Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 68: Kết cục 2




Lúc ở nhà ga, ông Tu đã lên dây cót cho anh chuẩn bị tinh thần trước, nói nếu không được bà Tu đồng ý, cuộc hôn nhân này thật sự khó thành. Anh không rõ vì sao bà Tu không đồng ý gả Tu Dĩnh cho anh. Lúc trước anh cho rằng vì anh không có tương lai, chỉ là một hạ sĩ quan, nhưng hôm nay anh đã thăng hàm vượt cấp rồi, hơn nữa lãnh đạo sư đoàn cũng nói sẽ cho anh đi học tiếp. Cơ hội lần này hiếm có vô cùng, mấy ai có cơ hội được cử đi học nhiều như thế? Trước khi anh thăng hàm đều chuẩn bị tự đi thi, nghe nói bài thi chuyên sâu với bài thi của thí sinh tự do không khác nhau lắm, có lẽ thi tự do khó hơn một chút nhưng anh không sợ. Anh từng nghĩ tới chuyện đi học chuyên sâu, đáng tiếc bộ đội không đời nào cho một hạ sĩ quan đi học, vì thế lúc đó anh đã chuẩn bị xong lại không thể thi. Cho dù sư đoàn đã có danh sách phê duyệt cho anh đi học nhưng anh vẫn quyết định tự thi chuyên sâu dựa vào năng lực của anh, thi không đậu lại tính đường khác. Lúc đó Lưu Vũ nói anh quá ngốc, nhưng anh có ý nghĩ của anh. Có lẽ vì lần này anh thi đấu giành được thứ hạng, sư đoàn mới có quyết định đó nhưng anh không muốn vì nguyên nhân này mà đi học, anh muốn dựa vào năng lực của mình. Có bộ đội cử đi, vậy sau khi tốt nghiệp anh phải quay về đơn vị cũ, nếu anh tự thi, nói không chừng còn có cơ hội đến đơn vị mình thích tuy rằng anh không tính rời khỏi đơn vị cũ.

Anh nhìn ra được, ông Tu rất hài lòng về anh, chỉ là nghĩ đến thái độ chống đối của bà Tu, anh lại nổi gai ốc, biết không vượt qua được thử thách của bà, anh và Tu Dĩnh không thể đường đường chính chính sống với nhau, chạy trốn gì đó vô dụng. Bà Tu hung hãn thế nào anh đã lãnh giáo rồi.

“Cô, cháu thật lòng muốn lấy Dĩnh Dĩnh, cũng hi vọng cô chấp nhận cháu. Tuy cô cho rằng cháu không đủ tài giỏi, nhưng cháu cam đoan với cô, cháu sẽ cố gắng khiến Dĩnh Dĩnh hạnh phúc.” Sau ba tháng thử thách ở chức trung đội trưởng, giờ anh đã được thăng lên đại đội phó, đây là sự khẳng định của bộ đội với anh, cũng là kết quả nỗ lực của bản thân anh.

Bà Tu hừ một tiếng, không nói chuyện.

Hùng Khải nói tiếp “Cô, đây là bằng khen của cháu ở quân khu, còn có huân chương.” Hùng Khải lôi trong ba lô ra tất cả bằng khen của quân khu, còn có huân chương mấy năm nay đoạt được, hi vọng có thể đánh động bà Tu.

Bà Tu nhìn thấy chừng ấy bằng khen, huân chương cũng hơi hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì.

“Muốn tôi đồng ý cũng được, trừ phi cậu xuất ngũ.” Đột nhiên bà Tu đưa ra một điều kiện hết sức nan giải.

Hùng Khải hít hơi, anh không sao ngờ được bà Tu lại đưa ra vấn đề tráo trở thế này, bảo anh xuất ngũ? Khó khăn lắm anh mới thăng hàm thành công, bà Tu thật muốn bắt anh lựa chọn giữa tiền đồ và Tu Dĩnh sao?

