Xin Đừng Buông Tay

Chương 1




Này, Kiêu Dương, ngươi đi nhanh thế làm sao ta theo kịp?

Một tiểu chính thái nhỏ bé đứng trên bậc thang, uất ức nhìn người đi trước. Đôi mày nhăn lại, môi hồng chu lên nhìn đáng yêu vô cùng. Nước da trắng trẻo bụ bẫm, thật làm người ta muốn véo.

Kẻ tên Kiêu Dương cũng không lớn hơn người vừa cất tiếng là bao nhiêu, quay xuống hếch mắt nhìn người cách mình những mười mấy bậc cầu thang, ngang ngạnh cười khiêu khích:

-          Lưu Thủy, ngươi thật chậm chạp. Nhà ngươi cùng họ với rùa sao?

-          A, ngươi thật xấu. Ta không leo nữa, không leo nữa.

Lưu Thủy giận dỗi ngồi xuống bậc thang. Cái đầu nhỏ nguây nguẩy lắc qua lắc lại tỏ vẻ bất bình. Kiêu Dương thấy thế thì cười khanh khách. Hắn nhảy chân sáo xuống dưới gần người kia, cúi đầu cười, hai tay vặn vẹo sau lưng:

-          Không leo nữa sao? Vậy ta cũng không leo nữa. Mình xuống Nại Vân Hà đi.

Lưu Thủy ngờ nghệch nhìn kẻ kia đang lên tiếng dụ dỗ. “Xuống Nại Vân Hà sao? Cũng hay, giờ gió thế này, đứng bên sông chắc mát lắm.” Và thế là bé Lưu Thủy bị dụ dỗ, cười toe toét gật đầu cái rụp, lon ton chạy xuống dưới.

Đứng trên một mỏm đá cao bên sông nhìn xuống, Lưu Thủy thích thú ngồi xuống, lấy chân đung đưa trong không trung. Cơn gió thổi lướt qua mặt sông, đem theo hơi nước vào đất liền, làm tung bay mái tóc đen buộc gọn gàng của Lưu Thủy. Phía sau, Kiêu Dương cũng chạy đến, tay còn ôm một đống quả, ngồi xuống bên Lưu Thủy, còn luôn mồm nhắc rằng phải chú ý kẻo ngã. Hắn đưa cho người bên cạnh một quả táo chín đỏ vừa hái được, cười tít mắt:

-          Này, ăn đi.

Nhận lấy quả táo, Lưu Thủy không do dự đưa lên miệng cắn một miếng. Vị táo ngọt ngào thanh mảnh thấm vào đầu lưỡi, trôi tuột xuống cuống họng. Mồm phồng một miệng táo, Lưu Thủy khẽ ngâm nga một giai điệu vui tai, ánh mắt sáng lên, hơi cong cong vương nét cười. Nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt như tăng thêm nét đẹp đẽ. Lưu Thủy lớn lên nhất định sẽ thành một mỹ nam khuynh quốc khuynh thành.

Kiêu Dương ngồi thoải mái trên mỏm đá, hơi đung đưa người, giọng hát ngô nghê của một đứa trẻ vang lên, như hòa cùng tiếng nước chảy dưới sông. Tiếng hát bay cùng không khí, xuyên qua tán cây xanh mướt, vang vọng lảnh lót của một trí óc non nớt chưa nếm sự đời. Đôi mắt trong veo không chút vẩn đục nhìn cả cuộc sống bằng sự lạc quan mà chỉ trẻ con mới có.

Lưu Thủy chăm chú gặm táo, phóng tầm mắt ra xa. Cả núi non thu vào trong mắt. Người bên cạnh sau khi kết thúc bài hát thì chợt cười thích thú. Tiếng cười như khơi gợi sự tò mò của một đứa bé con, Lưu Thủy quay sang, miệng vẫn ngậm đầy táo, hỏi:

-          Ngươi cười gì?

-          Lưu Thủy, nếu ngươi cứ mãi là con rùa con trốn trong mai cũng tốt, sẽ không ai có thể đưa ngươi xa ta được.

