Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 56: Ta giết Sư Thiên Lũ!




Hắc xà tới phạm vi cấm cung, liền tự giác thu nhỏ, lúc này thân thể đại khái cũng chỉ to bảng chiều cao một người, vừa vặn có thể tự do trườn qua cửa nẻo khắp nơi trong cấm cung. Nó thu nhỏ, Sư Nhạn rốt cuộc có thể thoát thân từ kẽ răng nó, nhưng như cũ còn nửa thân mình vẫn ở trong miệng đại xà, bị nó lắc đến đầu váng mắt hoa.

Hắc xà căn bản không thèm để ý mình bị chủ nhân cẩu bức mắng, hiện tại nó hưng phấn đến không được, phe phẩy cái đuôi, phi một tiếng phun tiểu đồng bọn trong miệng ra.

“Xè xè ——” đây là hiến vật quý.

Nó có ý tứ gì, Tư Mã Tiêu không biết, hắn nhìn Sư Nhạn lăn xuống đất lại bò dậy, đầy mặt mộng bức, mắt to trừng mắt nhỏ với nàng, nhìn chừng mười phút.

Ai đây? Trong đầu Sư Nhạn toát ra vấn đề này, đồng thời mơ hồ tự ra đáp án. Hắc xà là Tư Mã Tiêu nuôi, người trước mặt này có thể mắng hắc xà, khẳng định chính là chủ nhân của nó, không thể nghi ngờ.

không phải nói đại ma vương mặt mũi hung tợn, thân cao hai mét tám sao, Tư Mã Tiêu là tiểu bạch kiểm trước mắt này à?

không, không đúng. Sư Nhạn trong thời gian đối diện cùng tiểu bạch kiểm này khẩn cấp nhớ tới giả thiết quan trọng nhất. Tư Mã Tiêu và nguyên thân Sư Nhạn kia có quan hệ nam nữ a! Làm sao bây giờ, giờ hắn đã nhận ra nàng? Cũng đúng, nàng lại không ngụy trang, chỉ cần đôi mắt không hỏng, khẳng định có thể nhìn ra được.

Phát triển đến mức này, nàng thật không nghĩ tới. Ngàn dặm xa xôi, bị đưa tới cửa, đây là duyên phận thế nào, nàng còn cảm thấy chính mình giống hàng chuyển phát nhanh.

Làm sao bây giờ, bây giờ nàng phải diễn kịch sao? Diễn ra tình nhân cửu biệt gặp lại, lệ nóng doanh tròng, dục cự còn nghênh…… Nhưng kỹ thuật diễn của nàng tệ như vậy, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở. Bằng không lại nói mình mất trí nhớ, một chiêu mất trí nhớ đi khắp thiên hạ! Cũng không được, cái này đồng dạng cũng khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

Tư Mã Tiêu trước mặt này, nhìn cũng không phải dễ lừa gạt, không phải là nàng cứ tùy tùy tiện tiện nói mất trí nhớ thì hắn liền tùy tùy tiện tiện tin theo.

Nhìn mười phút, Sư Nhạn đã từ tim đập cực nhanh, đầy đầu óc hồ ngôn loạn ngữ mà chậm rãi trở nên bình tĩnh trở lại. không có cách nào, nàng luôn luôn rất khó duy trì khẩn trương lâu dài, lúc này nàng chỉ có thể trừng lớn đôi mắt.

Tư Mã Tiêu đánh giá nàng mười phút, rốt cuộc có động tác, tiếng nói của hắn mang theo một chút khàn khàn: “Lại đây.”

Sư Nhạn không nhúc nhích.

Tư Mã Tiêu cũng không tức giận, thậm chí lúc trước mi tâm nhăn lại cũng buông lỏng ra, tự hắn đi đến trước mặt Sư Nhạn, một tay bế nàng lên.

Sư Nhạn: “!!!”

Ngươi trực tiếp như vậy sao?

Nàng đột nhiên bị bế lên, vốn dĩ hẳn phải giãy giụa, nhưng thân thể không biết là không phản ứng kịp hay là đầu óc không theo kịp, tóm lại nàng cũng không giãy giụa, chờ nàng bình tĩnh trong chốc lát, muốn giãy giụa thì lại cảm thấy quá xấu hổ, đành phải an ủi mình, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tĩnh chế động mới là thượng sách sinh tồn.

Vẫn làm bộ mình là cổ thi thể an tĩnh cẩu qua, tuyệt không chủ động mở miệng nói gì.