“Bà xã, bà nói gì thế hả? Tiểu Hùng có thể thăng hàm thành công không dễ tí nào, bà muốn phá hủy tiền đồ của nó?” Ông Tu cũng không ngờ vợ mình lại hoạnh họe như thế.

“Cậu đồng ý xuất ngũ hay là đồng ý bỏ con gái tôi?” Bà Tu nhìn mắt anh hỏi.

Hùng Khải trầm mặc, hai vấn đề khó khăn như thế, kêu anh trả lời sao?

“Mẹ, sao mẹ có thể ác độc như thế?” Một tiếng hét từ phòng ngủ vọng ra, mọi người quay đầu lại thấy Tu Dĩnh vác bụng đứng ở cửa phòng nhìn bà Tu trừng trừng.

Hùng Khải thấy Tu Dĩnh chỉ mặc một cái áo ngủ đứng ở cửa, đau lòng chạy qua nói “Sao em mặc ít như thế mà ra đây? Cảm lạnh thì làm sao? Mau về giường nằm đi.”

“Không, đằng nào mẹ cũng lấy tiền đồ của anh ra ép anh chia tay với em, em cần cái thân này làm gì nữa?” Tu Dĩnh tức trào nước mắt.

Vì sao mẹ làm thế? Lúc trước Tiểu Hùng không có tiền đồ thì chê anh không nổi bật bằng Phương Thành, bây giờ khó khăn lắm mới được thăng hàm, khó khăn lắm mới lên sĩ quan, bà lại lấy tiền đồ của anh và cô ra uy hiếp bắt anh lựa chọn, bảo Tiểu Hùng lựa chọn thế nào chứ? Cô quan trọng, tiền đồ cũng quan trọng, Tiểu Hùng nỗ lực bao lâu mới đtạ được? Sao có thể dễ dàng phá hủy? Tiểu Hùng đồng ý nhưng cô thì không.

“Mẹ, con hận mẹ, con thật sự hận mẹ.” Tu Dĩnh chưa bao giờ thất vọng về mẹ đến thế, vì sao bà lại ác độc như vậy, vì sao?

“Dĩnh Dĩnh, nghe lời, mau vào phòng, em như thế sẽ bị lạnh đó.” Hùng Khải chỉ quan tâm sức khỏe của Tu Dĩnh, so sánh ra, ngược lại anh không lo đến tiền đồ của mình.

Bà Tu không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Hùng Khải và Tu Dĩnh.

“Nếu bà ấy muốn hại anh, em thành tội nhân thiên cổ mất, bảo em làm sao có mặt mũi làm dâu nhà họ Hùng, còn mặt mũi nào đi gặp người nhà anh?” Nước mắt Tu Dĩnh ràn rụa.

“Bà xã, bà quậy đủ chưa?” Lúc này ông Tu cũng nổi cáu.

Ông luôn nhường nhịn bà, bởi vì lúc ông khó khăn nhất, bà cùng ông vượt qua gian nan, vì thế ngoài yêu ra phần lớn là cảm kích nhưng bây giờ bà lại muốn dùng thủ đoạn uy hiếp như thế chia rẽ con gái yêu quý với người yêu nó, ông nhịn không nổi nữa.

“Chuyện này tôi đồng ý là đủ. Tiểu Hùng, từ hôm nay trở đi ba giao Dĩnh Dĩnh cho con, con phải đối xử tốt với nó, nếu có ngày con phụ nó, ba không tha cho con.” Rốt cuộc ông Tu cũng ra oai.

“Các người dám!” Bà Tu quát lớn, làm trái tim đang nhảy nhót của Hùng Khải lại trầm xuống đáy.

“Nhà này tôi mới là chủ, tôi nói được là được.” Ông Tu trưng ra khí thế của ông chủ gia đình.

