Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 88: Chương 88






Tan làm về nhà tối hôm đó, Đào Tri Việt nóng lòng bước đến chỗ bàn cà phê trong phòng khách, năm phút sau, trong tấm bản đồ đặc biệt lấp đầy mặt bàn, lại nhiều thêm một chú ếch vàng khoác áo tơi, đặt trong phạm vi lãnh thổ thành phố Tấn Bắc.

Trong bức tranh, chỉ có nhân vật nhỏ với chiếc mũ do Hoắc Nhiên vẽ ngày hôm qua là có phong cách hoàn toàn khác biệt thôi, Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể chịu được việc bản thân bị vẽ xấu xí như vậy, vừa vặn nhân lúc hắn không ở đây, cậu đã lén lút chỉnh sửa một chút, cuối cùng đã thêm một khuôn mặt tươi cười.

Chờ đến khi Hoắc Nhiên trở về sau giờ làm thêm, hắn đã lập tức phát hiện người nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo đã có biến hóa.

"Hóa ra sau khi vẽ có thể thay đổi thành như vậy, thật là lợi hại.

"
Hoắc Nhiên ngồi trên sô pha năm phút, sau đó tháo cà vạt xuống, treo bộ tây trang vào tủ quần áo.

"Không phải là em sửa đâu.

"
Đào Tri Việt đang chơi trò chơi trong phòng game, thuận miệng bịa chuyện.

"Nhất định là tự mình thay đổi.

"
Trong tủ lạnh có đồ ăn khuya, món hôm nay là cơm rượu ướp lạnh, phía trên vẫn như cũ là một tờ giấy nhắn vẽ hình cơm rượu nho nhỏ, bên cạnh viết: Thực phẩm đông lạnh, sẵn sàng sau năm phút ^-^
"Thật vậy không? Tôi không tin.

"
Máy nước nóng trong phòng tắm đã được bật sẵn Hoắc Nhiên đi tắm rửa, sau đó đầu tóc ướt dầm dề bước ra, lập tức đi mở cửa tủ lạnh.

"Thật sự, nếu như anh không sấy tóc mà để nước nhỏ giọt khắp sàn nhà, anh ta sẽ từ bản đồ bước ra rồi đập anh.

"
Hoắc Nhiên lập tức thay đổi bước chân, trở lại nhà vệ sinh, cắm điện máy sấy tóc.

Sau một hồi tiếng ồn ào trôi qua, tóc đã trở nên mềm mại mà khô ráo.

Hắn như trút được gánh nặng mà mang hai chén cơm rượu nhỏ từ tủ lạnh ra, đi vào phòng game.

"Tôi sấy khô rồi, em có thể kiểm tra.

"
"Không cần kiểm tra! ! Mau tránh ra.

"
Hoắc Nhiên vô cùng cố chấp mà dụi đầu về phía trước.

Nhân vật trong trong game dừng bước chân, ánh đèn ấm áp, tiếng cười bị bóp nghẹt, cùng những nụ hôn.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy.

Bản đồ ngày càng trở nên hoàn chỉnh hơn, chờ đến khi bọn họ vẽ nên tất cả những ký ức của mình về hai thế giới khác nhau, nó đã đầy đến mức không vẽ được nữa.


Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên cùng nhau dán tấm bản đồ này lên tường phòng ngủ, mỗi buổi sáng thức dậy, nghênh đón bọn họ đều là tấm bản đồ đặc biệt nhất này.

Sau đó thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng, ra ngoài đi làm.

Vấn đề nhỏ duy nhất chính là, bọn họ vẫn luôn không ngồi chung xe với nhau.

Hoắc Nhiên vẫn là không thuận đường đưa cậu đi làm.

Bọn họ thậm chí còn chưa chính thức thảo luận qua vấn đề này.

Hoắc Nhiên đã tiếp nhận quá khứ của thế giới này, tiếp nhận mọi thứ phát sinh trong cuộc sống của mình, nhưng đối với tương lai đã được thiết kế, hắn vẫn tồn tại sự nghi ngờ.

Tai nạn xe hơi, một vai chính khác vẫn chưa lên sân khấu.

Bọn họ thật sự sẽ xuất hiện sao?
Hai người ôm nỗi lo lắng giống nhau, cho nên thực ăn ý mà tránh đi những đề tài này.

Chỉ là mỗi sáng, khi bọn họ chia tay ở thang máy, họ đều nhìn thấy trong mắt nhau những tiếc nuối không nói nên lời.

Khi nào thì tương lai mới có thể thoát sự hoàn toàn không xác định này đây?
Vào một đêm ngẫu nhiên, nhàn hạ không có việc gì làm, cùng nhau lái xe hóng gió, nhìn dòng xe cộ xung quanh tan vào bóng đêm, hạ cửa kính xe xuống hứng lấy cơn gió nhẹ.

