Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 43: Chương 43






Lời nói nhỏ vụn nhu hòa như đám mây nhẹ nhàng rơi xuống.
Hoắc Nhiên sửng sốt ít nhất năm phút mới tìm lại được thanh âm của mình.
Mặc dù vẫn là nói năng còn lộn xộn.
"Tôi có thể đặt nó ở đây không? Tôi muốn đặt ở ngăn tủ chính giữa nhất, để tôi nghĩ xem, hay là lại làm một cái tủ đặc biệt nữa."
"Không đúng, không thể đặt ở đây, hẳn là phải mang theo bên người, nhưng cái lọ này có hơi lớn, tôi phải nghĩ là mang theo như thế nào đã."
Sau đó hắn thực sự nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh lớn như đang tự hỏi chuyện lạ.

Chương mới nhất tại [ TгЦмtг uуen.

m E ]
Đào Tri Việt nhìn hắn buông đôi mắt xuống, nhớ tới ngày đó khi lần đầu tiên gặp Hoắc Nhiên, hắn mang tây trang giày da bước ra từ trong đám đông, mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi chân mày anh khí bức người, khí chất rất xuất chúng, thoạt nhìn quả thực giống như người nào đó từ thế giới khác.
Mà hiện tại đươc ánh sáng hoàng hôn mỏng manh màu đỏ chiếu sáng, khoảng cách giữa họ lại gần như vậy, bởi vậy nên tất cả ảo giác xa lạ đều biến mất, chỉ cần với tay là có thể bắt lấy cảm giác chân thật.
"Đặt ở đây đi, tôi muốn đặt nó bên cạnh chiếc mũ rơm." Đào Tri Việt nhẹ giọng đánh gãy dòng suy nghĩ khẳng định đang chạy ngang của hắn.
"Hoàn cảnh ở đây thật tốt, bên cạnh có nhiều món đồ sưu tầm thú vị như vậy, bên ngoài còn có cây ngô đồng, đây là nơi tốt nhất."
"Hơn nữa, đây là kỷ niệm đầu tiên trong căn phòng này không chỉ có riêng về hồi ức của anh."
Nghe thấy những lời này, đầu óc đang miên man suy nghĩ của Hoắc Nhiên đột nhiên phản ứng lại, hắn trì độn cảm thấy kinh ngạc thật nhiều, nhớ tới câu nói "Tôi thích anh" đã bị đắm chìm trong những câu nói khác.
—— Tôi cũng muốn mang cho anh, món đồ mà anh yêu thích, sau đó lại nói với anh rằng tôi thích anh, như vậy sẽ càng có vẻ chân thành.

"Cho nên......"
Hắn rất hiếm khi bị mắc kẹt, biểu tình thực ngốc, trong ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.
Đào Tri Việt dũng cảm tiếp nhận lời hắn nói chưa xong.
"Cho nên, anh có muốn yêu đương với tôi không?"
Trong viện bảo tàng độc nhất vô nhị trên thế giới, cậu không còn đỏ mặt và nao núng nữa, bởi vì mỗi loại đồ vật xung quanh đều đang truyền tải sự đáng yêu và vẻ đẹp có thể nhìn thấy trong cuộc sống nghiêm túc, tất cả đều dâng trào trải nghiệm và tâm trạng của con người trước những điều muôn màu muôn vẻ.
Cậu được bao quanh bởi cuộc sống mềm mại và chân thật nhất, cho nên cậu có dũng khí vô tận để đối mặt với điều chưa biết.
"Tôi chưa từng yêu, trước anh, tôi chưa từng thích người nào khác, cũng chưa bao giờ vì tình yêu mà trả giá điều gì."
"Hơn nữa trước kia tôi làm việc rất liều mạng, có đôi khi tôi còn xem nhẹ cả gia đình và bạn bè, còn xem nhẹ chính mình, như vậy là không tốt.

