Một giấc này ngủ này rất sâu, lúc Đào Tri Việt tỉnh dậy thì đã là một giờ chiều.
Ánh nắng ấm áp, chiếu khắp cả căn phòng.
Đào Tri Việt dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, cậu nhớ ngày hôm qua hình như mình đã có một giấc mơ rất dài, nhưng vừa thức dậy thì cảnh tưởng trong giấc mơ như đã biến mất khỏi trí nhớ.
Cậu chỉ có một ấn tượng mơ hồ, tựa như cậu mơ thấy thanh niên áo thun trắng ngày hôm qua.
Không biết hôm nay có gặp lại anh ấy không.9
Mặc dù đã ngủ cả buổi sáng, nhưng cũng may là hoạt động vào buổi chiều của buổi triển lãm trò chơi thường bắt đầu sau hai giờ, bây giờ chạy tới vẫn còn kịp.
Đào Tri Việt nhanh chóng rửa mặt ăn cơm, xách lấy ba lô ra khỏi nhà.
Điện thoại vẫn im ắng như cũ, không có tin nhắn gì mới.
Sau một hồi rối rắm, Đào Tri Việt quyết đoán bỏ đăng nhập pp.
Chỉ cần cậu không online thi đây chính là tin nhắn Schrödinger, cậu có thể coi như HR đã nhìn thấy bó hoa xin lỗi trong trò chơi, sau đó gửi cho cậu một tin nhắn.2
Thế giới trong game rất đơn giản thuần túy, chỉ có những động vật dễ thương, chuyên tâm chăm sóc đảo nhỏ của mình.
Ở nơi đó, Đào Tri Việt có thể làm bộ rằng gấu nâu thực sự là hàng xóm và là bạn tốt của mình, nhưng vì cậu không trả lời tin nhắn kịp thời nên đưa một món quà đến để nhận tội.
Cho dù món quà này là một bó hoa không tầm thường, cũng có thể giải thích là món quả cảm ơn dành cho HR khi đã giúp cậu sửa chữa hòn đảo, đó là hạt giống mà họ cùng nhau gieo trồng.
Nhưng ở hiện thực, cậu không thể làm ra bất cứ hành động vượt ngoài quy tắc với một thẳng nam đã có người mình thích được.
Dòng người trong buổi triển lãm trò chơi hôm nay còn đông hơn hôm qua, may là buổi chiều thì đoàn người tiến vào phòng không dài, Đào Tri Việt đợi một lát đã được vào trong.
Khu vực được yêu thích nhất vẫn là khu vực thử nghiệm của Chiến tranh hoa hồng, sau một đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc khẩn cấp, ngôi nhà hoa hồng được chuẩn bị kỹ lưỡng cuối cùng cũng được mở cửa cho công chúng tham quan, giờ phút này khán giả tham gia triển lãm đã chật kín từ trong ra ngoài, rất nhiều người đến để chụp ảnh và check in.
Đào Tri Việt đứng bên ngoài đám đông, ngây ngẩn một hồi.
Hôm qua cậu đã chơi game trong phòng chơi độc lập ở tận trong cùng căn nhà, chơi suốt một buổi chiều, có một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh khiến tình cậu đập thình thịch.
Bây giờ nhớ lại, thật giống như là một thế giới xa xăm nào đó.
Bên cạnh căn nhà nhỏ có nhân viên đã gặp hồi hôm qua, hắn mồ hôi nhễ nhại duy trì trật tự, sau lưng là một biển hoa hồng, lãng mạn như một câu chuyện cổ tích.
Đào Tri Việt nhìn trong chốc lát, yên lặng rời đi.
Dựa thèo hành trình đã được lên kế hoạch từ trước, Đào Tri Việt cầm sổ ghi chép, đi đi dừng dừng ở giữa các gian phòng, ghi chép với vẻ mặt nghiêm túc.
Giữa một rừng những câu hỏi, những tâm tình kiều diễm đó đã bị cậu vứt ra sau đầu.
Hôm qua cậu đã có ý tưởng đại khái rồi, đối với thói quen thay da ngốc nghếch như trò chơi Trí Thông mà nói, muốn trực tiếp hạ quyết tâm thay đổi khai phá làm nguyên sang là một chuyện rất khó khăn, có thể sau một thời gian dài rồi cuối cùng lại không làm được gì.1
Rất nhiều người chơi theo bản năng đều cho rằng, tham gia vào việc khai phá nguyên sang chính là phải tự nghiên cứu động cơ, sáng tạo phương pháp chơi, tạo ra phong cách độc đáo, tốt nhất là trở thành bom tấn, hấp dẫn càng nhiều khán giả càng tốt, đẩy trò chơi này trở thành một hit mà ai ai cũng biết.
