Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 151: 151: Tự Hỏi Lòng Mình





Lại có một lần anh đưa cô xuống Hà Nội chơi, để thưởng cho cô vì đã nhận được khen thưởng cuối năm học.

Hà Nội mùa thu ngập tràn hương hoa sữa, cô bé lần đầu được đến thủ đô mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm.

Đó là lần anh nhìn thấy cô cười nhiều nhất, hai chú cháu cùng nhau dạo quanh Hồ Gươm, đến thăm văn miếu Quốc Tử Giám.
Nghe bảo vuốt đầu rùa có thể thông minh học giỏi, cô nhóc vậy mà chạy khắp vuốt cho bằng hết những tấm bia ở đó.

Còn rất nhiều nơi bọn họ chưa kịp đi, bởi vì họ chỉ có 1 ngày ở Hà Nội.

Lúc đó anh đã hứa lần sau sẽ dẫn cô đi tiếp, nhưng rồi lại chẳng bao giờ có lần sau nữa.
Vì sao ư, vì trên đường trở về anh đã hỏi cô, anh hỏi cô nhóc ngày đó vì sao lại theo anh, không sợ anh mang cô qua biên giới bán hay sao.

Mù Tha Lin đã không ngần ngại mà nói với anh.

"Ngày đó chú thắng bọn họ, cho nên chú bắt được cháu, chú là chồng cháu, vợ thì phải đi theo chồng.

Đợi cháu trưởng thành có thể gả cho chú."
Lúc đó anh giật thót tim, anh không nghĩ cô nhóc vậy mà có ý nghĩ như thế.

Cũng vì vấn đề này anh dần dần giữ khoảng cách với cô hơn, đúng với một người chú một người giám hộ, anh ít ra thăm ít gọi điện hơn.

Giữa bọn họ bắt đầu có khoảng cách, mỗi khi nhắc đến vấn đề đó thì anh sẽ nổi giận với cô, nhưng cô vẫn khăn khăn kiên trì muốn gả cho anh khi trưởng thành.
Cho đến giờ phút này anh tự hỏi lòng mình, vì cớ gì trốn tránh cô suốt hai năm qua.

Là anh muốn cô từ bỏ cái suy nghĩ điên rồ trong đầu, hay là muốn để chính mình từ bỏ cái tình cảm vừa chớm nở mà anh cho là bệnh h.oạn đó.

Từ khi nào anh phát hiện ra, bản thân có những rung động không nên có với một cô bé 13 tuổi.
Là khi anh nhìn thấy cô tựa như một đóa hoa rừng xinh đẹp thuần khiết đứng trước mặt anh, hay khi nghe cô nói cô chỉ có một mình.

Là khi cô cười với anh bằng nụ cười rực rỡ, là khi cô an yên gối đầu ngủ trên đùi anh, là khi cô ngoan ngoãn nghịch ngợm gọi anh một tiếng chú.

Là đêm đó khi cô phát sốt, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh giống như một con mèo con mềm mại khiến tâm anh run rẩy muốn giữ chặt cô bên mình, muốn được mãi ôm cô như thế.

Và rồi không thể khống chế ham m.uốn trỗi dậy trong lòng mà hôn cô.
Bởi vì trái tim không ngừng rung động còn lý trí lại nói với anh, chẳng có người bình thường nào lại để ý một cô bé 13 tuổi đáng tuổi cháu mình, đây là bệnh h.oạn là bi.ến thái.

Nếu không kìm nén dục vọng chiếm hữu đang thôi thúc trong lòng mình, thì anh chẳng khác nào một con thú đội lốt người cả.

Cho nên khi biết được tâm ý của cô anh có chút hoảng sợ, sợ rằng bản thân không thể kìm lòng cho nên mới lạnh nhạt xa lánh cô.

Ba năm trôi qua như một cái chớp mắt, mà hiện tại cho dù anh có muốn thay đổi mọi thứ cũng đã muộn rồi.
Ngày đó khi anh rời khỏi Yên Bái cô đã cởi chiếc vòng trên tay mình tặng anh.

Nó chỉ là một chiếc vòng nhiều sắc màu mà các cô gái dân tộc vẫn hay đeo, chẳng có gì quý giá cả nhưng đó là thứ duy nhất cô có thể tặng anh.

Sau lần đó suốt hai năm anh không hề trở lại, để cô bơ vơ một mình giữa thành phố xa lạ không có lấy một người thân.
Anh mân mê chiếc vòng trên cổ tay, vẫn may anh còn giữ nó, anh thẫn thờ nhìn chiếc vòng, ít ra cô bé của anh cũng đã để lại cho anh một món quà.

Còn anh thì sao, chưa từng tặng cho cô gì cả, con dao phẫu thuật mà cô lén lấy đi chỉ muốn làm vật kỷ niệm, lại bị anh dùng từ hai từ nặng nề "lấy trộm" khiến cô phải trả lại nó.

Anh cho rằng mình nuôi cô ăn học thì có quyền lớn tiếng với cô.

Nhưng không, anh chưa từng nuôi cô một ngày nào cả, bởi vì tiền anh cho một đồng cô đều trả không thiếu một xu.

Cho tới trước khi rời khỏi thế giới này một cách đau đớn và tuyệt vọng đến vậy, anh vẫn chưa từng làm được bất kỳ điều gì cho cô.

Liệu rằng trước khi nhắm mắt cô có oán hận anh không, nếu không phải vì anh cô sẽ không lặn lội xa xôi đến thành phố này, sẽ không bỏ mạng một cách oan ức như thế.
Người đàn ông đau đớn ngồi khóc bên bãi bồi, mặc cho nước thủy triều đang dâng lên.

Cho đến khi mặt trời lặn dần, hoàng hôn buông xuống phủ đỏ cả một góc trời, sắc màu loang lỗ của ráng chiều trong mắt Mạnh Hạo Tuấn lúc này chẳng khác nào là màu máu, máu trong tim anh và máu của người con gái anh yêu.

Nước sông xung quanh cũng đã vây kín bãi bồi, Mạnh Hạo Tuấn chậm rãi đứng dậy rời đi, nước đã dâng đến ngang bụng anh.

Nhìn phía bờ xa tít anh từ từ bước đi, nước sông lạnh lẽo thấm vào da thịt, bàn tay anh siết chặt.

Anh bước chậm hơn như thể tự nói với chính mình, một tháng, cô bé của anh đã ở dưới đáy sông lạnh lẽo này một tháng.