Đào Tri Việt thực sự rất muốn ngày đó đến sớm.

Dự án game của công ty đã trải qua một đợt phong ba hồi trước, tiếp tục ổn định đẩy mạnh về phía trước, tâm lý chịu đựng của mọi người cũng được nâng cao một chút, ý thức tự bảo vệ bản thân cũng được nâng cao, luôn nhớ lưu hồ sơ để giữ bằng chứng bất cứ lúc nào.

Trò chơi đã thành hình thức ban đầu, phiên bản đầu tiên của trò chơi được cài đặt trên máy thử nghiệm của công ty, có đôi khi Đào Tri Việt làm xong việc, cậu sẽ mang một tâm tình kỳ quái đến chơi trò chơi mà mình làm ra.

《 Thế giới mới 》 thoạt nhìn là một khoản như một trò chơi di động AVG tuyến tình yêu bình thường, nhưng nó khác với các sản phẩm cạnh tranh khác ở chỗ tính ngẫu nhiên và tăng trưởng được thêm vào logic chương trình cơ bản, trong phạm vi chiến lược lựa chọn hữu hạn, mức độ tự do tổng thể cao hơn.

Chẳng hạn như một trong đối tượng công lược gửi lời mời đến nhân vật chính, nếu nhân vật chính từ chối, có khả năng độ hảo cảm của đối tượng công lược này sẽ giảm xuống, nhưng cũng có khả năng tăng lên, cũng kích phát tính cách che giấu là "Tôi càng muốn mời được bạn".

Đồng thời, sau khi nhân vật chính từ chối, hình tượng nhân vật của cô cũng sẽ có sự biến hóa, người khác sẽ có ấn tượng "Khó có thể tiếp cận" với cô, nhưng cũng có khả năng sinh ra ấn tượng "Thẹn thùng đáng yêu".

Tất cả những thay đổi không chỉ liên quan đến lựa chọn, mà còn liên quan đến thứ tự người chơi hoàn thành câu chuyện chính và cậu chuyện phụ, chẳng hạn như trước khi từ chối hẹn hò, nhân vậy chính vừa hoàn thành câu chuyện phụ là tặng quà, đối tượng công lược sẽ sinh ra ý nghĩ "Có phải tôi không biểu hiện tốt nên mới bị từ chối hay không", nhưng cũng có thể là "Có phải cô ấy đang đùa tôi không".

Rất nhiều hướng logic phù hợp, cũng tồn tại sự ngẫu nhiên.

Tất cả các thao tác được kết hợp với nhau, dần dần cấu thành nhân vật người chơi và đối tượng công lược luôn biến hóa hình tượng trưởng thành, vô số sự chồng chéo ngẫu nhiên tinh tế, sẽ dẫn đến một kết cục có một không hai.

Để đạt được mức độ tự do tương tự trong trò chơi văn tự, thường đòi hỏi phải lập kế hoạch viết một số lượng lớn cốt truyện, do đó bao hàm đủ loại khả năng, nhưng dưới tiền đề này, thì sẽ không tồn tại sự ngẫu nhiên, hơn nữa bộ phận kế hoạch sẽ bận đến mức mà điên cuồng kháng nghị.

May mắn là lượng dữ liệu trong trò chơi văn tự không lớn, độ khó cũng không tính là quá cao, Đào Tri Việt và những người khác đề cập đến công nghệ xử lý tương tác trò chơi thông minh hàng loạt của Đảo động vật, tự chủ nghiên cứu phát minh một khung tầng dưới chót, giao khả năng bện và định hướng cho chương trình trí năng, đạt được sự ngẫu nhiên chân chính.

Cho nên, Đào Tri Việt sẽ mang theo câu hỏi "Liệu có nên chủ động cùng nhau ngồi chung xe hay không", quan sát đối tượng công lược trong trò chơi sẽ có phản ứng gì với nhân vật chính.


Giống như một phiên bản nâng cao của ném xúc xắc.

Hoắc Nhiên gần đay thường xuyên tăng ca, vì thế Đào Tri Việt cũng không vội vàng đúng giờ tan làm, thỉnh thoảng sẽ ở lại công ty chơi trò chơi thí nghiệm.

Đào Tri Việt rất thích phần mở đầu của trò chơi này, đó cũng là gợi ý của cậu với người lên kế hoạch.

Nhân vật chính tỉnh dậy, phát hiện mình đã đến một thế giới xa lạ, trong đầu dần dần hiện ra bối cảnh câu chuyện của thế giới này, tiếp theo, hắn sẽ lựa chọn khu vực nào để đi.

Tiến vào bản đồ khác nhau, đưa ra lựa chọn khác nhau, sẽ mở ra cuộc sống khác nhau.