Nhưng con đường này thật quá khó đi, người thành công không thấy đâu, mà vô số đội sa sút giữa đường cũng không ai thấy.
Đào Tri Việt cảm thấy, thay vì vọng tưởng một bước lên trời, còn không bằng là nên cải thiện và tối ưu hóa trên cơ sở hiện có, cố gắng làm ra nhỏ mà đẹp.
Điều quan trọng nhất là tìm đúng trung tâm của trò chơi, sau đó sẽ thiết kế và triển khai nó ra một cách đáng kinh ngạc.
Chẳng hạn như Chiến tranh hoa hồng, phương pháp chơi cũng không sáng tạo là bao, là một MMORGP tương đối thông thường, nhưng giả thiết toàn nữ độc đáo, phong cách vẽ lộng lẫy và không phù phiếm khiến người chơi nữ trên toàn thế giới ưa chuộng, do đó có sức ảnh hưởng không ngờ tới.1
Một bên vừa hấp thu chất dinh dưỡng bên ngoài, một bên vừa sắp xếp suy nghĩ cho bản thân, chờ đến khi đóng cửa lúc 6 giờ, Đào Tri Việt đã có một ý tưởng tương đối đầy đủ và cụ thể.
Những dự án cần xem gần như đã xem hết rồi, không chỉ là vì công ty, mà bản thân Đào Tri Việt cũng đã học hỏi thêm được rất nhiều kiến thức mới.
Sau một buổi chiều căng não, cậu đang trong trạng thái phấn khích tột độ, hiện tại đã quên mất là thời gian tan làm, gấp không chờ nổi mà bắt taxi đến công ty.
Nhưng mà hôm nay tình cờ cũng là tổ dự án tăng ca, trong công ty đèn đuốc sáng trưng, CEO cũng không có tan tầm về nhà, đang nghiêm chỉnh mà phát ngốc ngồi trong văn phòng trầm tư suy nghĩ.
Chưa kịp nói chuyện với đồng nghiệp đang mang vẻ mặt hoang mang, Đào Tri Việt vội vàng đi vào văn phòng CEO, kể ra những câu chuyện và suy nghĩ của mình trong hai ngày qua.
CEO Quách tổng nghe được thì liên tục gật đầu, trên đường còn gọi điện thoại cho người chế tác, người lập kế hoạch chính và lão Lý là chương trình chính của tổ dự án, một đám người trò chuyện ồn ào trong phòng làm việc, khiến nhóm nhân viên khu văn phòng bên ngoài điên cuồng thăm dò, lòng hiếu kỳ dâng trào lên.
Nửa tiếng sau, Quách tổng dẫn đầu đi ra, nói rằng hôm nay không tăng ca, mời mọi người tụ tập lại đi ăn đồ nướng BBQ ở gần đó, ai đi thì tự giác đăng ký.
Một trận hoan hô vui sướng lập từ vỡ đê trong đám người.
Trên đường đi đến cửa tiệm đồ nướng với hai mươi ba mươi con người mênh mông cuồn cuộn, Đào Tri Việt đi ở đội ngũ cuối cùng, Vương Hằng thả chậm bước chân, đi tới bên cạnh cậu.
"Đào ca, chuyện trong nhà đã giải quyết xong chưa?"
Đào Tri Việt sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra cuộc nói chuyện giữa hai người trước đó, "À, xong rồi......"
"Hì hì, tôi biết mà." Vương Hằng có chút đắc ý, "Đào ca anh gần đây hình như đã thay đổi rồi, tôi nghĩ chắc là anh đã giải quyết xong chuyện khiến mình phiền lòng."
Đào Tri Việt kinh ngạc nói: "Phải không?"
"Đúng vậy! Chính là trở nên......" Vương Hằng gãi gãi tóc, cố gắng tìm ra một từ ngữ miêu tả chính xác, "Trở nên sáng ngời hơn! Haiz, hình như từ này không được dùng như vậy."
"Dù sao, trước đây tôi cảm thấy không dễ thân thiết với Đào ca lắm, có chút lạnh lùng. Nhưng mà hiện tại giống như...... Giống như đã trở về đám đông vậy, nói thế có phải rất kỳ quái không?"
Vương Hằng vỗ trán, "Quên đi, tôi thật có lỗi với giáo viên ngữ văn mà, tóm lại, chúng ta có lộc ăn rồi, hì hì, cảm ơn Đào ca!"
Đồng nghiệp xung quanh đang tán gẫu bàn tán, trong đám đông thi thoảng truyền ra tiếng cười nói, bảng hiệu đền neon lập loè, mùi thơm của thịt nướng trong nhà hàng nhỏ phía trước đã lan tỏa tới.
