Mặc dù trước đó Ngôn Văn Hoa tích cực đi xem mắt với mong muốn giải quyết vấn đề độc thân của chính mình, nhưng không thể ngờ được Ngôn Minh con trai mình lại cái sau vượt cái trước.
Sau khi Ngôn Văn Hoa chính thức chia tay với mẹ của Trần Hi thì quay trở về trạng thái độc thân, nhưng Ngôn Minh lại cầu hôn thành công, hơn nữa còn thuyết phục được Ngu Điềm tổ chức một buổi tiệc đính hôn nho nhỏ mời bạn bè và người thân hai bên, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Một tháng sau, thằng nhóc tâm cơ này đã lôi kéo Ngu Điềm nhà người ta đi tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Về phần hôn lễ, vì Ngu Điềm vẫn muốn chuyên tâm vào việc học, Ngôn Minh cũng cần có thời gian chuẩn bị nên đành hoãn lại sau.
Tuy chưa tổ chức tiệc cưới chính thức, nhưng mấy ngày nay Ngôn Minh mỗi ngày đều mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày cũng lộ ra ý cười, dáng vẻ cảnh xuân xán lạn, tâm trạng cực kỳ tốt.
Ngôn Văn Hoa bị ảnh hưởng, tâm trạng cũng tốt theo. Ngôn Minh làm bác sĩ bận công tác và cứu giúp người bệnh, phẫu thuật cho bệnh nhân, lại không thích phô trương, nhưng Ngôn Văn Hoa không cho phép hôn lễ của con trai duy nhất nhà mình được làm qua loa. Ngu Điềm ưu tú ra sao ông ấy đều nhìn thấy ở trong mắt, cũng không thể tùy tiện tổ chức một cái hôn lễ cho xong, ông ấy phải cho Ngu Điềm và Ngôn Minh ký ức về một hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Công ty có người giữ chức vụ giám đốc xử lý, Ngôn Văn Hoa có nhiều thời gian rảnh hơn nên đã liên hệ với một số trung tâm tổ chức tiệc cưới sang trọng. Sau khi xem xét rất nhiều đề xuất, quyết định chọn một cái, chỉ chờ đối phương làm xong bản dự thảo, ông ấy sẽ đưa cho Ngu Điềm và Ngôn Minh xem qua.
Chẳng qua cũng không biết có phải chuyện tốt trước giờ luôn đi đôi, sau khi Ngôn Văn Hoa từ bỏ việc đi xem mắt và tìm kiếm tình yêu mới thì vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Ngày hôm đó khi đang trên đường tới trung tâm tổ chức tiệc cưới, ông ấy tình cờ gặp được một người phụ nữ bị xe ô tô lướt qua làm cho té ngã. Chiếc xe gây tai nạn đã chạy trốn, mà xung quanh dân cư thưa thớt, chân của đối phương lại bị thương, điện thoại cũng rơi vỡ hỏng rồi, ngay cả liên hệ với người thân hoặc báo cảnh sát cũng không thể. Cũng may Ngôn Văn Hoa đi ngang qua, sau khi giúp đối phương báo cảnh sát thì đưa bà ấy tới bệnh viện, ứng trước tiền thuốc men, lúc đó mới rời đi.
Khi vết thương của đối phương đã khỏi liền tìm tới nhà cảm ơn, tặng một ít đồ ngọt mình tự tay làm, thường xuyên qua lại, Ngôn Văn Hoa và đối phương bắt đầu trở nên quen thuộc, biết đối phương tên là Ngô Hạnh, nhỏ hơn chính mình năm tuổi, có một người con trai năm nay 23 tuổi.
Cuộc sống của Ngô Hạnh rất bấp bênh, sinh con trai chưa được bao lâu thì ba của đứa trẻ liền qua đời. Mấy năm nay cũng chưa từng tái hôn, vẫn luôn một mình mang theo con, vừa làm việc vừa nuôi gia đình sống tạm, hiện tại tự mình mở một cửa hàng bán đồ ngọt nhỏ, làm ăn cũng có chút danh tiếng. Hôm nay là do đột nhiên có quá nhiều đơn hàng, người phụ trách giao hàng lại có việc bận nên Ngô Hạnh đành tự mình ra ngoài giao hàng, kết quả không cẩn thận bị xe tải chạy quá tốc độ quẹt trúng.