Hiện tại tôi sẽ không, tôi sẽ thay đổi, hy vọng có thể không phạm sai lầm như trước đây."
"Có lẽ những ngày tháng sau này, sẽ có rất nhiều chỗ tôi làm chưa được tốt, nhưng tôi sẽ nỗ lực học tập cách để yêu một người là như thế nào, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Khi tôi học sẽ rất nghiêm túc, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc, khi yêu đương cũng sẽ rất nghiêm túc."
Đào Tri Việt luyên thuyên nói lời bảo đảm với hắn.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, đôi mắt cũng không dám chớp.
Ngôn ngữ không thể biểu đạt một phần vạn, cuối cùng hắn dùng sức gật đầu, từng lời từng câu trân quý đặt vào trong lòng.
Tất cả những đồ vật rực rỡ lung linh bên cạnh đều thành bối cảnh biến mất.
Đáng tiếc sắc trời sẽ tối, Đào Tri Việt đặt chuyến bay lúc hơn 8 giờ, và cậu nên chuẩn bị xuất phát ra sân bay.
Bọn họ cùng nhau bước ra khỏi nhà, chân trời ráng màu như lửa, những cây ngô đồng trong biệt viện đều được nhuộm vàng rực rỡ.

Trong một ngày dài này, Đào Tri Việt đã nghe rất nhiều câu chuyện do Hoắc Nhiên kể, trong lòng luôn có một loại xúc động muốn nói gì đó với hắn.
Nhưng mà cuộc sống của chính cậu trong quá khứ quá cằn cỗi và tẻ nhạt, nên không tìm thấy một câu chuyện nào nghe có vẻ vui.
Hiện tại nhìn thấy cái cây mà Hoắc Nhiên cố ý trồng cho cậu, hắn đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cũ có chút xa xăm, cho nên nhịn không được muốn mở miệng.
Đó là điều duy nhất, Đào Tri Việt từng nghĩ tới việc muốn chia sẻ cho người khác.
"Thật lâu trước kia, có một ngày tôi làm việc trong một công ty, khi đó tôi có thuê chung nhà với một người khác, lúc đó tiền gas thuê nhà đã hết, tình cờ tôi mang theo thẻ gas, tuần này đến lượt tôi thanh toán hóa đơn, nhưng do không có thời gian nên đã quên mất."
"Ngày đó thật sự rất bận, dự án chuẩn bị muốn online, ngày nào tôi cũng bận rộn đến mức thời gian đi vệ sinh cũng không có, nhưng bạn cùng phòng lại thúc giục tôi nói là buổi trưa phải nấu cơm, tôi chỉ có thể trộm ra ngoài vào buổi sáng, lái xe đi ngân hàng."
"Đã lâu rồi tôi không đi xe đạp, xiêu xiêu vẹo vẹo, luôn cho rằng bản thân sẽ té ngã cho nên không dám lao ra ngoài, tôi khẩn trương cầm tay lái, những số hiệu vẫn luôn tồn tại trong đầu đều vứt đi."
"Tôi lưu tâm để ý đến những chiếc xe chạy thoáng qua bên cạnh, còn có con đường phía trước."
"Khi đó là mùa thu, ánh mắt trời thật chói chang nhưng không nóng, gió thổi lên ấm áp, không khí dường như bừng sáng lên, hai bên đường đều là cây ngô đồng, sắc khô vàng đó thật đẹp."
"Khi tôi đứng dưới tàng cây, chúng nó đã bay xuống trước mặt tôi, giống như vô số con bướm đang phe phẩy cánh."
Đào Tri Việt cho rằng mình đã chọn chuyện này từ ký ức của mình, khi tâm sự nó với người khác, cậu sẽ không khống chế được mà muốn khóc.
Nhưng mà không, cậu mỉm cười tự thuật, đôi chân mày sinh động, ánh nắng miêu tả bằng một đường viền dịu dàng.
"Thật tuyệt." Mặc dù tinh thần vẫn còn đang hoảng hốt, nhưng Hoắc Nhiên vẫn rất chuyên chú lắng nghe, "Trông như hình ảnh trong phim."
Ngay sau đó hắn tích cực bổ sung: "Tôi đạp xe rất khá, lần sau khi em muốn đạp xe, tôi có thể đứng bên cạnh nhìn em, nhất định em sẽ không té ngã."
Vì thế Đào Tri Việt tưởng tượng ra hình ảnh đó, cũng gật đầu theo: "Được."
Thật tốt.
Những hồi ức không người chia sẻ ấy, cuối cùng cũng có bến neo đậu.