Cảnh tượng có phần quen thuộc này, còn có những lời nói vô tâm của Vương Hằng đã khiến Đào Tri Việt lại một lần nữa nhớ đến con người mà cậu đã cố tình lãng quên ngày hôm nay.
Cái mũi hơi lên men, cậu nhẹ nhàng ho khan một chút, nở nụ cười với Vương Hằng, "Ừm, tôi hiểu rồi."
Làn khỏi lượn lờ trong tiệm thịt nướng, những chiếc bàn lớn kê lại như một quầy bar dài, đồng nghiệp ngồi kín mít, mọi người mồm năm miệng mười nhanh chóng gọi đồ ăn, trước mặt rất nhanh chất đầy những xiên que xì xì dầu và những chai bia.
Đào Tri Việt ít khi uống bia, uống vô rồi mặt sẽ đỏ lên, mà tối nay lại uống rất nhiều, mặt không những đỏ như quả cà mà còn choáng váng đầu óc.
Quách tổng lúc say thì càng khoa trương hơn, vừa ôm chai bia vừa thâm tình diễn thuyết, mặc sức tưởng tượng về tương lai, lại kích động đến mức thiếu điều than thở khóc lóc khiến đám người cười vang.
Trong lúc ầm ĩ không kiêng nể gì, có đồng nghiệp trêu ghẹo Đào Tri Việt: "Tiểu Đào, có phải dị ứng cồn rồi không? Mặt cậu đỏ quá luôn kìa."
Đào Tri Việt ngừng cơ thể đang lắc lư, trả lời rất là nghiêm túc: "Không sao hết, trong nhà có thuốc chống dị ứng mà."
Bia thì đắng, ngày thường Đào Tri Việt không thích cái hương vị này, nhưng vào một đêm hè khi tâm trạng phiền muộn, dường như không có cái gì tiêu sầu thích hợp hơn một ly bia lạnh.
Khi mọi người chuẩn bị giải tán, có người nhớ tới đại công thần của bữa tiệc đồ nướng hôm nay là Đào Tri Việt, cho nên ồn ào muốn cụng ly với cậu, Đào Tri Việt cũng không cự tuyệt bất cứ ai.
Thấy hôm nay cậu dễ nói chuyện như vậy, có đồng nghiệp lấy hết can đảm ra, nửa đùa nửa thật muốn kết bạn pp với cậu, lập tức có người ồn ào, tiệm đồ nướng nho nhỏ lập tức bị quậy banh ta lông.
Đào Tri Việt uống say gần như phát ngốc, chớp chớp mắt, sờ soạng trong túi nửa ngày mới tìm ra được điện thoại.
Sao pp lại không đăng nhập?
Đào Tri Việt đang tư duy trì độn nghĩ không ra được nguyên nhân, bấm đăng nhập vào, bỏ qua dấu chấm đỏ trong danh sách tin nhắn chưa đọc, mở mã QR ra cho đồng nghiệp quét.
Đào Tri Việt thấy các đồng nghiệp náo nhiệt giành nhau, đầu óc lộc cộc nhớ gì đó, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng chua gia nhập nhóm công ty, kéo tôi vào với."
Hai gò má cậu ửng đỏ, khóe mắt nhiễm lấy sự buồn ngủ sau say rượu, nhưng lại ngồi rất đoan chính, đôi mắt trong veo sáng ngời phủ một tầng hơi nước, không còn nét quả quyết trầm ổn như thường ngày, còn có một chút yếu ớt không dễ phát hiện.
Các đồng nghiệp còn đang tỉnh táo thấy một màn như vậy, ai ai cũng sửng sốt một chút, trong tiềm thức hạ thấp âm thanh: "Được...... Được, làm ngay đây."
Có người đưa lại điện thoại cho cậu, Đào Tri Việt nhận lấy, đang muốn bỏ vào túi thì tiếng chuông cuộc gọi đột nhiên vang lên.
Tầm mắt có chút mờ mịt, Đào Tri Việt lấy lại bình tĩnh nhìn vào, trên màn hình hiện ra một avatar phong cảnh tuyệt đẹp, nick name là HR.
Thật quái lại, sao lại có nhân sự gọi điện cho cậu chứ, rõ ràng là cậu đâu có đi tìm công việc mới đâu......
Đào Tri Việt thiệt vô cùng khó hiểu bấm nhận cuộc gọi, đặt điện thoại qua bên tai.
Ồn ào bên cạnh nhỏ dần, bên tai truyền đến một tiếng hít thở trầm thấp, Đào Tri Việt không nói gì, nắm chặt di động, vô thức thả nhẹ hô hấp như bên kia.
Vì thế cậu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Vài giây sau, một giọng nam hơi sai lệch truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng nói hỗn loạn sự khẩn trương và thấp thỏm.
"...... Xin chào, đây có phải là bác sĩ Đào không?"