-          Nói gì lạ thế? Không phải cúng ta đã ở bên cạnh nhau mãi sao? Chúng ta là huynh đệ tốt. – Lưu Thủy nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ nói.

-          Ừ, chúng ta sẽ bên nhau mãi. Lưu Thủy ngươi hứa nhé. – Kiêu Dương đưa ngón tay nhỏ bé lên không trung.

-          Được, quân tử nhất ngôn. – Lưu Thủy ngoắc ngón út vào ngón tay của người kia, cười tươi. Nốt ruồi dướt đuôi mắt lại cong lên theo đôi mắt nhỏ.

…….

-          Lưu Thủy, đừng ngủ ở đây. Về phòng đi, cảm lạnh đấy.

Lưu Thủy mơ màng tỉnh dậy. Y vừa mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp, về một thời thơ ấu với người đó. Ngày ấy, ai cũng thật ngây thơ, thật trong sáng, không vương vẩn một chút đục. Giờ cũng đã hai mươi năm trôi qua, người nào người nấy đều lớn hết rồi, liệu có còn nhớ về ngày xưa? Dụi dụi đôi mắt, Lưu Thủy ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt đẹp đẽ tựa ngọc của ai kia.

Kiêu Dương cúi người, mái tóc đen dài túm sau gáy, còn vương lại mấy sợi trên khuôn mặt. Đôi mắt phượng híp lại thành đường chỉ, sống mũi dọc dừa, đôi môi mỏng quyến rũ lại nở nụ cười quen thuộc. Trần Kiêu Dương, con trai trưởng của Trần gia, sở hữu nét đẹp hại nước hại dân, khiến không ít nữ tử trong thiên hạ mơ ước thú được hắn về làm phu quân. Nhưng Kiêu Dương lại một mực lạnh nhạt với đại sự của bản thân, đã hai mươi tư tuổi mà chưa có lấy một nữ tử nào khiến hắn động tâm. Cha mẹ đã nhiều lần thúc ép nhưng kẻ nào đó vẫn chỉ để ngoài tai, hoàn toàn không lay động.

-          Tối chưa? – Lưu Thủy cất giọng hỏi.

Kiêu Dương né người, chỉ vào phía mặt trời đang dần lặn phía xa. Lưu Thủy ngáp dài một tiếng, đứng dậy vương vai. Mái tóc đen lòa xòa trước mặt. Mấy sợi tóc mượt mà đậu trên mi mắt dài, như hờn trách nó đã che đi đôi mắt sâu bí ẩn của người chủ nhân.

Lưu Thủy được tiếng là con nuôi của Trần gia. Từ năm y còn nhỏ rất nhỏ, đã được Trần gia nhận về nuôi. Chuyện cũng qua lâu lắm rồi, Lưu Thủy cũng không còn nhớ rằng vì sao y bị bỏ rơi, cũng không nhớ rõ năm ấy mình như thế nào lại được một gia tộc lớn như Trần gia nhìn trúng mà thương cảm đem về nhận làm con, chỉ nhớ rằng y không phải con cháu ruột của Trần gia. Thế thôi.

-          Này…

Kiêu Dương bỗng ghé sát lại gần Lưu Thủy làm y phải lùi lại mấy bước. Khuôn mặt đẹp như khắc chỉ còn cách một chút. Ánh mắt sâu tĩnh lặng như nước hồ thu nhìn thẳng vào Lưu Thủy. Không khí nóng lên. Lưu Thủy cố che đi nét ngượng ngùng, lắp bắp:

-          Sao… sao thế?

Nhìn sự căng thẳng của người trước mặt, Kiêu Dương ngừng lại mấy giây. Chiếc vòng cổ đá thạch anh trắng định tặng rồi như lưỡng lự điều gì lại thôi, bị nắm chặt trong lòng bàn tay giấu trong tay áo. Những lời định nói ra cũng bị ném vào trong lòng. Nén tiếng thở dài, hắn đưa tay lên phủi nhẹ đầu Lưu Thủy:

-          Không có gì. Đầu ngươi có bụi. Đi thôi, đến giờ cơm rồi.

