Đổi trở về trang phục của mình, tôi ngồi trên ghế, đợi đến khi anh Đinh Việt diễn xong. Chị Vạn Thanh còn có việc nên đã lấy xe bảo mẫu của tôi đi dùng, tôi chỉ có thể chờ anh Đinh Việt để đi nhờ xe. Cuối cùng cũng qua một canh giờ, tôi đi theo lên xe của Phòng Đinh Việt, đi cùng còn có thêm cả Thư Sảng, ba người chúng tôi đều mệt mỏi quá chừng, khi chúng tôi ngồi vào trên ghế ấm, mệt mỏi đến nỗi mà một câu cũng không muốn nói. Vẫn là cuối cùng khi đi đến khách sạn, Thư Sảng đột nhiên lại mở miệng trước, lôi kéo tôi nhắc nhở tôi: “Nhìn cậu cũng biết cậu là người không biết dùng kính áp tròng, Cố Bảo Bối trước khi đi ngủ cậu nhớ phải tháo kính áp tròng xinh đẹp ra nhé, nếu cậu không nhớ tháo ra, nói không chừng một ngày nào đó ánh mắt xinh đẹp của cậu sẽ bị mù đấy.” Tôi nghe cả người run lên, sau đó lại nghe cô ấy hỏi: “Cậu có tháo xuống hay không?”
Tôi đã bị dọa sợ không nhẹ, liều mạng gật đầu “Tháo xuống, mình nhất định sẽ tháo xuống.”
Thư Sảng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi một cái, duỗi bàn tay ra hỏi: “Điện thoại di động của cậu đâu?”
Tôi nào dám qua loa, cô ấy đang diễn tư thế thổ phỉ thế kia rất là đạt rồi. Tôi vội vàng ngoan ngoãn lấy điện thoại di động của mình đưa tới, cô quả nhiên nhanh nhẹn chặn ngang nhận lấy, động tác kia rất giống như đang cướp giật vậy, động tác nhanh chóng ấn xuống một dãy mã số, tôi thấy lúc điện thoại trong túi sách của cô ấy kêu vang lên thì gương mặt kia mới nở một nụ cười phấn khởi, sau đó lại rất nghiêm chỉnh nói với tôi: “Nếu không tháo xuống được thì gọi điện tìm tớ.” Lúc này mới đem điện thoại trả về cho tôi, động tác rất mạnh mẽ vỗ vỗ lên vai tôi.
Tôi hốt hoảng gật đầu, bị cô ấy làm cho sửng sốt, cảm thấy cô gái này lớn lên mang vẻ đẹp của con trai nhưng tại sao ngay cả tính cách cũng giống con trai như vậy chứ? A…..
Sau đó, tôi thấy cô ấy rất vui vẻ cười lên khoe hàm răng trắng, nụ cười kia cũng tràn đầy khí phách, cô ấy đưa tay chọc chọc vào đầu tôi và nói: “Cố Bảo Bối, cậu biết không, tớ thích ăn nhất là hà đồn đó…”
…
Khi chúng tôi mới vừa vào đến đại sảnh của khách sạn liền gặp gỡ đám nhân viên của đoàn ‘Thiên đường Bạch Vũ’ đang tụ tập ở một chỗ, đạo diễn của bọn họ đang cùng thảo luận chuyện gì đó với Phó Quân Nhan, thỉnh thoảng anh có gật đầu một cái, nhưng lại không thấy anh nói gì cả. Sau đó điện thoại di động của anh vang lên, tôi thấy anh ấy lên tiếng chào hỏi, nhận điện thoại liền đi qua một bên nghe điện, đứng ở bên cạnh một gốc cây nhỏ, che lại một nửa thân thể của anh. Không biết tại sao khi Quý Khiết Nhi nhìn thấy chúng tôi đi về phía khách sạn lại rất mừng rỡ chạy lại chào hỏi với chúng tôi, tôi nói thầm ở trong lòng, tôi và cô ta không quen nhau a…
Lại nghe thấy cô ta vô cùng thân thiết nói: “Anh Đinh Việt.” Âm thanh kia rất mềm mại nũng nịu.
