Xin Đừng Trèo Cao

Chương 46: Chương 46





 
Một khi cảm xúc nổi loạn nổi lên thì rất khó để kìm nén nó.
Đây là lần đầu tiên Thư Thanh Nhân chạy trốn như thế này, ngay cả một tiếng chào hỏi mọi người cô cũng không nói, trực tiếp chạy ra khỏi nhà tổ.
Cùng Thẩm Tư Ngạn chạy.
 
Anh giống như ngựa quen đường cũ, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, lúc đến đây, Thư Thanh Nhân chịu trách nhiệm lái xe, lúc trở về đổi thành anh là người lái xe.
"Có phải khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm không?"
Thẩm Tư Ngạn vừa lái xe vừa quan sát đường xá, anh cười trả lời cô: "Đúng vậy, trốn học đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa."
"Vậy bố mẹ anh có phạt anh không?"
"Phạt chứ, sao không phạt được, có những lúc đôi chọc bọn họ tức giận hai người còn hợp lại đánh tôi, dạy dỗ tôi."
Thư Thanh Nhân cười thành tiếng, đột nhiên cô rất có hứng thú, cũng mặc kệ cô hỏi chuyện nhiều có khiến lái xe Thẩm phân tâm hay không, hào hứng hỏi chuyện, chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt cô cũng hỏi, giống như không hề biết mệt.
Thẩm Tư Ngạn cũng rất kiên nhẫn, cô hỏi cái gì anh đáp cái nấy, biết gì nói đó.
 
Đến khi dừng đèn đỏ, Thẩm Tư Ngạn cuối cùng mới có thời gian nghiêng đầu qua nhìn cô, "Cô nhỏ, nãy giờ đều là cô nhỏ tôi, bây giờ có phải nên có qua có lại đến lượt tôi không?"
Thư Thanh Nhân gật đầu, "Anh muốn hỏi tôi cái gì?"
"Chuyện về bố của cô." Giọng của anh rất nhẹ, "Kể cho tôi nghe một chút đi."
Thư Thanh Nhân hơi do dự, "Anh có hứng thú với chuyện về bố tôi à?"
Dù sao thì ngoại trừ cô và mẹ, bây giờ có rất ít người nhớ đến bố cô, chỉ thỉnh thoảng nhắc đến, cũng chỉ là một chủ đề nào đó, trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt người đàn ông đó, rồi à lên một tiếng là Thư Bác Dương đã qua đời.
mà không phải đang tưởng nhớ đến ông ấy.
"Tôi muốn biết ông ấy đối tốt với cô đến thế nào," Giọng trầm thấp của Thẩm Tư Ngạn vang lên, "Học tập một chút."
Thư Thanh Nhân bỗng ngẩn người.
Rất lâu sau cô mới thì thào hỏi anh: "Vì sao muốn học tập?"
"Vừa rồi mới đụng đầu vào bàn ngốc luôn rồi à?" Anh bật cười, vươn tay qua khẽ gõ lên trán cô một cái, dường như đang giúp cô thông suốt, "Tôi muốn đối tốt với cô.

Sẽ tốt với cô không thua kém gì bố của cô."
Cô lại muốn hỏi vậy tại sao muốn đối tốt với cô.
Lời đến khóe môi lại không nói thành lời được.
Tống Tuấn Hành đã từng đối với cô rất tốt, nhưng sau đó lại không tốt nữa, bố cô cũng nói ông ấy sẽ đối tốt với cô cả một đời này, nhưng một đời của bố lại vội vàng kết thúc như vậy.

Bây giờ Thẩm Tư Ngạn nói muốn tốt với cô, sẽ tốt được bao lâu đây.

Chỉ cần cô không yêu cầu xa vời với loại thời gian bao lâu này, như vậy việc anh đối tốt với cô sẽ chỉ là một sự ban ân, sẽ không phải một loại chờ đợi.
Chỉ có như vậy, khi anh cũng rời đi, cô mới có thể tiếp tục một mình sống tiếp.
Vừa rồi khi trốn ở dưới gầm bàn, bốn mắt chạm nhau, nhịp tim cô đập rất nhanh, thật sự muốn cứ mãi trốn ở đó như vậy.
Mấy người bác đó sẽ không tìm thấy cô, mẹ cũng sẽ không khuyên cô tái hôn, không cần suy nghĩ đến chuyện công việc và tương lai.