Ngôn Văn Hoa không có tâm tư gì khác, đối với loại chuyện nhỏ không tốn sức này cũng cảm thấy chỉ là thuận tay làm mà thôi, nhưng không ngờ được Ngô Hạnh lại vừa gặp đã thích ông nên chủ động theo đuổi, hẹn Ngôn Văn Hoa đi ăn cơm dạo phố, tặng đồ ăn, khăn quàng cổ, mua quần áo cho ông. Qua lại vài lần, Ngôn Văn Hoa cũng thấy cảm động, nghĩ có lẽ cũng có thể thử một lần.
Đối phương tuy không trang điểm tinh xảo, thời thượng bằng mẹ của Trần Hi, nhưng cũng là một người phụ nữ trung niên thanh tú, sạch sẽ, không giống như vợ cũ của mình nắng mưa thất thường, nhưng cũng giỏi giang hiền huệ, dù ít nói nhưng được cái nhanh nhẹn, chu đáo, làm người cũng đến nơi đến chốn. Quan trọng nhất chính là sau một khoảng thời gian tiếp xúc, đối phương thật sự là một người sống thực tế và khiêm nhường.
Ngôn Văn Hoa xem mắt thất bại hai lần liên tiếp, cũng chịu nhiều đả kích, nghĩ nửa đời sau của mình tiếp tục độc thân cũng chẳng sao, nhưng khi gặp được người như Ngô Hạnh, nói chuyện rất hợp ý, cũng không có gì bài xích.
Ông ấy không có nhu cầu mãnh liệt muốn tái hôn, đối với chuyện tình cảm nghĩ cứ để tùy duyên.
Người một nhà của Trần Hi, vừa mới xác lập quan hệ không bao lâu đã bắt đầu chủ động xuất kích đòi hỏi ông ấy đủ thứ, cái này rồi lại cái kia, thậm chí cảm thấy như vậy là đương nhiên. Điều này khiến Ngôn Văn Hoa không được thoải mái, cảm thấy mối quan hệ này quá thực dụng. Mặc dù cuộc sống của gia đình Ngô Hạnh khó khăn hơn nhà Trần Hi nhiều nhưng chưa từng mở miệng yêu cầu tiền tài, quan hệ hay bất kỳ sự trợ giúp nào.
Nhưng càng là như vậy, Ngôn Văn Hoa càng muốn chủ động đối xử tốt với một nhà bọn họ.
Con trai của Ngô Hạnh tên là Thẩm Chu, học về cơ khí tự động hóa, vừa mới tốt nghiệp ở một trường cao đẳng của thành phố Dung. Ngôn Văn Hoa đã từng gặp qua chàng trai này vài lần, là người cầu tiến, ấm áp, hào sảng, rất nhiệt tình, biết quan tâm mẹ, chăm chỉ, không sợ khổ không sợ mệt, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ rất siêng năng.
Dưới trướng công ty của Ngôn Văn Hoa không kinh doanh nghiệp vụ liên quan đến cơ khí tự động hóa nên chỉ có thể giúp gửi hồ sơ của đứa nhỏ này cho bạn bè của mình. Ông chỉ là người thuận nước đẩy thuyền, cũng không nói quá nhiều lời ngon ngọt về đứa trẻ này. Cơ hội chỉ có một lần như vậy nhưng Thẩm Chu đã nắm bắt được. Từ vòng thi viết cho tới phỏng vấn, Thẩm Chu đều có biểu hiện rất xuất sắc, CV cũng đẹp, cuối cùng trúng tuyển vào công ty của đối phương, được điều tới bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Đối với Ngôn Văn Hoa đây chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng Ngô Hạnh và Thẩm Chu lại rất cảm kích, nói sao cũng muốn mời Ngôn Văn Hoa một bữa để tỏ lòng biết ơn.
Nhưng Ngôn Văn Hoa lại hơi do dự: “Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng mấy ngày nay, hôm nào được rảnh thì tôi đều cùng ăn cơm với bọn trẻ trong nhà, hiện tại cũng không xác định được khi nào có thời gian mà lại không ăn cơm cùng tụi nó để hẹn hai người…”
Gần đây công việc của Ngôn Minh ngày càng bận rộn, việc học của Ngu Điềm và sự nghiệp truyền thông của Ngu Điềm đã đi vào quỹ đạo, hai người cuồng công việc ở cạnh nhau, thường cắm đầu vào làm việc tới quên cả giờ ăn cơm.
Ngôn Văn Hoa rất không yên tâm, cộng thêm công tác chuẩn bị hôn lễ cũng cần thương lượng với Ngu Điềm và Ngôn Minh, bởi vậy gần đây đều gọi hai người tới ăn cơm cùng, để người giúp việc trong nhà làm cơm cho ba người.