Nhất thời tôi đã hiểu rõ, qua nhiên là không có quen biết gì với tôi cả….
Nhưng khi nhìn cô ta đến gần, khóe mắt tôi hơi co rút lên, bên này Thư Sảng lại lấy cùi trỏ đẩy đẩy tôi một cái, hỏi: “Cô ta rất quen thân với Phòng Đinh Việt hay sao?”
Tôi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Hình như không phải đâu…..” Không có dấu hiệu gì mà….
Bên này, đầu tiên Thư Sảng đi ra ngoài nhìn một cái, sau đó mới đứng đắn đẩy đẩy tôi, nhỏ giọng nói: “Cậu kẻ ngu ngốc này cẩn thận một chút, cô ta lai giả bất thiện, nếu như không giành người đàn ông của cậu cũng sẽ giành người phụ nữ của cậu, cậu đứng cho vững vào.”
“A, cậu nói cái gì mà người đàn ông của mình với người phụ nữ của mình cơ?”
“Đã nói nhầm ra, đã nói nhầm ra, giành người đàn ông bên cạnh hoặc người phụ nữ bên cạnh…”
Tôi còn chưa kịp mạnh miệng lại nghe thấy Quý Khiết Nhi mở miệng: “Anh Đinh Việt, vừa kết thúc công việc hôm nay à?” Còn không thèm nhìn thẳng vào tôi và Thư Sảng lấy một cái….
Phòng Đinh Việt liếc nhìn cô ta một cái, lại khách khí lui lại mấy bước, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ngại quá, cô là…” Âm thanh kia cũng không nhỏ, sau khi tôi cùng Thư Sảng nghe thấy, ánh mắt kì lạ liếc nhìn nhau, cười đến khóe mắt phát run.
“Anh Đinh Việt, anh không nhớ sao? Tại lễ trao thưởng Kim Long thiếu chút nữa em đã ngã xuống, anh còn đỡ em một cái nha, em là Quý Khiết Nhi.” Nói một chút lại hơi vuốt mái tóc của mình, cười nói: “Anh Đinh Việt là người tốt, làm việc thiện không cần báo đáp. Ngày đó nếu không phải anh Đinh Việt kịp thời đưa tay ra đỡ, thì có lẽ em đã phải xấu hổ rồi, tình huống lúc đó cũng không có cách nào cảm ơn anh cẩn thận, trong lòng em vẫn luôn cảm thấy áy náy. Nếu chúng ta có duyên như vậy lại có thể gặp lại nhau, em có thể mời anh ăn một bữa cơm được không?”
“Không cần. Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Phòng Đinh Việt khoát khoát tay, bỏ qua việc kéo khoảng cách, hỏi ngược lại: “Vậy cô còn việc gì nữa không?”
Đoán chừng Quý Khiết Nhi cũng không nghĩ tới Phòng Đinh Việt lại là người dầu muối không ưa như vậy, ngược lại nói không ra lời. Ngẩn người giống như mới nhìn thấy tôi, đi tới kéo tay tôi nói: “Tiểu Ái, ai da, ngại quá, bây giờ mới để ý đến em.”
Cái ánh mắt gì vậy a… Tôi oán thầm trong lòng, mà bên kia Thư Sảng cũng đã cướp lời mở miệng trước: “Cô Quý thì ra ánh mắt cô không được tốt.” Giọng nói kia mang theo mười phần khó chịu, hẳn là không có một chút khách khí nào. Thẳng tắp đem gương mặt Quý Khiết Nhi trắng bệch không còn giọt máu.
Sau khi vào thang máy, thấy không còn người ngoài nữa, lúc này tôi mới hỏi Thư Sảng: “Cậu và Quý Khiết Nhi từng có quen biết à?”
