Thứ ba, trung tâm triển lãm thành phố Tấn Bắc.
Mặc dù hôm nay là ngày cần đi làm nhưng trước cổng Trung tâm Hội nghị và Triển lãm vẫn có một đám đông ồ ạt, các tuyến đường xung quanh chật như nêm cối, tiếng còi xe không ngớt bên tai.
Kiếp trước Đào Tri Việt sống trong thành phố lớn tập trung nhiều tài nguyên văn hóa lớn nhất cả nước, bốn mùa quanh năm không ngừng diễn ra các hoạt động giải trí và văn hóa khác nhau, vào những ngày nghỉ thì thỉnh thoảng cậu sẽ đi dạo ở những buổi triển lãm mà mình hứng thú, cho nên cũng xem như là có chút kinh nghiệm.
Cậu xuống trạm xe buýt công cộng thật sớm, khi cậu từ từ bước đến cổng hội trường với chiếc ba lô trên lưng thì cả dòng xe cộ chỉ mới nhích nhích về trước khoảng chừng 100 mét.
Xung quanh tiếng người ồn ào, nét hưng phấn và chờ mong đều hiện hữu trên khuôn mặt mỗi người, trong đám đông có không ít cosplayer hóa trang thành các nhân vật trò chơi nổi tiếng lao qua, rất nhiều người đều cầm điện thoại chụp ảnh, cũng có một vài nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp liên tục tách tách đoản pháo □□ của họ.1
Đào Tri Việt sờ chiếc khẩu trang trên mặt, chắc chắn đã mang ngay ngắn rồi thì mới bước đến phía sau hàng đợi của những khán giả bình thường, an tĩnh chờ đợi để được vào phòng.
Sống một mình quá lâu rồi, gặp lại một dòng người dày đặc như vậy thật là có chút không quen.
Trước mặt cậu là hai cô gái rất có sức sống, đang ríu ra ríu rít nói chuyện tung trời.
"Lát nữa chúng ta đến phòng triển lãm nào trước đây?"
"Phòng A1 đi, tớ thực sự rất mong chờ trò chơi thử nghiệm Chiến tranh hoa hồng!!!"
"Có phải là trò chơi có hình ảnh rất đẹp không, tất cả đều là nhân vật nữ đáng yêu luôn!"
"Đúng đúng, tớ với nhiều chị em đã đặt lịch hẹn cho bản beta công khai rồi, không biết hôm nay chúng ta có thể xếp hàng để chơi thử không nửa, tớ nghe nói năm ngoái có những người xếp hàng tám tiếng đồng hồ để chơi nhưng lại không tới lượt QAQ"
"Tớ tin là mấy cái cậu gửi nhất định sẽ thành công! A, mau xem kìa —— chị gái Yusha kia thật xinh quá, vừa đẹp vừa nhanh! Bên trái bên trái kìa!"
Đào Tri Việt bị bắt phải nghe không tự chủ được cũng nhìn sang hướng đó, cô gái này là một nữ cosplayer trang điểm Âu Mỹ, quả thật rất xinh đẹp.
Cô gái tóc ngắn cũng vừa vặn quay đầu lại nhìn, ánh mắt thoáng nhìn thấy động tác của Đào Tri Việt thì lập tức chọt chọt cánh tay bạn mình, bắt đầu nhỏ giọng kề tai nói nhỏ: "Nhìn phía sau kìa! Một anh trai nhỏ thiệt đẹp trai!"
"Tớ nhìn xem, người ta mang khẩu trang mà, từ chỗ nào mà cậu nhìn ra......"
"Nhỏ giọng cái coi chừng bị nghe thấy á!!" Cô gái tóc ngắn phóng thấp âm thanh gấp bội, "Đôi mắt kia đẹp như vậy, sao có thể lại không đẹp trai được! Á, tớ muốn cởi bỏ cái khẩu trang kia rồi khang khang(?) một anh chàng đẹp trai hoàn chỉnh quá à!"4
...... Thực ra những lời này cậu đã nghe thấy hết rồi.