Nói rồi, hắn quay người đi khỏi.

Lưu Thủy thần người nhìn bóng lưng Kiêu Dương xa dần, nhịp tim bất giác đập “thịch” một cái. Ôm lấy vật thể bướng bỉnh trong lồng ngực, Lưu Thủy lắc mạnh đầu. Không được. Phải kìm lại, phải nén lại. Hắn là nam nhân, y cũng là nam nhân, làm sao tiến tới cái chuyện kia được? Suốt mười mấy năm, từ khi nhận ra tình cảm của mình đối với người nọ, y luôn tự nhủ phải kiềm chế bản thân nhưng rồi vẫn không thể. Thứ tình cảm như thể một hạt giống cứ theo thời gian mà lớn lên mà không cách nào ngừng được. Lưu Thủy cố lạnh nhạt với Kiêu Dương nhưng lại không nhịn được ánh mắt dịu dàng khi nhìn nụ cười tươi rói của người kia, càng cố gạt đi thì tình cảm lại càng thêm đậm. Hắn thực sự, từ lâu lắm, đã không thể coi Kiêu Dương như một người huynh đệ nữa. Chôn chặt, rồi lại đè nén, cảm giác như thể trái tim sắp nổ tung ra mỗi khi ở gần bên người nọ. Thế nhưng, có thể làm được gì ngoài việc cất giấu mãi thứ tình cảm này?

Bất chợt, Kiêu Dương quay đầu lại, đứng im như chờ đợi:

-          Lưu Thủy, không đi à?

Lưu Thủy như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, giật mình.

-          Đi đây.

Y vừa nói vừa đi đến gần Kiêu Dương, sánh bước cùng hắn đi về phía Đông Phương Các. Sau lưng, mặt trời dần lặn…

…….

Trần gia không giống các gia đình quyền quý khác, điều khác biệt lớn lao nhất chính là bữa tối luôn phải là bữa cơm sum họp của gia đình vào mỗi ngày. Lão thái Trần Thị, người lớn nhất trong Trần gia luôn quan niệm rằng, cả ngày đi đây đi đó, mỗi người một nơi rồi thì đến tối phải dành thời gian cho người thân, không thể để giống những kẻ giàu có mà không để tâm đến tình thân khác được, cứ đến lễ tết mới được quây quần một bữa. Quan niệm đó, được con cháu Trần gia dù không quan tâm cũng vẫn phải vỗ tay ủng hộ cho người già vui vẻ.

Bây giờ, ngôi xung quanh cái bàn tròn lớn giữa Đông Phương Các, khuôn mặt vui vẻ vừa ăn vừa nói truyện. Không khí vô cùng thoải mái. Đột nhiên, lão thái Trần Thị trầm ngâm:

-          Ôi, ta đã gần đất xa trời rồi, giờ mà được ngắm các cháu ta yên bề gia thất thì thật tốt.

Câu nói vừa dứt, cả bàn ăn bỗng tĩnh lặng. Sắc mặt mọi người cũng trầm đi vài phần. Kha Liên – mẫu thân của Kiêu Dương - im lặng nhưng nhìn vẻ mặt của bà cũng đủ biết bà bực bội đến mức nào. Cả Trần gia, chỉ còn đúng Kiêu Dương và Lưu Thủy đã đến tuổi mà chưa thành thân. Lưu Thủy thì kém Kiêu Dương hai tuổi, dù Kha Liên không hài lòng nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nói rằng một vài năm nữa chín chắn hơn lập gia thất cũng chưa muộn. Duy chỉ có Kiêu Dương là không thể nhân nhượng mà cho qua.

Kiêu Dương cười khan, gắp cho lão thái miếng thịt, miệng ngon ngọt:

-          Người đừng lo lắng, người còn sống lâu lắm lắm. Đâu có dễ dàng nói đi là đi được. Phúc của người là thọ trăm tuổi mà.

