còn Tề Tư Hạo ngoài nóng trong lạnh.”
Ngu Điềm nhiệt tình nhìn Cao Mân: “Chị Cao Mân, lần sau chị thử nói chuyện với Tề Tư Hạo xem, sao có thể đối xử với bệnh nhân như vậy, phải giống anh trai em tựa như gió xuân lướt qua mặt, nhìn anh ấy xem, rất có duyên với người khác phái!”
Cao Mân hơi đỏ mặt: “Chị, chị nói không thích hợp lắm …”
Ngu Điềm rèn sắt khi còn nóng: “Tề Tư Hạo không chịu nghe em, nhưng để ý cậu ta đặc biệt quan tâm đến quan điểm và kiến nghị của chị, mỗi lần chị hẹn cậu ta, cậu ra đều lùi lại hết mọi chuyện, cực kỳ coi trọng.”
Trên mặt Cao Mân có chút ngượng ngùng, cô ấy như vừa mới phản ứng lại, hơi thẹn thùng: “Vậy lần sau đó chị thử xem.”
“Cảm ơn chị nhé, em và Tề Tư Hạo từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu ta là người hơi cứng nhắc, chưa từng yêu đương, quá ngây thơ, đạo lý đối nhân xử thế cũng không thuần thục bằng người có kinh nghiệm như anh trai em.”
Cao Mân quả nhiên khẽ nhíu mày: “Anh của em… trước đây từng hẹn hò rất nhiều lần à?”
“Em cũng không rõ lắm.” Ngu Điềm vén tóc, buồn bã nói: “Nhưng em tốt nghiệp cùng trường với anh ấy, trước kia trong trường của bọn em có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, nhiều đến mức em không nhớ hết nổi, không chỉ có nữ mà còn có nam!”
“………..”
Nét mặt Cao Mân căng cứng.
Ngu Điềm nghĩ xong, quyết định lại cho thêm một kích nặng hơn-----------
“Chị Cao Mân, chị đừng chờ anh trai em nữa, anh ấy tan ca lâu vậy rồi còn chưa ra, chắc hẳn là đi WC rồi.”
Cao Mân kinh ngạc: “Đi WC? Không phải, anh ấy…”
Ngu Điềm không cho Cao Mân cơ hội ngắt lời, cô nói thẳng: “Chị biết đấy, anh ấy khám ngoại trú thường phải ngồi nguyên một ngày, người ngồi quá lâu chắc chắn sẽ sinh bệnh, còn khá khó mở miệng, đi WC lâu một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng chị không cần để ý đâu, thể lực của anh ấy vẫn rất tốt.”
Chẳng trách người ta đều nói fan sau khi hắc hóa sẽ biến tất cả tình yêu và sự sùng bái thành hận thù mãnh liệt.
Lời này một chút cũng không sai, Ngu Điềm giờ phút này cũng đã lĩnh hội được tâm trạng của fan sau khi vỡ mộng chuyển thành anti-fan, cô bắt đầu dùng trà ngôn trà ngữ âm dương quái khí kéo dẫm Ngôn Minh vài câu.
Chỉ là không biết vì sao, có lẽ là công kích bạch mã hoàng tử trong lòng Cao Mân nên sắc mặt Cao Mân ngày càng xấu hổ, cũng càng ngày càng khó miêu tả, cô ấy liên tục nháy mắt với Ngu Điềm.
“Mắt chị bị làm sao vậy, chị Cao Mân?” Ngu Điềm nghĩ nghĩ: “Đợi lát nữa Tề Tư Hạo quay lại khám cho chị, sao cứ giật liên hồi vậy? Tề Tư Hạo rất cẩn thận! Chị có khả năng bị viêm kết mạc, không cần lo lắng quá. Loại bệnh này không cần tìm anh trai em, tìm Tề Tư Hạo là được rồi, anh của em khinh thường khám mấy loại bệnh vặt này…”
“Cá Nhỏ, anh trai em…”
Đến lúc này còn nghĩ tới Ngôn Minh!
