Bầu không khí thoáng cái trở nên có chút nặng nề, mấy cô con gái nhà họ Lục không nghĩ tới chuyện bỗng chốc lại chuyển biến phát sinh như vậy, trong lúc nhất thời tất cả đều yên lặng, không ai mở miệng nói thêm cái gì.
Lục Thần bên cạnh tiến lên, đánh vỡ bầu không khí có chút nặng nề kia, mở miệng nói: "Mẹ, vậy mọi người bằng lòng Ôn Hoàn làm con dâu nhà chúng ta không?"
Mẹ Lục và ba Lục đồng thời sửng sốt, ngay lập tức phản ứng kịp, tất cả cùng đồng thanh nói: "Bằng lòng!"
"Nếu như là Tiểu Hoàn, chúng ta đương nhiên bằng lòng." Mẹ Lục nhìn Tiểu Hoàn, vừa cười vừa nói.
Ba Lục bên cạnh cũng vui vẻ: "Trước đây bác với mẹ cháu đúng là có ý muốn làm mối hai người các con, chẳng qua là lúc đó Tiểu Hoàn tuổi còn nhỏ, muốn đợi vài năm nữa rồi nói. Không ngờ các con bây giờ đã trở thành sự thực."
"Ba mẹ, Ôn..." Thấy thế, Lục Tĩnh muốn tiến lên nói chút gì lại bị Lục Mẫn bên cạnh kéo lại, chuyển tới một ánh mắt, ý bảo cô ta đừng lắm miệng.
Ôn Hoàn đứng một bên có chút choáng váng, chuyện phát triển hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo cô dự tính, cô chỉ là muốn mượn Lục Thần để ngăn cản scandal nhàm chán này, chỉ là giả thôi!
"Thực ra cháu..." Ôn Hoàn muốn mở miệng giải thích lại bị mẹ Lục tiếp lời chặn lại lời nói, Trương Kim Lan lôi kéo tay Ôn Hoàn, vẻ mặt đầy nhân hậu cười nói: "Tiểu Hoàn, con có thể làm con dâu bác thật là tốt quá."
Thấy bà hiểu lầm, Ôn Hoàn sốt ruột lo nghĩ muốn giải thích: "Bác gái, không, không phải, thực ra cháu cùng Lục Thần, chúng cháu chỉ là..."
Ba Lục vỗ ngực cam đoan với cô: "Tiểu Hoàn, cháu yên tâm, tên A Thần này sau này dám bắt nạt cháu, bác là người đầu iên không tha cho nó!"
"Con là cái loại người không phong độ bắt nạt bà xã của mình sao?!" Lục Thần vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra.
Mẹ Lục buồn cười liếc nhìn con trai, quay đầu nói với ba Lục: "Ông à, báo chí đã đăng ra, vậy chúng ta không phải cũng nhanh lên làm hôn lễ cho A Thần và Tiểu Hoàn sao?"
Nghe vậy, ba Lục gật đầu, khí phách nói: "Ừ, cái này là chắc chắn, ít nhất phải bố trí bảy tám chục mâm mới được!"
Tình thế hoàn toàn không khống chế được, ba Lục và mẹ Lục thậm chí còn bắt đầu thảo luận chi tiết hôn lễ của hai người, hoàn toàn không thấy bộ dạng sốt ruột của Ôn Hoàn bên cạnh muốn giải thích mà không được.
Ôn Hoàn hoàn toàn không nghĩ tới kết quả lại như vậy, quay đầu lôi kéo Lục Thần đứng bên cạnh, cố ý hạ thấp giọng có chút nóng nảy nói: "Anh, anh mau giải thích rõ đi!"
So với Ôn Hoàn sốt ruột, Lục Thần có vẻ giống như không có việc gì, kỳ quái nhìn cô một cái, nghiêm trang hỏi: "Giải thích cái gì?"
Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, cô dám khẳng định một trăm phần nghìn người này đang "giả chết"!
Nhìn bộ dạng cô phồng mang trợn mắt, Lục Thần không khỏi bị chọc cười, nghiêng người ở bên tai cô nói: "Bọn họ nói tức giận có thể biến thành già đó."
Ôn Hoàn tức giận giơ tay muốn đánh anh, lại bị anh vững vàng bắt lại nắm trong tay.
Lục Viện đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ, tưởng là đôi tình nhân yêu nhau tha thiết đang liếc mắt đưa tình, sợ Ôn Hoàn lúng túng xấu hổ vì có nhiều người ở đây, tiến lên vừa cười vừa nói: "A Thần, sao không mang Ôn tiểu thư đi nhìn xung quanh đi, hay đi phòng em ngồi một chút cũng được."
"Không, không cần." Ôn Hoàn vội xua tay từ chối, ở đây để cho mọi người hiểu lầm đã phiền phức rồi, lại cùng anh lên lầu vào phòng anh ngồi, vậy không phải thừa nhận mọi chuyện hay sao.
