Xin Chào Tình Yêu

Chương 42-2




“Cười cái gì mà cười.” Tôi đập lên ngực anh một cái, nghiêm mặt nói: “Nhìn em bắt nạt người khác anh giống như rất vui vẻ nhỉ?” Anh nhận một quyền của tôi, rên lên một tiếng, dáng vẻ như rất đau đớn, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía tôi, tính tình trẻ con rụt rụt cái mũi, miệng còn hô lên: “Đau……”

Tôi cứng đờ, anh lại giơ tay sờ sờ cái mũi nhỏ của tôi, cười lấy lòng hỏi: “Quỷ nghịch ngợm, chơi có vui vẻ không?” Vẻ mặt luôn thuận theo, dáng điệu rất dung túng cưng chiều tôi làm việc ác.

Tôi không thèm trả lời anh, chỉ chỉ vào ngực anh, nhớ tới vừa nãy anh còn làm giả bộ đáng thương, tức giận: “Giả bộ, làm gì có nơi nào bị thương cơ chứ?” Tôi lại đưa tay chọc chọc vào ngực anh, nhưng lúc này tôi xuống tay rất nhẹ, trên mặt thì giả bộ như không thèm để ý, nhưng lại lén nhìn qua ngực anh một cái. Dáng vẻ anh vừa nãy vì đau đớn mà nhăn mày thực sự quá chân thực. Anh khiến tôi không tự chủ được do dự, không  phải là thực sự bị thương rồi chứ?

“Tự em nói xem?” Anh tự tay kéo tay tôi xuống, một tay giơ lên che ngực, mím môi nói. Giống như đang chịu một loại uất ức lớn mở to mắt nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vừa vô tội vừa đáng thương, khiến cho  tôi muốn  bóp một cái. Tôi len lén bấm bấm vào lòng bàn tay của mình, ngăn cản suy nghĩ bậy bạ của mình tiếp tục suy diễn.

Lập tức quay lại trạng thái, tôi khẽ hừ một tiếng: “Em nói? Em nói cái gì đây? Sẽ như thế nào hả? d.i,ễ/n đ!à!n l!ê q!u!ý đ!ô!n. Ai thèm để ý anh làm cái gì cơ chứ? Để ý xem anh có nhân lúc em không có mặt mà dính dính dán dán với mấy người phụ nữ khác không hả?” Tôi bắt đầu tiến vào giai đoạn cố tình gây sự, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, Bảo Bối, hôm nay bạn đóng vai một người phụ nữ điêu ngoa. Điêu ngoa. Trước sau phải thống nhất, không thể giống đầu voi đuôi chuột được………..

Phó Quân Nhan yên tĩnh lại, tôi cho là tôi trổ hết tài năng khiến cho anh không muốn tiếp tục diễn tiếp, lại thấy anh bày ra vẻ mặt bi

thương, cuối cùng từng câu từng chữ nói thật: “Anh là người đàn ông của em, em phải quan tâm đến anh.” Đột nhiên anh lại cúi đầu dán mặt vào gần chỗ tôi, lông mi dài như vậy, lại hơi nhếch lên, nổi bật vẻ mặt đẹp như ngọc của anh. Lại nghe thấy giọng điệu mềm nhũn của anh, còn có chút cô đơn: “Em không nhìn thấy vừa nãy anh cũng từ chối cô ta rồi sao? Anh, từ đầu tới cuối đều đứng đây từ chối cô ta mà. Bà xã……..” Giọng nói tràn đầy uất ức…………

………………. Này, kịch tính được đẩy lên cao rồi, còn có bà xã nữa chứ………………. Nhưng mà, ừ………….. Nghe rất êm tai…………

Giọng nói cô đơn kia khiến cho lòng tôi mềm nhũn, tôi muốn đi theo tiếng lòng chỉ muốn đưa tay vuốt ve chỗ anh đau đớn. Tôi chậm rãi ngước mắt lên nhìn Phó Quân Nhan, anh gầy hơn, ngũ quan có vẻ đẹp mắt, ánh mắt thâm thúy khiến cho bạn bị hút vào. “Đau lắm hả?” Tôi không kìm được, ngốc nghếch dịu dàng hỏi, tôi vừa muốn đưa tay lên chạm vào anh thì có một làn gió mát thổi vào từ cửa sổ, tôi bỗng nhiên thu tay lại, sưng mặt lên, lúng túng nhìn anh chằm chằm, lắc đầu một cái, xoay mặt nhìn anh, trong miệng nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy anh từ chối cô ta thì làm sao? Em mới đi khỏi nhà có mấy ngày? Thế mà khi trở về người đàn ông của em đón em bằng cảnh được một người phụ nữ khác vừa khóc vừa tỏ tình nữa chứ? Không chừng trong lòng hai người đã sớm oán tránh em đấy chứ. Ngạn ngữ nói, nhưng thấy hai dòng lệ rơi xuống, không biết tâm hận người nào. Hận chính là em phá hủy chuyện tốt của hai người đi. Còn lâu em mới thích anh. Người nào thèm yêu anh cơ chứ? Em yêu người đáng chết không có lương tâm như anh làm cái gì?” Tôi chê cười nói, càng nói âm thanh càng nhỏ. Anh nâng mặt tôi lên để cho tôi nhìn anh. Tôi hít mũi, chảy nước mắt nhào vào lòng anh khóc, khóc thút thít nói: “Anh là tên vô lại. Làm sao em lại yêu anh cơ chứ. Tại sao lại yêu anh.” Lúc này giọng điệu đã mềm mại hơn rất nhiều, còn mang theo cả sự ngọt ngào thiếu nữ.

