Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 45: Yêu cầu




Lúc này cả tâm tư Tu Dĩnh đều đặt trên người Tiểu Hùng. Tuy cô biết trong quân đội Tiểu Hùng có luyện Tán đả nhưng dù sao chỉ có một mình, những người còn lại trên xe không chịu giúp đỡ, nhát dao kia vừa nhanh vừa độc, cũng không biết anh tránh được không.

Con dao sau lưng, thật ra Hùng Khải biết. Bọn họ ở trong quân đội, tuy không so được với lính đặc chủng và lính vũ trang nhưng luyện tập đối kháng vẫn thực hiện thường xuyên, tán đả, đối kháng, cũng giống như ăn cơm bữa, hơn nữa anh cũng thường đi thi đấu, tuy không phải thi đấu đối kháng đơn nhưng anh cũng xuất sắc hơn những lính tán đả khác. Sau lưng anh giống như có thêm một cặp mắt, dao còn chưa tới gần người đã nghiêng sang trái, tay xoay một vòng chụp lấy con dao từ đằng sau.

Ngay trong giây phút đó, một tên du côn khác đã nhận ra quan hệ giữa Tu Dĩnh và Hùng Khải, lập tức bóp cổ cô đồng thời quát “Nếu mày muốn mạng của bạn gái mày, tốt nhất đừng động đậy!”

Mặt Tu Dĩnh đỏ sậm, nhưng cô không rên lấy nửa tiếng. Trong lúc quan trọng thế này, cô không thể khiến anh phân tâm, huống chi còn liên quan đến sinh mạng của hành khách trên xe.

Song Hùng Khải đã nhìn thấy hết, anh kinh hãi quát lên “Mày muốn làm gì? Mau thả Dĩnh Dĩnh ra!”

“Vậy dừng tay mau, không được chống cự, bằng không cô ta mất mạng đấy.” Tên du côn táo tợn nói.

“Tiểu Hùng, đừng để ý đến em, đánh bại chúng đi, bảo đảm…” Tu Dĩnh ứa nước mắt lắc đầu, lời cô bị ngắt giữa chừng vì tên du côn siết mạnh hơn.

Tim Hùng Khải thắt lại, muốn xông qua cản. Song trong thời điểm sinh mạng khẩn yếu quan đầu này, tinh thần không thể hoảng loạn. Anh vừa hoảng liền tạo cơ hội cho đám cướp đâm dao đằng sau, dao cứ thế rạch tới. Trong giây phút cấp bách, anh đổ người về phía trước, tuy không bị đâm trúng chỗ hiểm nhưng cánh tay cũng bị thương, rạch bộ quân phục ra một đường, máu cứ thế trào ra.

Thế mà hành khách trên xe không một ai đứng ra giúp đỡ. Tu Dĩnh bị bóp cổ, âm thanh khó nhọc thoát ra từ cổ họng “Mọi người, giúp Tiểu Hùng đi, anh ấy cũng vì…” Câu nói tiếp sau do bị tên du côn siết cổ chặt hơn mà thốt lên không thành tiếng.

“Dĩnh Dĩnh…” Tay Hùng Khải bị chém một đường, máu không ngừng túa ra, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ. Anh vừa né tránh con dao vừa lo lắng cho an nguy của Tu Dĩnh.

Rốt cuộc, có người không nhịn được nữa. Cứ co đầu rụt cổ như rùa đen, cuối cùng bị bọn cướp cướp tiền, thậm chí có thể bị thương mất mạng còn không bằng bây giờ đứng ra giúp đỡ anh bộ đội này một chút, biết đâu có thể tai qua nạn khỏi. Người này có vẻ là sinh viên đại học, mặc áo sơ mi và quần bò, đeo cặp mắt kính, nhìn y như là đi du lịch. Anh ta ngồi đằng sau Tu Dĩnh, thấy tên cướp bóp cổ cô, anh ta bất ngờ tấn công, đột nhiên vươn chân đá gã, đồng thời hét “Mọi người còn có lương tâm không? Anh bộ đội này vì an nguy của mọi người đã không thèm để ý đến mạng sống rồi, thế mà chúng ta lại né tránh, không dám lên tiếng, như vậy mà được sao?”