Chỉ có điều cô tuy nghĩ như vậy nhưng lại có người không nghĩ như vậy, Lục Thần bên cạnh kéo thẳng cô lên lầu, vừa đi vừa nói: "Tôi dẫn cô đi nhìn một chút."
"Này, buông ra, tôi không muốn đi với anh." Ôn Hoàn giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sức lực của anh.
"Đừng lộn xộn, té xuống tôi không cứu cô đâu." Nói rồi thả tay cô ra, trực tiếp ôm cả hông cô, đem cô kéo lại tới gần bên cạnh mình một chút.
Không tránh thoát anh, Ôn Hoàn giận dỗi, cố ý đưa tay vòng ra phía sau véo hông anh, nhưng véo nửa ngày người nào đó hoàn toàn không có một chút phản ứng nào, trái lại tay cô véo lại có chút đau nhức, cuối cùng chỉ có thể buông ra, trừng mắt nhìn anh oán trách nói: "Sao anh cứng như vậy, thịt trên người so với tảng đó còn cứng hơn."
Lục Thần buồn bực cười, nói: "Tôi là quân nhân." Vẻ mặt nói chuyện kia lại mang theo tự hào cùng kiêu ngạo.
"Anh là quân nhân mà lại làm chuyện côn đồ!" Ôn Hoàn bất mãn nhỏ giọng thầm thì.
Lục Thần chỉ cười, hào phóng không so đo với cô, cũng không mang cô đi nhìn xung quanh mà trực tiếp ôm cô đi vào phòng ngủ của mình.
Phòng của Lục Thần ở tầng ba, bố cục tầng ba rất đơn giản, ngoài một phòng khách nhỏ và thư phòng ra là căn phòng của Lục thần, không có những phòng dư thừa khác. Tổng thể của tầng ba là đều cùng thống nhất phong cách với cả biệt thự, chỉ có chút không hợp nhau chính là trong phòng khách khắp nơi có thể thấy được bày biện rất nhiều loại mô hình xe hơi và mô hình súng ống, giống như một căn cứ quân sự nhỏ của một người đam mê. Ôn Hoàn nhìn có chút há hốc mồm, nhiều loại mô hình xe quân sự rất đẹp cũng rất tinh xảo.
Lục Thần nhìn mắt cô, thờ ơ nâng khóe miệng, hỏi: "Thế nào, cô cũng cảm thấy hứng thú với những thứ này?"
Ôn Hoàn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn anh bĩu môi nói: "Tôi không có." Cô chẳng qua là tức giận nhìn những thứ mới mẻ mày.
Lục Thần cũng không tranh luận cô là thật sự thích hay là không có hứng thú, đưa tay kéo tay cô vừa đi vừa nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi nhìn phòng tôi."
Ôn Hoàn rút tay về vòng ra đằng sau lưng mình, né tránh không cho anh nắm nữa, nói: "Tôi không muốn đi." Mắt bình tĩnh nhìn anh, giống như là đề phòng cái gì, hoặc như là sợ cái gì.
Lục Thần nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, nửa mang theo nụ cười có chút khiêu khích hỏi: "Thế nào, cô sợ?"
Ôn Hoàn chột dạ, kiêu ngạo quay đầu không nhìn tới anh, khẽ hất hàm nói: "Tôi không có." Lòng bàn tay để ở sau lưng có chút mồ hôi ẩm ướt.
Nhìn cô lộ ra ánh mắt căng thẳng, khóe miệng Lục Thần không nhịn được cười rộng ra, tiến lên một chút đem khoảng cách của hai người kéo lại gần hơn. Ôn Hoàn tự cho là mình cùng nhiều nam diễn viên từng chụp hình so với như thế này còn gần gũi hơn, cũng không từng căng thẳng tới mức lòng bàn tay xuất hiện đầy mồ hôi, tim đập nhanh hơn. Nhưng anh như vậy lại mang đến cho cô cảm giác áp bức mạnh mẽ, cho dù bề ngoài giả bộ bình tĩnh cũng không thay đổi được sự thật cô hiện đang khẩn trương đến mức hô hấp đều tăng lên.
Lục Thần xuất thân là trinh sát doanh trại, đối với Ôn Hoàn lúc này đang khẩn trương đến nỗi hô hấp đều nổi lên biến hóa tât nhiên là không thoát khỏi ánh mắt anh, cố ý nghiêng người dán vào bên tai cô hỏi: "Thế nào, sợ tôi sẽ đối với cô như vậy?"
Ôn Hoàn có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh: "Tôi, tôi không có."
"Phải không?" Lục Thần thấp giọng hỏi, càng gần sát vào cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Ôn Hoàn khẩn trương gần như quên mất hô hấp, xoay người muốn chạy, lúc này mới phát hiện mình vậy mà đã bị anh dồn đến góc tường, phía trước là anh, hai bên trái phải phía sau đều là tường, không hề có chỗ nào để trốn!
Hít một hơi thật sâu, giơ tay lên định đẩy anh ra, đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó môi bị một vật ấm áp nhẹ nhàng dán lên, ôn nhu gặm cắn.