Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân

Chương 11






Tử trạng của Tề Hạ quá mức khắc sâu, phảng phất như xâm nhập vào cốt tủy không thể nào quên được.  Cho nên, Tề Ninh sẽ dùng mọi cách khiến Tề Hạ hạnh phúc, thẳng đến khi cô tìm được người đáng để phó thác cả đời mới thôi.

Tề Ninh tựa vào cửa bếp, sư phụ truyền đồ ăn phải kêu cậu vài lần mới hồi thần.

_”Đây là của bàn số 3, vị khách ngồi bàn đó rất quan trọng, phải phục vụ cẩn thận.” Sư phụ cầm khay nhét vào tay Tề Ninh, tỉ mỉ dặn dò.

Tề Ninh nghiêm túc gật đầu,bưng khay thức ăn ra ngoài,bàn số 3 được xếp trong một góc tối,u tĩnh hẻo lánh,ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng mê người,không gian sắp đặt có chủ đích,đóa hồng kiều diễm ướt át cùng tiếng đàn dương cầm réo rắc cách đó không xa,này hết thảy thuyết minh, là nơi hẹn hò của những đôi tình nhân.

_”Quấy rầy một chút, đây là món các vị gọi,chúc ngon miệng.” Tề Ninh cúi đầu, cẩn thận bày thức ăn tinh xảo trước mặt khách, thanh âm vì cúi đầu, trầm thấp sâu thẳm.

_”Xin hỏi nơi này được yêu cầu bài hát sao?” Đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên,người nọ vận dụng Pháp ngữ cực kì lưu loát,thanh âm cũng thật tinh mĩ.

Tề Ninh rút chân về,không hề nhìn mặt đối phương,chỉ hơi cúi đầu dùng tiếng Pháp trả lời “Có thể, xin hỏi quý cô yêu cầu bài nào?”


Vị khách nữ phảng phất như không có chủ ý,hỏi người bên cạnh “Rey, anh thấy sao?”

_”Ánh trăng.” Thanh âm của một người khác thản nhiên vang lên,trong giọng nói hỗn loạn tràn đầy ý cười.

Tề Ninh lập tức ngẩng đầu,dưới ánh đèn mê ly,người nọ ngồi trên ghế hiền hòa nở nụ cười,hàng mi đen dày nhợt nhạt che mất cảm xúc nơi đáy mắt. Tề Ninh cơ hồ muốn xoay người chạy trốn, lại nhìn người phụ nữ ngoại quốc đối diện Âu Dương Duệ, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động.

Người phụ nữ vừa mới yêu cầu bài hát có gương mặt cực kì tinh xảo lại không không mất vẻ trang nhã,cao quý. Một bộ váy dài thuần trắng,tóc búi nhẹ nhàng,trừ bỏ chuỗi vòng tay bạch kim thật nhỏ trên cổ tay trái, toàn thân không hề dư thừa một món trang sức nào. Âu Dương Duệ cũng một thân quần áo thoải mái, xem tình hình hơn phân nửa là đang hẹn hò.

Tề Ninh bình tĩnh đón nhận ánh mắt của vị khách nữ,cô ta nhìn trong chốc lát liền dùng tiếng Pháp nói với người đàn ông đối diện “Rey,  đứa bé này xinh đẹp quá.”

Âu Dương Duệ vẫn như cũ mỉm cười khách sáo,nghe cô nói từ chối cho ý kiến,lúc nhìn về phía Tề Ninh mang theo ánh mắt nồng đậm hứng thú “Cậu làm trong này đã bao lâu?”

_”Hơn một tháng rồi.” Tề Ninh hơi hơi cụp mắt, thành thật trả lời

_Mệt không?

Tề Ninh kinh ngạc nhìn anh,phát hiện đối phương đang nhìn mình,lập tức bình tĩnh trả lời “Cám ơn thị trưởng quan tâm,không mệt.” Trong giọng nói phảng phất một tia buồn bực nhưng ngay cả  bản thân cũng không phát hiện.

