Gặp mặt cô Tiểu Trà kia lần nữa là sau bữa tối. Hai người từ thành phố X
quay về suýt nữa thì trễ, không kịp giờ ăn tối. Cả hai chạy gấp, mồ hôi
đầy mặt, Tiểu Hùng đi báo cáo còn Tu Dĩnh ở bên này thở dốc.
Bữa
tối vẫn ăn trong phòng. Thật ra đi nhà ăn không quen, bao nhiêu người
nhìn cô như nhìn quái vật ấy, thèm ăn mấy cũng bay sạch sẽ. Lần này Tu
Dĩnh tưởng Tiểu Hùng sẽ tới ăn cùng cô, không ngờ người tới lại là Tiểu
Trà. Nguyên nhân là Tiểu Trà đi nhà ăn thì không tiện cho lắm, ở trong
phòng ăn một mình càng không tiện nên chính trị viên tự quyết định để cô ấy đến ăn cùng Tu Dĩnh. Tiểu Trà không có ý kiến, dù sao thêm một người ăn chung cũng có cái thú của nó, còn quen thêm được một người bạn, đúng là chuyện tốt.
Vì lần này có hai người ăn, đồ ăn phong phú hơn
nhiều, còn có tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất nữa. Chính trị viên và Tiểu Hùng giới thiệu hai người với nhau xong liền đi mất, quay về nhà ăn ăn
cơm, để lại hai cô gái nhìn nhau. Dù sao cũng là con gái thời đại mới,
đều lăn lộn ngoài xã hội nên cũng không quá câu nệ, không tới vài phút
đã quen rồi, bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đều là vợ
lính tương lai, chủ đề chung cũng kha khá, không mất bao lâu hai người
đã như chị em, hận sao gặp nhau quá trễ.
“Chị Tiểu Trà, lần này
chị đặc biệt đến tìm chính trị viên à?” Hỏi xong Tu Dĩnh mới cảm thấy
mình thừa lời, không đặc biệt đến tìm chẳng lẽ đi ngang ghé vô chắc?
“Chị đi du lịch, tiện thể qua thăm anh ấy.” Đánh chết cũng không nhận cô đặc biệt tới thăm anh ấy, Tiểu Trà nghĩ.
Nhìn dáng vẻ điềm đạm dịu dàng của Tiểu Trà, Tu Dĩnh khó mà liên tưởng tới
cô gái dũng mãnh bên ngoài cửa ban ngày, không sao gộp hai người lại làm một được, hoàn toàn trái ngược với hình tượng lúc sáng.
“Chị dâu, sao chị quen với chính trị viên vậy?” Tu Dĩnh tò mò.
“Bọn chị á, cách thức quen nhau hơi cũ rích.” Mặt Tiểu Trà đỏ ửng, thẹn thùng nói.
“Cũ rích? Cũ thế nào?” Hứng thú của Tu Dĩnh bị khơi lên một cách nghiêm trọng.
Tiểu Trà dừng lại một chút, suy tư, dường như quay trở lại vài năm trước
“Chị quen anh ấy nhân một lần bóp tiền của chị bị trộm. Lúc đó chị ra
sức đuổi theo tên trộm, người chung quanh rất nhiều nhưng không ai chịu
cản gã lại giúp chị. Khi đó chị rất tuyệt vọng nghĩ mình chỉ có thể dựa
vào sức mình thôi, nhưng tên trộm đó càng chạy càng cách xa.” Cứ như sự
việc năm đó đang hiện ra trước mắt, thoáng như hôm qua, cả đời cô cũng
không quên chuyện năm đó, không quên được tình hình cô và chính trị viên quen biết.
“Có phải chính trị viên giúp chị không?” Bỗng dưng Tu Dĩnh hình dung ra tình huống ấy.
Tiểu Trà gật đầu “Có phải em cảm thấy rất cũ, rất giật gân không? Mặc kệ em
có tin hay không, lúc tất cả mọi người không ai muốn giúp chị, chỉ đứng
xem kịch, quả thật có mỗi Tôn Siêu ra mặt.”
