Cha mẹ rất nhanh chóng gửi tới rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa còn có hai bình sữa bột to. Phó Tiểu Tiểu không biết nói gì, cô buồn bực gọi điện thoại về nhà, nói: “Mẹ, mẹ gửi cho con nhiều như vậy thì con ăn uống đến bao giờ mới hết đây?”
Cố Bảo Bối nghe xong chỉ cười, ở đầu kia điện thoại khoát khoát tay nói: “Cũng không phải là cho con, toàn bộ đồ ăn vặt là cho người bạn kia của con đấy, con biết không? Không cho phép con ăn một mình, nhớ phải cho người ta ăn cùng nữa đó.”
Vì vậy Phó Tiểu Tiểu lại một lần nữa bó tay. Để cho cô mang hai hộp sữa bột to đưa cho một người đàn ông, việc này thật là có chút…… Không phải là ý kia chứ….. Rối rắm quá đi…………
Lúc Phó Tiểu Tiểu kéo vali hành lí nhỏ đến cửa tập đoàn, rất thần kì là bảo vệ không hề ngăn cô lại, sau đó cô đi vào thang máy lên tầng, thư kí ngồi bên ngoài phòng làm việc thấy cô cũng chỉ gật đầu một cái. Trong lòng Phó Tiểu Tiểu cảm thấy tập đoàn Noah quá thoải mái rồi, lúc cô đến khách sạn của mẹ cũng còn bị ngăn lại rất nhiều lần…..
Trong phòng làm việc, Cố Viễn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ống tay áo tùy ý gấp lên. Đôi mắt to không di chuyển nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, vẻ mặt rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại vươn tay cầm cốc café trên bàn uống một ngụm. Nghe tiếng mở cửa cũng không quay mặt sang nhìn xem ai đến.
Trong phòng làm việc thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng nhai bánh quy nho nhỏ trong miệng Tiểu Tiểu, khiên cô ngại ngùng không dám ăn nữa, vốn cô đang ăn như hổ đói cũng phải nhanh chóng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, sau đó bị nghẹn đến mức ho lên khụ khụ. Dưới tình huống như vậy, lá gan của Phó Tiểu Tiểu cũng lại lớn lên một lần nữa, cô nhanh chong xông lên phía trước cướp cooxc café của Cố Viễn, uống ừng ực mấy ngụm mới thấy thoải mái hơn.
Nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của Cố Viễn, Phó Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, ngẩng mặt nở nụ cười khúc khích, nói: “CEO, thiếu chút nữa là tôi bị sặc chết rồi…..”
Nói sau cô mới chậm chạp sờ khóe miệng của mình, ngạc nhiên kêu lên: “Oa oa oa. Anh dùng cốc café uống sữa tươi.”
Lúc này ánh mắt Phó Tiểu Tiểu cũng rơi xuống màn hình máy vi tính, vì vậy cô lại lần nữa ngạc nhiên hét to: “A, lạc lạc.”
Thậm chí lại có người cầm cốc café để uống sữa tươi, sau đó dùng gương mặt nghiêm túc mở máy tính xem hỉnh ảnh lạc lạc. A ha ha ha ha ha ha ha ha. Phó Tiểu Tiểu buồn cười chết mất, vì vậy cô rất vô duyên ôm bụng chỉ vào Cố Viễn cười không ngừng.
Mà Cố Viễn lúc này bị bắt tại trận cũng đỏ bừng mặt, cướp lại cốc café của mình, quay mặt đi không thèm liếc Tiểu Tiểu cái nào, nhưng mà, lỗ tai đỏ đến không chịu được……..
Phó Tiểu Tiểu cười một lúc xong cũng không cười nữa, cô nhớ đến cha cô từng nói mình phải tôn trọng sở thích của người khác, hơn nữa lạc lạc và sữa tươi cũng đều là những thứ cô yêu thích. Vì vậy cô nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm đưa đầu ngón tay chọc chọc vào lỗ tai đỏ bừng của Cố Viễn. sau đó lại nhanh chóng nhảy mấy cái về phía cái cửa kéo vali hành lí nhỏ đến. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất mở vali hành lí ra nói: “Tôi bảo mẹ tôi làm nhiều chocolate một chút rồi gửi cho tôi, nhưng mẹ tôi không chỉ gửi chocolate mà còn gửi rất nhiều đồ ăn ngon. Anh nhìn này, tôi còn phải dùng vali hành lí để kéo đi đấy.”