_”Ai nha nha,cậu bé, thì ra cậu là người quen của Rey.” Người phụ nữ ngoại quốc sánh vai thục nữ đột nhiên thốt lên một câu tiếng Trung, dọa Tề Ninh nhảy dựng,khi quay đầu lại, rõ ràng nhìn ra vẻ giảo hoạt trên mặt cô ta,Tề Ninh khẽ lùi về sau một bước,lẽ phép nói “Chúc ngon miệng, không quấy hai vị dùng bữa.” Nói xong lập tức xoay người bỏ đi,không cho hai người phía sau có bất cứ cơ hội mở miệng nào.

Thời gian công tác của Tề Ninh bắt đầu từ cuối giờ chiều  cho đến mười giờ đêm, là thời gian nhà hàng đóng cửa. Tề Ninh thay đồ men theo lối dành cho nhân viên ra ngoài. Bầu trời đã đen như mực,ánh đèn nêông mờ ảo kéo dài vượt tầm mắt, vài chiếc xe đơn độc trên đường nhanh chóng lướt qua. Tề Ninh kéo áo khoác,trong đầu không tự chủ được hồi tưởng tình cảnh mấy tiếng trước,Âu Dương Duệ cùng một người phụ nữ…

Trong ấn tượng của Tề Ninh,cho dù có được một gương mặt họa quốc ương dân như vậy,Âu Dương Duệ cũng chưa từng dính líu tới bất cứ cô gái nào. Thị trưởng đại nhân một lòng vì nước vì dân càng không có tâm tư hao tổn vào chuyện nam nữ. Bất quá hôm nay gặp được lại là chuyện khác,Âu Dương Duệ ăn mặc cực kì tùy ý,nơi nơi đều lộ ra vẻ thưởng thức bất phàm,vị khách nữ kia vừa nhìn đã biết phi phú tức quý,hai người đứng chung một chỗ như vậy, khiến người ta cảm thấy không thể không xứng.

Càng nghĩa càng xa, Tề Ninh vội vã vẫy vẫy đầu,muốn bỏ đi những suy nghĩ kì quái kia.

_”Nếu cậu cứ đi như vậy, tới sáng cũng chưa về tới nhà.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười,Tề Ninh sững sờ nhìn người trong đầu từ trong bóng tối bước ra, dưới ngọn đèn, vừa vặn soi rọi tiếu ý nhợt nhạt trên môi người nọ, nụ cười ấm áp khiến người ta không khỏi an tâm.


_Thị…thị trưởng, ngài làm gì trong này?

Từ lúc nhìn thấy anh cùng người phụ nữ kia cũng đã qua năm sáu tiếng,như thế nào người này lại xuất hiện gần cửa sau nhà hàng? Hơn nữa luôn ở phía sau?

_”Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, cho nên đành đứng đây chờ.” Âu Dương Duệ cũng một bộ bình tĩnh, chậm rãi nói

Tề Ninh âm thầm thả lỏng “Thị trưởng muốn hỏi gì?”

_Tiếng Pháp khá tốt.

_Thị trưởng cũng vậy.

Âu Dương Duệ đột nhiên quay đầu nhìn Tề Ninh “Cậu làm sao vậy?”

_”Không có gì.” Tề Ninh không nhìn y,chỉ thẳng tắp cúi đầu quan sát mũi chân của mình,cảm nhận được đầu ngón tay đang run rẩy,cậu bị gì vậy? Ngay cả bản thân cũng không biết vì sao.

Âu Dương Duệ nhìn cậu trong chốc lát liền tiến về phía trước,Tề Ninh yên lặng đi bên cạnh anh,nghe anh nhẹ giọng hỏi “Khi nào nhích người lên Bắc?”