Tiểu bạch kiểm Tư Mã Tiêu hư hư thực thực ôm nàng, động tác quá thuần thục, một tay ấn cái ót nàng, ấn đầu nàng vào bên cổ hắn.

Sư Nhạn đột nhiên nhớ tới mấy năm qua lão cha Sư gia ân cần khuyên bảo cùng các loại dạy dỗ, tổng kết là một câu —— một ngày kia nhìn thấy Tư Mã Tiêu, đừng nương tay, giết hắn nha.

hiện tại đại cừu nhân của Sư gia đang ở trước mặt nàng, cái cổ là chỗ yếu ớt còn ở trong tầm tay nàng, quả thực là cơ hội rất tốt. Nhưng mà phi thường kỳ quái là, nàng bị ấn đầu dựa vào đó, ngửi được khí vị đặc thù nhàn nhạt lại khô ráo một chút, nhịn không được muốn ngủ, cảm giác thực mệt thực mỏi lập tức đánh bại nàng.

Trước nay nàng đến thế giới này, cũng chưa từng cảm thấy mệt như vậy. Cảm giác như là liên tục tăng ca ba ngày ba đêm rốt cuộc về nhà, ngã đầu quỵ ở trên giường.

Hay là lần này vì mấy ngày không ngủ, nàng mới mỏi mệt thành như vậy? không đúng, chắc chắn là trên người tiểu bạch kiểm thần bí này phun thứ thuốc ngủ linh tinh gì đó!

“Muốn ngủ thì ngủ đi.” Tư Mã Tiêu nghiêng nghiêng đầu, gương mặt cọ ở trên tóc nàng, nàng cảm giác được một cái tay lạnh lẽo đè đè gáy mình, lại đi theo tóc xoa xoa xuống sống lưng, mang theo ý tứ trấn an tự nhiên.

Sau đó Sư Nhạn liền nghẹo đầu ngủ rồi.

Trước khi ngủ là ở trong lòng ngực người ta, tỉnh ngủ rồi vẫn còn ở trong lòng ngực người ta, tư thế so với lúc trước càng thêm thân mật. Tư Mã Tiêu ngồi ở ghế trên, đầu nàng để ở trên cánh tay hắn, toàn bộ chôn ở trong lòng hắn, đến chân còn bị tay áo hắn phủ lên.

Nàng vừa mở mắt, liền đối diện ánh mắt Tư Mã Tiêu đang cúi đầu nhìn chăm chú. Khóe mắt còn có cái đầu rắn đang lay động, một cái lưỡi rắn roẹt roẹt hấp dẫn ánh mắt nàng. Tiếp theo Tư Mã Tiêu liền vung chân đá cái đầu rắn sang một bên, Đại Hắc Xà ủy ủy khuất khuất vặn vẹo một trận, còn ý đồ thò sang nữa, lại bị Tư Mã Tiêu dùng tay đẩy ra.

“đi ra ngoài.” Tư Mã Tiêu chỉ vào cửa sổ mở rộng.

Đại Hắc Xà nhận thấy chủ nhân không bình tĩnh như bề ngoài, cảm thấy còn nháo nữa khả năng sẽ bị đánh, vì thế ngoan ngoãn bò ra ngoài, nhìn thật đáng thương.

Có lẽ là mới vừa tỉnh, đầu óc còn không rõ lắm, Sư Nhạn thậm chí cảm thấy một màn này có loại cảm giác quen thuộc mạc danh, giống như đã trải qua thật nhiều lần, cực kỳ có bầu không khí ở nhà, là hình thức bạn trai và sủng vật ở chung.

Sư Nhạn nghĩ đến đây, đột nhiên giật mình một cái.

không đúng a, chỗ nào cũng không đúng rồi!

Sư Nhạn kéo tóc mình. Là cái gì, là cái gì làm nàng vào lần đầu tiên gặp mặt tiểu bạch kiểm xa lạ đã ngủ như chết trong lòng người ta? Tâm cảnh giác mà nàng thật vất vả bồi dưỡng ra đâu? Chết rồi? Tuy rằng chất lượng giấc ngủ của nàng vẫn luôn thực tốt, nhưng cũng không có khả năng tốt đến mức này —— hơn nữa giấc ngủ vừa rồi thật là say.

Sau mấy ngày giết người, nàng đều sẽ làm ác mộng, vừa rồi không có.

Nàng rất có lý do hoài nghi nam tử nuôi rắn trước mặt ôm nàng, chơi tóc nàng này đang sử dụng công cụ hay mê dược gì đó.

Tư Mã Tiêu duỗi tay vuốt ve cằm nàng một chút.