Trần lão thái cười lớn, mấy nếp nhăn cũng dãn ra, móm mém nói:

-          Tiểu Dương Dương con thật khéo mồm khéo miệng. Nhưng số trời đã định, ta đâu thể nào biết trước được tương lai. Con nhanh nhanh cho ta có cháu bồng cháu bế đi.

Kiêu Dương mở miệng đang định tự giải vây thì Kha Liên chậm rãi nói:

-          Kiêu Dương, ngày mai con sẽ gặp mặt. Ta đã sắp xếp hết rồi. Đó là tiểu thư Yên Nhi của Đỗ gia. Đó là một cô gái tốt, đẹp người lại đẹp nết, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Nữ tử như thế, khó kiếm lắm con. Mà con cũng biết nó mà…

Lưu Thủy nghe thế thì hơi giật mình làm rơi chiếc đũa trong tay xuống đất. Kha Liên nheo mắt nhìn y, y chỉ cười hối lỗi rồi gọi nha hoàn lấy cho một đôi đữa khác, cố giữ cho đôi tay không run lên, trái tim chợt nhói lên. Lần này đến tận mẫu thân ra tay mai mỗi cho hắn sao? Vậy thì xem ra người đã quyết tâm lắm rồi. Dù trong lòng biết rằng chẳng hy vọng gì vào cái tình cảm của bản thân nhưng sao trong tận thâm tâm vẫn không muốn giao Kiêu Dương vào tay nữ nhân nào. Lưu Thủy lặng im cúi đầu ăn cơm, cố gắng không để tâm vào câu chuyện đang diễn ra.

Kiêu Dương lén lút liếc người kia, âm thầm cảm thán. Sau bao năm, rùa con vẫn mãi chọn cách rụt cổ. Mà, hắn cũng đâu có hơn gì. Kiêu Dương hắn tự hào là phong lưu lãng tử hơn người, vậy mà đến một câu bày tỏ nỗi lòng với người mình thương cũng không dám nói ra, chỉ sợ hãi nhỡ như suy đoán của mình là không đúng, chỉ sợ sẽ gây sợ hãi cho con rùa nhỏ kia, chỉ sợ sẽ gây dị nghị làm rùa nhỏ tổn thương. Phải làm thế nào mới tốt đây?

-          Kiêu Dương, Kiêu Dương, con có nghe ta nói không? – Kha Liên gọi lớn.

Kiêu Dương đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình đột nhiên bị gọi tên thì giật nảy mình. Hắn ngẩng mặt nhìn mẫu thân mình:

-          Dạ? Mà thôi, con nói rồi, người cứ mặc kệ con đi. Con muốn tìm người con gái… - Đến đây, hắn bỗng ngừng lại – người con yêu. Người đừng can thiệp nữa.

Kha Liên nghe thế thì hơi cáu:

-          Con thôi đi, để con tìm thì bao giờ mới ra. Ta quyết định rồi, không nói nhiều. Một là một, hai là hai, ngày mai Yên Nhi sẽ đến nhà ta chơi, con phải tiếp đón nó thật chu đáo. Nếu không, đừng trách ta ác.

-          Tiểu Dương Dương, con cũng nên nghe lời mẫu thân con. Ta cũng thấy Yên Nhi rất tốt mà. Con ngoan ngoãn một lần đi, sẽ không hối hận đâu nha, mà ta thì lại có thêm một đứa cháu dâu ngoan hiền. Chuyện đó không phải sẽ là đại hỉ cho Trần gia sao? – Trần lão thái híp mắt cười.

-          Con no rồi, mời cả nhà ăn cơm, con về phòng trước.

Lưu Thủy im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. Y nho nhã dùng khăn lau miệng rồi đứng lên, cúi đầu. Được sự đồng ý của người lớn, Lưu Thủy ra khỏi Đông Phương Các. Y không biết rằng, sau lưng y, một ánh mắt chứa nét buồn cũng theo bước chân y mà nhìn theo. Kiêu Dương hơi cụp mắt, thần trí đã bay mất một nửa.