Cùng với những ngôi sao được xếp cẩn thận, cây ngô đồng theo gió lay đông, được cất chứa tại viện bảo tàng duy nhất trên thế gian.
Khi Đào Tri Việt rời khỏi nơi này, quay đầu lại nhìn sâu vào khoảng sân yên tĩnh và độc đáo này, cố gắng khắc ghi từng chi tiết nhỏ vào tận đáy lòng.
Hôm nay cũng là một trong những ngày cậu thích nhất trong cuộc đời mình.
Dọc theo con đường từng đi qua, bọn họ ngồi trên xe buýt, sau đó lại đổi sang xe buýt đến sân bay.
Lúc này khi sóng vai ngồi cạnh nhau, Đào Tri Việt đã không còn cảm thấy đôi tay mình đã không còn chỗ đặt nữa
Hoắc Nhiên thì lại ngược lại, ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh cậu, không nhẹ nhàng và tùy ý như trước đây, Đào Tri Việt thậm chí thấy trán hắn đang chảy những giọt mồ hôi không rõ ràng.
Thời gian phảng phất như quay ngược trở lại.
Trong giọng nói của Đào Tri Việt mang theo ý cười: "Trán anh đổ mồ hôi kìa, rất nóng sao?"
Hoắc Nhiên cứng đờ, một lúc sau mới bất giác nhớ tới cuộc nói chuyện giống y như đúc ngày hôm qua.
"......!Tôi thật ngốc." Hắn ảo não nói, "Thế nhưng đã bật điều hòa rồi."
"Anh rất khẩn trương sao?" Đào Tri Việt theo đó nhớ lại, "Ngày hôm qua lúc anh đón tôi, nguyên một đường đều không có khẩn trương."
Hoắc Nhiên suy tư một chút, âm thanh rất nhỏ nói khẽ bên tai cậu.
"Tôi nghĩ, có thể là bởi vì tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt......"
"Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ làm thế nào để khiến em vui vẻ, suy nghĩ phải nói với em như thế nào về những lời tôi muốn nói, còn nếu như em từ chối thì tôi nên làm cái gì bây giờ."
"Nhưng tôi chỉ không nghĩ tới duy nhất một chuyện, là sau khi thành công thì điều gì sẽ xảy ra."
"Cho nên hiện tại tôi có chút không biết phải làm sao......!Tôi cũng chưa bao giờ yêu."
Đào Tri Việt suy nghĩ môt chút, đưa ra câu trả lời dứt khoát, "Vậy thì hãy bắt đầu từ bước đầu tiên thông thường nhất đi."
Cậu vói tay trái sang bên cạnh một chút, bình tĩnh nắm lấy tay phải của Hoắc Nhiên.
Nhiệt độ cơ thể của Hoắc Nhiên rất cao, giống như độ ấm nóng rực truyền đến ngày hôm đó.
Hiện tại cả người hắn cứng đờ một chút, tay phải nắm thật chặt theo bản năng.

Trong khoảnh khắc chạm nhau, giống như có dòng điện chạy qua, tê buốt từ tận đáy lòng.
Đào Tri Việt nhịn xuống sự xấu hổ sắp trào ra, đoan trang cúi đầu, giống như đang thảo luận về vấn đề học thuật: "Tay của anh lớn hơn tôi, có phải là do vóc người của anh cao hơn tôi không?"
Nước da của cậu so với người đi du lịch hằng năm là Hoắc Nhiên trắng hơn một ít, hiện tại nắm chặt bên nhau, có thể phản chiếu rõ ràng từng đường nét trên tay nhau.
Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay một ai đó, một cảm giác thật là lạ.
Nhịp tim Đào Tri Việt đập kịch liệt, nhưng trên mặt lại không nhìn ra dáng vẻ gì, có vẻ vô cùng trấn định.
"Lòng bàn tay em cũng ra mồ hôi, có phải là rất nóng không?"
"Tôi......!Có thể là."
"Có cần tôi chỉnh điều hòa lại chút không? Còn đang khẩn trương sao?"
"......!Không cần, lập tức là tốt rồi."
"Thật vậy chăng?"
"Có phải anh đang cười tôi không?"
"Tôi không có."
"Tôi thấy anh cười."
"Chắc chắn là ảo giác."
......
Thân xe nhẹ nhàng rung lên hoặc lắc lư trong lúc lái xe, phần lớn mọi người đang đứng hay ngồi đều đang cúi đầu nhìn điện thoại, bên tai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của một nhóm hành khách cùng nhau đồng hành.
Không biết từ khi nào, Hoắc Nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại sau niềm vui sướng run rẩy, bình phục hô hấp.
Hắn lén lút đổi tư thế nắm tay.
Trong ánh sáng nghiêng của ánh mặt trời lặn, mười ngón tay họ đan chặt vào nhau..