“Lúc ấy, có phải
chính trị viên đặc biệt anh dũng, chỉ một lát là tóm được tên trộm
không?” Tu Dĩnh có thể tưởng tượng ra được tình huống lúc ấy.
Tiểu Trà cười, khuôn mặt ngời sáng “Phải. Khi đó anh ấy xuất hiện trước mặt
chị như một anh hùng, tóm tên trộm giùm chị. Lúc đó anh ấy mặc thường
phục, chị không hề biết anh ấy là bộ đội. Coi như là nhất kiến chung
tình đi, khi ấy chị đã hơi động lòng rồi. Sau đó bọn chị đến đồn cảnh
sát khai báo, chị mới biết thân phận của anh ấy, rất hảo cảm cũng rất tò mò. Sau đồng bọn tên trộm kia định trả thù, may mà có anh ấy, không thì chị gặp tai vạ rồi.”
“Vậy sau đó làm sao hai người yêu nhau? Là chính trị viên theo đuổi chị hả?”
Tiểu Trà lắc đầu, ngừng lại trong giây lát mới nói “Là chị theo anh ấy. Bởi
vì từ nhỏ đã sùng bái quân nhân, lại thêm anh ấy cứu chị, chị muốn anh
ấy thành bạn trai mình. Nhưng anh ấy không cảm kích, đó, ban ngày chặn
chị ngoài cửa không cho vào, còn gọi điện thoại bảo người ta nói mình đã ra ngoài rồi nữa. Chị quá hiểu tính anh ấy, thế nên mới cương quyết bắt anh ấy ra đón chị. Hồi sáng có phải các em hoảng hồn không? Cảm thấy cô gái này quá hung dữ?” Tiểu Trà ngượng ngùng, nói đến đó cô cúi đầu
xuống, đỏ mặt.
Tu Dĩnh liều mạng gật đầu, quả thật khi đó cô nghĩ như thế, cảm thấy Tiểu Trà quá mạo hiểm, lỡ chính trị viên không ra thì làm sao? Chẳng lẽ ngồi ngoài cửa một đêm? Có điều chính trị viên vẫn là chính trị viên, không nỡ để con gái nhà người ta chịu khổ, hơn nữa Tiểu Trà quả thật dũng mãnh, có lúc cô nghĩ, sao mình không như thế nhỉ?
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nói tới mấy tiếng đồng hồ, cả hai cười
lớn, cứ như đã quen biết từ lâu. Lúc Tiểu Hùng và chính trị viên tới vừa vặn thấy Tu Dĩnh và Tiểu Trà hai người đang nằm xiêu vẹo dựa vào nhau,
nói chuyện liến thoắng, tư thế rất khó coi.
Tiểu Hùng và chính
trị viên thật tình không chịu nổi tư thế nằm của hai cô nàng, cũng hết
sức kỳ quái sao hai người mới biết nhau mà đã thân thiện tới mức này,
càng kinh ngạc về cung cách ở chung của phụ nữ. Cả hai không biết, hai
cô gái này đến từ hai nơi khác nhau nhưng lại cùng chung mục đích là
thăm bạn trai, cuối cùng gặp nhau ở doanh trại, vừa gặp đã kết bạn,
không thể không nói đây là duyên phận.
Bề ngoài Tiểu Trà rất xinh đẹp, rất nữ tính nhưng tính cách thực tế lại phóng khoáng, từ một loạt
động tác của cô ấy đối với chính trị viên lúc ở ngoài cổng là thấy.
Hai người đàn ông bị hai cô gái trừng mắt đều im lặng đi ra, không thể đắc
tội cọp cái được, huống chi là hai con cọp cái liên thủ.