“Sao còn ngây ngốc, ngủ ngon?”

Sư Nhạn nghe ngữ khí hắn vô cùng quen thuộc, có chút hít thở không thông. Đừng, kỳ thật ta không phải nữ phiếu của ngươi a.

“Nếu nghỉ ngơi tốt, vậy nói một chút đi.” Tư Mã Tiêu nói.

nói…… nói cái gì a?

Tư Mã Tiêu: “Mấy năm nay nàng ở nơi nào?”

Sư Nhạn phát hiện mình không hề có sức phản kháng, miệng mình tự có ý thức mà nhổ ra mấy chữ: “Ở Hạc Tiên Thành.”

Sư Nhạn: Cái gì?? Ta uống thuốc nói thật hay là như thế nào? Sao ta không biết cái kỹ năng này a???

Tư Mã Tiêu: “Có phải người Sư gia mang nàng đi hay không, Sư Thiên Lũ ở bên nàng?”

Sư Nhạn: “Phải.”

Tư Mã Tiêu: “Vì sao không trở về bên ta?”

Sư Nhạn: “Ta không quen biết ngươi, không biết vì sao phải về bên ngươi.”

Ba vấn đề qua đi, Sư Nhạn hiểu ra, tự bế, thằng nhãi này mở kĩ năng, hắn là mở BUFF nói thật đi.

Ba vấn đề, Tư Mã Tiêu không sai biệt lắm đoán được mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trước hắn làm động tĩnh lớn tìm kiếm tung tích Liêu Đình Nhạn khắp nơi như vậy, theo cách hắn tìm, dù hồn phách Liêu Đình Nhạn bị nát, vỡ thành một ngàn tám trăm mảnh, hắn cũng có thể thu thập trở về, nhưng không có, một chút dấu vết đều không có, cho nên hắn thực nhanh phát hiện không đúng.

Khi đó hắn căn bản không chịu nổi hiện thực là không thấy Liêu Đình Nhạn, phẫn nộ rất nhiều liền đuổi theo giết người Sư thị cho hả giận, trong quá trình tìm kiếm người Sư gia, hắn phát hiện khác thường, liền suy đoán Liêu Đình Nhạn bị bọn họ mang đi.

Đồng thời hắn còn hoài nghi có phải Ma Vực bên kia có người làm gì không, rốt cuộc Liêu Đình Nhạn là người Ma Vực, người phái nàng tới có thể lại ở giữa làm khó dễ, dù không phải, nói không chừng bọn họ cũng có biện pháp có thể tìm được Liêu Đình Nhạn.

hắn đã hoài nghi cái gì, bất luận khả năng gì đều đi kiểm chứng.

Bởi vậy, hắn phá đổ Canh Thần Tiên Phủ xong, phát hiện ra người Sư gia bị hắn giết đến điêu tàn có dấu hiệu chạy về Ma Vực, liền dứt khoát ném xuống cục diện rối rắm ở Canh Thần Tiên Phủ, đi Ma Vực giảo phong giảo vũ trước.

Trước làm chết nguyên ma chủ Đông thành lúc trước phái Liêu Đình Nhạn đi Canh Thần Tiên Phủ tìm hiểu tin tức, lại một đường đi theo tung tích người Sư gia, thu vào dưới trướng tất cả thành trì có dấu vết bọn họ …… Chỉ mấy năm nay, hắn truy đuổi thật sự ráo riết. Những người Sư gia còn sống sót, sống một người tính một người, mỗi người giãy giụa chạy trốn cầu sinh. hắn sắp bức Sư Thiên Lũ đến trọc đầu, cũng không trách Sư Thiên Lũ mỗi ngày nhìn Sư Nhạn dụng tâm làm xã súc mới táo bạo như vậy.

Sư Thiên Lũ dù chết cũng không nghĩ đến, chính mình hao tổn tâm cơ dấu Liêu Đình Nhạn nhiều năm như vậy, cuối cùng không chỉ không tẩy não thành công, còn không thể hiểu được để cho nàng tự mình chạy tới trước mặt Tư Mã Tiêu.

Có thể nói một đêm phá sản, chỉ có nhảy lầu mới có thể giải ngàn sầu.

Tư Mã Tiêu tự mình đoán mọi việc được đến bảy tám phần, hắn phát hiện Liêu Đình Nhạn không nhớ rõ mình, sắc mặt một đường đen xì, lại hỏi thêm mấy vấn đề, toàn bộ đã hiểu rõ nàng.

hiện tại nàng là Sư Nhạn, Sư Thiên Lũ là cha nàng, mười năm trước mất trí nhớ.