Bị anh ta kêu gọi như thế, cũng có lẽ là nhìn thấy Hùng Khải ra sức chống cự đám cướp, còn có Tu Dĩnh bị siết cổ nghẹt thở, lương tâm bị lên án, thành thử rất nhiều hành khách không dám làm người câm nữa, cũng học chàng sinh viên kia, ưỡn thẳng lưng xông ra, ra sức chống đối.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, Hùng Khải không còn lo lắng nữa, tay dùng sức vặn tên cầm dao gần anh nhất. Tên cướp kêu “ui da” một tiếng, dao rớt xuống đất, đồng thời cổ tay gã cũng bị Hùng Khải bẻ gãy.

Lúc này, những hành khách kia cũng đã khống chế được mấy tên còn lại. Cuối cùng bọn cướp bị bắt gọn, Hùng Khải hét tài xế “Nhanh lên, đến sở cảnh sát!”

Vừa hạ xong bọn cướp, Hùng Khải bất chấp mình đang bị thương, xông tới ôm lấy Tu Dĩnh, sờ cái cổ bị siết xanh tím của cô, đau lòng hỏi “Đau không?”

Nếu không phải bản thân đang mặc quân phục, nếu không phải không thể làm xấu hình ảnh quân nhân, thật sự anh muốn xông qua đá cho chúng mấy đá, bọn chúng làm Tu Dĩnh bị thương còn khiến anh khó chịu hơn nhiều.

“Không đau, ngược lại là anh…” Cánh tay áo Hùng Khải bị dao rạch đứt, da thịt tứa máu, Tu Dĩnh đau thắt lòng.

Đều tại cô khiến anh phân tâm. Nếu không phải cô bị tên cướp kia bắt, anh cũng không bị chúng uy hiếp, càng không bị thương. Tất cả đều tại cô.

Bọn cướp bị bắt, sở cảnh sát bày tỏ lòng biết ơn. Thì ra băng cướp này là tội phạm có nhiều tiền án tiền sự, mãi vẫn không bắt được, lần này may nhờ Hùng Khải và mọi người giúp đỡ. Ghi chép khẩu cung xong, ra khỏi sở cảnh sát, Tu Dĩnh nhìn cánh tay chảy máu của anh, rớt nước mắt nghẹn ngào hỏi “Đau không anh?”

“Đau, hôn một cái.”

Lần này, không cần Hùng Khải nói, cô rơm rớm nước mắt hôn lên vết thương của anh. Hùng Khải nhìn cô, chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa giỡn, ôm cô nói “Không đau đâu, lúc bọn anh huấn luyện bị thương nặng hơn nữa còn chịu được, huống gì là vết dao nho nhỏ thế này.”

Cùng anh đến bệnh viện băng bó nhưng Tu Dĩnh vẫn xót lòng, cho dù miệng vết thương không sâu, cô vẫn cứ đau.

Về đến doanh trại đã quá giữa trưa. Mọi người đều đang huấn luyện nên không có ai tới thăm Tu Dĩnh. Chị dâu Mai Nhạc có việc nên cũng không tới, vì thế dãy phòng người nhà chỉ có hai người. Cô được bố trí ở căn phòng lần trước. Chính trị viên vẫn chưa có đối tượng nên gian phòng này vẫn để trống, hễ có người nhà binh sĩ tới đều bố trí cho ở đây.

Vừa vào phòng, Hùng Khải lập tức khóa cửa lại, cũng lộ nguyên hình, mạnh mẽ ôm lấy Tu Dĩnh.

“Tiểu Hùng, anh làm gì thế?” Tu Dĩnh chột dạ, biết rõ anh muốn làm gì còn cố hỏi.

“Muốn ăn em.” Hùng Khải chẳng thèm giấu, bộc lộ một cách trắng trợn.

“Anh bị thương mà còn có sức thế à?” Tu Dĩnh muốn giãy ra lại sợ đụng đến tay anh nên không dám cục cựa, mặc anh ôm.

Hùng Khải ôm cô song không làm gì, miệng nói “Nhìn thấy em là có sức liền à.”

“Coi miệng lưỡi anh trơn ghê chưa, học chiêu này hồi nào hả?” Tu Dĩnh nguýt anh.

Hùng Khải lại đáp “Anh nói câu nào cũng thật lòng hết á, cũng chỉ có em mới có bản lãnh này thôi.”

