Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 43: Xông lên




Tu Dĩnh đi thăm Tiểu Hùng, ông bà Tu không hay biết tí gì. Vì mua vé ngày 12 nên cô có hai ngày để chuẩn bị. Tu Dĩnh muốn mua một ít đặc sản ở thành phố H qua cho Tiểu Hùng. Đặc sản của thành phố H khá nhiều, Tu Dĩnh chọn một ít quà vặt, cảm thấy mấy thứ này ở trong doanh trại không nấu cũng ăn được.

Xách túi lớn túi nhỏ trong siêu thị, tự dưng nhận được điện thoại, cô luống cuống rút một tay ra nghe máy, cũng không nhìn rõ là ai gọi.

“Tu Dĩnh, ăn cơm chưa?” Tiếng cười sảng khoái của Phương Thành vang lên.

Tu Dĩnh ngớ ra, sao lại là anh ta? Lâu rồi không thấy, cô tưởng anh ta đã biến mất rồi. Đang lấy làm mừng đây, sao anh ta lại nhớ đến cô rồi?

“Tôi đang mua đồ ở siêu thị, chưa ăn.”

Anh ta hỏi cô mới phát hiện đã đến giờ cơm trưa rồi, cứ mải mua đồ quên mất giờ giấc.

“Em ở siêu thị nào, anh tới tìm em.”

Tu Dĩnh giật thót, vội vàng từ chối “Không cần đâu, tôi cũng sắp về rồi.”

“Tu Dĩnh, anh sắp đi rồi, kỳ phép của anh hết rồi, có thể gặp em trước khi đi được không?” Phương Thành do dự hồi lâu cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

Anh ngồi trên xe moto, trốn trong một góc nhìn ra siêu thị, không biết lòng đang nghĩ gì.

Đi, có lẽ không có mấy cơ hội nhìn thấy Tu Dĩnh. Lần đầu tiên anh có hảo cảm thậm chí là hơi thích một cô gái, lại đối xử lạnh nhạt với anh như thế. Không thể không nói đấy là một điều đáng buồn, anh cho rằng điều kiện của mình không kém, hẳn là Tu Dĩnh sẽ thích anh mới đúng. Chỉ không ngờ thời điểm bọn họ gặp nhau quá trễ, không gặp được cô trước khi cô yêu người kia.

Tu Dĩnh chẳng buồn nghĩ ngợi “Không ổn đâu, tay tôi xách nhiều đồ quá, không tiện gặp.”

“Không sao, anh đưa em về nhà trước, sau đó chúng ta gặp. Tu Dĩnh, chúng ta là bạn mà, không lẽ đến gặp mặt cũng không dám? Chủ yếu là anh sắp quay về sở nghiên cứu rồi, nên muốn gặp em trước khi đi, mời em bữa cơm.”

Tu Dĩnh từ chối thẳng thừng “Ăn cơm thì miễn cho, còn gặp mặt e là không có thời gian, thế nên tôi chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

Tu Dĩnh không muốn gặp Phương Thành. Cô có ý nghĩ của cô, tuy cô nói bọn họ là bạn bè nhưng dù sao trai đơn gái chiếc, nếu gặp gỡ gì đó sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết. Bây giờ Tiểu Hùng ở xa ngàn dặm, cô không cần vì một người không liên quan mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, như vậy quá lợi bất cập hại. Còn nhớ từng vì chuyện Phương Thành mà Tiểu Hùng tức giận như thế, cô không thể đem chuyện không đâu như vậy ra đùa bỡn được.

Từ siêu thị đi ra, cô đến bãi đậu xe, đứng trước chiếc Volkswagen Scirocco màu xanh, mở cốp sau ra bỏ đồ vào, không biết đằng sau có một người đàn ông đang ngẩn ngơ nhìn cô.