Nói xong, Phó Tiểu Tiểu lấy từng túi, từng túi vất ra mặt đất, vừa vất ra ngoài vừa nói: “Đây là chocolate cha mẹ tôi cùng nhau làm, còn đây là sữa bột. Đây là bánh bích quy café, đây là xòai can, đây là dứa can, đây là gì nhỉ? À, là bánh quy chó…….”
Mà khi cô nói xong thì Cố Viễn cũng đã đẩy ghế đi đến, anh cũng ngồi chồm hổm xuống, nhìn từng món đồ ăn vặt anh không thể quen thuộc hơn đang nằm trên mặt đất, lại nhìn về phía Phó Tiểu Tiểu đang giống như con sóc con đi tìm ăn, nhịn sự chua sót trong lòng hỏi: “Cha mẹ cô có khỏe không?”
“Khỏe.” Phó Tiểu Tiểu vô ý thức gật đầu một cái, sau đó giơ túi bánh quy chó lên, vỗ đầu một cái, chậm chạp nói: “Có thể là tôi nói với mẹ là anh có con chó biết xù lông nên mẹ tôi chuẩn bị cho nó đấy.”
“Ừ.” Cố Viễn gật đầu một cái, nhận lấy túi bánh quy cho chó kia, cười cười khi nghĩ lại quá khứ, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của Phó Tiểu Tiểu lấy từng túi từng túi thức ăn đặt lai trong va li hành lí, kéo khóa lên. Sau đó anh ta nói: “Cô ngồi như vậy không mệt sao? Đứng lên ngồi vào ghế sofa đi.”
“Nhưng tôi muốn đưa đồ ăn vặt cho anh mà.” Phó Tiểu Tiểu không hiểu tại sao anh lại cho hết vào vali.
“Không cần, tôi đều thích.”
“A.” Phó Tiểu Tiểu ngơ ngác, liếm liếm đầu lưỡi, cố gắng đè nén vẻ mặt mình nói: “Thế nhưng bên trong này vẫn có đồ ăn anh không thích ăn mà đúng không, CEO?”
“Cái nào?”
“Cha mẹ tôi chỉ nhớ gửi đồ cho anh, nhưng lại quên mất phần của tôi………” Phó Tiểu Tiểu nuốt nước miếng một cái, nhăn nhó chọc chọc vali hành lí.
“A, cô thích ăn cái gì?”
“Cái gì tôi cũng thích. Nhưng mà chỗ tôi vẫn còn sữa tươi.”
“Vậy cô hát cho tôi nghe một bài đi.” Cố Viễn nói, nhìn vào đôi mắt màu lam long lanh của cô cười cười. diễnđànlêquýđôn.com
“Anh muốn nghe bài gì? Tôi hát All I ask for you cho anh nghe nhé. Cha tôi rất thích nghe mẹ tôi hát bài này.”
Cố Viễn gật đầu, sau đó Phó Tiểu Tiểu đứng nghiêm ngay ngăn, hắng giọng một cái, hát lên: No more talk of dark¬ness,
For¬get these wide-eyed fears.
I’m here, noth¬ing can harm you -
My words will warm and calm you.
Let me be your free¬dom,
Let day¬light dryy¬our tears.
I’m here, with you, be¬side you,
To guard you and to guide you.
Say y¬ou love me ev¬ery wak¬ing mo¬ment,
Turn my head with talk of sum¬mer¬time
Say y¬ou need me with you, now and al¬ways
Promise me that all you say is true
That’s all I ask of you.
Let me be your shel¬ter,
Let me be your light.