“Tiểu Hùng, đừng phá. Tay anh bị thương thế này rồi, nghiêm chỉnh ngồi xuống đi, đợi lành rồi nói.” Tu Dĩnh dỗ anh, cố gắng không chạm vào tay anh.

Hùng Khải cười như mếu, làm bộ khổ sở nói “Anh bị thương rồi, em lại không quan tâm anh, chẳng có biểu hiện gì cả.”

“Sao em không quan tâm anh? Anh bị thương, lòng em cũng bị thương, đau lòng lắm.” Tu Dĩnh tức muốn khóc.

“Vậy hôn anh.” Hùng Khải chỉ vào mình đòi hôn.

Tu Dĩnh đập khẽ vào ngực anh, hờn dỗi “Người ta sốt ruột muốn chết, anh còn có bụng dạ nói đùa.”

Hùng Khải nhìn nét mặt cô cũng không chọc cô nữa, ôm Tu Dĩnh nói “Cục cưng, lúc bọn cướp bóp cổ em, tim anh suýt rớt ra ngoài luôn.”

Hễ nghĩ tới lúc đó, nếu không phải về sau những hành khách khác trên xe gắng sức đối chọi, hậu quả khó mà tưởng nổi. Nếu thật sự khiến Tu Dĩnh gặp bất trắc, anh sẽ hận bản thân, khi không nổi máu anh hùng làm cái gì? Nhưng mặc quân phục, nếu anh không ra mặc, bất luận thế nào cũng có lỗi với bộ quân phục này. May mà Tu Dĩnh bình an, nhưng dấu tay trên cổ còn chưa tan, anh nhìn là đau xót.

Năm dấu tay rành rành trên cái cổ trắng nõn của cô cứ như khắc vào tim anh, anh đau muốn nát lòng. Đầu tiên tay anh nhẹ nhàng sờ lên, đến chừng sau kìm lòng không đậu hôn lên năm dấu tay đó.

“Tiểu Hùng?” Tu Dĩnh bị nụ hôn này của anh châm lửa.

Cổ là chỗ mẫn cảm nhất, huống chi Hùng Khải hôn nó như bảo vật, bảo sao đầu óc cô không bay bổng cho được.

“Đừng hôn mà, Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh lắc đầu, nửa muốn từ chối nửa muốn nhiều hơn.

Mới đầu Hùng Khải còn hôn một cách nhẹ nhàng thương tiếc, càng về sau nụ hôn ấy dần biến đổi.

Hùng Khải sốt ruột, anh sốt ruột muốn có được lòng Tu Dĩnh, nhớ tới lúc đi đón cô, đại đội trưởng nói “Thằng ranh, lần này đừng có mà vâng vâng dạ dạ rồi không dám làm nữa đấy, còn thế thì sau này cũng đừng nhận là lính của anh mày nữa.” Ý của đại đội trưởng anh rất rõ, chỉ cần “hạ” được Tu Dĩnh, con đường phía sau dễ đi hơn nhiều, nhưng anh cũng bận tâm đến ý nghĩ của cô.

“Cục cưng, anh muốn em.” Hùng Khải hôn cổ cô, tỉ mỉ, nhẹ nhàng, cắn cắn làn da trơn mịn của cô.

“Tiểu Hùng, đừng…” Tu Dĩnh sợ hãi.

Cho anh, đó là chuyện sớm muộn, nhưng bây giờ cô chưa dám.

“Anh muốn.” Hùng Khải nói rất kiên quyết.

Từ cổ lại hôn lên môi, nặng nề đè lên.

Cánh môi đỏ tươi của cô, anh vẫn luôn muốn hôn, chỉ là hồi nãy bị chuyện kia làm lỡ.

Cứ như vậy mà hôn cô, cả đời cũng hôn không đủ. Đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, răng khẽ cắn, một lần lại một lần thưởng thức hương thơm ngọt ngào giữa môi và răng cô.

“Cục cưng, em thật đẹp.” Từ môi, lại trượt xuống cổ, lại hôn.

Cổ là nơi khá nhạy cảm, tuy bị thương nhưng anh vẫn hôn lên, khiến Tu Dĩnh phát ra một tiếng rên rỉ từ tận đáy lòng.

