Ôn Hoàn nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng lại, trợn mắt một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi anh nói đêm nay ở lại! Ở lại thì ngủ ở đâu?
Nghĩ vậy liền vội vàng bước nhanh về phía trước giơ tay vỗ mạnh vào cánh cửa phòng tắm: "Lục Thần, anh đi ra cho tôi, ai muốn ở lại chứ, còn nữa, tôi còn chưa nói hết, tôi không muốn..."
Không đợi Ôn Hoàn nói xong, cánh cửa phòng tắm kia không hề báo động trước bị người từ bên trong mở ra, thân trên của Lục Thần trần truồng nhìn cô nói: "Không muốn cái gì?" Lông mày hình lưỡi kiếm hơi nhíu lại, cộng thêm gương mặt vốn đã khá nghiêm túc cương nghị, hoàn toàn không cần tức giận mà nhìn vẫn oai nghiêm có chút dọa người.
Ôn Hoàn sửng sốt, cứng người nhìn chằm chằm bả vai trần truồng của anh, trên mặt vẫn còn đọng lại giọt nước, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chăm chú vào thân thể anh hoàn toàn bỏ quên vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của anh.
Lục Thần nhận thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh không hề chớp mắt, khóe miệng không khỏi nổi lên ý cười, cúi đầu hơi sát gần tới cô, cố ý tà mị hỏi: "Thế nào, nhìn có hài lòng không?"
Nghe vậy Ôn Hoàn vội vàng xoay người đi, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng cả lên, căng thẳng đến nỗi nói hơi lắp bắp: "Anh, anh anh anh làm gì đột nhiên, đột nhiên mở cửa như vậy!"
Thấy bộ dạng cô xấu hổ, Lục Thần có phần đùa dai càng nhích lại về phía trước, cố ý thổi khí vào cổ cô nói: "Không phải cô kêu tôi mở cửa đi ra ngoài sao?"
Ôn Hoàn rụt cổ một cái, toàn thân dường như càng thêm khô nóng: "Nhưng tôi không bảo anh trần truồng đi ra!"
"Chỗ nào trần truồng, đây không phải đang mặc quần sao?" Lục Thần cười, giọng nói không nhanh không chậm.
Trong lòng Ôn Hoàn thầm mắng anh vô sỉ, cảm thấy nói cùng một người vô lại như vậy chính là đang lãng phí thời gian.
"Tôi chẳng muốn nói với anh." Đẩy anh ra có phần chạy trối chết đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, định chờ anh đi ra hai người sẽ nói thật rõ ràng chuyện lúc nãy chưa nói xong.
Lục Thần nhìn bộ dạng cô không được tự nhiên, buồn cười cong khóe miệng, lúc này mới xoay người một lần nữa đi vào phòng tắm. Lục Thần tắm cực nhanh, không mất mấy phút đã thay xong quần áo từ bên trong đi ra, anh mặc áo ngắn tay, trên đầu còn phủ đầy bọt nước ướt sũng, với tay lấy khăn mặt lau qua đầu.
Ôn Hoàn nhìn anh, vừa định mở miệng nói thì lúc này cánh cửa bị người ta gõ.
Lục Thần vừa lau tóc vừa đi tới mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa Lưu Đại Quân cầm theo hai cặp lồng đựng cơm cười đến toét miệng, lớn tiếng nói: "Đội trưởng, đội phó bảo em đưa cơm tới cho anh và chị dâu."
Lục Thần gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy hộp cơm trên tay cậu ta lại bị Lưu Đại Quân lắc người một cái né ra. Lưu Đại Quân toét miệng vừa cười vừa nói: "Đội trưởng, em cầm vào trong cho anh." Nói rồi nghiêng người muốn đi vào nhưng bị Lục Thần chặn lại ở cửa.
Lục Thần không biết thằng nhóc này muốn giở trò gì, tức giận liếc mắt trừng cậu ta nói: "Tôi còn không thể cầm được hai cặp lồng cơm sao?"
Lưu Đại Quân cười theo, nói: "Em là lo lắng đội trưởng bề bộn trăm việc khiến cho mệt mỏi thôi."
Lục Thần nhìn cậu ta, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Hai cặp lồng cơm này có thể làm tôi mệt mỏi sao?"
Lưu Đại Quân cười gượng, cậu ta chủ động tới đưa cơm chẳng qua là muốn vào xem mặt vợ đội trưởng mà thôi, xem rốt cuộc bên ngoài đẹp hơn hay là trên ti vi đẹp hơn, nhưng đội trưởng thế này, tính chiếm giữ cũng thật là mãnh liệt.
"Đưa đây." Lục Thần giơ tay về phía cậu ta.