You’re safe. No one will find you
Your fears are far be¬hind you"
“Không cần lo lắng suy nghĩ về đêm đen, đem sự sợ hãi vào quên lãng, tôi đang ở đây, không điều gì có thể tổn thương đến bạn. Ngôn ngữ của tôi mang đến cho bạn sự ấm áp, cho bạn sự yên bình. Để tôi làm sự tự do cho bạn, để ánh mặt trời lau đi nước mắt của bạn, Tôi đang ở đây, ở bên cạnh bạn, bảo vệ bạn, hướng dẫn bạn. Nói cho tôi biết, bạn ở đây, một giây phút thanh tỉnh đều yêu tôi, khiến mùa hè lại hiện lên trong đầu tôi, nói cho tôi biết bạn cần có tôi làm bạn, từ bây giờ tới vĩnh viễn. Đồng ý với tôi, tất cả những điều bạn nói đều là chân thực, đây là mong muốn duy nhất của tôi với bạn, để tôi trở thành nơi bạn tránh nạn, để tôi làm hào quang cho bạn, để bạn an toàn, không ai có thể tìm ra bạn…… những điều sợ hãi cũng không còn bên bạn………….”
Phó Tiểu Tiểu hát xong, sau đó cô nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Viễn đang thất thần, đột nhiên gương mặt nhỏ nhắn cũng cúi xuống, âm thầm hỏi: “Không phải anh nên vỗ tay sao?”
Cố Viễn rất lâu cũng không có động tĩnh.
Vì vậy Phó Tiểu Tiểu lại thành tốn hơi thừa lời, thở phì phì bực tức nói: “Không hay sao?”
Cố Viễn lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy cô đang trừng mắt nhìn anh, anh nghiêng mặt sang một bên cười một cái nói: “Tôi cảm thấy bài hát này không thích hợp với cô.”
“Vậy bài nào thích hợp với tôi?” Phó Tiểu Tiểu tức giận thực sự.
Cố Viễn lại lắc đầu một cái không nói lời nào. Anh đứng lên cầm áo khoác tây trang treo trên móc lên, nhìn về phía Phó Tiểu Tiểu đang tức giận nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn cơm.”
“Vậy những thứ này thì phải làm sao đây?” Phó Tiểu Tiểu vẫn không nhúc nhích, vừa nghe đến ăn cái gì cô cũng quên, nhưng lại nghĩ đến vali đồ ăn ngon, vì vậy đôi mắt thông minh đảo quanh, cô ngồi cạnh cái vali thà chết không chịu đi.
Cố Viễn nhìn chỉ thấy buồn cười, bất đắc dĩ gõ gõ vào đầu cô, đưa tay kéo cô đi, sau đó thở dài nói: “Chờ khi trở về tôi chia cho cô một nửa. Hiện tại để tôi đáp lễ trước đi, tôi dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon.”
Nhưng mà trên đường Cố Viễn đi Phó Tiểu Tiểu đi ăn lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì tầng hầm của công ty có một đám lưu manh đang cầm gậy gộc, nhìn qua hình như là đang chờ Cố Viễn, vừa nhìn thấy ánh, những người đó như ong vỗ tổ xông về bên này, không nói hai lời bắt đầu vung gậy về phía anh, hình như Cố Viễn cũng quá quen với cảnh này, vẻ mặt anh trở nên rất lạnh, phản ứng đầu tiên chính là đẩy Phó Tiểu Tiểu vào xe, nhanh chóng nói một câu: “Không được phép ra ngoài.” Sau đó gấp tay áo lên quay người công kích về phía mấy người kia.
Lúc Phó Tiểu Tiểu vẫn chưa hoàn hồn thì Cố Viễn đã tay không đánh nhau với đám người kia, hình như anh ta óc học võ, quyền cước rất đẹp mắt, cẳng chân cũng rất có lực, nhưng anh vẫn chỉ là tự vệ mà không hề đánh người. Điều này khiến cô bắt đầu lo lắng, sau đó bình tĩnh núp trong xe không dám phát ra âm thanh, trong lòng cô nói thầm, người này cũng sắp nhũn như con chi chi rồi, bị đánh cũng không biết đánh trả…..
