Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 144: 144: Phim Trường Yên Tử 2





Hiện tại phim trường được chia làm 5 khu vực, khu A là các kiến trúc được tái hiện thời Hùng Vương, có cả Thành Cổ Loa trong truyền thuyết Mỵ Châu- Trọng Thuỷ.
Khu B là thời kỳ Ngô Quyền dựng nước cho đến thời Đinh- Tiền Lê.

Cố đô Hoa Lư được phục dựng lại khoảng 70% theo phác thảo của các nhà sử học.
Khu C cũng là khu lớn nhất, đó là Hoàng Thành Thăng Long từ thời Lý cho đến thời nhà Mạc.
Hoàng thành được phục dựng 80% so với nguyên bản lịch sử.
Khu D là thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh nơi này có Tây Kinh của vua Lê, phủ chúa Trịnh,
Dinh Ái Tử nơi chúa Tiên Nguyễn Hoàng ở khi cai quản vùng Thuận Hóa, đặt nền móng cho vương triều nhà Nguyễn sau này.
Cuối cùng khu E là thời nhà Nguyễn, Đại Nội Huế cùng cung An Định và các công trình kiến trúc được làm theo tỷ lệ 1:1, hoàn toàn là bê nguyên cố đô ở Huế ra đây.
Chỉ nghe thôi cô không thể nào tưởng tượng nỗi, sáu năm mất 500 nghìn tỷ đồng để xây dựng nên một phim trường thế kỷ.
Cô đã hỏi Lý Cảnh Phong, tập đoàn Viên Thị là ông trùm trong giới giải trí, Tiêu Thị nắm giữ bất động sản, tập đoàn Dương Minh có cổ phần trong khu di tích Tràng An.

Bọn họ đầu tư vào đó là điều dễ hiểu, còn Nam Cảnh vì sao lại bỏ ra một số vốn khổng lồ như vậy, mà không thể tính được ngày thu hồi.


Thương nhân quan trọng nhất không phải là làm ăn có lãi hay sao.
Anh chỉ cười nói với cô, thứ mà Nam Cảnh xây dựng không phải phim trường mà là lịch sử, một nơi có thể lưu giữ tinh hoa đất nước cho trăm năm sau.

Cô đã rất cảm động khi nghe được câu đó của anh, trong thế giới này anh giống như một vị thần vậy.

Truyện Lịch Sử
Phim trường Yên Tử vẫn chưa mở cửa cho khách tham quan, lần này "Tượng Tướng" khởi quay đợi đến khi phim ra trailer, cũng là lúc quảng bá cho phim trường Yên Tử.
Cô cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình càng nặng nề hơn nha, phải đóng phim cho tốt.

Không những tăng doanh thu phòng vé, mà còn phải thu hút được khách du lịch đến đây nữa chứ.

Ôi ôi 350 nghìn tỷ đó, cô phải vớt vát lại cho chồng cô chứ lị.

Cô cảm thấy mình giống như chuột sa hũ nếp vậy, có ông chồng vừa đẹp trai lại dịu dàng còn giàu nứt đố đổ vách, trong nhà có mỏ kim cương đúng nghĩa.

Lại nói chuyện mỏ kim cương, cô vẫn còn chưa tiêu hoá được.

Hôm qua khi nghe đến số tiền Lý Cảnh Phong bỏ ra để xây dựng phim trường, cô chỉ thuận miệng cảm thán một câu.
"Lý Cảnh Phong nhà anh có mỏ kim cương hay gì mà giàu dữ vậy?"
Kết quả anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô, sau đó bắt đầu giơ tay lên điếm.
"1,2,3,4,5,6 chúng ta có bốn mỏ kim cương ở Châu Phi và hai mỏ vàng ở DuBai.

Em thích cái nào anh chuyển sở hữu cho em nhé?"

Cô giống như bị ai đánh trúng, mặt nghệt ra miệng cũng không kịp khép lại.

Cô cố gắng tiêu hoá cái câu anh vừa nói, chớp chớp mắt khó khăn hỏi lại anh.
"Anh vừa nói cái gì thế, nói lại xem nào?"
"Nhà chúng ta có 4 mỏ kim cương và hai mỏ vàng."
"Câu sau."
"Anh chuyển sở hữu cho em."
"Điên rồi điên rồi, Lý Cảnh Phong anh điên rồi."
Cô đưa tay vò đầu bức tóc, trời ơi là trời cô suýt trụy tim vì sốc.

Lạy hồn tác giả bộ truyện này, ngàn vạn lần đội ơn tác giả, chắc kiếp trước cô giải cứu dải ngân hà thật, nếu không vì sao kiếp này có thể xuyên đến đây gặp được Lý Cảnh Phong.
Nhìn thấy biểu hiện của cô anh bất giác bật cười thành tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cô.

Có ai lại ngốc nghếch như vợ anh chứ, không biết chồng mình có bao nhiêu tài sản, lại cũng chưa từng mở miệng hỏi một câu.
Nhưng cậu ba ơi cậu sai rồi, vợ cậu biết cậu rất giàu vô cùng giàu, còn định lên kế hoạch ly hôn chia tài sản sẽ trở thành nữ tỷ phú nữa cơ.

Chỉ là cô ấy bị sốc vì không nghĩ đến cả mỏ kim cương và mỏ vàng mà cậu ba cũng có thôi, còn là đến 6 cái cho nên tạm thời không có tiêu hoá nỗi.
Cô ngồi trên xe, chiếc xe chầm chậm đi qua cổng, tựa như đang xuyên không vào thế giới cổ đại.


Cảm giác vừa chân thực lại vừa kỳ ảo, cô nghĩ có lẽ cả đời này cô cũng sẽ khắc ghi thật kỹ cảm giác ngày hôm nay, tựa như giấc mơ trở thành sự thật.
**Về phần bên phía Mạnh Hạo Tuấn vì để đề phòng bất trắc, Mạnh Hạo Nhiên xin nghỉ phép dài hạn chuyển đến ở với anh trai mình.

Mạnh Hạo Tuấn tự nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Mạnh Hạo Nhiên nhìn anh trai, một thân tàn tạ như một cái xác không hồn không biết phải nói gì.

An ủi, phải an ủi thế nào đây, cậu biết chắc chắn là anh trai đang tự trách, có lẽ trước khi cô bé kia rời đi hai người đã có chuyện gì đó.

Nếu không anh trai cậu sẽ không như thế này.
Mạnh Hạo Tuấn đi vào phòng của Mù Tha Lin, trong bàn trang điểm vẫn là con dao mổ, vẫn chiếc thẻ ngân hàng và bức thư mà cô viết ngày đó, đang nằm im lìm trong ngăn kéo.
Anh đi đến bên giường kéo ngăn kéo ra cầm lấy bức thư, từng chữ nắn nót, mỗi một câu nhưng một nhát dao đâm vào tim anh, cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng của cô, "tạm biệt chú tình yêu của cháu.".