Cô lắc đầu một cái, nói “Không tính là như vậy.” Sau đó nhìn Phòng Đinh Việt, lại nhìn tôi một chút. Lúc này mới chậm rãi nói: “Có một lần tôi cùng Quý Khiết Nhi hợp tác quay một quảng cáo, vừa mới bắt đầu tôi bị cô ấy nghĩ nhầm thành một người đàn ông, anh ơi, anh à gọi vô cùng thân thiết, thiếu chút nữa bò lên bắp đùi của tôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Thư Sảng, lại nhìn một chút giống như cô ấy không có ngực, rất công bằng nói: “Thư Sảng, đặc thù của phái nữ ở trên người cậu cũng không rõ ràng mà….” Sau khi cô ấy nghe xong, giả vờ như muốn nâng quyền lên nói: “Cố Bảo Bối, cẩn thận tớ đánh cậu.” Tôi lại co rụt lại, quả quyết trốn sau lưng anh Đinh Việt, nháy mắt mấy cái, hướng về phía cô cười nói: “Tôi cũng sợ nhà yên ổn mới vậy…”
Trở lại phòng, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lấy tính tình của Quý Khiết Nhi nếu không phải là cái ô to, không có lợi ích, cô ta sẽ không đi làm nóng quan hệ. Nhưng Thư Sảng ….rất to sao?
Có chuyện gì, tự mình bắt tay vào làm thì sẽ cơm no áo ấm. Vì vậy, tôi không nói hai lời, bắt đầu lên mạng tra thông tin của Thư Sảng, sau đó bắt đầu tra thông tin. Thư Sảng đúng thật là rất nổi tiếng, cha cô ấy có quốc tịch của nước Thái, vậy nên cô luôn phát triển tại nước Thái, ở đó cũng phát triển rất tốt, một đường phát triển thành một đại minh tinh. Cô ấy năm ngoái mới đến Trung Quốc phát triển, lần lượt nhận một số quảng cáo và MV. Năm ngoái cô ấy rất to gan, nhận một bộ phim điện ảnh ở nước Thái, tên là ‘Yêu Thơ’, trên mạng khen ngợi rất mạnh mẽ. Mặc dù là Quảng Điện Tổng Cục không có tiến cử. Nhưng mà thông qua internet đã mang đến những thành công ở trong nước,di*ễ*nđà*n*lê,q,ú*y*đ*ô*n những người thích cô diễn lại đi tìm cô chụp các tiết mục quảng cáo, hay đoạn phim, cứ như vậy qua hai năm, có rất nhiều người hâm mộ cô ấy. Sau khi xem xong nội dung giới thiệu vắn tắt của cô ấy tôi mới hiểu được tại sao tôi không nhớ cô ấy, bởi vì mặc dù điện ảnh trong trẻo tinh khiết, nhưng mà diễn viên và những bức ảnh…. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, tôi cũng chưa từng sẽ nghĩ tới loại hình phim cuộn này….
Sau đó tôi lại lướt xuống dưới, lật qua từng tờ bình luận của người ái mộ của cô ấy, sau khi càng xem càng thấy tốt, càng xem càng cảm thấy bộ phim này rất hay. Sau đó tôi thấy mình rất không có nguyên tắc, không có đạo đức xem các bình luận đáng yêu…
Nhìn không nổi nhất, quả nhiên chính là sự thân mật nhất. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao người hâm mộ của Thư Sảng lại nhiều như vậy. Bởi vì rõ ràng là một bộ phim tình yêu đồng tính tinh khiết. Bây giờ thực sự cô ấy diễn quá tốt. Sau khi xem xong cho ta có cảm giác như cô ấy chính là một người đàn ông… hơn nữa còn là một người đàn ông rất biết cách quan tâm chăm sóc. Người ‘đàn ông’ thực sự sẽ đem đến sự rung động trong lòng người hâm mộ.
Vì vậy ta có mấy phần là hậu di chứng của người hâm mộ, mở điện thoại di động ra, nhìn thấy mã số mà cô ấy tự nhập vào kia, trong nháy mắt không có chút oán trách nào. Trên mặt còn mang theo sự nóng bức, hồng hồng.
