Nhậm Nhã Lệ chạm phải cái đinh mềm, cũng biết chuyện này không gấp được, rối rít cảm ơn xong liền miễn cưỡng rời đi.
Trước khi đi còn lôi kéo Ngu Điềm năn nỉ ỉ ôi: “Cô cho tôi Wechat của anh trai cô đi, anh ấy giúp tôi việc lớn như vậy, nói thế nào cũng phải cảm ơn tử tế.”
“Chuyện đó không được,” Ngu Điềm không dao động: “Hơn nữa sao lại là anh ấy giúp cô? Rõ ràng là tôi giúp cô, không cần mời anh ấy ăn cơm, mời tôi là được rồi.”
“………..”
Tóm lại, mặc cho Nhậm Nhã Lệ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Ngu Điềm vẫn kiên quyết không giao nộp Wechat của Ngôn Minh.
Ngu Điềm tạm biệt Nhậm Nhã Lệ, đưa cô ta ra ngoài bệnh viện, lúc này mới quay trở lại văn phòng của Ngôn Minh.
Chuyện này Nhậm Nhã Lệ có thể cảm ơn cô, nhưng cô quả thật nên cảm ơn Ngôn Minh.
Ngu Điềm vừa mới đi tới cửa, Ngôn Minh đang chú tâm đọc tài liệu lâm sàng nghe thấy tiếng động bỗng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt anh vẫn còn mang theo vẻ chuyên chú khi xem tài liệu, lúc này đã trở nên bình tĩnh ôn hòa, ánh mắt vĩnh viễn khiến cho người đối diện không thể nắm bắt, phảng phất lãnh đạm nhưng lại mang theo nhiệt tình, bên trong nhiệt tình lại cất giấu lạnh lẽo, giống như thuốc màu bị hòa trộn, rất khó để phân biệt màu sắc ban đầu, nhưng sự kết hợp lại tạo ra sắc màu độc đáo nhất.
Đây đích thực là một đôi mắt dễ khiến người ta ỷ lại và chìm đắm trong tình yêu, sạch sẽ, đạm mạc lại ẩn tình ôn nhu.
Còn dễ dàng khiến người ta sinh ra suy nghĩ muốn chiếm làm của riêng.
Lông mi dài đen bóng của Ngôn Minh hơi hơi chớp động, anh nhìn Ngu Điềm: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tim Ngu Điềm như muốn vọt lên tận họng, rõ ràng chỉ là nói cảm ơn bình thường nhưng cô đột nhiên lại thấy chột dạ cùng khẩn trương.
Ngu Điềm bỗng không biết làm sao để mở đề tài, cô trợn mắt nhìn điện thoại trên bàn làm việc của Ngôn Minh tới phát ngốc. Từ màn hình phản quang trên điện thoại, cô nhìn thấy bộ dáng lúng túng của chính mình.
“Đinh.”
“Streamer mà bạn theo dõi ‘Cá Nhỏ Thích Ăn Kẹo’ mới up một video…”
Cùng với âm thanh thông báo quen thuộc của nền tảng vang lên, Ngu Điềm ngơ ngác nhìn thấy trên điện thoại của Ngôn Minh nhảy ra một dòng nhắc nhở…
Đây là Ngu Điềm đã cài đặt giờ đăng sẵn. Tối hôm qua cô đã đăng một kỳ video, vì để trao đổi nhiệt, và được nền tảng đề cử thứ hạng cao, cô đã hẹn giờ hôm nay lại đăng một cái nữa.
Nghĩ nghĩ, hình như thời gian đã hẹn đúng là bây giờ.
Chỉ là…
Ánh mắt dò hỏi của Ngu Điềm nhìn về phía Ngôn Minh.
Không phải anh nói bình thường tan làm rất bận không có thời gian xem tài khoản truyền thông, tỏ vẻ chắc chắn sẽ không theo dõi mình sao…
Ngôn Minh một giây hơi xấu hổ, sau đó anh liền tự nhiên cẩm lấy điện thoại trên bàn lên, bỏ vào trong ngăn kéo.
“Là hệ thống đề cử cho tôi xem.” Mắt anh nhìn sang chỗ khác: “Có thể là do mở định vị nên ứng dụng cưỡng chế đề cử cho tôi theo dõi streamer trong cùng thành phố.”
Người đàn ông này còn nghiêm trang nói: “Tôi không thích theo dõi tài khoản truyền thông cá nhân, luôn cập nhật tin mới không phân biệt thời gian, ảnh hưởng tới công việc của tôi.”
