Ôn Hoàn hoàn toàn không biết tên Lục Thần kia lại đang giở trò gì, nhưng vẫn cúp điện thoại bật người chạy xuống. Ôn Hoàn mới vừa từ trong khách sạn chạy ra, Lục Thần trên xe liếc mắt trông thấy liền mở cửa bước xuống, cười vẫy vẫy tay về phía cô: "Ở đây."
Ôn Hoàn tức giận nguýt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh làm như chó con ý." Nhưng lẩm bẩm thì lẩm bẩm, vẫn đi tới phía anh hỏi: "Sao anh lại quay về đây." Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ rồi, từ đây quay về đơn vị nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng đi đường.
"Có cái này cho em." Lục Thần nói xong, xoay người mở cửa xe phía sau, trước khi qua đây nhân lúc cửa hàng bán hoa còn chưa đóng cửa đã mua một bó hoa hồng to, lấy từ trong xe ra, giơ tay đưa tới trước ngực cô: "Nè, tặng cho em."
Động tác kia không thể nói là tặng, quả thực giống như là nhét vào hơn, rõ ràng một chuyện rất lãng mạn như vậy lại bị động tác hơi có chút thô lỗ của anh phá hủy tất cả cảm xúc tốt đẹp.
Ôn Hoàn bị một bó hoa ôm cho đầy lòng, càng bị một chiêu đột ngột tặng hoa này của anh làm cho có chút kinh ngạc, tinh thần vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường. Một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi: "Anh... Anh, anh lấy hoa ở đâu?" Hơn nữa còn là một bó hoa to như vậy, ít nhất cũng phải có 99 bông.
"Đương nhiên là mua!" Vừa rồi để mua được bó hoa này anh hao tổn không ít sức lực, anh sống đã hơn 30 năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mua hoa tặng người ta, bình thường ngay cả cửa hàng bán hoa ở đâu cũng không biết, lái xe ở trên đường mò mẫm khá lâu vẫn không tìm được, suýt chút nữa đang định gọi điện thoại tìm người hỏi thì cuối cùng ông trời không phụ người có lòng để cho anh thấy được cửa hàng bán hoa này.
"Thế nào, có thích không, tâm tình có tốt lên không?" Lục Thần nhìn cô, có chút mong đợi hỏi.
Ôn Hoàn sửng sốt, từ trong lời của anh nghe được, nhìn anh thử dò xét hỏi: "Anh trễ như thế này vẫn mua hoa mang qua đây là vì sợ tâm tình của tôi không tốt ư?"
Lục Thần gãi gãi đầu, giống như là có chút ngượng ngùng thừa nhận, nôn nóng nhỏ giọng nói: "Anh sợ em đổi ý không gả cho anh nữa, anh biết đi đâu tìm vợ đây."
"Ha ha." Ôn Hoàn bị anh làm cho cười phá lên, nhưng viền mắt không hiểu có chút ẩm ướt, trong lòng thoáng cái như bị xúc động tràn đầy lấp vào chỗ trống, thậm chí ngay cả chóp mũi cũng hơi bốc ra chua xót.
Thấy cô không cười mà ngược lại còn định khóc, Lục Thần có chút gấp gáp giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt cô, vừa chau mày vừa nói: "Tại sao lại khóc chứ, không phải chị năm nói con gái đều thích nhận được hoa sao?" Không thấy được hiệu quả mong đợi, trong lòng Lục Thần bắt đầu nghi ngờ chị năm xui anh chiêu này rốt cuộc là đúng hay là sai.
"Ồ." Ôn Hoàn hơi xoa nước mắt cười, nhìn anh trong viền mắt còn mang theo chút ướt át, chế nhạo anh nói: "Té ra đây là do người khác dạy anh."
"Anh chưa từng theo đuổi con gái mà." Đâu hiểu được những thứ này.
Ôn Hoàn nhìn anh, trong lòng bởi vì lời của anh mà trở nên ấm áp, rõ ràng cảm động vì lời của anh nhưng không nén được muốn khóc, muốn rơi lệ.
Tay lau những giọt nước mắt rơi xuống trên gò má của cô, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ bàn tay có phần thô ráp của mình phá hỏng làn da của cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, tặng em hoa là muốn làm cho em cười chứ không phải làm cho em khóc, dù gì em cũng nên cho anh chút thể diện chứ."
Ôn Hoàn bị lời của anh làm cho cười ra tiếng, nể mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào với anh, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương của hoa, nhìn trong tay một bó hoa hồng to không nén được nói: "Làm gì mà mua một bó hoa to như thế, thật lãng phí." Thực ra nhận hoa chỉ là nhận tấm lòng không quan trọng số lượng.