Cũng vừa lúc đó, chuông điện thoại vang lên, đầu tiên tôi liền nhận điện thoại. Chỉ nghe thấy Phó Quân Nhan ở đầu dây bên kia hỏi: “ Tiểu Ái, phòng của em là phòng số bao nhiêu?” Cả người tôi run lên, không biết tại sao như đang có tật giật mình vội vàng khép máy tính lại, nhưng vẫn không rời liếc nhìn người đàn ông Thư Sảng, đối với đáy lòng méo mó vừa rồi của mình không khỏi cảm thấy có cảm giác như mình đang phạm tội. Sau đó nói: “Anh ở phòng nào, em đi tìm anh cho tiện.” Quả quyết thoát đi hiện trường phạm tội của mình, có được hay không.
Phòng của Phó Quân Nhan là một căn phòng ở cuối hành lang, tôi nói: “Em bảo này, anh thật là không biết chọn, gian phòng kia ở phía trong cùng như vậy, phải đi qua bao nhiêu đường chứ.”
Anh nói: “Như vậy yên tĩnh hơn.” Tôi hơi bĩu môi một cái, đi về phía ghế sa lon ngồi xuống.
Anh để bản thảo trên tay xuống, đi tới ngồi bên cạnh tôi, khẽ cau mày một cái nói: “diễn xong rồi tại sao không tháo kính áp tròng ra?”
Mải xem phim điện ảnh của Thư Sảng mà quên mất,… trong lòng tôi trống không…. Đi tới ôm chặt lấy hông anh, cọ cọ vào lồng ngực của anh, nói: “Anh tháo ra giúp em đi.”
Sau đó anh nghiêng mặt nhìn tôi một lúc lâu, nói: “Tiểu Ái, có phải em không dám tự mình tháo ra đúng không?”
Tôi lắc đầu, rời khỏi trong ngực anh, tôi nói: “Đây là em cố ý đeo để cho anh nhìn có được không? Dáng vẻ của em thay đổi, anh cũng không khen được một câu. Câu nói đẹp mắt rất khó nói hay sao?”
Anh vỗ vỗ lưng tôi, đỡ tôi ngồi xuống, sau đó đứng lên, cúi đầu, ngón tay hơi chạm vào mắt tôi, giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, sau đó anh nói: “Dáng vẻ của em đâu có thay đổi, Cố Bảo Bối từ trước đến giờ luôn là một dáng vẻ như vậy….” Rõ ràng anh không hề khen tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ngược lại, anh không có giúp tôi tháo kính áp tròng xuống, mà là đứng một bên nhìn tôi lấy xuống, Lúc này anh rất nghiêm túc, anh nhìn tôi sau nhiều lần thất bại mà vẫn không lấy được kính áp tròng ra, lúc này mới nói: “Em càng sợ lại càng làm không tốt, vậy nên mắt của em sẽ không tự chủ được mà nháy nhiều hơn, đó là sự sợ hãi theo bản năng. Cho nên không cần phủ nhận là em lấy không tốt, nguyên nhân chính là trong lòng em có mâu thuẫn, em không dám làm.” Sau đó anh lại ngồi chồm hổm xuống trước mặt tôi, nhìn thẳng vào hai mắt của tôi, nói: “ Nào, tiểu Ái, thử lại lần nữa đi, lần này em hãy coi đó là một chuyện rất bình thường, không cần sợ hãi, làm một lần là tốt rồi.”
Lời nói của anh, giống như có tác dụng chấn an, đôi mắt của tôi không còn nháy loạn xạ lên nữa, lần này tôi không sợ hãi gì cả, rất nhanh kính áp tròng đã được lấy xuống.
Lúc này Phó Quân Nhan mới đau lòng kéo tôi qua, cầm khăn lông phủ lên mắt tôi, từng hỏi một lần: “Có đau không?”