Bà Tu nghiến răng “Được, ông là chủ gia đình chứ gì? Rồi, ông cho chúng kết hôn, không cần tôi đồng ý chứ gì? Được lắm, bắt đầu từ hôm nay, cái thằng Hùng Khải này không cần kêu tôi là mẹ vợ nữa, Dĩnh Dĩnh cũng không cần gọi tôi là mẹ, ông càng không cần thừa nhận tôi là vợ, chúng ta ly hôn, chia nhà.”

Dường như có một quả lựu đạn vừa được ném ra, nổ tan lòng mỗi người.

Ông Tu im lặng không nói nữa.

Tu Dĩnh không ngừng cắn môi, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập, cuối cùng không kềm nổi, ôm bụng rên một tiếng, ngã quỵ xuống đất.

Máu, từ giữa hai chân chảy ra, chói mắt ghê người, làm tất cả những người có mặt hoảng hồn.

“Dĩnh Dĩnh…” Ba người cả kinh chạy tới.

Lúc này Hùng Khải đã chảy nước mắt, đàn ông không dễ dàng rơi lệ, nhưng nhìn người yêu vì mình mà dằn vặt tiều tụy thế này, rốt cuộc anh không chịu nổi mà khóc.

“Dĩnh Dĩnh!” Hùng Khải bế cô lên chạy ra ngoài cửa.

Tu Dĩnh nén cơn đau bụng ùa tới từng đợt, gào lên “Mẹ, con hận mẹ.”

Bà Tu cũng bị tình trạng của Tu Dĩnh làm cho đờ người ra, bà không ngờ quyết định của mình lại gây ra thương tổn cho con lớn tới vậy.

“Bà như vậy sẽ hại chết Dĩnh Dĩnh.” Ông Tu quẳng lại một câu cũng đuổi theo.

Lòng bà Tu rối loạn, mọi quyết định đều vất lên chín tầng mây, trong lòng chỉ có an nguy của Tu Dĩnh.

Bệnh viện, cả đầu óc Hùng Khải chỉ có Tu Dĩnh, chỉ biết mỗi an toàn của cô. Nếu đây là trừng phạt của bà Tu dành cho anh, vậy thì bà đã làm được rồi, việc này còn làm anh khó chịu hơn bị bà tổn thương.

Trong đầu anh chỉ có một câu, trước khi bác sĩ vào phòng cấp cứu đã cảnh cáo: “Hiện tại bệnh nhân đang mang thai, sao các vị lại khiến tâm trạng cô ấy bất ổn như thế, tạo thành dấu hiệu sẩy thai, tình hình nghiêm trọng, sẽ mất mạng của người mẹ.”

Sao lại như vậy? Dấu hiệu sẩy thai đáng sợ đến thế ư? Anh thật không dè Tu Dĩnh đột ngột thức giấc, cũng không nghĩ cô lại nghe được cuộc trò chuyện đó, anh biết bà Tu khiến Tu Dĩnh bị đả kích rất nặng. Đừng giày vò Dĩnh Dĩnh của anh nữa, anh tình nguyện cả đời khổ sở cũng không muốn cô bị thương tổn một chút nào.

“Cháu hứa với cô, cháu hứa với cô.” Hùng Khải liên tục nói câu này.

Nếu hủy đi tiền đồ của anh có thể đổi lại an toàn cho Tu Dĩnh, được bà Tu đồng ý, vậy anh tình nguyện bỏ đi tất cả. Rời khỏi bộ đội, ra ngoài, bằng vào cố gắng của anh cũng có thể gầy dựng sự nghiệp riêng. Tuy anh rất quyến luyến cuộc sống trong quân đội, không rời khỏi được nhưng nếu bắt buộc anh chọn một trong hai, anh tình nguyện từ bỏ cuộc đời quân ngũ của mình đổi lấy an toàn, mạnh khỏe cho Tu Dĩnh.

Giây phút bà Tu nghe Hùng Khải đồng ý, không có khoái cảm, ngược lại là áp lực nặng nề, đè nặng lấy bà.