Tư Mã Tiêu tức đến muốn cười, nếu hiện tại Sư Thiên Lũ ở trước mặt hắn, hắn có thể ngay tại chỗ chọc cho mấy ngàn đao. Lão đông tây Sư gia quả nhiên chuyện gì cũng làm ra được, mất trí nhớ? Sợ là lão đông tây kia dùng thuật tẩy hồn của Sư gia, tẩy hết toàn bộ ký ức của Liêu Đình Nhạn, để nàng coi hắn là kẻ thù, dùng để trả thù hắn. Lão đông tây cũng chỉ có cái kỹ xảo này.

“Nàng, nhận giặc làm cha, hử?” hắn tức giận đều tính ở trên đầu Sư Thiên Lũ, đối với cá muối trong hoảng loạn lộ ra thái độ từ bỏ thì lại càng giống bạn trai đang phát giận, cả người chính là hàng chữ viết hoa báo trước ‘ta chuẩn bị phát giận’.

“Ngu ngốc, lão đông tây đó nói cái gì nàng liền tin cái đó? Muốn làm cha nàng, hắn xứng sao.” Tư Mã Tiêu giữ cằm nàng, “Nàng là Liêu Đình Nhạn, không có bất kì quan hệ gì với lão đông tây họ Sư đó, hắn bất quá muốn lợi dụng nàng đối phó với ta mà thôi. Lần tới bắt được hắn, ta để hắn làm cháu chắt của nàng.”

Sư Nhạn: “Ha?” Cốt truyện sao đột nhiên có vẻ xoay ngược lại? Chuyện này so với lúc trước nàng não bổ càng phức tạp hơn a, nàng còn không quá rõ…… Bất quá dù thế nào cũng không quan hệ tới Trâu Nhạn nàng.

Nàng còn chưa hồi thần, không biết hiện tại trạng huống kỳ quái này rốt cuộc đang diễn cốt truyện gì, cả người rất là vô tội, Tư Mã Tiêu táo bạo nhìn nàng nửa ngày, sách một tiếng, lại đành từ bỏ, vén tóc trên đầu nàng lên, hôn hôn lên mặt, chung quy là không phát giận với nàng, “Đều là vì lão đông tây đáng giận kia.”

Tuy rằng là tư thế thân mật vành tai mái tóc chạm nhau, nhưng ngữ khí hắn thực sự âm lãnh đáng sợ: “Chờ ta bắt hắn về, cả thân thể lẫn hồn phách hắn cũng mài nhỏ từng sợi cho nàng xả giận.”

Sư Nhạn nheo mắt: “Chờ đã!”

Tư Mã Tiêu lập tức biến sắc mặt: “Thế nào, nàng không tin ta, không muốn hắn bị giết?”

Giống như nàng gật đầu liền lập tức bão nổi, bạo khởi giết người.

Sư Nhạn cảm thấy mình có thể đã mở BUFF gan hùm mật gấu, đối với khuôn mặt đáng sợ, một lời không hợp muốn giết người, thế nhưng nàng …… sợ hãi không nổi?

Chính là ngữ khí không tự giác có vẻ yếu đi, “Ai nha, ta lại không biết các ngươi ai mới nói thật, đúng không.”

Tư Mã Tiêu nhớ tới nàng giết người là sợ tới mức gặp ác mộng, “Nàng yên tâm, đến lúc đó ta tự mình ra tay, không để nàng động thủ, ta biết nàng sợ cái này.” nói nói, lại ôm nàng vào trong ngực chặt hơn, còn vỗ lưng trấn an.

Sư Nhạn bị bắt làm gối ôm cho hắn, nghĩ thầm, má ơi, xem ra nguyên thân còn là tiểu tiên nữ đó, loại hình cuộc sống lành mạnh không yêu đánh đánh giết giết, chậc chậc chậc, khả năng đại ma vương đều tương đối yêu tiểu cô nương thiên chân vô tà, không rành thế sự lại thiện lương đi.

Có lẽ còn là loại hình “Đáp ứng ta không cần giết người nữa, quên cừu hận, học tha thứ được không”.