“…………” Còn chưa từng nghe qua nền tảng biết cưỡng chế đề cử người trong cùng một thành phố theo dõi lẫn nhau đấy.
Nhưng Ngu Điềm cũng không để tâm Ngôn Minh vì sao theo dõi, chỉ riêng chuyện anh theo dõi cô đã khiến cô vô cùng vui vẻ.
“Nếu vậy cũng coi như là duyên phận, anh không cần bỏ theo dõi đâu, chỉ cần tắt thông báo mỗi lần cập nhật là được! Coi như là giúp em tăng thêm fan!”
Ngôn Minh ho nhẹ một tiếng: “Vậy cũng được.” Anh ngẩng đầu liếc nhìn Ngu Điềm: “Cô đã nói tới vậy rồi.”
Ngu Điềm cười tủm tỉm: “ Cảm ơn anh!”
Nhưng ngoài việc cảm ơn Ngôn Minh đã theo dõi mình, Ngu Điềm còn có chuyện quan trọng hơn cần cảm ơn anh.
“Anh Ngôn Minh, hôm nay chuyện của Nhậm Nhã Lệ, thật sự cảm ơn cũng làm phiền anh rồi, tối nay em mời anh ăn cơm!”
Chỉ là Ngu Điềm thật vất vả làm công tác tâm lý cho mình, lấy hết can đảm nói ra những lời này, lại bị Ngôn Minh dứt khoát từ chối.
“Không ăn, tối nay tôi có hẹn rồi.”
A………
Dù có chút thất vọng nhưng cũng trong dự kiến, dù sao thì bác sĩ cũng rất bận.
Nhưng trên đường về nhà, cảm xúc trong lòng Ngu Điềm rất phức tạp.
Tối nay mẹ của Ngu Điềm có việc phải ra ngoài, có lẽ là đi hẹn hò rồi, bởi vậy trong nhà chỉ còn một mình Ngu Điềm.
Nghĩ đến về nhà còn phải tự mình nấu cơm, Ngu Điềm có chút lười, cô lang thang không mục đích lắc lư trên phố vài vòng, phát hiện thời gian đã sắp đến giờ cơm, liền đơn giản tìm một nhà hàng nhìn khá sang trọng trên phố đi vào.
Trước đó làm mấy kỳ chương trình đều được lưu lượng nâng đỡ, được nhiều người chia sẻ nên Ngu Điềm quyết định khao bản thân một bữa thật ngon.
Nhưng đến khi cầm thực đơn trên tay, Ngu Điềm lại hối hận, giá của nhà hàng này liên quan trực tiếp tới vẻ ngoài xa hoa lộng lẫy của nó, cô lật tới lật lui, đang định nhịn đau chọn một món nào đó ăn tạm thì ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngôn Văn Hoa.
Đối phương mặc tây trang đi giày da, tóc chuốt keo, ăn vận rất tỉ mỉ.
Đây là…
Tuy nhà hàng này rất cao cấp nhưng không giống nơi nên bàn thương vụ, mà thích hợp cho các cặp tình nhân tới đây hẹn hò hơn.
Mà mẹ cô tối nay cũng có việc ra ngoài, Ngu Điềm hỏi mẹ đi đâu, bà ấy còn ấp úng.
Cho nên đây là…
Đi hẹn hò với Ngôn Văn Hoa?
Nội tâm Ngu Điềm đột nhiên hồi hộp, hưng phấn.
Theo lý thuyết thì quen biết lâu vậy rồi cũng không cần phải cố ý ăn mặc trang trọng để cùng nhau ăn cơm.
Ngôn Văn Hoa hiện tại chải chuốt từ đầu đến chân, rõ ràng là có chuyện rất quan trọng, nhưng hôm nay lại không phải ngày lễ hay ngày kỷ niệm gì.
Tim Ngu Điềm bỗng đập nhanh như trống.
Trong lòng cô có một suy đoán to gan.
Theo lý mà nói, Ngôn Văn Hoa và mẹ mình đã hẹn hò được một khoảng thời gian. Ngu Điềm từng nghe Tề Tư Hạo nói qua, nếu là tái hôn thì hai bên tuổi tác cũng không còn nhỏ, xem mắt thuận lợi thì tái hôn sẽ rất nhanh.
Chẳng lẽ tối nay Ngôn Văn Hoa ăn vận nghiêm túc như vậy là để cầu hôn mẹ mình?