Tề Ninh ngược lại không ngờ anh sẽ hỏi cái gì,nghĩ một chút, mở miệng nói “Tôi không tính toán đi Bắc Kinh.”

_A? Tại sao?

_”Chỉ là không muốn đi, tôi thích quê hương của mình.” Tề Ninh không nhìn anh trả lời,ánh sáng dưới chân phình ra, kéo thật dài thật dài, phảng phất như hai ngọn núi liên tục di động. Tại một giao điểm nào đó,hai đỉnh núi bén nhọn đột nhiên dây dưa với nhau,Tề Ninh bình tĩnh nhìn hình ảnh mạc danh kì diệu kia,nhiệt độ trên mặt dần dần dâng cao.

Âu Dương Duệ dừng chân lại,quay qua nhìn cậu “Người trẻ tuổi hẳn nên ra ngoài trải nghiệm.” Trong giọng nói tưởng chừng như rất bình thản,nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm khắc.

Tề Ninh sửng sốt không nói nên lời,còn đang nghĩ tới cảnh tượng thân ảnh hai người dây dưa cùng nhau.


_”Tôi không muốn rời đi vì không yên lòng em gái mình,so với tiền đồ của nó, tôi căn bản không đáng nhắc tới.” Thanh âm của Tề Ninh thật lâu sau mới truyền tới,văng vẳng nơi ngỏ nhỏ có vẻ bồi hồi tịch liêu. Trong mắt Âu Dương Duệ bỗng xẹt qua một tia phức tạp, lập tức tiến lên,lồng ngực ấm áp ngay sau đó chạm vào thân thể Tề Ninh, tiếng tim đập cách vật liêu may mặc gần sát, ban đêm mát mẻ lại khiến người ta không khỏi khô nóng.

Trong đầu Tề Ninh trống rỗng,chỉ có thể tùy ý đối phương ôm lấy, không tự hỏi nổi.

_”Đứa ngốc, nếu cậu không có năng lực,làm sao có thể khiến em gái mình hạnh phúc?” Giọng nói của Âu Dương Duệ vang lên trên đỉnh đầu, đầu óc trống rỗng thoáng khôi phục chút thần trí. Tề Ninh thuận theo tựa vào ngực đối phương lẳng lặng không nói gì.

Có lẽ, Âu Dương Duệ nói đúng,chỉ là, nếu bỏ lại Tề Hạ cô độc một mình,cậu không làm được

Cậu đã mất cô một lần,không muốn mất lần thứ hai.

Loại tuyệt vọng cùng thống khổ khắc cốt ghi tâm này,suốt cuộc đời khó có thể quên được.

Người trong lòng nửa ngày không có động tĩnh,Âu Dương Duệ nhẹ nhàng ôm lưng cậu kéo mở khoảng cách giữa hai người  “Trở về hảo hảo ngẫm lại lời tôi nói.”

Tề Ninh choáng váng gật đầu muốn đi,lại bị đối phương giữ chặt. Thanh âm mang theo sủng nịnh của Âu Dương Duệ phiêu đãng bốn phía “Trễ như vậy để cậu một mình tôi không yên lòng, tôi đưa cậu về.” Nói xong liền kéo Tề Ninh đi đến bãi đỗ xe cách đó không xa.

Âu Dương Duệ lái một chiếc Audi màu đen,trầm tĩnh, ổn trọng, hệt như chủ nhân của nó khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

Ngồi trên ghế phó điều khiển,Tề Ninh nhìn Âu Dương Duệ khởi động động cơ,đạp chân ga,hướng ra con đường đông đúc. Tề Ninh ngẩng đầu muốn ngước nhìn bầu trời đêm, nhưng đập vào mắt chỉ là một mảnh u ám,trong không gian phong bế thản nhiên hương vị,hình như là của một loại hoa,giống hệt  mùi hương đang tràn ngập nơi cánh mũi, là hương vị thuộc về Âu Dương Duệ.