Giống như được quay lại khoảng thời gian khi còn bé, chuyện buồn phiền duy nhất chỉ có hôm nay ăn gì, và mai sẽ đi đâu chơi.
Trưởng thành rồi mới nhận ra những buồn phiền đó thật ra lại là một loại hạnh phúc.

Người lớn sau khi hiểu ra được đạo lý này, thì những buồn phiền đó đã không bao giờ có khả năng có lại được.
Với tính tình của Thư Thanh Nhân, lúc này cô hẳn nên bốc đồng lên uy hiếp anh, nếu anh nói muốn đối tốt với tôi, vậy thì anh phải đối tốt với tôi cả một đời.

Nhưng cô không dám.
Không cược nổi, vậy thì không bằng đừng cược.
"Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe bác cả nói, hình như anh nói với bọn họ cái gì đó," Cô cười cười, cố gắng chuyển chủ đề một cách uyển chuyển nhất, "Anh nói gì vậy?"
Thẩm Tư Ngạn cụp mắt, ra vẻ thần bí nheo mắt lại, "Bí mật."
***
Sau khi về đến khách sạn, Thẩm Tư Ngạn cuối cùng mới nhớ ra chuyện thảo luận tiệc chiêu đãi trong năm với cô, Thư Thanh Nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Qua tết tôi sẽ bắt đầu sắp xếp."
Nói xong chuyện này, dường như đã không còn chuyện gì để nói.
Thẩm Tư Ngạn làm như hờ hững hỏi cô, "Một mình cô ở trong phòng có vấn đề gì không?"
"Ban ngày thì không có vấn đề gì." Thư Thanh Nhân vỗ ngực cam đoan, "Cho dù bị cúp điện cũng không sao, trời sáng thoáng mát thế này mà.

Chỉ khi buổi tối mất điện mới có chút khủng bố thôi.

Mà tôi nghĩ rồi, lát nữa tôi gọi điện cho chị tôi, bảo chị ấy đến ở cùng tôi."
Anh thản nhiên "À" một tiếng, sau đó ai về phòng người nấy.
Sau khi về phòng, Thẩm Tư Ngạn cũng không biết bản thân nên làm gì, hằng năm anh thường ở cùng người nhà, vai vế của anh nhỏ, nên chuyện ăn tết hay tế tổ anh thường không có quyền lên tiếng, mặc cho người lớn trong nhà sắp xếp, từ mùng một đến mùng bảy đều được sắp xếp lịch đâu vào đó.
Bây giờ một mình anh chờ trong phòng khách sạn, bỗng anh cảm thấy hình như tết không có náo nhiệt như vậy.
Anh nhớ đến hôm 30 tết bị mất điện, quyết định lấy điện thoại ra gọi cho phòng quản lý một cú điện thoại.
Nhân viên trực điện thoại ở đầu dây bên kia biết anh, giọng điệu lễ phép, "Ngài Thẩm, chúng tôi có thể giúp ngài gì không?"
"Tôi muốn hỏi chuyện mất điện ở khách sạn các anh."

Giọng của nhân viên trực ban đột nhiên run lên, "Ngài Thẩm thật sự xin lỗi ngài! Đêm ba mươi tết, hôm đó nhân viên trực ban tổ chức tiệc mà trong chốc lát lơ là quản lý phòng cung cấp điện.

Điều này đã gây phiền phức cho ngài, chúng tôi thật sự xin lỗi, rất xin lỗi ngài, mong ngài có thể bỏ qua lần này."
Thẩm Tư Ngạn cắt ngang lời của anh ta, giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn, "Tôi gọi điện không phải là để nghe xin lỗi, tôi muốn hỏi," anh ngừng một chút, giống như đang tìm từ để hỏi, ".

.

.

Còn có khả năng bị mất điện không? Kiểu như mất điện vào buổi tối."
Nhân viên trực ban lập tức lên tiếng phủ nhận, "Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Ngài Thẩm! Xin ngài hãy tin tưởng khách sạn của chúng tôi! Tôi bảo đảm với ngài tình huống mất điện sẽ không xảy ra lần nữa."
".

.

.