Chiếc Scirocco này là quà sinh nhật 20 tuổi ba cô tặng, lúc đó ba nói có mấy kiểu xe đẹp đưa cho cô chọn. Ý của ba muốn mua một chiếc BMW nhưng Tu Dĩnh lại cảm thấy BMW quá phô trương, hơn nữa khi đó cô còn đi học nên cô chọn một nhãn hiệu phổ biến. Xe mua nhiều năm rồi nhưng cô rất ít lái mặc dù đã lấy bằng lái từ lâu. Sau khi tốt nghiệp đại học liền vào công ty địa ốc này làm. Năm đó, lúc tìm được việc này, ba mẹ nhất quyết phản đối, hai người hi vọng cô về công ty của nhà làm nhưng Tu Dĩnh có cách nghĩ của riêng cô. Tuy nói công việc môi giới nhà đất chẳng có mấy triển vọng thậm chí không phù hợp với chuyên môn của cô lắm, nhưng cô cần rèn luyện khả năng giao tiếp, ăn nói. Cô giấu diếm thân phận vào công ty địa ốc làm, còn đặt ra ba quy định với ông Tu, ông không được xuất hiện ở công ty, nhưng chuyện gần đây nhất xảy ra có hơi chệch khỏi ý định của cô. Mỗi ngày đi làm, tan sở, cô đều giống những nhân viên bình thường khác, đi xe bus thay vì lái xe, không để người khác nhận ra gia cảnh nhà cô hùng hậu ra sao, bởi vì cô không muốn cuộc sống viên chức bình thường của mình gặp rắc rối. Có lẽ rất nhiều người không thể hiểu nổi cách nghĩ của cô, đến ba mẹ cũng không hiểu nhưng họ không biết, có vất vả thì mới lên cao được, cô muốn làm công vất vả một chút, sau này sẽ có lợi khi cô tiếp quản công ty. Trước đó cô giao hẹn với ba, chờ cô 30 tuổi sẽ về công ty ông làm, trước 30 cô chỉ muốn bắt đầu từ nền tảng nhưng trước mắt xem ra, có lẽ phải thực hiện trước thời hạn rồi.

Vì lý do gia đình nên từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, đến tột cùng mục đích là đơn thuần hay không, không ai dám chắc nhưng Tu Dĩnh cho rằng, rất ít người đàn ông sau khi biết gia thế của cô còn có thể qua lại với cô chân thành, đây cũng là nguyên nhân cô mãi không dám quen bạn trai. Xem mắt hết lần này đến lần khác đều không để người ta biết gia cảnh của mình, kết quả thất vọng hết lần này đến lần khác, hiện thật luôn tàn khốc như thế. Gặp được Tiểu Hùng là ông trời đã định sẵn, Tiểu Hùng đơn giản lại chân thật khiến cô cảm nhận được con người không phải ai cũng hám lợi, lợi dụng như thế, không có xung đột lợi ích, chỉ có chân thành trao nhau, chỉ có tình yêu trong sáng.

Thật ra về công ty của ba làm trước thời hạn cũng không phải là quyết định sai lầm, ít nhất cô có thể làm quen với tình hình công ty trước. Ba từng nói trong nhà chỉ có một mình cô, công ty sớm muộn gì cũng giao cho cô, không thể vì tính tùy hứng của cô mà để cả công ty bị một số người tham lam lợi dụng, dù sao họ hàng vẫn đang nhìn chằm chặp miếng thịt béo này. Cô từng hỏi Tiểu Hùng, nếu ngày nào đó cô không còn là cô, bị đè ép bởi quá nhiều trách nhiệm, khi đó anh sẽ làm sao? Tiểu Hùng trả lời cô thế này “Anh làm hết sức mình để em hạnh phúc, chí ít anh sẽ cố gắng hết sức để giảm bớt áp lực cho em.” Cô còn hỏi anh “Nếu em không còn là người anh từng biết, anh còn yêu em không? Giống như bây giờ, thành tâm, nhiệt tình yêu em?” Tiểu Hùng cười cười nhéo mũi cô “Ngốc quá, sao anh không yêu em được chứ? Cho dù tương lai em có ra sao, anh vẫn yêu em như trước.”

Cất đồ xong, cô thấy đồ mua đã hòm hòm, nhiêu đây cũng đủ cho Tiểu Hùng cùng với đồng đội anh ăn rồi bèn đóng cốp xe lại, mở cửa chuẩn bị lái về nhà.