Ngôn Minh nếu còn độc thân, chắc chắn sẽ không đồng ý, anh sẽ tìm hết mọi cớ để ở nhà ăn cơm hộp, nhưng hiện giờ có Ngu Điềm, Ngôn Minh trở nên biết nghe lời hơn. Chỉ cần Ngôn Văn Hoa mời, anh gần như không bao giờ từ chối. Dù sao trước kia cũng chỉ có một mình, anh ăn ít đi cũng chẳng có việc gì, nhưng hiện tại đã có vợ…Sao anh có thể để vợ mình ăn cơm hộp không có dinh dưỡng được?
Ngôn Văn Hoa cũng rất vui, vốn ông độc thân chỉ có một mình, trải qua cuối tuần cô đơn cũng rất khó khăn, hiện giờ đã có Ngu Điềm, có thể gọi cả hai đứa con về nhà vô cùng náo nhiệt.
Thấy ông ấy không xác định được thời gian cũng khó xử, Ngô Hạnh tuy hơi xấu hổ nhưng loại chuyện một đống tuổi rồi còn chủ động theo đuổi Ngôn Văn Hoa bà ấy cũng đã làm rồi, cảm thấy chẳng có gì phải ngại ngùng nữa cả, vì thế nói thẳng…
“Nếu bọn trẻ nhà ông không ngại thì có thể cùng nhau ăn cơm. Nhưng mọi người không cần thấy áp lực, chúng ta chỉ giống như bạn bè bình thường, chuyện Thẩm Chu tìm được việc làm này, chắc chắn là phải cảm ơn ông. Về tình về lý, tôi đều phải mời mọi người một bữa.”
Trước mắt Ngôn Văn Hoa và Ngô Hạnh là quan hệ bạn bè, cũng rất thoải mái, còn tương lai như thế nào còn cần phải xem vận mệnh.
Ngôn Văn Hoa sau khi trưng cầu ý kiến của Ngôn Minh và Ngu Điềm, hai người đều tán thành, đồng ý cùng Ngôn Văn Hoa ăn một bữa cơm với người nhà Ngô Hạnh.
“Ba anh không giống mẹ của anh có nhiều sở thích cá nhân, bạn bè trải khắp thế giới, tâm thái trẻ trung, không thiếu người bầu bạn. Ông ấy hoàn toàn trái ngược với mẹ anh. Lần trước anh về nhà, nhìn một ngôi biệt thự lớn như vậy, tối om, ba của anh thì ngồi trong phòng khách, đèn cũng quên không bật, ngây người nhìn ra sân.”
Ngôn Minh nhớ tới cảnh tượng lúc đó, cũng có chút thổn thức: “Mặc dù trong nhà có dì giúp việc, nhưng mỗi ngày dì đều chạy lên chạy xuống dọn dẹp quét tước, không thể trò chuyện cùng với ba anh, càng không thể cùng ông ấy đi ra ngoài chơi.”
“Cho nên anh nghĩ, nếu ba của anh có thể tìm được một người tâm đầu ý hợp, anh cũng sẽ rất ủng hộ. Ba mẹ anh, vốn không có mấy chuyện ngoại tình lăng nhăng, đơn giản chỉ là sau khi kết hôn phát hiện ra sự khác biệt về tính cách quá lớn. Mẹ anh là kiểu như vậy, thật sự thích hợp với tự do tự tại, nhưng ba của anh thì là người nếu phải ở một mình thì cô đơn sẽ nhiều hơn là tự do.”
Nguyên nhân chính là vì Ngôn Minh thấu hiểu Ngôn Văn Hoa, cho nên khi Ngôn Văn Hoa ngại ngùng đưa ra lời mời cùng ăn cơm, anh cũng không muốn khiến ba mình khó xử, nên lập tức vui vẻ đồng ý…
“Coi như quen thêm bạn mới cũng khá tốt, dì kia vừa hay cũng có con trai tầm hơn hai mươi tuổi, không chừng sẽ có đề tài chung để trò chuyện.”
………..
Nhìn thái độ của Ngôn Minh, Ngôn Văn Hoa cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lập tức đồng ý với Ngô Hạnh.
