Xin Chào! Thanh Xuân!

Chương 5: 5: Tiến Sơ Trung





Chú nhỏ của Tiểu Ưu thua cha Tiểu Ưu 5 tuổi, là người lao động nước ngoài, Tiểu Ưu nhìn chú nhỏ có điện thoại di động liền mượn chơi trò chơi bắn cá.
Sau đó Tiểu Ưu bị anh trai nhỏ nhà hàng xóm hố.

Nhà hàng xóm có anh trai nhỏ, hơn Tiểu Ưu 2 tuổi.

Rất gian xảo! Luôn hố Tiểu Ưu khiến Tiểu Ưu xù lông.
2 nhà chơi rất thân với nhau, hơn nữa chị gái của cha Tiểu Ưu là bác gái của anh hàng xóm.

2 nhà rất thân với nhau.
Cơ mà tên hàng xóm này siêu đáng ghét, luôn dọa Tiểu Ưu không à.

Tiểu Ưu cao hứng mài được cái lon nhỏ đi nấu đồ hàng, bị hàng xóm kia phá hư luôn, Tiểu Ưu nén khóc chạy về mách mẹ.
Mẹ Tiểu Ưu cười khổ.

Lại nữa rồi.

Bà quen việc con gái bị chọc ghẹo rồi.

Mà mẹ của hàng xóm đáng ghét kia sơ hở là nói lớn lên 2 đứa làm thông gia, tuổi tác tương xứng, không tệ.
Tiểu Ưu xù lông bảo còn khuya mới làm.

Hàng xóm nhìn cũng không nói gì.
Nhà mới của Tiểu Ưu cũng xây xong lúc mà Tiểu Ưu lên lớp 7, em lên trường trung học, gặp Tiểu Vấn thì theo thói quen chạy.
Sau đó chú nhỏ mua điện thoại mới, cho em điện thoại cũ của mình, em không quen dùng cái này nên hỏi hàng xóm.

Sau đó bị hố vào con đường chơi game.
Tiểu Ưu rất hứng thú, nhưng em chơi game khá là gà, haiz.

Nhà lắp wifi, cha mẹ mua điện thoại thông minh về dùng, em vẫn dùng điện thoại cũ của chú để chơi game moba.
Nhiều khi hàng xóm sẽ qua ngồi chơi chung, Tiểu Ưu ngồi trên giường bấm điện thoại, nhân vật trong game di chuyển.

Hàng xóm Phương Luân Sách cũng chơi game chung, hẹn cả bạn học chơi game chung gánh con gà là Tiểu Ưu.

Game mới bắt đầu được 2 mùa giải, em chơi game từ mùa giải thứ 3, may mắn là khả năng thích ứng với game của Tiểu Ưu rất cao.

Tốc độ tay cũng nhanh, chỉ là tư duy theo không kịp tay nên là nhiều khi bị oan uổng, haiz.

Sau đó vẫn bị kéo lên, em đau đầu, haiz.
Ngày đi học lại, em nhìn ngôi trường cấp 2 mà mình sẽ học trong 3 năm tới, có chút lúng túng, bữa đầu tiên sẽ là nhận lớp và giáo viên chủ nhiệm làm việc.
Mọi người ngồi xổm ở sân để chờ đợi.

Sau đó có thầy giáo lên đọc tên học sinh phân lớp, Tiểu Ưu được vào lớp 1, lớp giỏi thì ngây người, oa bất ngờ lắm ấy.

Em cứ nghĩ mình vào lớp 2 hay lớp 3 thôi.
Tiểu Vấn cũng vui vẻ vô cùng.

Trong lớp 1 có nhiều bạn học cấp 1 với Tiểu Ưu nên Tiểu Ưu rất vui vẻ, em có 1 chứng sợ người lạ.

Mọi người phát giác có bạn học cùng thôn của Tiểu Ưu không vào.

Có bạn nói nhỏ "Sao mà Lạc Diễm không vào được nhỉ? Cậu ấy học giỏi hơn Ngọc Ưu mà ta".
"Không biết nữa, là do điểm thấp hơn sao?".

"Hay là do trường phân bố cho lớp khác cũng có người giỏi để kéo thành tích?".
"Cũng có khả năng".
"Cơ mà Ngọc Ưu có được không? Toàn thấy bám kéo lấy Ngọc Vấn, cứ như người hầu vậy".
"Thôi nói nhỏ khỏi người ta nghe".
Tiểu Ưu biết họ là người chơi thân với Lạc Diễm, em cũng giả vờ không nghe thấy, Tiểu Vấn lại khó chịu muốn lên nói thì bị Tiểu Ưu ngăn lại, em cười nói "Không sao đâu".
Mà người tên Lạc Diễm đi ra "Chúc mừng nha Ngọc Ưu, không ngờ cậu vào lớp 1 ấy, cũng lạ nhỉ? Thành tích tớ tốt hơn mà ta".
Tiểu Ưu cười cười "Không biết nữa".
Tiếng giáo viên tập trung lớp vang lên, Tiểu Ưu nói "Tạm biệt nhé".
Tiểu Ưu theo giáo viên về lớp, bạn học nhỏ chào hỏi lẫn nhau, họ là người trong cùng 1 xã.

Tiểu Vấn rất là quen bạn bè nhanh, sau đó Tiểu Ưu quen được 2 người bạn tốt trong tương lai của mình là Hạ Mính và Lam Yến.
Lam Yến là quen biết Ngọc Vấn lúc cô ấy tham gia thi giải tiếng Anh, lấy được giải nhất cả nước.

Ban đầu quen Ngọc Vấn còn tưởng là nam.

Đam Mỹ Trọng Sinh
Hạ Mính là bạn thân của Lam Yến.

Cô gái ấy có chút bệnh vặt, chính là sức khỏe kém vô cùng luôn.


Dễ bị bệnh.

Thành tích học tập cũng thuộc tầm trung.
4 người nhanh chóng quen thân với nhau thông qua Lam Yến và Ngọc Vấn.

Tiểu Ưu quen rất nhanh bạn bè, chủ yếu vì em hay có đồ dùng học tập trong cặp, nào dao, nào kéo, nào băng dính các thứ.
Em được gọi là "Tủ đồ" của lớp, thiếu gì là qua mượn.Lớp cũng rõ là không nên đắc tội, vì đắc tội thì không có đồ dùng đâu.
Tiểu Ưu gục mặt lên bàn, em nghiêng đầu qua nhìn Tiểu Vấn đang đọc sách, em nhìn qua bạn học, hàng mi cong dài, gương mặt hơi tròn tròn, trắng trắng, nhìn rất thoải mái.

Tiểu Ưu vươn tay ra nhéo lên má của Tiểu Vấn.

Tiểu Vấn nhìn qua, sau đó kéo tay em xuống "Cậu nhéo gì mà nhéo, ngủ thì ngủ đi a".

Tiểu Ưu ồ một tiếng sau đó mượn tay Tiểu Vấn làm vật gối đầu.

Tiểu Vấn bất lực, haiz..