Lúc Hùng Khải nói câu này, trong đầu toàn là vẻ mặt Tu Dĩnh trước khi bị đẩy vào phòng cấp cứu, còn có lời cô “Hứa với em đi Tiểu Hùng, đừng đồng ý với mẹ em ra quân, đừng hứa, bằng không em vĩnh viễn không gặp anh nữa.” Tim anh đau nhói.

Trên đời này có ai khó xử hơn anh? Đắc tội bà Tu, anh không cưới được Tu Dĩnh. Không đắc tội bà anh lại đắc tội Tu Dĩnh, đầu nào cũng không dễ lấy lòng.

Vẻ mặt thống khổ của Hùng Khải lọt vào mắt bà Tu cũng khiến bà trầm mặc, tự hỏi mình “Mình làm sai rồi sao?”

Thế mà bà vẫn mạnh mồm “Ai biết cậu muốn ra quân thật hay không, chỉ nói một tiếng mà bảo tôi tin à?”

“Chờ Dĩnh Dĩnh ra cháu sẽ gọi cho tiểu đoàn trưởng.” Hùng Khải đã nhượng bộ hết mức rồi, chỉ hi vọng bà Tu đừng hoạnh họe anh nữa, áp lực anh có thể thừa nhận cũng chỉ đến mức này thôi.

Tu Dĩnh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nói cho họ biết, cả mẹ và con tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng không được để tâm tình bệnh nhân mất khống chế nữa, nhất định phải làm cô ổn định tinh thần lại.

Tu Dĩnh chảy nước mắt liên hồi, túm tay Hùng Khải nói “Không được ra quân, hứa với em không được ra quân, không được…”

Hùng Khải nắm chặt tay cô, anh không biết trả lời ra sao nữa, chỉ có thể gật đầu nói liên tục “Đừng kích động nữa, bảo vệ sức khỏe, vì anh nhất định phải bảo vệ thân thể mình.” Nước mắt chảy ướt hai bàn tay nắm lấy nhau, anh biết anh phải nuốt lời rồi, vì tương lai của anh và Tu Dĩnh, anh không thể không đồng ý yêu cầu của bà Tu, xuất ngũ.

Tu Dĩnh lại nhìn mẹ mình, nức nở van xin “Mẹ, mẹ đừng hành hạ Tiểu Hùng nữa được không? Nếu mẹ bắt Tiểu Hùng ra quân, khác gì mẹ chia rẽ con và Tiểu Hùng trắng trợn, bảo con làm sao đối mặt với người nhà Tiểu Hùng đây? Có phải mẹ muốn nhà Tiểu Hùng không thừa nhận con không? Mẹ, nể tình con và đứa trẻ, bỏ qua cho Tiểu Hùng đi, con cầu xin mẹ.”

Rốt cuộc bà Tu cũng không kềm được khóc thành tiếng “Mẹ hứa với con, mẹ hứa với con tất, con đừng tức giận nữa, bác sĩ nói tinh thần con không thể bất ổn được.”

Tu Dĩnh nhìn ba mình “Ba, giúp con trông chừng Tiểu Hùng một chút, con sợ anh ấy làm chuyện ngốc nghếch. Không được ra quân, không được, bằng không cả đời này con không tha thứ cho bản thân, cũng không tha thứ cho ba mẹ.”

Hùng Khải siết tay cô “Đừng nói, đừng nói nữa. Việc cấp bách bây giờ là em giữ gìn sức khỏe, em và con không thể có chuyện được, nghe lời, cục cưng.” Cho dù anh sắp đối mặt với việc ra quân, trước mặt Tu Dĩnh, anh vẫn ráng nở nụ cười.

Điện thoại cho Lưu Vũ, anh vẫn phải gọi, bởi vì anh không thể mất Tu Dĩnh. Điều kiện của bà Tu là anh phải chọn giữa Tu Dĩnh và tiền đồ, biết rõ anh rất khó chọn, cũng biết là bà làm khó anh song anh cần phải có lựa chọn.