Thật sự sẽ không mất điện nữa à?"
Giọng điệu nhẹ nhàng lại mơ hồ này của Thẩm Tư Ngạn khiến nhân viên trực ban càng thêm chắc chắn ngài Thẩm đang khảo nghiệm bọn họ!
Nhân viên trực ban kích động nắm chặt bàn tay, chỉ tiếc Thẩm Tư Ngạn ở đầu dây bên kia không nhìn thấy.
Từng lời của nhân viên kia cực kỳ rõ ràng, thể hiện đầy đủ trình độ chất lượng cao của đội ngũ nhân viên trong khách sạn năm sao so với các khách sạn thông thường khác, "Sẽ không xảy ra! Xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi! Tôi lấy mười mấy năm uy tín trong công việc của mình ra đảm bảo với ngài, tình huống mất điện sẽ không xảy ra lần nữa!"
Nhân viên trực ban cảm thấy giọng điệu này của mình đã đủ chân thành, anh ta lại không ngờ ở đầu dây bên kia ngài Thẩm thở dài một tiếng rất khẽ, dường như còn có chút thất vọng.
Đây là vẫn chưa tin lời anh ta nói?
Nhân viên trực ban không ngừng cố gắng, "Hay là thế này, chúng tôi chuẩn bị riêng cho ngài một cái máy phát điện riêng, nếu như trong trường hợp thật sự bị mất điện, chúng tôi có thể cam đoan với ngài tầng của ngài sẽ vẫn sáng trưng!"
Giọng điệu của Thẩm Tư Ngạn rất phức tạp, "Không cần."
"Cần, cần chứ." Nhân viên trực ban rất kiên định, "Ngài Thẩm lựa chọn khách sạn chúng tôi, đây là may mắn của khách sạn chúng tôi, dù có khổ, có vất vả hay khó khăn đến đâu chỉ cần ngài Thẩm có thể thoải mái thì chúng tôi rất sẵn lòng!"
".


.

.

"
Thẩm Tư Ngạn im lặng cúp điện thoại.
Lần này có máy phát điện, cho dù cả thành phố này đều bị cúp điện, tầng này của bọn họ vẫn sẽ có điện.
Anh sờ cái cằm, uể oải tựa đầu lên thành ghế sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà.
Mấy phút sau, lại lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Thời.
Giọng Mạnh Thời rất trầm, "Chuyện gì?"
"Cậu đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Đến chỗ tôi đi."
"Thái tử gia à, nếu bắt nhân viên tăng ca vào ngày nghỉ theo nhà nước đề ra sẽ bị tố cáo đó."
Ý của Mạnh Thời rất rõ ràng, đó là anh ta không muốn đến.
Thẩm Tư Ngạn chậm rãi nói: "Nhiều năm tình cảm bạn bè mà cậu đối với tôi như vậy?"
"Vậy cậu đối với tôi thế nào?"
"Cậu theo đuổi được Từ Thiến Diệp chưa?" Thẩm Tư Ngạn đột nhiên hỏi anh ta.
Mạnh Thời im lặng, Thẩm Tư Ngạn "À" một tiếng, quả nhiên là chưa cua được, cái tên giấy trắng* này chỉ biết to mồm là giỏi.
*白纸男: người đàn ông giấy trắng, chỉ những người đàn ông không có kinh nghiệm trong việc hẹn hò, theo đuổi con gái.
"Vừa có tiền tăng ca, vừa có thể nhìn thấy Từ Thiến Diệp, có đến hay không?" Anh nhíu mày, giọng điệu nghiền ngẫm.
Mấy phút sau, Mạnh Thời nói: "Chờ tôi ăn cơm tối cùng người lớn trong nhà xong rồi tôi qua đó."
Thẩm Tư Ngạn hài lòng gật đầu, "Chờ cậu đến."
***
Lúc Từ Thiến Diệp đến khách sạn, sắc trời đã tối.
Lúc cô ấy vào phòng, miệng còn đang không ngừng lại nhải.
"Nếu cậu không muốn cùng những người họ hàng kia của cậu ăn tết, thì cậu về thành phố Thanh Hà ăn tết cùng mình và cô không được à? Bây giờ năm mới đầu năm mình còn phải chạy qua chạy lại hai nơi.

Cậu có biết không mình kẹt xe ở trên đường cao tốc hai tiếng đồng hồ đó.