Vốn dĩ
căn phòng này thuộc về Tiểu Trà, bởi vì phòng người nhà tạm thời có hai
căn, một căn dành cho người nhà đại đội trưởng, một căn của chính trị
viên. Bình thường nếu người nhà trung đội trưởng đến cũng có thể ở, nếu
tới cùng lúc thông thường sẽ ưu tiên cho đại đội trưởng và chính trị
viên. Nhưng Tu Dĩnh đã ở đây lâu như thế, Tiểu Trà nói sẽ ở nhà khách
làm Tu Dĩnh rất ngại, dù sao là cô chiếm phòng của người ta, Tiểu Trà
lại nói “Chúng ta là chị em, cần gì so đo mấy chuyện này? Vốn dĩ em tới
doanh trại trước, chị đến sau sao có thể giành phòng với em? Đừng để ý
nữa, chị ở nhà khách còn thoải mái hơn, điều kiện ở đó tốt hơn chỗ này
nhiều.” Tu Dĩnh rất cảm động, tình bạn liền thể hiện ở giờ phút này, tuy hai người quen biết còn chưa được vài ngày.
Bởi vì quen biết
trong doanh trại, hễ rảnh ra Tu Dĩnh lại tìm Tiểu Trà, còn có Đường Tiểu Miểu nói chuyện. Không biết Mai Nhạc có chuyện gì trễ nãi, lâu lắm
không thấy tới, nghe nói cứ cuối tuần là đại đội trưởng lại qua căn nhà
của họ ở thành phố X. Tu Dĩnh rất thích Thính Thính, đùa cậu bé này rất
vui, mới tròn một tuổi, còn chưa biết nói, mới biết bập bẹ u ơ vài chữ,
có điều đã biết đi lẫm chẫm rồi.
Tiểu Trà đến đúng dịp 1 – 10. Do Tu Dĩnh đến sớm nên ở trong doanh một thời gian. 1 – 10, quân đội tổ
chức liên hoan, mọi người ca hát xong, cùng với một loạt tiếng pháo vang lên, tất cả vỗ tay hoan hô đi tới nhà ăn, bàn ăn đã bày biện sẵn các
món ăn vô cùng thịnh soạn, còn có rượu bia nữa. Lúc này không phân biệt
cấp trên cấp dưới, đại đội trưởng phát biểu xong, mọi người mặc sức
uống, không có điều lệ quân đội, chỉ có không khí ăn mừng ngày lễ. Tu
Dĩnh và Tiểu Trà ngồi chung một bàn, còn có chị dâu Mai Nhạc. Chẳng mấy
khi có dịp liên hoan, sao thiếu vợ đại đội trưởng được, đương nhiên có
cả Đường Tiểu Miểu và Thính Thính nhà cô ấy. Trên bàn đặt sẵn rượu, chỗ
Tu Dĩnh ngồi đặt một ly bia rót sẵn, Tiểu Trà và Mai Nhạc cũng có. Hai
người đùn đẩy nhau ngồi xuống, Tu Dĩnh cảm thấy ngượng ngập. Tuy bình
thường cô rất hoạt bát nhưng ở nơi như thế này, khó tránh khỏi việc các
chiến sĩ tới mời rượu này nọ nên ít nhiều gì cũng sẽ xấu hổ. Tiểu Trà có vẻ phóng khoáng hơn nhiều, không sợ lạ, cùng vui vẻ nói chuyện với các
chiến sĩ, khá là tích cực.
Đại đội trưởng nâng ly lên nói “Hôm
nay là ngày đặc biệt, chúng ta cùng nâng cốc.” Nâng ly, chạm cốc, nhìn
mọi người một hơi uống cạn, Tu Dĩnh chỉ nhấp môi nhưng cũng đủ khiến cô
nhăn tít, đắng quá! Không ngờ rượu đắng thế này, bình thường cô toàn
uống nước ngọt.
Bên các chiến sĩ sớm đã uống hăng say. Mọi người
đều hào hứng, chẳng mấy khi được nghỉ, chẳng mấy khi có liên hoan, chẳng mấy khi được cao hứng như thế, tất nhiên phải uống cho sướng. Oẳn tù
tì, cụng ly, hò hét, đại đội trưởng lên tiếng “Hôm nay tôi cho phép các
cậu hét, xem tiểu đội nào hò hét lớn tiếng nhất, trước mắt tôi chỉ nghe
tiếng tiểu đội một lớn nhất thôi.” Mọi người cười vui vẻ, tiếp tục uống. Hùng Khải và chính trị viên cũng đi cụng ly với chiến sĩ, cùng họ hò
hét. Nhưng các chiến sĩ chưa chịu thôi, đồng thanh hét lớn “Các chị dâu
uống đi! Các chị dâu uống đi!…”
Tu Dĩnh không biết uống rượu, chỉ ngồi tại chỗ ăn cơm, trên bàn ngoài đồ ăn còn có trái cây, táo, nho
v.v. Tu Dĩnh chậm rãi lột nho ăn, có lúc lại quay sang nhìn mọi người
uống rượu. Các chiến sĩ rất nhiệt tình, uống rượu sảng khoái. Bình
thường cô chỉ thấy Tiểu Hùng dịu dàng, còn chưa chứng kiến mặt hào sảng
cởi mở của anh thế này, nhất thời nhìn ngây người.