Nàng ở trong lòng làm một vở kịch ‘Tư Mã Tiêu’ và ‘Sư Nhạn’ với yêu hận tình thù, não bổ bọn họ bởi vì địa vị bất đồng, thân phận bất đồng mà bùng nổ tranh chấp, ở trong mưa to ào ào ân đoạn nghĩa tuyệt. ‘Tư Mã Tiêu’ muốn giết người Sư gia, ‘Sư Nhạn’ không cho, khóc lóc dùng ánh mắt quật cường nhìn tình nhân, dứt khoát kiên quyết nói: “Chàng muốn giết thì giết ta trước!” Sau đó ‘Tư Mã Tiêu’ hận đến không được, hô “Tránh ra! không nên ngăn cản ta!” Bùm bùm một trận, không cẩn thận bị thương tới ‘Sư Nhạn’.

Nàng một đường tình cảm mãnh liệt mênh mông, não bổ đến ‘Sư Nhạn’ bị ngộ thương rồi sắp chết, nằm ở trong lòng ngực ‘Tư Mã Tiêu’, dùng chính là tư thế hiện tại này của bọn họ. Muội tử ngậm một hơi cuối cùng nói: “Tha thứ cho ta, ta yêu……” Sau đó chưa nói xong liền nghẹo đầu một cái.

Sư Nhạn tình cảm mãnh liệt não bổ, đầu vô ý thức nghẹo một cái, thấy biểu tình của Tư Mã Tiêu hiện tại, hắn không táo bạo, mặt vô biểu tình nhìn mình, ánh mắt thực cổ quái.

Sư Nhạn:…… Ừ, sao hắn nhìn ta như vậy? Ha ha ha ha hẳn là không có khả năng còn biết thuật đọc tâm đi…… hẳn là không thể nào?

Tư Mã Tiêu giang hai tay, che khuất mặt nàng, hư hư vồ một trảo về phía trước.

Sư Nhạn: “?”

Tư Mã Tiêu: “Rút thứ lung tung rối loạn trong đầu nàng ra.” Sư Thiên Lũ lão đông tây kia, thế nhưng giáo huấn cho nàng trải qua thân phận như vậy, là đầu óc có bệnh sao.

Sư Thiên Lũ: Ta không phải, ta không có!

Tư Mã Tiêu kéo nàng tới, ôm lấy hông nàng, cầm tay nàng: “Có phải nàng thật sự nghe Sư Thiên Lũ, muốn giết ta không?”

Sư Nhạn: “không nghĩ, không muốn.” BUFF nói thật lại tới.

Tư Mã Tiêu cười nhạo một tiếng: “không phải nàng tin tưởng bọn họ sao, bọn họ muốn nàng giết ta, vì sao nàng không muồn giết?” hắn vuốt mặt nàng, nhìn như là đang cười.

Vì sao nhìn như đang cười, bởi vì trong mắt hắn hoàn toàn không ý cười.

Sư Nhạn: “Bởi vì không oán không thù.” Mặc kệ rốt cuộc cốt truyện là thế nào, có thù oán với hắn chính là người Sư gia, lại không phải nàng. Lão cha Sư gia mãi nói với nàng làm một thành viên gia tộc, gia tộc hưng suy vinh nhục càng quan trọng hơn cá nhân mong muốn, chuyện này nàng cũng không dám gật bừa.

Sư Thiên Lũ thất bại lớn nhất là ở chỗ hắn không biết đây kỳ thật là linh hồn từ dị thế, không chịu Thiên Đạo thế giới này hạn chế. Cho nên Sư Thiên Lũ tẩy ký ức cũng chỉ là đoạn ký ức về sau khi nàng đi vào thế giới này. Bởi vậy nàng cũng không biến thành một tờ giấy trắng mặc hắn bôi vẽ.

Tựa như Tư Mã Tiêu, kỳ thật cũng hoàn toàn không thể ở chỗ nàng thám thính được bất kì tiếng lòng nào liên quan đến một thế giới khác.

Nghe được câu trả lời giống như đã từng quen biết, Tư Mã Tiêu thoáng được trấn an một chút, vẫn giữ vững vàng một bộ mặt đen xì vì bạn gái nháo muốn chia tay.

“hiện giờ nàng không tin, được, chờ ta bắt được Sư Thiên Lũ về, để nàng tự mình nghe hắn nói.”

Tác giả có lời muốn nói: Vừa thấy mặt liền ngủ một giấc.

Kiều Kiều: Sư Thiên Lũ ngươi đáng chết! Ngươi chờ đấy, ta lập tức tới giết ngươi! Liêu Đình Nhạn chọc tức ta, ta giết Sư Thiên Lũ! (táo bạo)

Nhạn Nhạn: Cái gì, cái câu chuyện tình yêu này có quan hệ với ta sao? Sờ không được đầu óc.jpg ( cá muối)