Thời điểm tập 1 của ‘Cô bé lọ lem màu đen’ chiếu tập một, tôi đang nắm gối đầu trên đùi Phó Quân Nhan ăn bỏng,diễnd9đàn(lê)-Quý+đôn từ khi cuộc chiến tuyên truyền hai bên bắt đầu, hai bộ phim đã có sự cạnh tranh lẫn nhau, cạnh tranh đến nỗi nước sôi lửa bỏng. Hai bên tổ diễn đề phòng nghiêm ngặt đối thủ, ngay cả tổ trợ lí trang điểm mà gặp nhau cũng vòng đi đường khác, hai bên khi gặp nhau đều là tươi cười chào hỏi bên ngoài mặt, còn nếu như không quen biết thì lập tức làm mặt lạnh đi qua.
Nhưng mà tôi cùng Phó Quân Nhan lại cùng nhau vừa xem ti vi vừa thảo luận kịch bản. Anh nhìn tôi đọc kịch bản, tôi lại nhìn anh đọc kịch bản, tôi nghĩ bất cứ người nào mà nhìn thấy tình huống này của chúng tôi cũng sẽ bị tức chết. Lúc tôi muốn xem chương trình đặc biệt đã đem ti vi đổi sang đài MBC, nhìn anh và Quý Khiết Nhi diễn. Cứ như vậy nhìn Phó Quân Nhan trong ti vi, lại nhìn sang phó Quân nhan đang ngồi cạnh tôi, như vậy sẽ cảm thấy tự nhiên vui vẻ, ngẩng mặt lên, hôn bẹp một cái lên mặt anh. Khi đó anh sẽ sờ đầu tôi, giống như một loại động viên vậy. Sau đó anh lại nghiêm túc nhìn tài liệu trên tay, thỉnh thoảng lại viết viết vẽ vẽ gì đó. Tôi chưa bao giờ hỏi anh đang bận rộn cái gì, hoặc là hỏi anh thời gian rảnh rỗi anh đang làm đầu tư cái gì, thời điểm biết ngôi biệt thự ở Itali là của anh, tôi cũng đã biết Phó Quân Nhan không phải người nghèo. Giống như anh biết tôi là thiên kim tiểu thư nhà họ Mạc, nhưng chưa bao giờ đặt ra câu hỏi gì với tôi.
‘Thiên Quốc Bạch Vũ’ cũng là một câu chuyện xưa kể về thiên kim nhà giàu, Phó Quân Nhan đóng vai hộ vệ, nhưng thực ra lại là cảnh sát nằm vùng, với mục đích là điều tra vụ công ty Khóa Quốc trốn thuế và nhiều vấn đề phạm pháp khác, nằm vùng đến trong nhà của tổng giám đốc công ty. Sau đó anh ta làm quen với con gái của tổng giám đốc, đó là một cô gái ngây thơ hồn nhiên. Sau đó trải qua hàng loạt chuyện xưa, hai người từ từ tiếp xúc với nhau, cuối cùng dẫn đến yêu nhau, cô gái có lòng tin với anh ta là họ sẽ không rời xa nhau. Mà anh ta lại bị dao động, nhưng cuối cùng trước tình thế khó xử đó, anh ta đã chọn chính nghĩa, theo luật lệ bắt đi cha của cô gái. Sau khi cha cô bị bắt, tình yêu của họ cũng xuất hiện nguy cơ. Sau đó lại là một loạt tình trạng gương vỡ rồi lành…
Phó Quân Nhan anh có thể có chút phản ứng được hay không?
“Sao em bảo anh hợp tác anh cũng không có chút phản ứng thế.”
Anh để tài liệu trong tay xuống, nhìn màn hình ti vi một chút, sau đó nói: “Anh không quen cô ấy.” Tôi bật cười, Lại nghĩ đến chuyện hôm nay trước mặt mọi người anh Đinh Việt cũng nói “Tôi không biết cô.” Tôi cười đến đau bụng. Phó Quân Nhan tức giận phát một cái lên lưng tôi, hỏi: “Hà đồn ngốc nghếch, cười ngốc cái gì vậy?”
