Xin Đừng Quên Em

Chương 12-1




Thoáng cái trời đã tối rồi. Không phải nói đùa nhưng thực sự tâm tình Nguyệt Ân đang rất tốt. Vì sao ư? Vì tối nay Thiên Vũ sẽ về.

Chuyện bình thường thôi nhưng tại sao cô lại vui như vậy? Là bởi vì từ ngày sống chung với nhau đến nay chưa lần nào Thiên Vũ về tối. Chỉ toàn đi tiếp đối tác rồi đi uống rượu, sau đó về khách sạn hoặc công ty ngủ.

Còn về phần hắn hiện tại đang rất say rồi. Trong đầu nghĩ đến việc chiều nay cô cười với Lăng Nhược Phong. Hắn là đang ghen sao? Không thể, hắn rất ghét cô mà. Hắn chính là yêu nhưng không chịu thừa nhận.

-Lãnh Nguyệt Ân, cô thật bỉ ổi!

Hắn loạng choạng bước vào trong nhà, cô thấy vậy cũng vội chạy ra đỡ. Bỗng nhiên hắn ép cô vào tường nói gì đó mà cô không thể hiểu nổi.

-Cô dám cười với người khác ngay trước mặt tôi.

Nguyệt Ân cứng đờ người. Chưa định hình được gì thì bị hắn áp vào tường.

Nguyệt Ân không dám động đậy, hắn áp vào quá sát, khiến chân tay cô dần cứng ngắc lại. Cô bắt đầu căng thẳng đây là lần đầu của cô mà. Thấy cô không có vẻ phản đối, hắn thử cúi đầu hôn lên môi cô. Thật mềm, thoang thoảng mùi hoa hồng nhè nhẹ không giống như trên người Gia Kỳ, lại có thêm cả hương thơm cơ thở của người phụ nữ. Hắn hơi mất khống chế, dùng chóp mũi cọ lên mũi cô, gương mặt hiện đầy vẻ thỏa mãn.

Cô khẽ tóm lấy vạt áo hắn, hai tay run rẩy.

Hắn bắt đầu hôn từ trán cô rồi xuống đôi môi, hai má, vành tay, cần cổ, không bỏ sót chỗ nào. Khiến hơi thở cô dồn dập hẳn lên, lại cảm thấy mặt mình cũng nóng rực, hắn cúi đầu hôn cô lần nữa. Hắn thử thăm dò vào trong, làm hơi thở của cả hai quấn bện lấy nhau.

Cô ý thức được nơi tư mật của mình ướŧ áŧ, hắn rốt cuộc đã chơi đùa đủ với đôi môi mật ngọt của cô, khi buông môi cô ra thì cơ hồ cô đã mất hết không khí, thở dốc.

Đôi môi trượt theo hướng miệng cô lên vành tai cô mà nhấm nháp, vành tai cô ít thịt, người lớn nói như vậy là người có phúc. Lúc này vành tai bị Hàn Thiên Vũ cắn, cô có cảm giác có một bàn tay đang chạm lên quần áo cô, miệng hắn tăng thêm lực đạo, làm cho cô rên lên một tiếng.

Âm thanh tinh khiết, trên đầu hắn bắt đầu đổ mồ hôi, hai tay rốt cuộc cũng rảnh rỗi, kéo vạt áo sơ mi ở lưng quần của cô, một tay cho vào trong, một tay bắt đầu sờ soạng gỡ nút áo của cô. Trời ơi, sao áo của cô lại có nhiều nút như vậy,hắn không kiên nhẫn, muốn xé cái cái áo ra, nhưng chút lý trí còn sót lại bảo anh không nên làm như thế. Vì thế, bàn tay to lớn lại nhẫn nại, cần mẫn gỡ từng nút từng nút một.

Ôm lấy cô, để lưng cô dán lên tường, lúc này áo sơ mi xanh đã bị vứt trên sô pha, hắn thuận tay cởi luôn áo ngực màu đen.

Vứt cái áo đi, hai đỉnh đồi đồ sộ xuất hiện trước mặt, hắn chế tới mức sinh đau, nhưng hắn vẫn phải làm từng bước. Hình dạng của đôi gò bồng đảo trắng trẻo, xinh xắn, đầy đặn, đỉnh đồi màu phấn hồng nhìn thật mê người. Hàn Thiên Vũ đưa ngón tay ta chọt vào, anh liền cảm thấy ngón tay của mình như lún sâu vào trong đó.

END CHAP 12.1.