Cuối cùng cũng tỏ tình rồi…… tỏ tình cũng có thể biểu đạt bằng cách uyển chuyển nói ra, nhưng cũng có thể phủ định, chính cái phủ định này lại là sự khẳng định chắc chắn. Giây phút nhào vào ngực Phó Quân Nhan tôi thở ra một hơi, lại lén lén bấm bấm vào eo thịt của Phó Quân Nhan, bày tỏ tôi tức giận đó Phó Quân Nhan ngoan ngoãn chịu đựng, trên mặt cũng không hề có chút khác thường nào.

Tôi âm thầm than thở trong lòng, công tử Quân Nhan công lực thật thâm hậu, thiếu chút nữa là tôi bị anh mê hoặc rồi. Bi kịch…………….

Sau khi chúng tôi biểu diễn xong, đạo diễn Hoài An tổng kết lại khiến người ta rất rung động, ông tự hỏi tự đáp: “Vậy Quân Nhan là một người đàn ông sợ vợ, Tiểu Ái là người vợ chỉ biết ghen tị, Khiết Nhi là tiểu tam- một nhân vật hi sinh.”

Tôi liều chết nín cười, không nhìn nhân vật của Phó Quân Nhan và tôi như thế nào, chỉ buồn cười bốn chữ tiểu tam- vật hi sinh, trong lòng tôi vỗ tay không ngừng, a ha ha ha ha, lời này tôi không nói đâu nhé.

Cuối cùng chúng tôi cùng nhau rút lui khỏi phòng họp, đợi tiếp nữa sẽ làm loạn mất.

Trên hành lang, khi Quý Khiết Nhi đi lướt qua tôi, tôi đưa tay kéo cô ta lại, không thèm để ý đến sắc mặt không tốt của cô ta, giống như rất thân mật hướng về bên tai cô ta nhỏ giọng nói: “Những lời tôi vừa nói đều là sự thật.” Cô ta nhìn tôi chằm chằm, chờ tôi đi xa còn đứng trên hành lang sững sờ.

Phó Quân Nhan ấn thang máy chờ tôi, thấy tôi đi tới cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười. Tôi nhìn anh nháy mắt mấy cái, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.

Vào nhà để xe, Phó Quân Nhan lại khách sáo chào hỏi Phương Tình đang ngồi trên xe bảo mẫu của tôi, nói tiếp: “Xin chào, làm phiền đưa tôi và Tiểu Ái về nhà.”

Phương Tình như rơi vào sương mù, ngồi trên ghế tài xế chậm chạp gật đầu.

Phó Quân Nhan sau khi mở cửa xe còn lịch sự đỡ tôi vào ngồi trước, sau đó mới để hành lí ra đằng sau, rồi ngồi vào cạnh tôi. Lúc này mới nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt mang theo nét cười, vươn tay xoa xoa tóc tôi, vừa bực mình vừa buồn cười chỉ chỉ cái mũi của tôi nói: “Vui vẻ không?”

Tôi híp mắt cười, nhìn về phía anh gật gật đầu.

“Thật là ngốc nghếch, bực bội cùng người không liên quan làm gì?”

Tôi phình má lên: “Nhìn thấy chị ta đã thấy khó chịu rồi. Quá đáng ghét, lại còn quấn lấy anh nữa chứ.”

“Ừ.” Anh gật gật đầu, đưa tay lên sờ sờ đầu tôi, dịu dàng nói: “Cảm ơn.” Anh nói giống như tôi bắt nạt người khác, nghịch ngợm cũng chỉ là chuyện phải làm thôi vậy.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, bĩu môi oán hận: “Anh vẫn còn biết trở về cơ à….”

Anh giống như không nghe thấy, chỉ tập chung nhìn tôi, dùng vẻ mặt quyến luyến xa cách từ lâu, ấm áp giống như hồ nước.

“Hai tháng mười bảy ngày.” Anh đột nhiên nói.

“Cái gì?” Tôi nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.