“Tu Dĩnh…” Bỗng dưng cô nghe có tiếng người gọi đằng sau.

Tu Dĩnh quay đầu, quân phục chói mắt, còn có quân hàm thiếu tá trên cầu vai lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến mắt Tu Dĩnh hoa lên.

“Phương Thành?” Cô nhíu mày.

“Thật khéo, gặp nhau ở đây.” Phương Thành mỉm cười.

Tu Dĩnh không tin, độp lại “Sợ là anh cố ý chờ ở đây thì có?” Làm gì có chuyện trùng hợp thế? Vừa mới gọi điện thoại xong thì đã gặp ở cổng rồi.

“Thật sự là trùng hợp mà.” Phương Thành vẫn cười như cũ.

Anh nhìn Tu Dĩnh chằm chằm, hôm nay cô ăn bận hết sức xinh đẹp, mặc sơ mi trắng ôm sát người, quần đùi bảy tấc màu trắng, cách ăn mặc thế này lộ ra dáng vẻ gợi cảm của cô. Trên mặt đeo kính râm che đôi mắt lại, có vẻ thần bí, trong mắt anh, cô như vậy rất đẹp, rất mê hồn, nhưng nghĩ đến chuyện cô là bạn gái người khác, trong lòng lại có phần không cam, song đó lại là chuyện anh bó tay.

“Tu Dĩnh, hôm nay em thật đẹp.” Miệng anh thốt lên lời khen ngợi.

Tu Dĩnh tháo kính râm xuống giắt ở cổ áo, sau đó dựa lưng vào xe, cô nói “Phương Thành, có phải anh bám theo tôi không?”

“Tu Dĩnh, chúng ta nói chuyện đi.”

Tu Dĩnh nhìn chung quanh đáp “Có việc gì thì nói ở đây luôn đi.”

Phương Thành lại nói “Chỗ này đông người qua lại, hơn nữa nắng chiếu, em không sợ đen à? Chúng ta tới quán bên kia ngồi chút đi, em còn chưa ăn mà.” Thấy cô có vẻ chần chừ, anh thừa cơ bồi thêm “Chúng ta là bạn, chẳng lẽ em không muốn xem anh là bạn? Hay em sợ người khác hiểu lầm?”

Cuối cùng Tu Dĩnh vẫn quyết định đi theo anh ta qua quán ăn đó, nguyên nhân là bọn họ đứng trước xe nói chuyện thế này làm một số người chú ý.

“Anh nhanh hết phép vậy à? Không phải tới một tháng sao?” Tuy Tu Dĩnh có thái độ lạnh nhạt với Phương Thành song cũng phải tìm chuyện mà nói.

“Trong sở có việc nên phải về sớm. Tu Dĩnh, anh đi tuyến xe ngày 12, em có thể tiễn anh đi không?” Phương Thành nhìn cô mong ngóng, hi vọng cô đồng ý.

Tu Dĩnh ngẩn ra, liền đáp “Xin lỗi, không khéo là ngày hôm đó tôi bận rồi.”

Phương Thành thoáng thất vọng “Tiễn anh đi cũng không được sao?”

“Ngại quá, quả thật là hôm đó tôi có việc.” Tu Dĩnh “vô tình” cự tuyệt.

“Có thể nói cho anh biết là việc gì không?” Phương Thành chưa chịu thôi.

Tu Dĩnh không khách sáo, đáp lại “Chúng ta đúng là bạn nhưng còn chưa tới mức tôi đi đâu phải báo cáo với anh.”

Tu Dĩnh nhẫn tâm, giây phút đó Phương Thành bị cô tổn thương rất nặng. Tuy cô có áy náy trong chốc lát nhưng lập tức bình thường trở lại.

Ngày hôm đó, Tu Dĩnh bận bịu chuẩn bị đồ đi thành phố X, mua rất nhiều món, cảm thấy không đủ lại chạy đi siêu thị mua thêm, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, nhét đầy một cái vali lớn. Chẳng những mua đặc sản cho Tiểu Hùng, còn đặc biệt đến salon tóc tỉa tót lại một chút. Vì một câu thích tóc dài của Tiểu Hùng, cô cố tình nuôi tóc dài ra, tuy không dài lắm nhưng cũng mấp mé vai, không thể uốn nên cô duỗi luôn. Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, cô hết sức hài lòng dáng vẻ hiện giờ của mình.