Ngu Điềm lộ ra nụ cười chân thành, kéo tay Cao Mân: “Chị Cao Mân, nghe em khuyên một câu, đừng tìm anh của em nữa, anh ấy đi WC, trong chốc lát không ra được! Hơn nữa sau khi anh ấy đi ra khỏi WC, chắc cũng đã hẹn người khác ăn cơm rồi. Em thấy thời gian cũng không còn sớm, chị và Tề Tư Hạo cùng em đi ăn đi!”
Ngu Điềm dẫn dắt từng bước: “Anh trai của em cứ giao cho em đi! Mấy hôm nữa em dẫn anh ấy đi mua một ít thực phẩm chức năng! Anh ấy không giống như Tề Tư Hạo, còn trẻ, anh trai em đã 28 tuổi rồi, thật ra cũng sắp đi sang sườn núi bên kia, nào là canxi, vitamin tổng hợp, còn có thuốc bổ thận, đều phải mua hết…”
“Nhưng anh trai của em tới rồi…”
Cao Mân cuối cùng cũng tìm được chỗ để chen lời, cô ấy thấp thỏm nhìn Ngu Điềm, sau đó chỉ chỉ về phía sau cô, bổ một đao nói: “ Tới được một lúc rồi, đang ở phía sau em kìa.”
“…………”
Cao Mân hảo tâm giải thích: “Vừa rồi lúc tới công viên bên này quay tư liệu, chỉ đã gửi tin nhắn cho anh của em, bảo anh ấy tới đây…”
Em cảm ơn chị, Cao Mân.
Chuyện bi thảm nhất của đời người là gì?
Đó chính là nói xấu sau lưng người ta còn bị bắt quả tang tại trận.
Nội tâm Ngu Điềm dâng trào cảm xúc, vừa mới hào khí tận trời nói lòng thật lòng, giờ phút này lại im lặng lúng túng, cô thậm chí còn không dám quay đầu, theo bản năng muốn rụt đầu rụt cổ lại như đà điểu, vô cùng xấu hổ.
Cao Mân cũng không tốt hơn Ngu Điềm chỗ nào, ánh mắt cô ấy không biết phải nhìn đi đâu: “Ngôn Minh, hôm nay có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Ngu Điềm không dám nhìn mặt Ngôn Minh, nhưng sợ hãi trong lòng càng thêm mãnh liệt, cô có một loại cảm giác thấp thỏm và bất an như học sinh quay cóp bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, không biết sắp sửa phải gánh chịu hình phạt gì.
Trong khi Ngu Điềm nơm nớp lo sợ, giọng Ngôn Minh bình tĩnh vang lên, từ sau lưng cô truyền tới.
Cô lúc này mới phát hiện, Ngôn Minh cách cô rất gần, thanh âm gần trong gang tấc.
“Không ăn cùng đâu.”
Ngôn Minh vừa nói vừa đi tới trước mặt Ngu Điềm, xuất hiện trong tầm mắt của cô, anh cúi đầu liếc nhìn Ngu Điềm một cái, sau đó mỉm cười với Cao Mân: “Ngu Điềm nói không sai, tôi có hẹn rồi.”
Thật sự có hẹn à, Ngu Điềm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thái độ này của Ngôn Minh, cảm giác rất bình thường tự nhiên, trong giọng nói hoàn toàn không nghe ra được chút dao động nào, có vẻ như không tức giận, chắc chưa nghe thấy nửa đoạn đầu cô điên cuồng bôi đen anh đâu nhỉ.
Còn tốt còn tốt.
Chỉ là Ngu Điềm còn chưa kịp cảm thấy may mắn, liền nghe thấy Ngôn Minh lạnh lùng nói……..
“Ăn tối xong tôi còn phải đi khám bác sĩ, cô biết đấy, người hay ngồi lâu thường có bệnh khó nói.”
“………..”
Tay Ngôn Minh để trong túi áo, ánh mắt như có như không lướt qua Ngu Điềm: “Không ngờ tới em gái tôi lại quan tâm tôi như vậy, vừa giúp tôi khám bệnh vừa muốn mua thuốc bổ cho tôi.”
“………..”
“Còn ngây ra đó làm gì?” Ngôn Minh cười đến thật ôn nhu: “Đi thôi. Không phải muốn mua thực phẩm chức năng sao?”
“………..”