Anh cũng nghiêng đầu nhìn tôi, vươn ngón tay cái xoa xoa ánh mắt của tôi, dịu dàng mở miệng: “Tiểu Ái, lần này anh rời xa em là hai tháng mười bảy ngày, nhanh hơn một chút so với lần trước.” Anh, lại có thể đếm từng ngày một đấy………… Không biết vì sao, d?i?ễ?n đ?à?n l?ê q?u?ý đ?ô?n, tình cảm trong miệng anh, khiến cho tôi không cách nào theo kịp, chỉ cảm thấy, anh yêu tôi, cứ như vậy yêu tôi.

Tôi đáp lại một tiếng thật nhỏ, nhịn không được tò mò trong lòng hỏi: “Phó Quân Nhan, tại sao vừa xuống máy bay anh lại đến công ty? Tại sao lại biết được em đang ở chỗ nào?” Vội vàng hỏi xong tôi mới nhíu nhíu lỗ mũi, thật là tự luyến mà, cẩn thận hỏi: “Anh tới, có phải là vì đến tìm em không?”

Anh sờ sời đầu mũi tôi, cười khen tôi: “Thật thông minh.” Sau đó mới thong thả ung dung nói: “Trước khi anh rời khỏi có gặp đạo diễn Hoài An mấy lần trong mấy cuộc họp, cũng tham gia chuẩn bị cho quay bộ phim điện ảnh mới. Lúc ấy anh đoán là đạo diễn Hoài An sẽ gửi thiệp mời cho em, cho nên trong cuộc họp đã nhớ kĩ ngày tuyển chọn. Cũng may thực sự là em ở đây,”

Sao không làm tiên tri nha……………… tôi gật đầu một cái, nhìn anh chăm chú.

“Anh gầy đi………” Tôi oán giận nói. Lại đưa tay ra kéo anh một cái, mím mím môi nhỏ giọng nói: “Phó Quân Nhan, hôn em một cái.”

Anh sững sờ, sau đó than một tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

Tôi cười ngốc, nghiêng đầu, dung ánh mắt sang như sao nhìn Phó Quân Nhan, lại kéo vạt áo anh, nháy mắt nói: “Phó Quân Nhan, anh thử gọi em là bà xã một lần nữa đi.”

“Không gọi.” Hiếm khi Phó Quân Nhan không nghe lời tôi, lắc đầu một cái với tôi.

Ngoài dự đoán của tôi, phồng má, nhíu mày: “Vì sao?” Không phải lúc nãy mới gọi xong hay sao……….

Anh vươn tay chọc chọc vào gương mặt bánh bao của tôi, tôi nhụt chí, nghe thấy anh cười sung sướng nói: “Làm sao lại có thể để cho em cầu hôn với anh được cơ chứ?” Tôi cứng đờ, mím môi, xác định chính mình bị đùa giỡn….

Phương Tình cũng không bình tĩnh giống như trong tưởng tượng của tôi, chị ấy giống như người tàng hình, ngồi trên ghế lái lúc lâu cũng không động, tất nhiên xe cũng không chạy. Thật là, chính tôi cũng tự đắm chìm trong thế giới nhỏ ngọt ngào của mình mà không phát hiện ra…. Vẫn là khi Phó Quân Nhan vỗ vỗ tôi, để cho tôi ngồi cẩn thận mới xuống xe, nhận lái thay chỗ của Phương Tình, lúc này tôi mới biết được tôi khiến cho người đại diện của mình bị kích thích rồi.

Phó Quân Nhan rất thân sĩ đưa Phương Tình về nhà trước, trên đường đi Phương Tình hết nhìn tôi rồi lại nhìn tôi, dáng vẻ không nói chuyện khiến tôi cảm thấy rất xoắn xuýt.

Không tồi, trước khi tới nhà chị ấy, cuối cùng chị ấy cũng bình tĩnh lại, rất thật tình nói: “Trên các trang mạng đều nói em rất xứng đôi với Phó Quân Nhan. Đúng là trên thế giới này không có truyện thiếu nhi, cái thế giới này ấy mà, công chúa luôn sánh đôi với Đường Tăng (Chết cười, người ta cũng là hoàng tử mà). Cho nên, có đánh chết chị cũng không thể tưởng tượng được ngoài đời hai người lại là một đôi….”

Lúc tối, tôi nhận được tin nhắn của Phương Tình, nội dung tin nhắn là: “Tiểu Ái, em yên tâm, chị sẽ làm hết sức khả năng của người đại diện, bảo vệ em thật tốt, cũng bảo vệ tốt tin tức hai người đang ở bên nhau. Còn có một chuyện rất mạo muội (giống như đánh liều), nhưng chị không nhịn được, em giúp chị lấy một tấm ảnh của Phó Quân Nhan và đưa anh ấy kí tên giúp chị với. Chị rất hâm mộ anh ấy.”