"Không phải càng nhiều hoa càng vui vẻ sao? Anh muốn để cho em vui vẻ chút." Lục Thần cau mày hỏi ngược lại.
Ôn Hoàn nhìn anh, nói: "Ai bảo với anh như vậy, lại là chị năm của anh?" Cô có ấn tượng với Lục Viện, nói chuyện vừa dịu dàng vừa nhã nhặn, trên mặt luôn mang theo nụ cười ấm áp.
"Người bán hoa nói!"
Anh đến cửa hàng bán hoa hỏi người bán hàng hoa gì có thể khiến cho người ta vui vẻ, người bán hoa kia hỏi anh tặng cho ai, anh nói đương nhiên là tặng cho bạn gái. Sau đó người bán hoa rất nhiệt tình giới thiệu nói hoa hồng là tốt nhất, con gái đều thích hoa hồng. Anh không hiểu những thứ này, người ta đã nói là hoa hồng vậy thì chọn hoa hồng đi, sau đó người bán hàng lại hỏi anh muốn bao nhiêu bông để bọc lại cho anh. Đây cũng là làm khó anh, bởi vì hoàn toàn không có kinh nghiệm, đành phải hỏi người bán hàng thông thường con gái thích được nhận bao nhiêu bông, có coi trọng cái này không? Người bán hoa không hề nghĩ ngợi trả lời dĩ nhiên càng nhiều càng tốt!
Kết quả là anh cầm một bó hoa hồng to từ trong cửa hàng đi ra.
Nghe vậy Ôn Hoàn nhìn anh có chút dở khóc dở cười: "Anh cũng quá dễ lừa gạt, bán hoa đương nhiên là muốn bán được nhiều hoa rồi."
Lục Thần phớt lờ, nhìn nụ cười hiện ở trên mặt cô, tâm tình khó chịu ở trong lòng mình cũng thoáng cái biến sạch, toét miệng cười hỏi cô: "Vậy bây giờ em có vui tí nào không?"
Ôn Hoàn gật đầu, có vui, mà còn không chỉ một chút. Vui không phải bởi vì bó hoa ôm nặng tay này mà chính là vì chút tấm lòng này của anh.
"Chờ một chút, còn có cái này cho em." Lục Thần nói, xoay người một lần nữa tìm kiếm trong xe, cầm bánh ngọt dùng để lấy lòng từ trong xe ra, đưa tới trước mặt cô nói: "Nè, bữa ăn khuya, chị năm nói lúc không vui ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt lên."
Ôn Hoàn đưa tay nhận lấy, bĩu môi nhìn anh nói: "Nhưng tôi không thể ăn."
"Vì sao?" Lục Thần cau mày.
"Sẽ béo!" Cái nghề diễn viên này đối với vóc dáng có bao nhiêu yêu cầu khắc nghiệt, béo thêm một cân hay nửa cân mình có thể không có cảm giác, nhưng ở trong máy quay thì đều nhìn thấy hết, muốn giấu cũng không giấu được.
"Nói bậy!" Lục Thần trừng cô: "Em béo chỗ nào, theo anh thấy em còn phải béo thêm khoảng mười cân mới đạt tiêu chuẩn!"
Ôn Hoàn bĩu môi, không lên tiếng, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Lục Thần nhìn thời gian đã không còn sớm, giơ tay xoa xoa đầu của cô nói: "Được rồi, lên đi, ăn xong sớm nghỉ ngơi một chút." Ngày mai anh cón có nhiệm vụ huấn luyện, nếu không anh có thể suy nghĩ ở lại.
Ôn Hoàn gật đầu, nói: "Vậy anh cũng mau trở về đi, lái xe cẩn thận một chút."
Nhìn cô lần nữa Lục Thần mới xoay người mở cửa bước lên xe, nói: "Em lên đi."
Ôn Hoàn gật đầu, nhìn anh quay cửa sổ xe lên, nhìn anh khởi động xe chuẩn bị rời đi. Đột nhiên trong lòng có loại xúc động, trước khi anh lái xe chạy đi gõ gõ vào tấm kính thủy tinh của cửa sổ xe, ý bảo anh hạ tấm kính xuống.
Lục Thần quay cửa kính xuống, nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Hoàn hơi thẹn thùng, nhưng vẫn cúi người xuống thò đầu vào đặt một nụ hôn ở trên mặt của anh, sau đó thừa dịp anh vẫn còn đang bối rối chưa phản ứng được nhanh chóng rụt người lại ôm hoa và bánh ngọt xoay người chạy đi.
Đợi đến lúc Lục Thần trên xe phản ứng được thì đã chỉ còn lại bóng người, đành phải vuốt mặt cười ngây ngô một lúc lâu mới lái xe rời khỏi.