Nhìn bộ dáng Ngôn Văn Hoa có chút khẩn trương, đưa tay sửa sang lại vạt áo, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn dài rất rộng.
Ngu Điềm đột nhiên không muốn rời khỏi nhà hàng đắt tiền này một chút nào, cũng may bởi vì ăn cơm một mình nên cô chọn ngồi góc khuất, ở vị trí này có thể hoàn toàn thấy được tình huống ở bàn của Ngôn Văn Hoa, nhưng cây xanh ở trong góc lại vừa hay che khuất cô, người bình thường sẽ không chú ý tới.
Ngu Điềm chờ mong mẹ mình sẽ xuất hiện, nhưng không như mong đợi, rất nhanh có người ngồi xuống đối diện Ngôn Văn Hoa, là một người phụ nữ khác.
Đối phương tuy cũng tầm tuổi mẹ cô nhưng trang điểm tinh xảo, như chim nhỏ nép vào người, khí chất khác hoàn toàn với nữ sĩ Tống Xuân Hương.
Nếu nói là họ hàng hay bạn bè của Ngôn Văn Hoa thì cử chỉ giữa bọn họ lại không giống, hai người nhìn như một cặp vợ chồng trung niên vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt lưu luyến còn mang theo chút ái muội.
Đồ ăn của Ngu Điềm đã được mang lên nhưng cô nuốt không nổi, cô buông dao nĩa, bắt đầu nhìn chằm chằm động tĩnh ở bàn Ngôn Văn Hoa.
Quả nhiên, sau khi ngồi một lát, động tác của hai trở nên thân mật hơn rất nhiều, Ngôn Văn Hoa nhìn đối phương trong mắt tràn ngập tình yêu và quyến luyến.
Trái tim Ngu Điềm như rơi xuống hầm băng.
Nội tâm chỉ có một ý nghĩ.
Ngôn Văn Hoa ngoại tình!
Nhưng trong lòng càng sợ hãi phẫn nộ thì hành động lại càng thêm bình tĩnh.
Ngu Điềm máy móc nuốt đồ ăn xuống bụng, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngôn Văn Hoa, trong lòng không ngừng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Chắc chắn không thể nói ngay cho mẹ, bà ấy thật vất vả mới mở cửa lòng muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, có lẽ mong chờ lần này có thể đơm hoa kết trái, nhưng lại bị phản bội vô tình như vậy, nếu biết được nhất định sẽ chịu tổn thương sâu sắc.
Nhưng nếu không làm cái gì, để mặc Ngôn Văn Hoa âm thầm ngoại tình ngay dưới mí mắt cũng không được.
Ngu Điềm thở phì phò, cô gần như theo bản năng lấy điện thoại ra, gọi cho Ngôn Minh muốn hỏi tội.
Trong lòng cô rất loạn, còn chưa biết phải nói sao với Ngôn Minh, kết quả nhìn thấy Ngôn Minh đang đẩy cửa nhà hàng bước vào, đi bên cạnh anh còn có một cô gái trẻ trung trang điểm thời thượng, nhắm mắt theo đuôi Ngôn Minh, dáng vẻ nóng lòng muốn nói chuyện với anh nhưng lại không biết phải nói gì.
Sau đó Ngu Điềm nhìn hai người kia, đi tới bàn của Ngôn Văn Hoa, ngồi xuống hai bên.
Ngu Điềm bỗng cảm thấy mờ mịt, chẳng lẽ đây là người mà Ngôn Minh xem mắt? Đối phương là mẹ của cô gái tới đây xem mắt?
Sau đó dùng cơm, hai bên chỉ hàn huyên vài câu, cũng không làm ra hành động gì có thể dùng để phỏng đoán mối quan hệ giữa bọn họ.
Tim Ngu Điềm đập rất nhanh, không biết là bởi vì tức giận Ngôn Văn Hoa có thể đang ngoại tình hay là vì Ngôn Minh muốn đi xem mắt.
Nhưng rất nhanh, cô đã tìm được cơ hội, đang ăn, cô gái ngồi đối diện Ngôn Minh đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Ngu Điềm gần như ngay lập tức đứng dậy, đi vòng qua chậu cây che khuất, rẽ vào phòng vệ sinh ở góc độ Ngôn Minh và Ngôn Văn Hoa không thể nhìn thấy.
Nhưng theo tới phòng vệ sinh có ích lợi gì?