Đêm trước khi khởi hành, Tu Dĩnh lại đăng nhập lên QQ, diễn đàn. Cô thấy Đồng Diệp tìm cô, hỏi cô mua vé xe xong chưa? Cô trả lời ngày mai mình đi nhưng Đồng Diệp lại không thể xuất phát cùng lúc với Tu Dĩnh, bởi vì cô ấy được duyệt nghỉ nhưng trễ mấy ngày.

Chị Đồng Diệp, chúng ta vẫn gặp nhau ở thành phố X chứ? Tu Dĩnh ngẫm nghĩ, gõ một hàng chữ qua.

Đồng Diệp: Gặp chứ, sao lại không? Em tới trước, tới đó chúng ta lại hẹn thời gian sau nhé.

Trò chuyện với Đồng Diệp một lát, cô lại dạo quanh diễn đàn, có mấy chị em đang nói chuyện gặp nhau vào 1 – 10. Phải rồi, mọi người cũng chỉ có thời gian vào mấy ngày nghỉ, cũng chỉ có ngày nghỉ mới đến doanh trại thăm chồng hoặc bạn trai mình được. Vừa nghĩ tới ngày mai lên xe lửa, qua hôm sau là gặp được Tiểu Hùng, cô vui vẻ hẳn lên.

Lên mạng được một lúc thì Tiểu Hùng gọi điện, cô hào hứng bắt máy. Tiểu Hùng gọi điện luôn đúng giờ, thông thường nếu không gọi trước giờ điểm danh thì sau khi tắt đèn sẽ gọi. Có lúc là chui vô toilet hoặc nhà tắm gọi, có lúc trốn trong chăn gọi cho cô.

Hồi đầu nhóm binh sĩ còn nghe lén xem hai người nói gì, chừng sau bọn họ cũng lười đi làm chuyện rỗi hơi như vậy, tạo thời gian thân mật nhiều hơn cho hai người yêu nhau.

Nói chuyện một chút mà tới mấy tiếng đồng hồ. Bởi vì hai ngày nữa là gặp mặt rồi khiến hai người đều kích động quá mức, nói mãi không dứt. Mãi sau, Hùng Khải phát hiện đã rạng sáng, sực nhớ hôm sau cô phải lên tàu liền kiên quyết bắt cô đi ngủ song nói gì Tu Dĩnh cũng không chịu.

“Em ngủ sớm một chút, mai còn phải dậy sớm lên tàu nữa, nếu không sẽ mệt lắm.” Hùng Khải lải nhải như ông già.

“Không chịu, em muốn nói chuyện với anh. Mai tám giờ rưỡi tàu mới chạy, đi kịp mà.” Kiểu gì Tu Dĩnh cũng không chịu gác máy.

“Ngoan, cục cưng, nghe lời. Hôm nay ngủ sớm một chút, nếu không sức đâu em ngồi tàu lâu thế được. Ngày mốt là chúng ta gặp nhau rồi, bây giờ không được, ngoan, ngủ đi.” Hùng Khải dỗ.

“Không chịu, em muốn nói.” Tu Dĩnh nũng nịu.

“Cục cưng, không nghe lời là anh giận đó. Ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mốt anh ra ga đón em.” Hùng Khải cố ý sầm mặt nói, hối cô mau đi ngủ, bây giờ đã rạng sáng, không ngủ mai làm sao cô dậy nổi.

Làm nũng đủ trò cũng không đạt được mục đích, Tu Dĩnh đành ngoan ngoãn đi ngủ nhưng không sao thiếp đi được. Trong óc cứ hiện lên cảnh gặp Tiểu Hùng lần đầu, nhớ tới lần đầu tiên ở phi trường anh ào tới ôm cô, lần đầu tiên bên ngoài phòng tắm anh nhẹ nhàng hôn cô, cảm giác đó quá tuyệt vời. Mỗi lần nhớ lại, cô không khỏi run rẩy, trái tim lơ lửng.