Lúc Lưu Vũ nhận được điện thoại liền buột miệng chửi “Tiểu Hùng, cậu phát điên gì thế, đang yên đang lành vì sao muốn chuyển nghề?”

“Tiểu đoàn trưởng, em không còn cách nào khác, thật sự hết cách rồi.” Trừ câu này ra, Hùng Khải không biết nên nói gì nữa.

Vì anh, tiểu đoàn trưởng cố gắng biết bao nhiêu, hôm nay vì Tu Dĩnh anh lại phá hỏng hết cố gắng của bao nhiêu người, anh có thể tưởng tượng được tiểu đoàn trưởng sẽ dạy dỗ anh thế nào.

“Có phải vì Tu Dĩnh không?” Lưu Vũ không phải đồ ngốc, ông đoán được, nguyên nhân khiến Tiểu Hùng muốn chuyển nghề ngoài Tu Dĩnh ra còn có người thứ hai sao?

“Phải, mà cũng không phải.” Hùng Khải không biết giải thích với tiểu đoàn trưởng ra sao.

“Có phải bà Tu lại nghĩ ra chiêu gì đối phó cậu không? Có phải bà ấy lại uy hiếp bắt cậu chuyển nghề không? Lưu Vũ thông minh cỡ nào, nghĩ một chút liền đoán ra vấn đề.

Hùng Khải không thừa nhận cũng không phủ nhận, bà Tu ngồi ngay bên cạnh, anh khó mà nói rõ được.

Thật ra Lưu Vũ đã đoán được hết. Hùng Khải gọi điện nói với ông muốn chuyển nghề, ông liền đoán được căn bản Tiểu Hùng không muốn, nhất định là có lý do gì đó. Nếu anh thật tình muốn chuyển nghề, không cần gọi điện cho ông làm gì bởi vì Tiểu Hùng biết ông sẽ phản đối. Thật lòng muốn chuyển thì chỉ cần đích thân làm báo cáo xin chuyển nghề, cho dù cuối cùng cũng bị ông chận lại nhưng tính chất không giống nhau. Ông biết mục đích của Tiểu Hùng, định lợi dụng ông để từ chối yêu cầu vô lý của bà Tu, bởi vì chỉ có lợi dụng sự từ chối chuyển nghề từ phía bộ đội mới khiến anh vẹn cả đôi đường.

“Tiểu Hùng, cậu có ngốc không? Cho dù cậu chuyển nghề, bà ấy chịu gả con cho cậu chắc? Nếu đồng ý dễ như thế, hồi đầu cậu chưa được thăng hàm đã đưa ra điều kiện này rồi, mắc gì lúc ấy không đồng ý? Đừng để đến lúc cậu chuyển nghề rồi, bà ta lại không chịu cho cậu lấy Tu Dĩnh, chừng đó cậu lợi bất cập hại đấy.” Lưu Vũ phân tích tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hùng Khải rối như tơ vò, Lưu Vũ nói không sai, đây cũng là điều anh lo lắng, nhưng…

“Tiểu Hùng, cậu không cần nói gì hết, tôi hiểu cả. Có phải bà Tu đang ngồi cạnh cậu không? Nếu phải thì cậu đưa điện thoại cho bà ấy, tôi nói giúp cậu.”

Đưa điện thoại cho bà Tu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà, Hùng Khải chỉ có thể nói “Lãnh đạo nói, muốn nói chuyện với cô, liên quan đến việc chuyển nghề của cháu.”

Bà Tu nói chuyện gì với tiểu đoàn trưởng anh không biết, anh chỉ một mực canh bên giường Tu Dĩnh, thật lâu sau mới thấy bà Tu quay lại, có vẻ như bị thuyết phục rồi.