Nhưng cô mới vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy rõ ràng Cố Viễn đã nhanh chóng giật được hai cây gậy, sau đó chuẩn xác ném vào máy quay, sau đó lại thấy Cố Viễn cười gian, nụ cười kia cộng thêm hai lúm đồng tiền khiến người ta cảm thấy đáng yêu không chịu được, nhưng động tác của anh ta cũng giống như đang bước sang một khúc ngoặc mới, anh ta rat ay với những người kia rất tàn bạo, không chút lưu tình nào……. Phó Tiểu Tiểu ngây ngốc rồi…………
Cuối cùng, Cố Viễn cứ như vậy đạp một đống ‘tàn phế’ xuống đất, sau đó anh trở lại trong xe, anh cầm lấy cây gậy vừa đánh nhau đặt vào trong xe, sau đó không nói tiếng nào khởi động xe rời đi. voicoi08#d#đ#l#q#đ
Xe chạy thẳng ra bờ sông, Cố Viễn ném cây gậy vào trong sông, sau đó mới lần nữa quẹo xe qua khúc quanh, mang Phó Tiểu Tiểu đến một tiệm ăn Trung Quốc.
Lúc này anh mới có gương mặt tự trách nhìn sang phía Phó Tiểu Tiểu nói: “Sợ không?”
Phó Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, muốn nói Tử Ngọc nhà cô cũng là chúa hay gây chuyện. Nhưng cô nhìn về phía Cố Viễn thấy anh cũng đang bị thương, có vết thương bầm tím ở khóe mắt, cô lập tức nuốt nước miếng một cái, không nói gì cả.
Phó Tiểu Tiểu suy nghĩ,một chút lập tức cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn xoắn vặn lại với nhau, rồi lại nhanh chóng buông ra lục tìm đồ đạc trong túi nhỏ của mình, cuối cùng, chỉ thấy Phó Tiểu Tiểu lấy ra mấy cái băng cá nhân hoạt hình, sau đó vui mừng muốn dán lên mặt Cố Viễn khi anh đang lái xe.
Cố Viễn phản ứng rất nhanh, Phó Tiểu Tiểu mới vươn tay ra, anh nhanh chóng rụt cổ lại, mang theo tâm tình mâu thuẫn nhìn băng cá nhân có hình hoạt hình trong tay cô, rất nghiêm túc lắc đầu một cái.
Lúc này Phó Tiểu Tiểu mới liếc nhìn Cố Viễn đang không chịu hợp tác với cô một cái, cô ném một miếng ô mai vào miệng nhai tóp tép. Sau đó cô rất có cốt khí lại một lần nữa cúi đầu lục tìm trong túi mình, cuối cùng cô cũng hoan hô một tiếng, sau đó lại lấy ra một cái băng cá nhân có hình lạc lạc lắc lắc trước mặt Cố Viễn, rõ ràng là gương mặt đáng yêu lại dùng giọng điệu đại nhân nói: “Lần này được rồi chứ thưa đại nhân CEO, ngài thật là khó chiều.”
Còn lần này, Cố Viễn mặc đồ tây thẳng thớm, trong hai mắt hiện lên hình ảnh lạc lạc, đáy mắt có mấy phần từ chối, cuối cùng không được tự nhiên đưa mặt đến gần……. Sau đó con đưa tay lên sờ vào băng cá nhân hình lạc lạc trên mặt, nghiêm túc nói một câu: “Cám ơn.”
Sau khi cơm nước no nê, Phó Tiểu Tiểu bị Cố Viễn đưa về kí túc xá, nhưng vừa về đến nơi Cố Viễn không giống ngày thường xuống xe mở cửa cho Phó Tiểu Tiểu, anh chỉ cười nói: “Mùa hè nho nhỏ, hiện tại tôi nói cho cô biết cô thích hợp hát bài gì.”
Trong miệng Phó Tiểu Tiểu đang nhai miếng dứa nhưng cô cũng gật đầu một cái như đương nhiên, nhìn Cố Viễn bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Sau đó cô nghe thấy trong xe vang lên một ca khúc: “1-2-3-4 năm, lên núi đánh con cọp. Không đánh tới con cọp lại đánh vào sóc con…..”