Đào Tri Việt có chút xấu hổ, cũng may là có khẩu trang che đi biểu cảm, chớ nếu không là cậu sẽ đỏ mặt luôn.
Khi Đào Tri Việt mới vừa xuyên thư, lúc soi gương thì cậu phát hiện cơ thể mình giống như lúc cậu còn trẻ, thậm chí một số chỗ đặc biệt trên cơ thể cũng giống y như đúc, tựa như mang cả người và hồn phách đến nơi này vậy, điều này khiến cậu có cảm giác an tâm không giải thích được.
Cho nên cậu mới nhanh chóng chấp nhận một chuyện kỳ lạ như là xuyên thư này.
Nếu như sau khi chết rồi tỉnh lại phát hiện mình đang trong cơ thể của một người khác, bảo đảm cậu sẽ sợ đến mức đứng tim luôn, trực tiếp chết ngay tại chỗ một lần nữa.
Kiếp trước Đào Tri Việt bận rộn với công việc, lôi thôi lếch thếch, ngày nào cũng mặc một chiếc áo ca rô đúng chuẩn một lập trình viên, còn bởi vì cường độ công việc quá cao mà bị cận thị, trên mũi cậu là một chiếc kính gọng đen kiểu cũ, tóc tai thì lộn xộn, thỉnh thoảng có nữ đồng nghiệp cảm thán cậu là có ngũ quan đoan chính thanh tú thì cậu chỉ coi đó như một trò đùa.
Sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, lúc tỉnh lại, cậu vẫn lựa chọn cách sống bình phàm như thường, từng bước mà sống, nhưng dường như đã có điều gì đó thay đổi.
Trước kia cậu có nghe người ta nói tâm sinh tướng, nhưng sự lý giải của cậu lúc đó còn hời hợt, cho tới hôm nay khi rửa mặt vào buổi sáng và nhìn thấy mặt mình trong gương, Đào Tri Việt thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hoảng hốt.
Cùng một cốt cách cùng một ngoại hình, nhưng thoạt nhìn là một người không giống như ngày xưa.
Tuy nhiên do phương diện giao tiếp hạn hẹp, Đào Tri Việt rất ít khi nghe người khác đánh giá về bản thân cậu, các đồng nghiệp có đôi khi là sẽ thổi phồng khen ngợi thì cậu cũng cho rằng là nhờ năng lực nghiệp vụ của mình khá tốt nên cũng không bao giờ coi trọng.
Ở công ty bên cạnh có một số cô gái mời cậu ra ngoài chơi, nhưng bởi vì thẹn thùng và tương đối rụt rè, nên sau khi cậu uyển chuyển từ chối thì các cô gái đó không đi theo nữa.
Cho nên khi giáp mặt hai cô gái trạc tuổi mình khen mình quá khoa trương, Đào Tri Việt có chút co quắp, theo bản năng sờ sờ lỗ tai nóng lên.
Kết quả là hai cô gái trộm nhìn thấy một màn này, bắt đầu túm lấy tay đối phương, thiếu điều nhảy cẫng lên.
Thấy thế, Đào Tri Việt vội vàng cúi đầu, ra vẻ trấn định lấy điện thoại ra, làm bộ mình không nghe thấy gì hết.
Trong điện thoại vừa vặn có tin nhắn của HR gửi đến mà chưa đọc nửa tiếng trước, mới nãy trên đường đi quá ồn ào, Đào Tri Việt không chú ý tới âm báo.
[ HR: Bác sĩ Đào, tối hôm qua tôi cũng đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, trước đây tôi đã phải do dự rất lâu vì điều này. ]
[ HR: Đúng như anh nói, sau khi bước ra ngoài thì thực sự đã trở nên hạnh phúc hơn, cho nên tôi nghĩ quyết định này là đúng, thậm chí là có chút tiếc nuối là tại sao mình không thay đổi sớm hơn. ]
[ HR: May mà tôi đã gặp được bác sĩ Đào. ]
Đào Tri Việt giật mình, đầu ngón tay dao động trên màn hình, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp khôn kể.