Tu Dĩnh níu cứng tay Hùng Khải, nói với bà Tu: “Mẹ, con mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, con sẽ không chia tay với Tiểu Hùng. Nếu mẹ bằng lòng, con sẽ theo Tiểu Hùng đi thành phố X, con làm gì cũng được, đằng nào con cũng không bỏ anh ấy. Cả đời của phụ nữ quan trọng nhất là cái gì, có một người đàn ông yêu mình. Năm xưa mẹ bất chấp tất cả đi theo ba, chẳng lẽ khi ấy ba giỏi giang như bây giờ sao? Đó là vì mẹ yêu ba đúng không? Mẹ, con cũng yêu Tiểu Hùng, con biết Tiểu Hùng sẽ cho con hạnh phúc, giống như lúc xưa mẹ tin ba sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ vậy. Con xin mẹ, tha cho con và Tiểu Hùng có được không? Con và Tiểu Hùng, còn có đứa bé trong bụng sẽ cảm kích mẹ mà.”

“Con ơi, đừng nói nữa, mẹ sai rồi. Mẹ cho rằng Tiểu Hùng không thật lòng với con nên cứ một mực làm khó nó, lúc nó khóc trước mặt mẹ, thậm chí gọi điện cho lãnh đạo xin chuyển nghề mẹ đã nhận ra nó chân thành rồi. Mẹ sẽ không phản đối con và nó nữa, chăm sóc thân mình cho tốt, sinh con ra, mẹ sẽ chúc phúc hai đứa.” Lúc này mặt bà Tu cũng đầy nước, cảm giác được bà sai thật rồi.

Lời bà làm Tu Dĩnh và Hùng Khải đều không dám tin, Tu Dĩnh hỏi “Mẹ, thật ư?”

“Thật, mẹ nói thật lòng. Mẹ nghe tiểu đoàn trưởng Lưu nói một hồi, mẹ tỉnh ngộ rồi. Đời người quan trọng nhất là con cái mình được hạnh phúc. Mẹ già rồi, không sống được mấy năm nữa, chỉ cần các con hạnh phúc đời này mẹ đã mãn nguyện rồi.

Hùng Khải không thể ngờ, tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ nói chuyện với bà Tu lại khiến bà thay đổi ý nghĩ, anh cứ tưởng bà sẽ ép anh đến đường cùng. Rốt cuộc, sau bao nhiêu nỗ lực, vất vả của anh đổi lấy một câu đồng ý của bà Tu, anh có cảm giác như mình già đi rất nhiều tuổi, nhưng có thể nghênh đón ngày mai tươi sáng, có khổ mấy cũng đáng giá.

“Cám ơn cô, cám ơn cô, nhất định cháu sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho Tu Dĩnh cả đời…” Mừng vui lẫn lộn, anh bỗng quỳ xuống đất. Anh không có mẹ, nên xem mẹ Tu Dĩnh như mẹ mình.

….

Trước khi nhận giấy kết hôn, bà Tu bắt Tu Dĩnh nhất định phải về nhà Hùng Khải một chuyến, gặp ông Hùng. Tu Dĩnh đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu nên không sợ mệt nhọc nữa. Hãng hàng không có quy định, phụ nữ mang thai bảy tháng trở lên không được đi máy bay, vì thế Hùng Khải và Tu Dĩnh quyết định về nhà gặp ba và các chị trong tháng đó.

Tháng đó, Tu Dĩnh gặp ông Hùng, còn có bốn bà chị gái, nhận được không ít bao lì xì…

Trong tháng đó, cô và Hùng Khải đi đăng ký kết hôn. Hùng Khải sợ cô vác bụng mệt nhọc, kiên quyết không đồng ý làm tiệc mừng trong năm nay, nói chờ Tu Dĩnh sinh con xong rồi tính.

Cùng năm, Hùng Khải thi đậu nghiên cứu sinh đại học khoa học kỹ thuật giải phóng quân, Tu Dĩnh mang bầu chín tháng tiễn chồng lên tàu xuôi nam…

Ngồi trên xem Hùng Khải nhìn vợ vẫy tay, trong lòng nuối tiếc, bản thân rốt cuộc không có cách nào bên vợ khi cô vượt cạn, có lẽ đây sẽ là chuyện tiếc nuối nhất đời anh…