Kết quả hưng phấn là ngày hôm sau vác cặp mắt gấu mèo.

Sáng sớm cô đã ra khỏi nhà, cứ tưởng ba mẹ không biết, ai ngờ ba cô đã chờ trong nhà xe, chẳng biết là chờ bao lâu rồi.

Lúc ông Tu gọi cô, cô sửng sốt, buột miệng “Ba, sao ba…”

“Có phải đi thăm Tiểu Hùng không?” Ông Tu cũng chẳng vòng vo, hỏi thẳng.

Tu Dĩnh không chối nhưng cũng không trả lời.

“Lên xe đi, ba chở con ra ga.” Ông Tu biết hết, mở cửa xe cho cô lên.

Trên xe, ông Tu chỉ chăm chú lái không nói tiếng nào. Tu Dĩnh biết, nhất định hai ngày nay cô bận rộn mua sắm khiến ba cô nghi ngờ, không biết mẹ có biết không thôi.

“Ba, sao ba biết con muốn đi thăm Tiểu Hùng?” Không nhịn được, cô thốt lên.

“Chuyện của con, có gì mà ba không biết, chỉ là không nói mà thôi.” Ông Tu lạnh nhạt quăng một câu.

“Ba không phản đối à?”

“Phản đối có tác dụng à? Ba phản đối con sẽ không đi chắc?” Ông Tu vặn lại.

“Đương nhiên là vô dụng rồi, ba với mẹ có phản đối cỡ nào đi nữa con cũng đi thăm Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh kiên quyết.

Tuy ông Tu khó chịu với giọng điệu của con gái nhưng vẫn nói “Nếu đã vô dụng, không bằng ba đồng ý quách cho xong.”

Tu Dĩnh vui vẻ chồm qua hun chụt lên mặt ông một cái “Ba, ba tốt quá, con yêu ba.”

Ông Tu nắm chặt vô lăng, trừng cô “Con bé này, ba mày đang lái xe, lấy mạng ra đùa à.”

Lúc hai người đến ga xe lửa, còn một tiếng nữa mới tới giờ tàu chạy, ông Tu dẫn Tu Dĩnh lên lầu hai quán ăn, hai cha con đi sớm quá, chưa kịp ăn sáng.

“Khéo vậy, chú Tu, Tu Dĩnh.” Vừa ngồi xuống, bên cạnh có tiếng nói vọng tới.

Tu Dĩnh ngước lên lại thấy gương mặt đầy mụn trứng cá của Phương Thành, nghĩ bụng: vì sao đi đâu cũng đụng anh ta nhỉ?

“Trùng hợp thật, Tiểu Phương, sao cháu cũng…” Ông Tu vừa thấy Phương Thành, mặt mày hớn hở.

Phương Thành đưa cho ông một điếu thuốc, đáp “Hôm nay cháu về sở nghiên cứu. Ồ, chú Tu, hai người định đi đâu à?”

“Phải, Dĩnh Dĩnh nhà chú định đi du lịch nên chú đưa nó ra ga.”

Tu Dĩnh cúi đầu ăn. Nói thật, cô không phản cảm với Phương Thành nhưng cũng không có hảo cảm, không rung rinh tí nào với chuyện Phương Thành theo đuổi cô. Thế nên anh ta cứ việc nói chuyện với ba, cô không muốn xen vào.

Phương Thành nói chuyện nhưng mắt cứ nhìn Tu Dĩnh chằm chằm. Hôm nay Tu Dĩnh vẫn ăn bận xinh đẹp như thế, váy liền thân màu trắng, trước ngực có một hàng nút, váy không dài nhưng lại phô bày hết dáng người hoàn mỹ của cô, bên ngoài khoác một cái áo choàng không tay nhỏ, đội một cái mũ vải rộng đơn giản, vành mũ còn đính một đóa hồng nhỏ, chẳng những không thô ngược lại có nét gì đó hồn nhiên hoạt bát, càng toát lên nét thanh nhã. Phương Thành thật sự ghen tị với người đàn ông có được cô, có thể chiếm được lòng Tu Dĩnh, anh cái gì cũng không được, đến một cái nhìn của Tu Dĩnh cũng không, càng nghĩ càng chua, càng chua thì càng bất bình.