Lưu Đại Quân cười đùa, chậm chạp đưa hộp cơm tới tay của Lục Thần, sau đó lợi dụng lúc Lục Thần đón hộp cơm trong nháy mắt nghiêng người xông tới bên cạnh anh lướt nhanh vào trong nhà, chạy đến trước mặt Ôn Hoàn cất tiếng nói: "Báo cáo chị dâu, em là Lưu Đại Quân, em đại diện cho toàn bộ chiến sĩ trong đơn vị chào đón chị đến đây, hi vọng khoảng thời gian chị ở lại đơn vị có thể vui vẻ, chúng em sẽ cố gắng không tạo ra phiền phức để cho đội trưởng có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh chị dâu hơn."
Ôn Hoàn bị Lưu Đại Quân làm cho sửng sốt một chút, hoàn toàn có phần không phản ứng được, không biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Lục Thần đặt hộp cơm trong tay xuống bàn, quay sang đá một cú vào mông Lưu Đại Quân, nói: "Thằng nhóc này đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau cút đi cho tôi."
Cái mông bị anh đạp hơi đau, Lưu Đại Quân vừa lấy tay xoa mông vừa nói: "Đội trưởng, em là sợ anh bận bịu công việc vắng vẻ chị dâu."
"Phải để cho thằng nhóc như cậu thay tôi lo nghĩ sao." Lục Thần vừa nói vừa làm bộ muốn nhấc chân đá về phía cậu ta.
"Sếp, đừng như vậy, em không phải là vì muốn tốt cho anh sao, em sao có thể." Lưu Đại Quân vội vàng né tránh chạy tới cửa, vừa chạy vừa nói: "Chị dâu, chị bên ngoài so với trên ti vi xinh đẹp hơn."
"Cút đi!" Lục Thần cười mắng xách người ném ra, thẳng đến khi bịch một tiếng mới đóng cửa lại.
Quay về phòng khách nhìn thấy Ôn Hoàn vẫn là bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc vừa rồi, cười nói: "Dọa đến cô?"
Lúc này Ôn Hoàn mới lấy lại tinh thần, lắc đầu cười gượng: "Các anh xem ra tình cảm rất tốt."
Lục Thần khẽ cười, nói: "Cùng nhau làm lính hơn ba năm, mỗi ngày đều loạn như vậy." Xách hộp cơm trên bàn đưa tới cho cô, nói: "Trước tiên ăn cơm đã."
Ôn Hoàn đưa tay đón lấy, lúc mở ra đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đẩy hộp cơm tới một bên, nhìn anh nghiêm túc nói: "Tôi không phải tới đây tìm anh ăn cơm!" Giọng nói nhấn mạnh để biểu lộ thái độ nghiêm túc của mình.
Lục Thần nhìn cô, cong môi lên cười nhạt, một lần nữa đẩy hộp cơm tới trước mặt cô, nói: "Trước ăn cơm đã, ăn xong sẽ nói sau."
Ôn Hoàn mặc kệ anh, nghiêm túc hỏi: "Điều tra chính trị là sao, tại sao anh có thể chưa được sự đồng ý của tôi đã để cho người đến công ty điều tra tư liệu của tôi?"
"Điều tra chính trị là hình thức nhất định phải làm trong hôn nhân quân đội, chỉ là điều tra bình thường mà thôi." Lục Thần giải thích.
Ôn Hoàn tức giận trừng anh, nói: "Anh cho rằng tôi ngu ngốc sao, tôi dĩ nhiên biết kết hôn trong quân đội thì phải điều tra chính trị!"
"Ha ha." Lục Thần có chút không không nể mặt bật cười, đưa tay cưng chiều nhéo mũi cô một cái, nói: "Cô biết rồi còn hỏi."
"Anh biết tôi không phải hỏi cái này, tôi vốn không có nói đồng ý kết hôn với anh, hơn nữa, anh cũng chưa từng cầu hôn tôi!" Ôn Hoàn thở phì phò nhìn anh chằm chằm.
Lục Thần sửng sốt, bình tĩnh nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Vậy bây giờ tôi cầu hôn với cô?"
"Hả?" Ôn Hoàn sửng sốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, vẫn còn không phản ứng được anh đang nói cái gì.
Cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và khiếp sợ của cô, Lục Thần đứng thẳng lên, nhìn cô nói: "Ôn Hoàn, gả cho anh nhé." Vẻ mặt kia nghiêm túc hoàn toàn không nhìn ra một chút đùa giỡn nào.
Ôn Hoàn nhìn anh, trái tim không khỏi bắt đầu loạn nhịp....
P/S: cái anh Lục Thần này cũng tệ quá cơ, cầu hôn với người ta mà còn ko buồn quỳ xuống