Cậu nói xem Tết Nguyên Đán mấy người đó chạy ra đường làm gì cơ chứ, chỉ tổ ngây cản trở giao thông."
Từ Thiến Diệp cứ oán trách như vậy, nhưng không hề mảy may cảm thấy thật ra bản thân mình cũng là một phần tử gây cản trở giao thông.
Thư Thanh Nhân chỉ biết chị em thân thiết nhất của cô chịu đến đây ăn tết với cô là cô đã rất vui vẻ rồi, tùy ý cô chị họ này phàn nàn, còn bản thân thì không ngừng phụ họa theo.
Từ Thiến Diệp nói một câu, cô lập tức đệm thêm một câu "Đúng vậy, đúng vậy" phía sau, người tung kẻ hứng chọc cười Từ Thiến Diệp.
"Được rồi, đồ nịnh hót." Từ Thiến Khiên khoanh tay trước ngực, ngả người ngồi lên ghế sô pha, "Sang năm cậu cùng mình về Thanh Hà ăn tết đi, mấy anh mình biết tin cậu ly hôn cũng rất lo lắng cho cậu đó.


Đầu năm mới mình có thể chạy ra ngoài thế này cũng may là có bọn họ yểm trợ cho mình."
Thư Thanh Nhân nhẹ giọng nói, "Được, năm sau cùng cậu về đó ăn tết."
"Hôm nay cậu đổi tính rồi? Sao lại nghe lời thế hả?" Từ Thiến Diệp hơi kinh ngạc, nói tiếp: "Cậu không về Thanh Hà, thật ra mấy anh mình cũng định qua đây thăm cậu, nhưng tính chất công việc của bọn họ cậu cũng biết đó, không tiện đi lắm, chờ qua tết sắp xếp công việc ổn định để xem bọn họ có thể tiện ghé qua đây một chuyến không, Bắc Dã nói đến lúc đó bọn họ sẽ đi xe buýt đến đây, tiết kiệm tiền xăng cho công ty luật của bọn họ."
Thư Thanh Nhân chợt nhớ ra, "Giữa năm mấy anh có rảnh không? Khoảng giữa năm Bất Động Sản Bách Lâm muốn tổ chức một cái tiệc rượu, nếu người của bên nhà họ Từ có thể đến thì càng thêm náo nhiệt."
"Vậy đến lúc đó mình hỏi giúp cậu." Từ Thiến Diệp gật đầu, "Không nói chuyện này nữa, cậu thật sự một mình đón giao thừa à?"
"Ừm."
"Sao cậu không nói với mình một tiếng? Cảm giác một mình đón giao thừa thế nào?"
Thư Thanh Nhân cười cười, "Mình không chỉ có một mình, mình đón giao thừa với Thẩm Tư Ngạn."
"?" Từ Thiến Diệp đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Không phải anh ta về Hồng Kông rồi à?"
"Sau đó lại quay lại."
Từ Thiến Diệp mím môi, nhắm mắt lại, "Thư Thanh Nhân, cậu thành thật đi, có phải cậu và anh ta phát triển lên một bước nữa rồi không?"
Thư Thanh Nhân vội vàng lắc đầu, "Không có, không có."
"Người ta không phải không có nhà để về, năm mới còn ở lại khách sạn cùng cậu, nếu không phải đầu óc anh ta chứa bã đậu, thì là.

.

." Từ Thiến Diệp tỉnh táo phân tích, nụ cười trên môi cũng càng lúc càng thô bỉ, "Thư Thanh Nhân, sức quyến rũ của cậu rất lớn đó nha, một tên kim cương vương lão ngũ* trâu bò như vậy mà cũng bị cậu tóm được."
*钻石王老五: Kim cương vương lão ngũ chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
"Cái gì mà tóm được anh ta, cậu nói chuyện uyển chuyển chút."
Từ Thiến Diệp nhíu mày, "Vậy là anh ta tóm được cậu?"
".

.

."
Thư Thanh Nhân đang chìm trong im lặng thì chuông cửa vang lên, Thư Thanh Nhân theo phản xạ rụt người lại, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Từ Thiến Diệp đứng lên, gần như chạy bước nhỏ ra mở cửa, "Động tác của cháu trai lớn nhà chúng ta đúng là nhanh thật đó."
Từ Thiến Diệp vừa mở cửa, đập vào mắt cô ấy không phải là gương mặt điển trai của Thẩm Tư Ngạn, mà là gương mặt u ám như than đá của Mạnh Thời.
Từ Thiến Diệp không nhịn được mắng một tiếng, "Mợ nó."
"Từ tiểu thư, lâu không gặp." Mạnh Thời nhíu mày, cong môi nở nụ cười nham hiểm, "Ngủ với đàn ông xong rồi chạy mất là sở thích của cô sao?"
 
------oOo------