Ánh mắt nóng rực của anh ta, Tu Dĩnh biết nhưng vờ như không thấy, chỉ hơi gật đầu nói vài câu khách sáo xong lại giả bộ bận rộn, bận ăn. Trái lại ông Tu trò chuyện với Phương Thành rất vui vẻ, ai cũng nhận ra được, ông Tu rất thích Phương Thành, chỉ có con gái ông không thích mà thôi.

Tu Dĩnh nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, nói một tiếng với ông Tu mình đi ra ngoài chờ, bất kể ánh mắt của Phương Thành nhiệt tình cỡ nào, bỏ đi ra. Không lâu sau, ông Tu cũng ra theo, còn có Phương Thành.

Tu Dĩnh đang bực bội thì Tiểu Hùng gọi tới. Cô mặc kệ hai người kia, sung sướng trốn qua một bên nghe điện thoại. Trong điện thoại, Tiểu Hùng khá hào hứng, cứ nói miết “Cục cưng, sắp gặp được em rồi, muốn ôm em, hôn em quá đi.”

Tu Dĩnh sướng ngất ngây, miệng lại nói “Dẻo miệng, anh nghiêm túc chút được không, mồm miệng trơn tuột như thế từ hồi nào vậy?”

“Cục cưng, anh nói thật lòng mà, rất muốn ôm em, hôn em.”

“Vậy em muốn hôn bây giờ.” Tu Dĩnh hoạnh hoẹ, biết anh không thể hôn cô được nên muốn làm anh khẩn trương chơi.

Mặt Hùng Khải lập tức đỏ bừng, thấy đồng đội bên cạnh nhìn anh có vẻ nghi ngờ, anh lắp bắp thì thầm “Bên cạnh có người, hôn ngại lắm.”

“Không chịu, em muốn anh hôn bây giờ, bằng không tới nơi em không cho anh hôn.” Tu Dĩnh càng cố tình khó dễ anh.

Mặt Hùng Khải càng đỏ, liếc binh sĩ một cái, trốn vào góc tường khe khẽ hôn “chụt” một tiếng vào tai nghe.

Tiếng “chụt” này tuy rất rất khẽ nhưng Tu Dĩnh vẫn nghe được, cô mím môi cười khẽ, lại nghiêm trang nói “Không nghe thấy.”

Hùng Khải lại “chụt” một tiếng, tiếng này có vẻ lớn hơn. Tiếng chụt này Tu Dĩnh nghe được, binh sĩ trong phòng cũng nghe thấy, mọi người đều tò mò nhìn qua.

“Không đủ.” Tu Dĩnh được voi đòi tiên.

“Cục cưng, đừng làm quá mà.” Mặt Hùng Khải đỏ như phát sốt, nghe Tu Dĩnh nói, anh cố ý sầm mặt.

“Không đủ không đủ, anh hôn hay không?” Tu Dĩnh nũng nịu làm bộ hung dữ.

Hùng Khải đầu hàng “Anh hôn, anh hôn được chưa?” Nói rồi lại “chụt” một tiếng vào tai nghe, lần này âm thanh lớn hơn nhiều.

Bên cạnh vang lên tiếng cười trộm của binh sĩ, mặt Hùng Khải thối hoắc, đưa điện thoại ra xa rống lên “Biến biến biến, cười nữa tăng huấn luyện của các cậu lên!”

Anh nói xong, nhóm binh sĩ không kềm được cười phá lên.

Tu Dĩnh nghe không sót tình hình bên đó, mặt cũng đỏ ửng.

Chuyến tàu của Tu Dĩnh bắt đầu soát vé, ông Tu giúp cô mang đồ vào ga. Phương Thành đứng đằng sau, ánh mắt một mực rơi trên người Tu Dĩnh, chuyến tàu của anh trễ hơn, phải hai tiếng nữa mới vào ga được. Nhìn Tu Dĩnh đi vào, anh không biết là đau lòng hay bất lực.

Khoảnh khắc đặt chân lên tàu, tim Tu Dĩnh phơi phới, Tiểu Hùng, em đến đây!