“Có phải cảm thấy không giống không?” Tiểu Trà ngồi kế bên thì thầm, mắt cô ấy cũng sáng ngời.
Tu Dĩnh đỏ mặt e thẹn gật đầu. Quả thật, cô chưa thấy Hùng Khải phóng
khoáng như thế này, khiến cô có cảm giác hiểu biết anh thêm lần nữa. Cô
cứ cho rằng Hùng Khải thật thà chất phác, rụt rè mà dịu dàng, chưa từng
liên tưởng tới mặt hào sảng tục tằn của anh, lần đầu tiên hiểu sâu hơn
về anh.
Các chiến sĩ hò hét vang dội, hiếm khi được liên hoan mà. Dù sao thường ngày không được phép uống rượu, huấn luyện căng thẳng,
nào được buông thả uống rượu thế này. Cơ hội hiếm có nên phải thừa dịp,
bọn họ chơi điên cuồng, oẳn tù tì đoán số, đấu rượu, hò hét, tiếng sau
cao hơn tiếng trước.
Tu Dĩnh chậm rãi ăn nho, Tiểu Trà đi lúc nào cô cũng không biết, cứ chìm đắm trong suy tư của bản thân.
“Dĩnh Dĩnh, chúng ta đi qua uống rượu cùng họ đi.” Hùng Khải kéo Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh đang lột nho, chọc Thính Thính, nghe Hùng Khải nói bèn quay đầu
nhìn anh, theo ánh nhìn của anh nhìn qua thì thấy chính trị viên và Tiểu Trà đang cụng ly với các chiến sĩ. Đường Tiểu Miểu vướng Thính Thính
nên không đi, ngồi yên trên ghế, nói với Tu Dĩnh “Mau đi đi, nếu không
có Thính Thính chị cũng qua đó mời rượu rồi.”
Bấy giờ Tu Dĩnh mới lật đật thả nho xuống, bắt chước Hùng Khải cầm ly rượu lên. Nhưng cô
không biết uống, vì thế việc này quả thật làm khó cô. Khổ nỗi, thịnh
tình khó từ chối, đành đỏ mặt theo anh đi mời rượu, không biết uống nên
chỉ nhấp có một chút cô đã thấy choáng váng rồi.
“Chị dâu, chừng nào anh chị kết hôn thế?”
“Chị dâu, sao hai người quenh nhau?”
“Chị dâu, kể cho bọn em nghe tình sử của anh chị đi! Gặp nhau lần đầu ở đâu, ai ngỏ lời trước?”
“Chị dâu…”
Các chiến hỏi liên tục hại cô xấu hổ không biết trả lời ra sao. Hùng Khải
lên tiếng “Các cậu mời rượu thì mời, hỏi gì hỏi lắm thế?”
“Trung
đội trưởng, không cho phép anh chen vào. Cả chị dâu đại đội trưởng và
chính trị viên đều nói cả, hai anh chị cũng phải nói chứ?” Bọn họ không
định bỏ qua cho Tu Dĩnh.
Hùng Khải nghiến răng “Các cậu còn biết lớn nhỏ không?!”
“Trung đội trưởng, đại đội trưởng cũng nói rồi, hôm nay không có quan hay
binh, chỉ có liên hoan, chỉ có náo nhiệt, không phải anh muốn chống lại ý của đại đội trưởng đấy chứ?” Tiểu đội trưởng Vương Thắng cười hề hề.