Hôm nay Đào Tri Việt lựa chọn đến một thành phố phồn hoa, ở chỗ này sẽ nhanh chóng gặp được toàn bộ đối tượng công lược.

Sau đó cậu đi thẳng vào vấn đề và hỏi đối tượng công lược số một, một vị tổng tài bá đạo cuồng dã, tối hôm nay có muốn cùng nhau đi hóng gió không.

Mặc dù cậu đã biết kết cục có thể là một tiếng cười lạnh.

Lỡ đâu xảy ra một đáp án chính diện ngẫu nhiên thì sao?
Khi Đào Tri Việt chơi bản ném xúc xắc cấp cao này đến vui vẻ, thì trên cầu thang biệt thự truyền đến tiếng bước chân.

"Cậu tăng ca sao?"
Giang Dã chuẩn bị về nhà từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy biệt thự trống rỗng thế nhưng lại có một nhân viên ở đây, biểu tình có chút ngoài ý muốn.

"Không có.

" Đào Tri Việt trả lời thành thật, "Ở lại chơi thí nghiệm.

"
Thời tiết thu đông, cây đa thường rụng lá, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, Giang Dã không hề để râu lôi thôi, thoạt nhìn rất ra dáng một ông chủ đường hoàng.

Đào Tri Việt nhớ tới chiếc bàn nhỏ trống trải trên ban công: "Hôm nay sao Đa tổng lại không tới?"
"Nó quá lớn rồi, tôi cần phải thay chậu mới.

" Giang Dã giải thích, "Hôm qua vừa mới đổi chậu, không thích hợp để di chuyển, chờ dưỡng mấy ngày rồi mang theo.

"
Đào Tri Việt tức khắc sinh ra một loại cảm giác bất ngờ khi biết được đồng nghiệp sinh con.

Giống như lại có chỗ nào không đúng.

Giang Dã hoàn toàn lĩnh hội được suy nghĩ đẳng sau vẻ mặt phức tạp của cậu.

"Không thể tính là sinh con, vẫn như cũ là nó.

"

Đào Tri Việt gật đầu, sau đó cười: "Xem ra thường xuyên có người nghĩ như vậy.

"
"Ừm, thói quen thôi.

"
Giang Dã cũng lộ ra một chút tươi cười.

Làm việc được hơn nửa năm, tuy rằng quan hệ với Giang Dã không thân thiết như những đồng nghiệp khác, nhưng Đào Tri Việt cũng gần như hiểu biết về người này.

Có rất nhiều quái nhân trong ngành công nghiệp game, Giang Dã vẫn là người quái nhất mà cậu từng thấy.

Quyết định rút thăm để mở công ty game, chỉ phụ trách bỏ tiền, hoàn toàn mặc kệ tiến độ cụ thể của dự án, nhưng khi thông báo tuyển dụng, hắn sẽ xem xét đến khí chất của nhân viên.

Trong văn phòng không có bất cứ món đồ gì liên quan đến game, trong đó chứa đầy sách vật lý cùng thần bí học.

Hắn là một người thật thần kỳ, sẽ làm người khác có cảm giác không chân thật, lại giống như dị thường chân thật.

Đào Tri Việt đã từng nghĩ rằng hắn nên là một người theo chủ nghĩa hư vô, cho nên mới tùy tính như vậy đối với mọi thứ xảy ra xung quanh mình.

Nhưng duy nhất hắn vô cùng chấp nhất với kia cây đa kia.

Thụ tính luyến là cách nói mà mọi người hay nói giỡn, Đào Tri Việt cũng không cảm thấy đó là tình yêu, nhưng mọi người có thể thấy rằng, cái cây kia đối với Giang Dã mà nói, chính là thứ quan trọng nhất trên thế giới.

Căn cứ vào những gì mà Đào Tri Việt đã xem qua, trên kê sách của Giang Dã có đủ loại sách vật lý, cậu cảm thấy Giang Dã nhất định hiểu rằng, đó chỉ là một cây thân gỗ bình thường, không có cảm tình mà thôi.

Tại sao lại phải cố chấp đến như vậy?
Đào Tri Việt hiện tại tràn ngập tò mò về tất cả những bí ẩn chưa được giải đáp trong cuộc sống.

Giang Dã nhìn biểu tình như đi vào cõi thần tiên của cậu, chủ động nói: "Gần đây Hoắc Nhiên rất bận sao?"
"Đúng vậy.

" Đào Tri Việt rất kinh ngạc, "Sao anh lại biết?"
Cậu dừng lại một chút, nhớ tới đủ loại sự tích thần bí của ông sếp này, "Chẳng lẽ đây cũng là trực giác sao? Làm được như thế nào?"
Giang Dã cười cười, lắc đầu: "Tôi cũng sẽ xem tin tức, dự án đầu tư náo nhiệt như vậy mà.