Từ cổ chậm rãi dời đến xương quai xanh, tay cũng không dừng, phủ lên tròn trịa của cô, cách một lớp áo bắt đầu sờ mó.

“Đừng, Tiểu Hùng.” Chỗ mẫn cảm đó làm Tu Dĩnh thiếu điều thét lên.

Hùng Khải không vì thế mà dừng tay, không ngừng xoa nắn qua lớp vải áo, sau đó cảm thấy cách lớp áo như vậy không đã ghiền, tay liền trượt, thò vào trong, đẩy nịt ngực của cô lên, bàn tay phủ lên tròn trịa kia, còn có đỉnh hồng đứng thẳng kia nữa.

Mặt Tu Dĩnh đỏ bừng, không ngừng thở dốc, lòng như có dòng nước không ngừng xao động hết vòng này đến vòng khác.

“Tiểu Hùng, tay anh…” Mấp mé bờ vực mơ màng, cô còn lý trí nghĩ đến cánh tay bị thương của anh.

“Không sao, không đáng ngại.” Hùng Khải sớm đã quên béng vết thương nơi tay, món ăn thơm phức trước mắt mới quan trọng.

Cánh tay bị thương của Hùng Khải vuốt ve ngực cô, tay kia đã lần mò xuống dưới. Vì Tu Dĩnh mặc váy nên việc thăm dò này khá thuận tiện.

Hơi thở Tu Dĩnh càng lúc càng dồn dập, mặt cũng càng lúc càng đỏ, ánh mắt mơ màng, lý trí từ từ biến mất.

Hùng Khải cảm thấy chỉ dùng tay sờ thôi không đã nữa, anh đẩy váy cô lên trên, nịt ngực cũng đẩy lên, lại không sốt ruột hôn mà nhìn bầu ngực đẹp đẽ của cô.

“Cục cưng, em đẹp quá.” Anh cảm thán lần nữa.

Anh cho rằng, dáng vóc Tu Dĩnh đã hoàn mỹ đến cực điểm rồi, bầu ngực đầy đặn của cô khiến mắt anh tỏa sáng. Không khống chế được, anh hôn lên, dùng miệng ngậm lấy trái nho kia.

“Tiểu Hùng!” Động tác này của anh ép Tu Dĩnh rên rỉ.

“Thích không, cục cưng?” Hùng Khải vừa ngậm trái nho vừa hỏi, giọng nói ậm ừ không rõ.

Nói không thích là gạt người. Tuy ngoài miệng Tu Dĩnh chống cự nhưng trong lòng thì đã chấp nhận, chỉ là sợ hãi càng nhiều hơn mà thôi. Bên dưới có thứ gì đó như cây gậy sắt chọc vào cô, không cần nghĩ cô cũng biết nó là cái gì. Lòng rung động, nước lũ bên dưới lan tràn, ào ra từng đợt từng đợt.

Bị Hùng Khải đè như thế, bên dưới càng tràn ra. Đột nhiên cô cảm thấy bụng đau từng cơn, cơn đau này đã quét sạch sẽ mọi khoái cảm của cô, cô rên lên.

“Sao vậy, cục cưng?” Gương mặt trắng bệch của Tu Dĩnh làm Hùng Khải phát hoảng, anh tưởng mình đè cô đau, vội vàng đứng dậy.

“Bụng, đau.” Tu Dĩnh lắp bắp nói được mấy chữ.

Hùng Khải hoảng sợ, nói năng lộn xộn “Cục cưng, xin lỗi, anh… anh không cố ý, thật đó…”

“Không phải lỗi của anh, em… chắc là em…” Tu Dĩnh nghĩ đến một khả năng, tính thời gian chắc cũng gần gần.

“Rốt cuộc là làm sao?” Hùng Khải sốt ruột phát điên lên.

“Cái đó của em tới rồi.” Tu Dĩnh đỏ mặt ấp úng.

Hùng Khải ngớ người hỏi “Cái gì?”

“Thì là cái đó.” Mặt Tu Dĩnh đỏ bừng, bụng lại đau thắt từng cơn, mặt cũng vì thế hết trắng lại đỏ.

Nhìn vẻ mặt cô, còn có giọng nói thẹn thùng của cô, đột nhiên Hùng Khải hiểu ra, đồng thời một cơn thất vọng cũng vì thế mà dâng lên.