Hùng Khải thật muốn cho cậu ta một đấm, may mà anh nhịn được “Cậu nói chuyện vợ chồng cậu trước đi, cậu nói tôi sẽ nói.”
Vương Thắng cười ha ha “Có gì khó, chuyện em và vợ em mọi người biết cả. Bọn
em quen nhau qua chương trình tìm bạn trăm năm, sau đó gặp mặt kết hôn,
tự nhiên mà thành. Bây giờ đến lượt hai người. Các đồng chí, có muốn
nghe chuyện của trung đội trưởng và chị dâu không?”
“Muốn! Muốn! Muốn…” Mọi người đều hét vang.
Hùng Khải cũng không giấu diếm, tợp một ngụm rượu nói “Bọn tôi quen nhau ở đại hội gặp mặt, sau đó gặp nhau. Báo cáo xong.”
“Không được, sao có bấy nhiêu thôi? Tỉ mỉ, phải kể chi tiết.” Vương Thắng cầm đầu rống lên.
“Được rồi được rồi, hôm nay giới thiệu tới đây thôi. Hôm nào khác tôi có thời gian sẽ cùng cậu tìm hiểu.” Hùng Khải đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tìm
hiểu, tặng cho anh ta ánh mắt “rồi cậu sẽ hiểu.”
Vương Thắng rùng mình, đổ mồ hôi hột.
Hùng Khải lại dẫn Tu Dĩnh đến bàn khác, các chiến sĩ vẫn nhiệt tình như thế, vẫn hò hét lớn tiếng.
“Trung đội trưởng, giới thiệu chị dâu với bọn em đi.”
“Trung đội trưởng, sao anh quen chị dâu?”
“Trung đội trưởng, chừng nào bọn em được uống rượu mừng của hai anh chị đây?”
“Chị dâu, bọn em chúc chị càng ngày càng đẹp.”
“Chúc trung đội trưởng và chị dâu hòa thuận vui vẻ, ngọt ngào hạnh phúc.”
“Chị dâu…”
…
Tiếng chúc mừng liên tiếp, tiếng cười nối tiếp tiếng cười làm mặt Tu Dĩnh
càng thêm đỏ, khiến Hùng Khải cười sang sảng. Anh cười làm Tu Dĩnh nhìn
anh nhiều hơn, cảm giác khi anh đứng chung với đồng đội khác hẳn, nào có giống chàng trai rụt rè mà cô biết trước đó?
Có một bàn chiến sĩ đặc biệt có ý tứ, họ cầm một bình rượu vang đỏ, đoạt lấy ly trong tay
Tu Dĩnh, sau đó đổ bia trong ly đi, rót đầy một ly rượu vang rồi nói
“Trung đội trưởng, chị dâu. Hai người bỏ bia xuống đi. Rượu vang đỏ đặc
biệt hữu tình, hai người uống đi, tượng trưng cho tình yêu của hai người cũng đỏ rực nóng bỏng, ngọt ngào hạnh phúc như rượu vang đỏ này.”
“Nhưng tôi…” Dường như họ nhận ra Tu Dĩnh khó xử, nói tiếp “Trung đội trưởng phải uống cạn, chị dâu chỉ cần nhấp môi là được.”
Nói đến mức này rồi, không uống không được, Tu Dĩnh nhíu mày mới đưa ly
rượu lên, Hùng Khải đã giành lấy ly trong tay cô uống thay.
Cử chỉ của anh làm Tu Dĩnh rất cảm động nhưng các chiến sĩ nhất định không chịu “Sao lại thế được, không tính.”
Hùng Khải kéo Tu Dĩnh qua bàn khác, để lại tiếng lầu bầu bất mãn của bọn họ. Hai người nhìn nhau bật cười.
Mời một vòng, Hùng Khải đã say rồi, bước chân có vẻ loạng choạng. Tuy anh
uống được nhưng bọn họ mời hết lượt này đến lượt khác, quả thật chuốc
anh say khướt. Tửu lượng không tốt bằng các chiến sĩ mà anh chống đỡ đến mức này là khá lắm rồi. Nhìn bộ dạng chóng mặt của anh, Tu Dĩnh vừa cảm động vừa xót ruột.