Ngu Điềm khi còn nhỏ đã mất cha, hiện giờ đã kết hôn với Ngôn Minh, cũng coi Ngôn Văn Hoa là người nhà. Mặc dù hôn lễ chưa được tổ chức, nhưng Ngôn Văn Hoa đối xử tốt với cô, Ngu Điềm vẫn luôn ghi nhớ. Ông ấy thật sự đối đãi với cô như con gái ruột, thậm chí còn quan tâm hơn cả Ngôn Minh. Thứ Ngôn Minh có, Ngu Điềm nhất định cũng sẽ có. Ngôn Minh không có, Ngu Điềm vẫn sẽ có.
Nhiều người nói sau hôn lễ nhận lì xì xong mới có thể sửa miệng, nhưng Ngu Điềm cũng không coi trọng loại quy tắc phiền phức này.
Giữa người với người, trước nay đều là chân tình đổi lại chân tình, Ngôn Văn Hoa yêu thương cô như con gái, Ngu Điềm cũng kính trọng Ngôn Văn Hoa như ba ruột.
Cô đã sớm gọi Ngôn Văn Hoa là ba, dù sao như vậy cũng không đột ngột. Bởi vì tên Ngôn Minh này, từ lúc gặp phụ huynh, còn chưa đi đăng ký, nhưng đã thân thiết gọi Tống Xuân Hương là mẹ.
Mặc dù sau khi ba Ngu Điềm mất, nữ sĩ Tống Xuân Hương vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn Ngu Điềm, Ngu Điềm cũng không thiếu thốn tình thương nào, nhưng những lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô cũng sẽ nhớ tới giọng điệu và nụ cười của ba mình mà cảm thấy tiếc nuối, bất giác đều dồn hết lên người Ngôn Văn Hoa. Những gì không thể báo đáp người cha đã qua đời của mình, cô đều muốn tặng hết cho Ngôn Văn Hoa.
Ngôn Văn Hoa thất bại hai lần liên tiếp trong chuyện tình cảm, Ngu Điềm dù thấy đáng tiếc, nhưng cũng không thể giúp được gì. Những điều cô có thể làm chỉ là kiện định đứng bên cạnh ông, ủng hộ hết mình giống như Ngôn Minh khi Ngôn Văn Hoa ôm thái độ thử một lần đi tiếp xúc với người mới.
Cô đã nhìn ra, Ngôn Văn Hoa quả thật hơi ngại, sợ bọn tiểu bối lên án hành vi của ông, lớn tuổi rồi còn không chịu thôi, muốn tìm bạn già, mỗi ngày đều đi xem mắt. Ngoài miệng ông không sợ trời không sợ đất, nhưng thực tế lại cực kỳ để ý cảm nhận của con trai mình. Sự ủng hộ của con cái đối với ông ấy mà nói thật sự rất quan trọng để quyết định xem có nên đi thêm bước nữa hay không.
Ngôn Minh cũng nghĩ như vậy, thế nên anh mới chủ động quạt gió thêm củi đồng ý chuyện hẹn ăn cơm lần này.
Chỉ là Ngôn Minh không ngờ tới, một câu đồng ý nhẹ nhàng này của mình, lại mang đến cho anh rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Thẳng thắn mà nói, một nhà Ngô Hạnh mang lại cho Ngôn Minh cảm giác đáng tin tưởng hơn hai mẹ con Trần Hi rất nhiều. Ngô Hạnh không giống như mẹ của Trần Hi mạnh vì gạo, bạo vì tiền*, lần đầu tiên gặp mặt Ngôn Minh và Ngu Điềm, thậm chí còn hơi căng thẳng, như học sinh nhìn thấy giáo viên.
*Mạnh vì gạo, bạo vì tiền (长袖善舞): phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả
Dáng người Thẩm Chu cao gầy, hai mắt có thần, thân hình rắn chắc, là kiểu chàng trai rất năng động hoạt bát, nhìn khá thành thực, vừa mới tốt nghiệp nên trông có vẻ không hiểu quy tắc ngầm khi xã giao. Ngô Hạnh giới thiệu Thẩm Chu, tức giận khẽ gõ đầu con trai mình một cái. Thẩm Chu lúc này mới ngại ngùng chào hỏi Ngôn Minh.
“Con trai tôi, Thẩm Chu có hơi khờ khạo, may nhờ có ông giúp nó nộp hồ sơ xin việc, nếu không cũng không thể tìm được công việc tốt như vậy.”
Ngôn Văn Hoa đương nhiên xua tay: “Việc nhỏ mà thôi.” Tâm trạng ông rõ ràng không tệ, chỉ chỉ Ngôn Minh và Ngu Điềm, nói: “Con trai và con gái của tôi… Ngôn Minh và Ngu Điềm.”