"
"! ! " Đào Tri Việt quẫn bách nói, "Ngượng quá, thiếu chút nữa đã quên.

"
"Nhưng mà cho dù không có tin tức, tôi cũng có thể đoán được.

" Giang Dã bổ sung, "Gần đây cậu thường xuyên về nhà rất muộn, trước kia đều là đúng giờ tan làm.

"
Năng lực trinh thám mạnh mẽ này.

Đào Tri Việt không chịu thua: "Cũng có thể là bởi vì tôi đột nhiên yêu thương công việc của mình.

"
"Không giống nhau, cậu đã phân ra rõ ràng giữa cuộc sống và làm việc.

" Giang Dã bình tĩnh nói, "Cậu không trở về nhà, là bởi vì tọa độ không ở đó.

"

Đào Tri Việt sửng sốt một chút: "Tọa độ?"
"Ừm, hãy xác định mình đang ở tọa độ nào.

"
Đây là một đáp án phá lệ chính xác.

Khiếp sợ thật nhiều, Đào Tri Việt thử thăm dò hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Giang Dã lại thay đổi một chủ đề nhìn như không liên quan chút nào: "Trước kia tôi đọc một quyển sách, bên trong nói về sự hỗn loạn và kỳ quái của thế giới hiện tại.

"
"Mọi người sống trong các mối quan hệ giữa các cá nhân dị biến và thông tin mới xuất hiện với tốc độ ánh sáng, các không gian khác nhau được trải rộng và bao phủ bởi các tòa nhà, thời trang và hàng tiêu dùng cũng có cùng phong cách, cho nên đồng thời trong từng ngày biến chuyển, cảm giác không gian bị hủy diệt, tất cả đều đi theo hướng lạnh băng và hội tụ, thế cho nên khiến người ta không biết được bản thân mình đang ở phương nào, mờ mịt mất kết nối với xung quanh, cũng dần dần mất đi động lực sống.

"
"Quyển sách kia, nó có tên là Lạc giữa không gian.

" Giang Dã chậm rãi nói, "Đó là một quyển sách thoạt nhìn rất gian nan, nhưng tôi đã tìm được sự an ủi ở trong đó, trong sách cho ra một đáp án, chính là định vị tọa độ có thể giúp mình tìm được vị trí.

"
"Có thể là một loại lý thuyết đáng tin cậy nào đó, cũng có thể là một cuốn tiểu thuyết về tiền kiếp, cũng có thể là khác, chẳng hạn như một góc cây nhỏ cùng nhau lớn lên với cây đa.

"
"Sau khi tôi xác định được tọa độ, tôi mới cảm thấy bản thân mình đang chân chính tồn tại.

"
Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn bàn tròn nhỏ trống trải trên ban công, "Tôi có thể nhìn thấy cậu cũng đã tìm được tọa độ rồi, một nửa là trực giác, một nửa là kinh nghiệm.

"
Nghe hắn nói xong, Đào Tri Việt trầm mặc thật lâu, mới hỏi: "Anh cảm thấy thế giới này là giải sao?"
"Cho dù là thật hay giả, đối với tôi mà nói cũng đều không tốt.

" Vẻ mặt của Giang Dã rất bình tĩnh, "Cho nên phán đoán chân thật hay giả dối cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi cảm thấy tôi đang sống.

"
"Vậy anh sẽ tin vào những chuyện chưa hề xảy ra sao?"
Giang Dã nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không tin hư cấu, tôi chỉ tin con đường phía trước sẽ chỉ đến nơi nào.

"
Máy thí nghiệm của Đào Tri Việt vẫn đang hiển thị hình ảnh trò chơi tinh xảo, Giang Dã nhìn lướt qua, tiếp tục nói: "Sự ngẫu nhiên mà cậu đề cập trong buổi phỏng vấn rất thú vị, đó là nhân tố không chắc chắn luôn tồn tại trong thế giới vật chất, có tốt có xấu, nhưng cũng không phải là toàn bộ cuộc sống.

"
"Đừng sợ những gì chưa xảy ra.

"
Sau khi Giang Dã chào tạm biệt cậu rồi ra khỏi biệt thử, Đào Tri Việt ngồi tại chỗ thật lâu.

Trong âm thanh nhẹ nhàng, nhân vật chính dưới sự điều khiển của cậu đã có một cuộc chạm trán tình cờ với đối tượng công lược số một.

Sau mấy vòng đối thoại đơn giản, trước khi chia tay, cậu lựa chọn hỏi đối phương: Tối nay có muốn cùng nhau đi hóng gió không?
Những tiếng cười lạnh bên trong dự đoán không hề xuất hiện.

Vị tổng tài bá đạo kia vô cùng cuồng dã mà trả lời.

[ Hửm? Sao em lại biết tôi sắp lái xe ra ngoài? ].