Quay về chỗ ngồi, đồ ăn đã nguội. Hùng Khải
liên tục gặp thức ăn cho Tu Dĩnh, còn lột vỏ tôm, lột nho cho cô. Vừa
nãy anh hào hùng như thế, giờ lại khiến cô cảm nhận được tình yêu nồng
nàn tràn ngập của anh.
Tu Dĩnh nhìn anh mê mẩn, say sưa, miệng không khỏi cong lên, nở nụ cười chân tình.
Cảm nhận được ánh mắt của Tu Dĩnh, Hùng Khải cũng nhìn cô nồng nàn. Hai
người cứ thế nhìn nhau, dường như tiếng ồn ào, cái nhìn của mọi người
chung quanh không tồn tại, trong mắt chỉ có đối phương.
Đường
Tiểu Miểu nhìn thấy, nhớ lại thời điểm mình và tiểu đội trưởng đội hai
yêu nhau chẳng phải cũng giống hai người ư? Bây giờ kết hôn rồi, con
cũng đã có, ba Thính Thính vẫn yêu cô như thế, đó là hạnh phúc đặc biệt
của người làm vợ lính, cho dù cuộc sống có khổ thế nào.
Thỉnh
thoảng lại có chiến sĩ tới mời rượu, lúc có lúc không, Hùng Khải và Tu
Dĩnh không thể không tạm thời thu lại ánh mắt thâm tình dành cho đối
phương, tươi cười đón nhận lời chúc của mọi người. Lời một tiểu đội
trưởng làm Tu Dĩnh đặc biệt ấn tượng “Chị dâu, trung đội trưởng là người tốt, một trung đội trưởng xuất sắc. Bình thường công việc bận rộn,
không thể ngày ngày ở bên cạnh chị dâu, có lẽ sẽ làm chị dâu cảm thấy
mình bị sơ sẩy, khiến chị ấm ức. Chị dâu, chị nhất định phải thông cảm
nhé, nên ủng hộ công việc của trung đội trưởng nhiều nhiều vào, bởi vì
thời gian của quân nhân không thuộc về bản thân.”
Lời này khiến
Tu Dĩnh cảm thấy mình rất nhỏ bé. Lúc trước quả thật cô không đủ thông
cảm cho anh, anh không gọi điện thoại đúng giờ liền giận anh, hờn dỗi.
Cô len lén thò tay, nắm chặt bàn tay Hùng Khải, dùng ánh mắt không lời
nói cho anh biết, sau này cô sẽ hiểu chuyện, không giống như trước nữa.
Liên hoan kéo dài mãi đến hơn bảy giờ tối. Thời gian không dài lắm nhưng
không khí doanh trại cực kỳ nhiệt tình. Tuy Tu Dĩnh tham gia không biết
bao nhiêu tiệc lớn tiệc nhỏ rồi nhưng liên hoan nhiệt tình thế này thì
rất ít. Tình cảm mọi người chân thành nhất, không lẫn lấy một chút cái
kiểu làm bộ làm tịch hay góp vui lấy lệ. Tính tình mọi người đều vừa
phải, phóng khoáng mà dễ thương khiến cô thật tình quý mến.
Lúc
về đến phòng người nhà, kỳ thật Tu Dĩnh đã say rồi, không biết uống mà
uống được mấy ly là khá lắm. Cô được Hùng Khải bế về, thật ra Hùng Khải
cũng say, cho dù tửu lượng tốt cách mấy cũng không chịu nổi các chiến sĩ thay phiên mời rượu, huống chi tửu lượng của anh chỉ có thể nói là tầm
tầm, tất nhiên cũng say tới nỗi bước đi xiêu vẹo. Hơi thở hai người đều
nồng nặc, nhiệt tình cũng theo đó mà tăng vọt.
Do say rượu, ánh
mắt Hùng Khải nhìn Tu Dĩnh cũng không bình thường, trong đó xen lẫn một
tia sáng không nói rõ, có thể khơi dậy ngọn lửa thiêu đốt người ta.
“Cục cưng…” Hùng Khải động tình gọi.