[ Đào: Tôi cũng cảm thấy vậy ^-^]
Tôi cũng rất may mắn vì có thể gặp được anh.3
Cậu đã quen với việc kiềm chế cảm xúc của mình, rất khó để bộc lộ nội tâm của mình một cách thẳng thắn như HR.
Về điểm này, Đào Tri Việt thực hâm mộ HR.
Cậu đang cúi đầu nhìn tin nhắn, hai cô gái phía trước thoáng lên giọng.
"Này, sao những người đó có thể trực tiếp đi vào mà không cần phải xếp hàng thế?"
"Hình như là một lối đi chuyên dụng, nó dành riêng cho những nhân viên và các công ty tham gia buổi triển lãm."
"À, tớ còn tưởng rằng bọn họ đã vào hội trường lâu rồi chứ...... Nè! Nhân viên mặt tây trang kia thiệt cao nha, chỉ nhìn dáng người thôi là đã cảm thấy đẹp trai rồi!"
"Cậu tỉnh táo dùm tớ cái, với một khí chất như vậy sao có thể là nhân viên được, chắc chắc là ông chủ của một công ty game nào đó á!"
Lối đi chuyên dụng và lối đi cho khán giả ở cùng một phía, hai lối đi cách nhau một khoảng nhất định, lúc này ở lối đi khán giả có một đội ngũ xếp hàng thật dài, tương phản rất rõ nét với lối đi chuyên dụng ở bên cạnh.
Đào Tri Việt đang xếp hàng gần lối vào nghe thấy từ khóa là công ty game thì cũng tò mò nhìn qua đó.
Người đàn ông trong miệng các cô gái đứng trước có dáng người cao thẳng tắp, bên cạnh có một người đồng hành như là trợ lý, đặt trong những người qua đường thì họ vô cùng bắt mắt.
Khi cậu tiến về phía trước, vượt qua đám đông đang che khuất tầm nhìn thì Đào Tri Việt có thể nhìn thấy sườn mặt của người đó, nhưng đáng tiếc là đối phương cũng mang khẩu trang giống cậu.
Giờ khắc này Đào Tri Việt thực sự đồng ý vời những điều mà cô gái đứng trước nói, cho dù chỉ nhìn thấy đôi mắt của đối phương thì cũng có thể xác định là một người đàn ông rất đẹp trai.3
Đến gần cửa lối vào, trợ lý bước lên nói chuyện với nhân viên, soái ca tây trang dừng bước chân, tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, chân mày anh khí bức người hơi trầm ngưng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, tựa như hắn đã thông suốt được điều gì, đôi mắt lập tức mang theo ý cười, ngay cả chân mày cũng trở nên nhu hòa hơn.
Cô gái tóc ngắn trước mặt Đào Tri Việt không nhịn được mà ôm mặt cảm thán, "Hôm nay là ngày hoàng đạo gì thế chời, sao mà có nhiều soái ca mang khẩu trang thế chứ."2
Xung quanh ngựa xe như nước áo quần như nêm, người đến và người đi.
Hoắc Nhiên như có cảm giác gì đó, hắn quay đầu nhìn lại.
Trước mắt là một đám người xa lạ, những giọng nói và âm thanh hỗn loạn văng vẳng bên tai, nhưng hắn liếc mắt một cái là nhìn thấy cặp mắt trong veo và sáng ngời kia, ngoài ra chỉ còn lại sự yên lặng.2
Đôi mắt của người xa lạ kia thật dịu dàng và bình tĩnh, lại mang theo một sự cứng cỏi trầm lặng.
Hoắc Nhiên ngơ ngẩn một lúc lâu, nghĩ đến tin nhắn mà bác sĩ Đào mới vừa nhắn cho hắn.
Bác sĩ Đào nhất định cũng có một đôi mắt như vậy.