Tôi vừa mới bình ổn hô hấp, của phòng của anh lại vang lên tiếng chuông, tôi liếc nhìn xuống thời gian trên ti vi, nhỏ giọng nói thầm: “Muộn như thế này rồi ai còn đến vậy?” Vừa nói thì tôi vừa dựa vào người Phó Quân Nhan chớp chớp đôi mắt.
Phó Quân Nhan lắc đầu một cái, đem tôi kéo ra khỏi trong lòng, đứng dậy đi tới cạnh cửa mới hỏi: “Ai vậy?”
Cách cánh cửa rõ ràng tôi nghe thấy giọng nói kia: “Anh Quân Nhan, em là Khiết Nhi, em muốn hỏi anh vài vấn đề.” Giọng nói kia đúng là mềm mại như nước nha.
Tôi nghe thấy ba chữ anh Quân Nhan kia đã giật cả mình, lại nghe thấy câu ‘muốn hỏi vài vấn đề’ lửa giận trong lòng liền bốc lên. Hỏi thăm? Đêm hôm khuya khoắt còn có vấn đề gì để hỏi cơ chứ? Người phụ nữ này. A!
Tôi cũng không cố cởi giầy, ba bước thành hai bước chạy đến phía sau của Phó Quân Nhan, bàn chân nhỏ hoàn toàn ở phía sau Phó Quân Nhan, cắn lỗ tai anh, hướng về tai anh nhỏ giọng thổi khí: “Anh Quân Nhan, anh Quân Nhan, có phải hay không em cũng chưa từng gọi anh như vậy?” Thân thể anh hơi cứng lại, bàn tay anh ôm lấy hông tôi, ngăn chặn bàn tay đang quấy rối của tôi, phản ứng nhanh nhẹn liền mạch đem tôi kéo vào trong ngực. Nửa mặt của anh cúi xuống, hô hấp của anh cũng nhả lên mặt tôi, anh tươi cười mang theo nét quyến rũ chết người, không giống như mọi ngày mang theo nét ấm áp, mà nụ cười này mang theo sự không đứng đắn, trên mặt anh là sự tinh nghịch, đôi mắt trong suốt. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh cười như vậy, đôi mắt như mê cung huyền ảo rất dễ làm cho lòng người ta cảm thấy say mê. Chỉ thấy anh nghênh ngang cười một tiếng, mà tiếng cười này giống như đã rút hết sức lực của tôi, sau đó tôi có cảm giác như môi anh đang dính vào tai tôi, hơi ngứa một chút, lại mang theo chút lửa nóng. Tôi muốn lui lại, nhưng lại dễ dàng bị anh giữ lại, anh nói, giọng nói của anh mang theo sự triền miên nồng đậm khiến cho người ta bị đầu độc: “Ngoan, lát nữa gọi lại nhé…”
Tôi như đang suy yếu nhìn anh, giọng nói của anh kết hợp với khóe môi hơi nhếch lên kia, hấp dẫn đến không chịu được, tôi ngơ ngác không rời khỏi được ánh mắt của anh, giống như bị trúng một loại tà nào đó, chậm rãi kêu lên: “Anh Quân Nhan.”
Sau đó anh cúi đầu, đáy mắt anh mang theo sự dịu dàng đẹp không kể hết, hơi thở ấm áp của anh phả nên mặt tôi, nói: “Bảo Bối ngốc nghếch, mở miệng ra.” Chưa bao giờ xảy ra, đầu lưỡi của anh trượt vào, linh hoạt và uyển chuyển, môi lưỡi giao nhau, mềm mại không chịu được. Cả người tôi dựa vào người anh để thở không có chút sức lực nào. Cho đến một lúc lâu, tôi mềm mại bị anh ôm trong ngực, bên tai không còn âm thanh đạp cửa đứt quãng, lúc này tôi mới nhớ ra hỏi: “Cô ta đâu rồi?”
Ánh mắt anh mang theo sự lạnh lẽo, khom người ôm lấy tôi đi vào, bình tĩnh nói: “Đã đi từ lâu rồi.”
Giờ phút này tôi mới phát hiện ra, Phó Quân Nhan không phải là người dễ nói chuyện như vậy….