Cũng không thể chặn đường chất vấn cô gái kia.
Đợi Ngu Điềm bình tĩnh lại, chợt bật cười, hành vi này của mình thật sự quá ngu ngốc.
Chỉ là vừa muốn xoay người rời đi, Ngu Điềm liên nhìn thấy cô gái kia đi ra từ buồng vệ sinh bên cạnh, cầm điện thoại gọi---------------
“Tôi gặp được con trai đối tượng xem mắt của mẹ mình rồi.”
Giọng của đối phương không nén được sự kích động cùng hưng phấn: “Quá con mẹ nó đẹp trai! Bà không biết đấy thôi, chiều cao, giá trị nhan sắc, khí chất đều rất tuyệt! Tôi không ngờ ngoài đời thật sự có một soái ca cực phẩm như vậy, nhưng hơi lạnh lùng, như kiểu hoàng tử băng, bà hiểu không? Tôi cũng không biết miêu tả như thế nào.”
“Hơn nữa nghe nói trong nhà đối phương siêu có tiền, dù rất mừng cho mẹ có thể gặp được một đối tượng xem mắt tốt như vậy nhưng nói sao cũng thấy đáng tiếc, nhỡ đâu mẹ tôi xem mắt thành công thì anh ấy sẽ thành anh trai trên danh nghĩa của tôi, không thể theo đuổi…”
Cô gái này nói được một nửa, đột nhiên như hạ quyết tâm gì đó: “Được rồi, cho dù là anh em kế cũng không liên quan gì tới pháp luật, không thuộc trường hợp luật hôn nhân và gia đình nghiêm cấm kết hôn, gần quan được ban lộc, tôi vẫn muốn theo đuổi! Thân càng thêm thân không phải rất tốt sao! Đang lo không biết làm sao lấy được phương thức liên lạc của soái ca cực phẩm này, nhưng bây giờ thì tốt rồi, có thể mượn chuyện của mẹ để đi tìm anh ấy hahahaha!”
……………..
Cô gái hào sảng cúp điện thoại, dặm lại lớp trang điểm, lúc này mới khôi phục dáng vẻ e lệ an tĩnh, từ trong phòng vệ sinh xoay người đi ra ngoài.
Ngu Điềm đứng ở trước gương, trừng mắt nhìn chính mình.
Cô gái trong gương vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ nhưng ánh mắt hung hãn, nhìn qua cảm xúc như đang trên bờ vực mất kiểm soát.
Cô thật sự thật sự thật sự tức muốn phát điên.
Ngôn Văn Hoa vậy mà dám ngoại tình đi xem mắt!
Rõ ràng đang hẹn hò với mẹ mình!
Càng khiến cho người ta không thể chịu đựng chính là, Ngôn Minh biết hết mọi chuyện lại không những không ngăn cản, còn tiếp tay cho kẻ ác! Cùng ba mình tới tham gia xem mắt! Trợ giúp cho ba mình!
Trong lòng Ngu Điềm phun trào dung nham. Mặc dù là Ngôn Văn Hoa ngoại tình nhưng cô càng phẫn nộ và thất vọng về Ngôn Minh hơn, giống như người bị phản bội là cô vậy.
Cô kích động phẫn nộ mà gửi tin nhắn cho Ngôn Minh.
Một Chú Cá Nhỏ: [Anh đang ở đâu? Đang làm gì?]
Ngôn Minh đang trò chuyện với người trên bàn, quả nhiên không xem điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của Ngu Điềm.
Ngu Điềm cố nén giận, kiềm chế cảm xúc, tựa như báo gấm đang chờ đợi con mồi, kiên nhẫn yên lặng chờ buổi xem mắt này kết thúc.
Không khí bên này của Ngu Điềm yên lặng chết chóc, nhưng bàn của Ngôn Minh bên kia lại trò chuyện vui vẻ, bầu không khí hòa hợp. Đợi dùng cơm xong, Ngôn Văn Hoa định cùng người phụ nữ kia đi dạo phố, ông ấy vung tay lên, giống như trước đó xem mắt với mẹ của Ngu Điềm, vô cùng tự nhiên hào sảng sắp xếp hành trình của Ngôn Minh.
Ngu Điềm vểnh tai lên nghe---------
“Ngôn Minh, con đưa em Trần Hi đi dạo phố đi, không phải con bé nói muốn mua máy tính sao? Nhiệm vụ này liền giao cho con, con đưa em đi mua đi!”